Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 17.1
….
Trong khi chờ Vic cấp cứu, Sarah được Key đưa về thay quần áo, lúc sau, hai người lại đến viện.
Nhỏ khó nhọc bước qua đại sảnh, mỗi bước đi thật nặng nề, như xiềng xích gồng lấy chân và níu nó lại. Cạch! Nhỏ mở cánh cửa phòng bệnh, ngây ngốc nhìn người con trai đang nằm tĩnh lặng trên giường.
Key ở bên ngoài, để mình không gian lại cho Sarah. Anh ngồi một mình ở ghế chờ, dãy hàng lang bệnh viện trắng xoá, heo hắt se lạnh. Anh ngả người, mệt nhoài thờ một hơi thật dài, anh chợt quên mất còn một người, anh không thể nhớ ra cho đến khí có ai đó nhắc nhở anh. Giọng nói bình tĩnh đến lạ thường, hoà tan vào trong không khí lành lạnh, vang lên khô khốc:
– Còn ngồi đó? Vào thăm Sam đi
Mark đứng ngay trước mặt Key, hai người chỉ cách xa nhau vài bước chân. Key nhanh chóng gật đầu đứng dậy, đôi chân ngập ngừng bước. Mắt anh nhìn thấy một cách rõ ràng, Sam đang nằm an tĩnh trên giường, mắt nhắm hờ nhìn lên trần nhà, khuôn mặt chằng chịt vết thương, đôi tay gầy nghịch nghịch chiếc ga trắng dưới thân. Bên cạnh, Alice khéo léo gọt táo, khuôn mặt âm u không lấy một nét cười.
Thấy sự xuất hiện của Key, không biết vì lý do gì mà nó đứng lên, nhường cái ghế duy nhất cho Key và đi ra ngoài. Key nhìn nó, ánh mắt có chút gì đó thay lời cảm ơn. Nó mở cửa ra thì chạm mặt hắn. Hắn ngồi vắt chân, tay xoay xoay chiếc điện thoại.
– Ra đây làm gì?
– Tôi nghĩ Key có chuyện muốn nói với Sam – Nó ngồi xuống cạnh hắn. Mệt mỏi. Cũng vì nó khó chịu với mùi sát trùng của bệnh viện nên hô hấp nó kém hẳn, từng hơi thở của nó, không chút đồng đều.
– Sam không lạnh lùng như vẻ bên ngoài, nó thật sự yếu đuối
Giọng trầm của nó cất lên bất ngờ, nhất thời sắc mặt của hắn hơi thay đổi.
– Sao nói với tôi?
Câu hỏi của hắn tạo ra cảm giác chán chường, nó cúi gằm mặt xuống, như một chú mèo con đói bụng:
– Tôi không biết tâm sự với ai. Cậu không nghe thì thôi.
Dứt câu, nó lủi thủi đứng dậy, lướt nhanh qua mặt hắn. Mark lạnh lạnh nhìn nó, bạc môi khẽ cười tà tà. Hắn thấy rõ đôi mắt long lanh to tròn như pha lê của nó đang cụp lại như xấu hổ khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy đáng yêu vô cùng.
[…]
Trong phòng bệnh của Sam, khuôn mặt Key liên tục biến sắc. Vô tình bị một dòng điện xoẹt qua người, anh nhất thời kích động, nóng nực mắng:
– Cô thấy mình ngu ngốc chưa?
Sam bất ngờ nhìn Key, tròng mắt lạnh tựa như tuyết, mặt hơi tái đi nhưng giọng nói vẫn vang lên mạnh mẽ:
– Tại sao?
Cô rất ghét ai nói gì mà không nói lý do trước, tự nhiên mắng cô, đoán không nhầm thì anh đang có vấn đề ở não.
– Con trai, đâu phải cô muốn đá ai cũng được! – Key nhàn nhạt nói, cô tức giận nhưng không làm gì được, chỉ có thể hung hăng nhìn anh và xua đuổi
– Ra ngoài mau.
Key nhếch môi cười xấu xa, hơi nghiêng đầu một cái rồi quay lưng. Dáng anh vừa khuất sau cánh cửa trắng, lập tức hai hàng lông mi rậm của cô bao phủ một lớp sương mờ. Cô cảm thấy chán ghét anh cực kì. Sau lớp sương mờ ấy, ánh mắt của cô âm u lạ lẫm. Tĩnh mịch không thấy đáy.
