Đọc truyện Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ – Chương 15: Trần tiểu thiếu gia
Dưới ánh mắt uy hiếp của lão quỷ nhà mình cùng cái nhìn đầy ám muội của Huỳnh Diệp Linh, Võ Tiết Châu diện vô biểu tình xoay mặt nhìn ra bên ngoài. Không nói, cô cái gì cũng không nói!
Suốt cả một quãng đường còn lại cô nhìn thấy rất nhiều cô hồn dã quỷ núp dưới tàn cây râm mát tránh mặt trời, lại nhìn thấy rất nhiều người có dấu hiệu bị ám giống như Huỳnh Diệp Linh lần ấy. Thế nhưng cô không hề có ý định cứu bọn họ bởi vì nhân quả của bọn họ không liên quan gì đến cô. Vả lại loại chuyện quỷ thần này nói ra cũng chẳng ai tin. Cô không muốn biến mình trở thành cái đích cho mọi cùng chỉ trích.
Rất nhanh đã đến trung tâm thương mại, Võ Tiết Châu và Huỳnh Diệp Linh đi theo sau Nhất Minh. Mà lão quỷ này nhìn khí chất và dáng đi đều tràn đầy khí phách thế nhưng thật ra y đang đi theo tài xế của mình. Hết cách rồi, ai bảo y là người cổ đại làm chi. Y làm sao biết ba cái nơi rối loạn này chứ! Còn nữa, cái cầu thang cuốn kia, nếu không phải tài xế nhắc nhở y, nói không chừng y còn không biết đi thế nào đâu.
Mục tiêu ban đầu của Nhất Minh là dẫn các cô đi shopping. Thế nhưng nhìn bộ dạng ngại ngùng của hai người, y biết cho dù có đến nơi các cô cũng sẽ không dám chọn nên đành đổi địa điểm đến chỗ bán bánh ngọt ở tầng trệt. Không cần các cô chọn, y mỗi loại đều lấy ba phần, không nói hai lời rút tiền mặt thanh toán khiến cho nhân viên bán hàng sửng sốt một trận. Mà những người xung quanh liền nhịn không được liếc mắt y vài lần.
Vốn bề ngoài y đã đủ cuốn hút, bây giờ triển khai giá trị con người càng làm cho nhiều người nhìn bằng ánh mắt ghen tị và mến mộ. Nhưng chỉ dừng lại ở việc nhìn ngắm thôi, người thời nay rất ít khi giống như trong tiểu thuyết mà can đảm đi qua dây dưa với soái ca xa lạ. Nếu thật sự có người như vậy, nói không chừng Võ Tiết Châu sẽ nhìn người ta bằng ánh mắt mi bị não mất.
Còn Huỳnh Diệp Linh thiếu chút nữa thét chói tai. Bạn trai của Tiết Châu quá soái! Quá đại gia! Người bạn trai của bạn thân này cô chấm!
“Anh với Tiết Châu quen nhau bao lâu rồi?” Ngồi trên bàn ăn, Huỳnh Diệp Linh đột nhiên hỏi một câu khiến động tác ăn của Võ Tiết Châu cứng đờ.
Nhất Minh lại rất nhàn nhã phun ra hai chữ: “Rất lâu.” Nói đúng hơn là hơn ba ngàn năm rồi.
“Rất lâu?” Huỳnh Diệp Linh nhíu nhíu mày. Hỏi lại: “Là thanh mai trúc mã sao?”
Y đầy mặt ý cười nhìn ai đó hận không thể vùi mặt vào bánh bông lan. Nghĩ đến tiểu oa nhi mắt xanh trong quá khứ, y bèn gật gật đầu: “Đúng vậy. Là quen biết từ hồi Tiết Châu còn nhỏ xíu.”
Võ Tiết Châu: “…” Anh có thể xạo hơn được nữa không?
“Thế năm nay anh bao nhiêu tuổi?” Huỳnh Diệp Linh hứng trí bừng bừng bà tám. Không khí rõ ràng đã thân mật hơn lúc ở trên xe rất nhiều. Quả nhiên ăn uống lúc nào cũng khiến con người ta thân thiết với nhau cả. Đó là sức mạnh kỳ diệu của ẩm thực!
Nhất Minh: “Hai mươi sáu.” Đây là tuổi trên chứng minh thư của y. Rất trẻ. Ừ, thật thích!
Sự thật chứng minh. Trên đời này không có thứ gì là nhất, chỉ có hơn. Võ Tiết Châu triệt để căm nín. Loại chuyện cưa sừng làm nghé này cô hứa sẽ không vạch trần y đâu. Thật đấy.
