Đọc truyện Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm – Chương 15
71.
Tư Mộc xoay người lại.
Ngoài dự liệu, người tới ngoại trừ Tứ sư thúc cùng vài tên đệ tử Thiên Sơn bị bọn họ đánh ngất ở bên ngoài, còn có đại sư huynh, cùng một lão giả râu bạc trắng hắn không biết tên.
Đệ tử trên núi kêu lão giả là Chưởng môn sư bá, nói cách khác, đây là chưởng môn Thiên Sơn, là sư phụ Nhạc Diểu cùng đám người đại sư huynh.
Tư Mộc đến Thiên sơn đã lâu, vẫn chưa từng gặp qua chưởng môn Thiên Sơn.
Đại sư huynh nói tuổi tác người đã cao, gần đây thân thể ôm bệnh, lại lo lắng chuyện hai người Nhạc Diểu cùng Tư Mộc quá mức ly kinh phản đạo chọc chưởng môn tức giận, chậm chạp không đưa Tư Mộc đến ra mắt chưởng môn.
Khi đó Tư Mộc nghĩ nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, mừng rỡ như điên, Nhạc Diểu cũng bị đại sư huynh dặn dò nhiều lần không được nói bậy, việc này ngày sau lại nói.
Đại sư huynh vẻ mặt đầy ngạc nhiên, nói: “Mộc công tử, ngươi…” Hắn hiển nhiên không dám tin tưởng Tư Mộc có liên quan đến Ma Giáo, một câu rối rắm ba bốn lần lại không nói tiếp.
Chưởng môn hỏi: “Các ngươi quen biết hắn?”
Đại sư huynh quanh co nói một câu: “Dạ.”
Không ai chú ý đến Nhạc Diểu trong đám người.
Đám người Chu Nhất Thủy không biết vì sao Tư Mộc lại nhét Nhạc Diểu vào trong đoàn người, lại vạn phần ăn ý không mở miệng nhiều lời, lúc này hắn bước lên một bước, gọi: “Chư… Chư vị tiền bối.” Âm điệu suy yếu, ngược lại là đáy lòng áp chế kích động không ngừng vì rốt cuộc cũng được cứu.
Chưởng môn nhíu mày: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
72.
Đại sư huynh nhíu mày.
Việc này hắn không hiểu gì cả, thật sự không biết phải mở miệng như thế nào.
Nhạc Diểu kêu hắn đến đây, không nghĩ tới vừa mới chạy tới nơi này, liền thấy Tứ sư thúc cùng sư phụ đứng ở một bên, tiểu đồ đệ Tứ sư thúc quỳ dưới chân, trên người có vài chỗ bị thương, ồn ào nói có yêu nhân Ma Giáo xông đến phía sau núi, không biết hắn muốn làm gì.
Hắn không biết Tứ sư thúc ở trước mặt sư phụ nói cái gì mới làm kinh động đến lão nhân gia hắn, chỉ có thể kiên trì nói dối chính mình chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, dứt khoát đi theo phía sau bọn họ tiến vào xem thử.
Nhưng bây giờ không thấy Nhạc Diểu đâu, Mộc công tử lại bị nói thành yêu nhân Ma Giáo? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Chưởng môn hỏi xong, không thấy ai trả lời.
Tứ sư thúc liếc tiểu đồ đệ nhà mình một cái, tên đệ tử kia lập tức nói: “Chưởng môn sư bá, đây không phải là vị thiếu hiệp mất tích vài ngày trước sao?”
Chưởng môn ngoái đầu nhìn hắn.
Hắn lại nói: “Chẳng lẽ là ác nhân Ma Giáo đem người nhốt ở chỗ này …”
Hắn còn chưa dứt lời, Tư Mộc đã cười nhạt một tiếng: “Ngàn dặm xa xôi đến phái Thiên Sơn các ngươi chỉ nhốt vài người?”
Tên kia đệ tử nói: “Chắc là muốn vu oan hãm hại !”