Đối với cô, điều đó là thói quen khó bỏ, nếu có đau, cô cũng chỉ đau về thể xác, chứ muốn cô đau về con tim, đừng hòng. Ai đó lỡ đụng đến cô, nhất quyết cô để hắn nếm trả nỗi đau về con tim. Và Key, anh cứ chờ đấy.
Sam thu lại trạng thái ban đầu, đồng tử nhắm lại, đưa tay kéo chăn lên đến ngang mặt. Cô và Alice đều có thói quen giống nhau, khi ngủ luôn kéo chăn đến ngang mặt, hại Sarah nhiều lần khiến nhỏ phải dùnh chăn riêng.
Nhắc đến Sarah, nhỏ đang não nề khôn nguôi. Định mở miệng nói tiếp gì đó thì bất ngờ bị nghẹn lại ở họng, không thốt ra được vì giọng nói của ai kia.
– Cô nói thật đấy à?
Sarah căng thẳng nhìn Vic, tay anh đụng đậy, mắt dần dần mở, đuôi mắt cong lên một nét cười tà mị. Nhỏ lúng túng, mặt đỏ tía tai quay đi. Ban nãy, nhỏ nói gì, anh thấu hết sao? Câu hỏi của anh đâm thẳng vào tim nhỏ, ép buộc nhỏ phải thành thật trả lời.
Sarah gật đầu cái rụp, hai tay quắn quéo vào nhau, mặt ngượng ngùng như bị ai đó hôn trộm giữa đám đông.
– Thế thì thực hiện thôi, tôi cũng thích cô.
Vic cười gian, giọng điệu có chút chêu ghẹo nhưng thật ra anh lại rất nghiêm túc. Thời gian như dừng lại từng phút giây, từng cơn gió nhẹ lướt qua trong tim, khoan khoái, dễ chịu, không gian đầy sự ngại ngùng, quyến luyến.
– Tôi không đùa – Sarah khó chịu quay đi khi Vic cứ nhếch môi cười, anh gật đầu một cái, buông một câu khiến toàn bộ bực bội trên người Sarah như được trút bỏ.
– Cô nghĩ tôi đùa sao? Vốn dĩ lời tỏ tình ban nãy tôi định nói với cô lâu rồi nhưng chưa có cơ hội, nhưng cô nói trước rồi, hay thật.
Nhỏ nhíu mày, hồi tưởng…
Ba mươi phút trước, Sarah thẫn thờ nhìn Vic nằm im, tâm trạng lúc này của nhỏ thật tồi tệ, mắt long lanh những giọt sương trong suốt, mặn mà cay đắng. Từ trước đến nay, Sarah chỉ nghĩ tình huống đỡ đạn cho người khác như vậy chỉ có ở trong phim thôi, ai ngờ lại được tận mắt chứng kiến, đặc biệt hơn chính mình lại là diễn viên chính. Bây giờ nhỏ mới hiểu cảm giác của nhân vật nữ chính kia như thế nào, chả trách trong màn ảnh, nhân vật nữ lại khóc nhiều như vậy. Và lúc này đây, nhỏ cũng đang khóc.
Vốn dĩ, người nhỏ thích là Mark, nhưng ông tơ bà nguyệt lại không se duyên, sợi dây tơ hồng ấy lại muốn buộc trái tim nhỏ vào trái tim người khác. Phát súng kia, như thôi miên cả lý trí lẫn trái tim khiến nhỏ đau đớn nhận ra Vic mới chính là người nhỏ yêu. Còn Mark chỉ là người nhỏ thích mà thôi.
Không phải vì biết ơn, nhỏ cảm thấy tim mình đập lệch nhịp mất rồi.
– Tôi cứ nghĩ mình sẽ yêu người khác cơ, tôi ghét cậu cực kì, ai ngờ. Hừ, ban đầu tôi sang Anh, còn tính sẽ cưa đổ một chàng trai bên này, tôi vốn thích người ngoại quốc, nhưng quanh đi quẩn lại, chỉ có chàng trai Việt Nam mới khiến tôi có cảm giác. Người đó bây giờ lại chính là cậu nữa – Nói đến đây, bất giác nó lau nước mắt, cười nhè nhẹ – Tôi yêu cậu, yêu thật lòng, cậu với tôi đừng ghét nhau nữa được không? Tôi muốn cậu làm bạn trai tôi…hic.
– Thật xấu hổ khi nói ra những lời sến sẩm như vậy, nhưng thôi kệ, dù sao cậu cũng không nghe thấy, nói ra thật nhẹ nhõm…
Hiện tại, Vic được một phen chêu chọc Sarah, mắt nhỏ đỏ hơn cà chua chín
– Lời tỏ tình của em có hiệu lực ngay từ bây giờ, anh đồng ý.
