Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ

Chương 14: Tôi là bạn trai của tiết châu


Đọc truyện Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ – Chương 14: Tôi là bạn trai của tiết châu

Bạch Ngọc Ân ăn đến vui vẻ. Trong khi một cái đầu ôn nhu, nhẹ cười nhìn cậu thì cái đầu khác lại hung hăng trách mắng: “Ăn từ từ thôi. Có ai giành với cậu đâu. Hừ! Sau này tôi sẽ mua nhiều thứ khác cho cậu. Không cần phải như vậy.”

Đột nhiên cái đầu trông có vẻ hiền lành thay đổi sắc mặt. Hai mắt nó thẳng tắp nhìn về phía góc khuất của cửa tiệm, môi mím thành một đường thẳng: “Là nó!”

Nữ quỷ mặc áo hồng đã từng gặp Võ Tiết Châu ở nhà vệ sinh trường bắt gặp ánh mắt của nó liền giật bắn người. Không nói hai lời liền vọt vào trong đất.

Cùng lúc đó, con phượng hoàng đột ngột xuất hiện bên cạnh Bạch Ngọc Ân. Trước khi để nữ quỷ trốn thoát, nó không chút lưu tình phun ra tam muội chân hỏa đánh trọng thương nữ quỷ. Trong không khí còn vương mùi thịt bị cháy khét phiêu đãng khắp nơi.

Bạch Ngọc Ân ăn xong phần của mình liền gật đầu xem như chqof hỏi với thiếu niên ngồi bàn đối diện. Thiếu niên cũng nhẹ mỉm cười gật đầu đáp trả. Dường như quen biết lâu năm, lại dường như thập phần lãnh đạm. Cứ như vậy, Bạch Ngọc Ân liền rời đi.

Võ Tiết Châu không biết trong tiệm mình vừa xảy ra một hồi kỳ quái. Hiện tại cô đang bị vây trong khiếp sợ. Bởi vì đằng sau Nhất Minh là một dàn lệ quỷ phụ trách luật pháp gì gì đó. Đại ca, anh làm quỷ oai phong như vậy, Diêm Vương có biết không? Còn nữa, đừng dùng gương mặt đầy yêu nghiệt đó mà bán manh. Tui… tui không dám nhìn thẳng đâu!


Bây giờ cô rốt cuộc đã biết tại sao ngày đó Nhất Minh bảo cô không cần lo lắng về vấn đề luật pháp rồi. Căn bản là có trù tính hết rồi được không?

Nhất Minh hài lòng, cực kỳ hài lòng. Cái cảm giác thành tựu trước mặt vợ quả nhiên khoái vô cùng! Nhìn ánh mắt trợn tròn đầy tự hào của vợ kìa, y thật vui vẻ! Y quyết định hôm nay toàn bộ nhân viên có thưởng!

**************

Nghỉ hè rất nhanh đã tới. Sau khi thi, cô chỉ cần đi học thêm hai tuần nữa là có thể ở nhà làm sâu gạo. Võ Tiết Châu thõa mãn nằm trên giường cầm điện thoại lướt facebook. Đột nhiên nhận được tin nhắn của Huỳnh Diệp Linh rủ cô đi chơi.

Võ Tiết Châu nhìn đồng hồ thấy chỉ mới ba giờ liền đồng ý. Nhìn nhìn lão quỷ đảm đang lau sạch sẽ đồ dùng trong phòng, cô nói: “Nhất Minh, tôi đi chơi với Linh đây.”

Lão quỷ nghe vậy liền dừng tay, y nhíu nhíu mày hỏi: “Đi đâu?”

“Không biết, chắc đi vòng vòng đâu đó. Gần sáu giờ tôi về.” Sáu giờ chính là giờ giới nghiêm của nhà cô. Đi lố sẽ bị Võ lão mẹ cầm cây gõ đầu mất.

Nhất Minh thấy cô hớn hở chạy đi thay đồ bèn mím môi suy nghĩ. Sau đó y rất bình tĩnh cầm chiếc điện thoại mang tên iphone, tục danh bảy plus mà gọi điện: “Cậu lái xe đến nhà tôi ngay.”

Một cuộc điện thoại ngắn ngủi chỉ năm giây, Võ Tiết Châu đã bị nhét vào chiếc xe hơi bảy chỗ màu đen đầy sang trọng. Cô nhìn nhìn lệ quỷ kiêm chức tài xế phía trước, lại nhìn nhìn lão quỷ mặt dày nào đó bên cạnh. Đột nhiên có cảm giác cạn lời…

“Anh làm vậy lát bạn tôi đến thì phải làm sao đây? Cô ấy sẽ sợ chết khiếp mất!” Cô cứng rắn cắn răng kiếm một cái cớ.

Nhất Minh không chút lưu tình dùng hai câu K.O cô:


“Toàn bộ chi phí hôm nay ta trả. Lát nữa cũng sẽ tự mình lái xe chở các ngươi đi chơi.”

Võ Tiết Châu: “…” Phúc lợi to lớn, muốn chống cũng không được.

Kết quả đương nhiên cô và bạn tốt ngồi trên chiếc xe bảy chỗ chạy vèo vèo tới Aeon mall – trung tâm thương mại gần đây nhất. Bạn tốt khi lên xe còn hỏi:

“Ồ? Ai đây? Anh đẹp trai này là tài xế?”

“Cứ cho là vậy đi.” Nhìn bộ dạng hai mắt sáng như sao của Huỳnh Diệp Linh, cô ngập ngừng đáp.

Nhưng Nhất Minh rất không vui. Khí lạnh toàn thân càng phát ra đáng sợ dọa cho tiểu quỷ ngồi ghế phó lái co rút thành một đoàn.

Tiểu quỷ QAQ: Boss, cầu buông tha.


Y liếc nhìn cô thông qua kính chiếu trong xe rồi mở miệng nói: “Chào em, tôi là tên Nhất Minh. Là bạn trai của Tiết Châu. Hôm nay dẫn hai người đi chơi, mọi chi phí cứ tính ở chỗ tôi là được rồi.”

Ngôn ngữ bình dị, dễ hiểu. Ý tứ mạch lạc, rõ ràng. Lời văn lưu loát, trôi chảy!

Huỳnh Diệp Linh ôm mặt cảm thán: “Bà có bồ hồi nào vậy? Còn cua được anh đẹp trai thế này, lại có tiền nữa chứ. Thật cao tay!”

Võ Tiết Châu: “…” Đại ca, cái ánh mắt hâm dọa kia của anh là sao? Nói dối là không tốt đâu có biết không? Già rồi còn dạy hư con nít là thế quái nào hả?!

Tuy rằng trong đầu suy nghĩ như vậy nhưng trong lòng cô dâng lên loại cảm giác vui sướng khó tả. Hai má ngại ngùng nóng ran làm cô càng thêm không được tự nhiên. Đặc biệt là lúc nghe bạn tốt khen Nhất Minh vừa soái vừa giàu, cảm giác thành tựu tự hào quỷ dị lan tràn trong lòng cô. Võ Tiết Châu là một người có chỉ số EQ không phải bị liệt, tất nhiên rất dễ hiểu loại tâm tình này nhưng cô nhất quyết phủ nhận. Bản thân lại xem như chưa có gì, chôn vùi thứ cảm tình vừa mới chóm nở này.

Vẫn là câu nói đó: nhân quỷ thù đồ a…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.