Tư Mộc cũng không đáp lời, cong khóe môi cười, dáng vẻ kia đều là cười nhạo châm chọc: “Nói chuyện phải có bằng chứng.”
Đệ tử hiển nhiên ngẩn ra.
Tư Mộc: “Nói hưu nói vượn, thật mất mặt.”
Đệ tử lúng túng.
Tư Mộc nói: “Ta còn muốn nói là phái Thiên Sơn ngươi bắt người, vu hãm Thánh giáo ta.”
Tứ sư thúc sắc mặt trầm xuống: “Ngươi nói bậy !”
Tư Mộc lại nói: “Ta còn muốn nói chuyện này là do chưởng môn Thiên Sơn làm chủ, phái đại sư huynh đi bắt người… Di, Tứ sư thúc ngươi vì sao lại tức giận như thế, nói vậy đây là chủ ý của ngươi.”
Hắn vừa nói xong, hiệp sĩ bốn phía khó tránh khỏi đều đem ánh mắt chuyển qua trên người Tứ sư thúc.
Tứ sư thúc tức đến sắc mặt xanh mét, mắng: “Yêu nhân Ma Giáo ! Ngươi gọi ai là Tứ sư thúc !”
Tư Mộc nhìn hắn cười, phi thường vô tội: “Đây là tức đến không thở nổi.”
Trong đám người phát ra vài tiếng cười.
Nhạc Diểu nghĩ ngày thường Tư Mộc cãi nhau với hắn, lòng vòng bất quá chỉ có hai câu, ngược lại là không nghĩ đến hắn cũng có lúc nói lời đùa giỡn.
Chưởng môn mở miệng: “Tứ sư đệ, hắn nói không sai, nói chuyện phải có bằng chứng.”
Tứ sư thúc tranh nói: “Nói đạo lý với ma đầu làm gì !”
Chưởng môn nhíu mày nhìn hắn một cái, Tứ sư thúc lập tức im bặt, lúc này chưởng môn mới quay đầu, nhìn Tư Mộc nói: “Ngươi đã nói mọi việc đều phải có bằng chứng, vậy ngươi có thể chứng minh việc này tuyệt không phải quý giáo gây nên không?”
Tư Mộc chần chừ lắc đầu: “Không thể.”
“Đã vậy, quý giáo chưa thoát khỏi hiềm nghi, chỉ sợ phải mời vị công tử này ở lại Thiên Sơn một khoảng thời gian.” Chưởng môn nói.
Ngữ điệu hắn bình thản, cũng coi như hợp tình hợp lý, Tư Mộc nghĩ người nọ là ân sư Nhạc Diểu, nhìn dáng vẻ tên lỗ mãng kia, sư phụ hắn hẳn không phải là người âm hiểm, huống hồ cao thủ ở đây nhiều như vậy, cho dù hắn muốn chạy cũng có chút khó khăn, hai bên động tay động chân hắn chịu thiệt thì khỏi phải nói, nhưng chắc chắn tên ngốc Nhạc Diểu kia sẽ nhảy ra giúp hắn, đang có chút do dự, chưởng môn lại nói: “Sau khi sự tình tra ra được manh mối, nếu không có liên quan đến quý giáo, ta tất nhiên gọi đệ tử Thiên Sơn đến xin lỗi công tử.”
Tư Mộc nhíu mày, mở miệng đáp ứng: “Được.”
73.
Nói là mời hắn Ở tạm vài ngày, nhưng trong lòng Tư Mộc lại rất rõ ràng, đây chính là giam lỏng, bất quá chỉ là nói dễ nghe mà thôi.
Chưởng môn Thiên Sơn sao lại không rõ lý lẽ, sao có khả năng sẽ không cảnh giác người trong Ma Giáo chứ.
Nhạc Diểu ngược lại là thở phào, nghe sư phụ nói như vậy, ít nhất sẽ không gây khó dễ cho Tư Mộc .