Huỳnh Diệp Linh: “Hơn tận chín tuổi!? Lớn thế?”
Nhất Minh: “…”
Mọi người đối thoại đôi chút rồi quyết định đến khu mua sắm ở tầng trên. Hàng loạt mẫu mã xinh đẹp cả quần áo lẫn giày dép được treo trên mỗi cửa tiệm. Nhất Minh hoàn toàn không cần các cô mở miệng, gặp những thứ các cô liếc mắt nhiều hơn hai lần và nhìn nhiều hơn năm giây là y sẽ mua mua mua.
Với thân phận khi xưa của y, bản lĩnh quan sát sắc mặt đã sớm luyện thành tinh. Y tất nhiên hiểu lòng người, chỉ một ánh mắt thôi là y đã biết các cô ưng ý sản phẩm nào.
Cách đó không xa, Bạch Ngọc Ân lại dùng ánh mắt kinh dị nhìn một người. Đó là một thanh niên gầy yếu, làn da trắng bệch dường như sống ở nơi ánh mặt trời không thể soi sáng tới được. Mái tóc đen rủ xuống che lắp chiếc trán cao, đôi môi mỏng khẽ nhếch làm hắn trông thêm phần đáng yêu. Thành thật mà nói hắn rất đẹp, là loại lớn lên khiến phái nữ nổi lên tình mẹ bao la, bát ái.
Dung mạo của hắn tuy hiếm gặp nhưng cũng không kinh diễm tới mức Bạch Ngọc Ân phải thể hiện vẻ mặt như vậy. Điều làm cậu kinh ngạc chính là Trần tiểu thiếu gia bệnh tật – bảo bối được Trần gia nâng niu trong lòng bàn tay – lại có thể nhàn nhã tự mình đi mua sắm.
Không, đừng nghĩ cậu kỳ thị thanh niên mua sắm. Chẳng qua cậu ngạc nhiên vị trước giờ vẫn không có hứng thú với thứ gì, hận không thể suốt ngày ở nhà này lại phấn khởi đến cái nơi náo nhiệt lựa đồ. Nếu không phải cha cậu bảo cậu phải chăm sóc hắn, cậu cũng sẽ không rảnh rỗi đi nhìn hắn đâu. Hừ hừ!
“Cái này đẹp không?” Âm thanh êm tai nhẹ nhàng truyền vào tai cậu khiến Bạch Ngọc Ân hoảng hồn.
Vội vàng nhìn xem cái đầm hồng đầy chất mộng mơ thì… Cậu có loại xúc động muốn che mặt. Tiểu thiếu gia xin hãy bình thường lại, đừng có ý nghĩ muốn đi Thái Lan mà! Khoan đã, có khi nào cậu đã lọt vào mắt xanh của tiểu thiếu gia?…
Trần Quốc Minh cũng chẳng cần cậu trả lời. Hắn ngắm nghía chiếc đầm xinh đẹp như công chuátrong tay, ánh mắt thăm thẳm chẳng biết suy nghĩ cái gì. Thân hình đơn bạc quay lưng về phía Bạch Ngọc Ân hoàn toàn không biết bản thân vừa bị hiểu lầm giới tính. Hắn ngẩng đầu nhìn sang giang hàng đối diện, ngón tay ma sát lớp vải hồng xinh xắn.
Bạch Ngọc Ân từ cơn bổ não tỉnh lại. Ánh mắt sắc bén quét về phía xa xa. Cậu cảm nhận được, nơi đó có…
Bước chân có chút chần chừ, cậu quay đầu bỏ lại một câu: “Tiểu thiếu gia, tôi đi có chút chuyện. Cậu đợi tôi một chút nhé.” Liền chạy nhanh mất hút. Không ai biết cậu chạy đi đâu, cũng không ai cần biết.
Trần Quốc Minh hầu như sau khi cậu rời đi liền cất bước đi ra ngoài. Hương về phía ngược lại của cậu mà đi. Nơi hắn hướng tới chính là nơi Võ Tiết Châu đang đứng.
Ban đầu cô cũng chẳng chú ý có người đứng bên cạnh mình. Dù sao nơi này cũng nhiều người, cô chỉ nghĩ đó là một khách hàng bình thường mà thôi. Thế nhưng người này lại thì thầm vào tai cô một câu nói khiến tim cô giật thót!
“Tại sao cô lại ở bên cạnh thứ không sạch sẽ?”