Hạnh phúc là hai từ ngắn gọn để miêu tả cảm xúc Sarah và Vic bây giờ.
– Cậu không có quyền xưng hô như vậy, chúng ta bằng tuổi cơ mà – Sarah tiếp lời
– Con trai sinh ra vốn đã là anh của con gái
– Nhưng…
– Không nói gì hết, lại đây…
Sarah dịch đến gần Vic, anh nhổm người lên hôn nhẹ vào môi nhỏ.
Aaa… Một nam một nữ hét lên. Có vẻ thảm khốc.
Nữ chính là Alice. Nó mở cửa đi vào và nhìn thấy, toan hét như vỡ trận, đôi mắt đau đáu nhìn Vic và Sarah.
Còn nam chính là Vic, vì “dại gái” mà nhổm người lên kết quả là đụng vào vết mổ vừa nãy khiến toàn bộ xương cốt như gãy rời ra, máu tuôn ra không ngừng. Alice hốt hoảng gọi bác sĩ, Sarah hốt hoảng không kém.
Nhanh chóng, Vic được bác sĩ băng lại vết thương kịp thời, dàn bác sĩ ngán ngẩm nhìn Vic mà lắc đầu nhắc nhở:
– Trong một ngày tới, xin cậu hãy nằm im.
Alice đứng bên cạnh, vừa lo lắng vừa buồn cười. Nó lém lỉnh chêu ghẹo:
– Vừa nãy tôi nhìn thấy gì ý nhỉ? À…
Chưa nói xong, nó bị Sarah bịt miệng lại và lôi ra ngoài. Vic ngây người nhìn theo. Khẽ nở nụ cười mãn nguyện, thâm trầm còn sâu sắc.
Alice hất tay Sarah ra, mắt như nhìn thấu tâm can của Sarah, hồ hởi kêu la:
– Hồ Ly Tinh, tao tưởng mày với Vic ghét nhau lắm mà, mới hôm qua mày còn nói xấu cậu ta, hôm nay trở giời rồi à? Hay mày bị bệnh gì??
– Bệnh cái đầu mày à? Sự thật mày cũng nhìn thấy rồi đấy!
Alice cười một cái, không tin vào đôi tai của chính mình. Xung quanh nó thật sự có nhiều chuyện bất ngờ đến thế sao? Hành lang vắng bỗng chốc ồn ào hẳn lên vì nó và Sarah tranh luận với nhau.
– Mày đứng nói với ai. Tao ngại lắm. Biết chưa?
– Biết rồi, yên tâm – Nó nháy mắt.
– Được rồi, tao đi mua ít cháo, mày đi đâu thì đi đi – Sarah lảng tránh, khéo léo xua đuổi.
Nó gật gật đầu, tí tởn chạy đến phòng Sam. Bất ngờ xông vào, bay thẳng đến chỗ Sam.
– Này, Bạch Cốt Tinh, biết tin gì chưa?
Nó vô tư mà không biết khuôn mặt Sam khó coi thế nào. Sam không đáp lời, nó mới để ý và vỗ vỗ tay Sam:
– Vẫn đau à? Sao mặt khó cô vậy?
– Không – Sam khẽ lắc đầu – Tao đang suy nghĩ vớ vẩn thôi, có chuyện gì thế?
– À chuyện là vừa nãy… – Nó tường thuật trực tiếp câu chuyện của Vic và Sarah. Sam vừa nghe vừa chớp chớp mắt liên tục, nếu nó không giải thích cặn kẽ, chắc cô cũng chẳng dám tin.
– Thế là có mỗi tao cô đơn à? – Sam chêu chọc, mặt giả vở khổ sở.
– Key!
– Nhắc gì đến cậu ta?
– À không. Ý tao là mày yêu Key, cậu ta được đấy chứ!
– Never! Dù có yêu tao cũng không có cảm giác.
Cạch! Sarah mở cửa đi vào, mắt hung hắng dán chặt lên người Alice, tay chống lạnh ngang hông, quát tháo:
– Tao bảo mày không được nói cho ai biét cơ mà
– Thôi chết, tao lỡ miệng… – Nó đưa tay lên che miệng.
Giang sơn khó đổi, bản tính khó rời. Nó luôn nhờ cả thế giới giữ bí mật cho ai đó nhưng có nhiều người vẫn ngốc nghếch để nó biết chuyện. Haizz!