…
Chưởng môn kêu đại sư huynh dàn xếp đưa chư vị hiệp sĩ đi nghỉ ngơi điều dưỡng hồi sức, lại cẩn thận dặn dò trông chừng Tư Mộc, bàn giao xong hết thảy, hắn mỉm cười nhìn Tư Mộc, hỏi: “Nói nhiều như vậy, còn chưa biết tên họ công tử.”
Tư Mộc nghĩ, đến lúc này, cũng không có gì phải giấu giếm nữa, thẳng thắn nói: “Tư Mộc.”
Chưởng môn hơi gật đầu.
Đại sư huynh kêu người đưa hiệp sĩ rời đi.
Nhạc Diểu xen lẫn bên trong đám người, không dám quay đầu, sợ có người nhận ra hắn.
Chưởng môn nhìn bọn họ rời đi, tiến lên một bước, lại nói: “Ta từng gặp qua lão giáo chủ các ngươi một lần, bây giờ xem ra, Tư công tử thật là quen mắt.”
Tư Mộc cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn lại, phần lớn mọi người đều đã rời đi, thanh âm chưởng môn vừa phải, hiển nhiên là cố ý nói cho hắn nghe.
Dụng ý của hắn là gì?
Tư Mộc không biết nên trả lời sao mới tốt, hắn nhìn vẻ mặt chưởng môn, không hề giống như là có ác ý.
Đại sư huynh vẻ mặt phức tạp, hiển nhiên là nghe được, trải qua một lúc muốn nói lại thôi, cuối cùng rối rắm nói: “Tư công tử, ngài đi theo ta.”
74.
Nhạc Diểu tìm chỗ trống từ trong đám người chuồn ra ngoài, vội vàng rửa mặt sạch sẽ đổi y phục trên người, Ngô sư đệ cũng đã đến gõ cửa kêu hắn .
Nhạc Diểu đẩy cửa ra, lần này vẻ mặt Ngô sư đệ đầy rối rắm, dè dặt cẩn thận giống như là sợ hắn khổ sở, nhìn hắn nói: “Nhạc sư huynh, Mộc công tử hắn…”
Nhạc Diểu giả vờ cái gì cũng không biết, hỏi: “Hắn ở đâu vậy? Ta đang định đi tìm hắn đây.”
Ngô sư đệ bộ mặt suy sụp: “Nhạc sư huynh, hắn là ác nhân Ma Giáo, sư phụ đã giam hắn lại .”
Nhạc Diểu ngẩn ra: “Nói hưu nói vượn gì vậy?”
Ngô sư đệ nói: “Là thật đó… Đại sư huynh kêu ta mời ngươi qua, hắn có chuyện muốn nói với ngươi.”
…
Tư Mộc được đưa đến một gian phòng, nơi này cách phòng Nhạc Diểu khá xa, đại sư huynh tự mình đưa hắn đến đây, vào trong phòng, cho lui tất cả mọi người, hỏi hắn: “Nhạc sư đệ có biết chuyện này không?”
Tư Mộc nói: “Hắn đương nhiên không biết.”
Hắn vốn tưởng rằng đại sư huynh cũng giống như người còn lại, kế tiếp liền chửi ầm lên ma đầu có ý định lừa gạt sư đệ nhà mình, cũng không nghĩ đến đại sư huynh thở dài, nói: “Ngươi a, không nên lừa gạt hắn.”
Tư Mộc: “… A?”
Đại sư huynh nói: “Ta nhìn ra được Nhạc sư đệ là thật lòng với ngươi, ngươi lừa hắn như vậy, không sợ hắn khổ sở sao.”
Tư Mộc yếu ớt nói: “Nhưng ta không hề vui…”
Đại sư huynh cắt ngang lời hắn: “Ta nhìn ra được tình cảm các ngươi rất sâu đậm.”
Tư Mộc: “Không…”
Đại sư huynh: “Ta nghĩ Nhạc sư đệ tuyệt đối không để ý thân phận của ngươi.”
Tư Mộc: “Ta để ý…”
Nói đến đây, đại sư huynh đối với kết quả mình suy đoán rất hài lòng, gật đầu, vỗ vỗ bả vai Tư Mộc, nói: “Ngươi yên tâm, đại sư huynh ta sẽ giúp Nhạc sư đệ điều tra rõ việc này, trả lại trong sạch cho ngươi.”
Tư Mộc: “…”
75.
Tư Mộc vô cùng ấm ức.
Vì cái gì lúc nãy hắn lại cảm thấy đại sư huynh sẽ giống như hiệp sĩ chính phái để ý thân phận Ma Giáo của mình, hắn đã sớm biết Thiên Sơn này to như vậy, căn bản không có vài người bình thường a.
Đại sư huynh lại cảm khái một câu: “Chỉ là ta chưa từng nghĩ đến, ngươi chính là đệ nhất thần trộm.”
Tư Mộc nghĩ, đảo lộn tên thật làm tên giả, lại không đoán được, Tả hộ pháp chỉ cần nhìn một cái liền nhìn thấu, không thể tưởng được!
Đại sư huynh nói: “Ta kêu Ngô sư đệ đi gọi Nhạc sư đệ đến đây rồi, ngươi yên tâm, hai người các ngươi tình sâu nghĩa nặng, ta chắc chắn sẽ giúp các ngươi.”
Tư Mộc ôm một tia hi vọng cuối cùng mở miệng nói: “… Đại sư huynh, ta ở lại Thiên Sơn chỉ là muốn điều tra rõ việc này, mới lừa Nhạc Diểu…”
Đại sư huynh nói: “Ngươi không cần thẹn thùng.”
Tư Mộc: “… Ta không có thẹn thùng !”
Đại sư huynh: “Ta biết ngươi từ sớm đã có ý với Nhạc sư đệ, Nhạc sư đệ viết thư nói qua với ta, ta đều biết .”
Tư Mộc sửng sốt, tên lỗ mãng này viết cái gì? Bọn họ không phải sau khi đến Thiên Sơn mới chính thức gặp mặt qua sao?
Đại sư huynh: “Nhạc sư đệ viết thư nói với ta, ngươi trộm vài chục cái đai lưng của hắn.”
Tư Mộc: “…”
Đại sư huynh vẻ mặt tràn ngập từ ái: “Chắc là thẹn thùng không dám mở miệng, chỉ có thể sử dụng phương pháp này cho thấy cõi lòng.”
Tư Mộc: “…”
Đại sư huynh: “Lúc ấy Ngô sư đệ cùng ta đoán qua việc này, ta còn không tin, hiện tại xem ra, lúc ấy ta nên tin Ngô sư đệ mới đúng.”
Tư Mộc nghiêm túc tự hỏi, có nên phản bác suy nghĩ kì lạ từ đâu nhảy ra của đại sư huynh hay không.
Tư Mộc đạo: “Đại sư huynh, việc này không phải ngươi nghĩ đâu.”
Đại sư huynh rất là nghi hoặc: “Không phải?”
Tư Mộc khẳng định nói: “Không phải !”
Đại sư huynh cười: “Ngươi không cần thẹn thùng như vậy, ta biết tâm tình lúc này của ngươi.”
Tư Mộc: “Thật không…”
Đại sư huynh: “Ngươi trộm hắn đai lưng, nếu không phải cố ý cùng hắn, chẳng lẽ là ăn no rửng mỡ không có chuyện gì sao?”
Tư Mộc: “… Đúng đó.”
Đại sư huynh: “Ta không tin, đệ nhất thần trộm sao có thể nhàm chán như thế.”
Tư Mộc còn đang giãy giụa: “… Nấc.”
Đại sư huynh: “Tư công tử, ngươi cùng Nhạc sư đệ của ta lưỡng tình tương duyệt, ngươi cứ dứt khoát nhận đi.”
Tư Mộc: “…”