Đọc truyện Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm – Chương 14
66.
Tư Mộc không muốn phản ứng lại tên gia hỏa ngây thơ này, dứt khoát mặc kệ hắn.
Trong lòng hắn ảo não chính mình vừa mới lỡ lời, hắn biết rõ Nhạc Diểu muốn hắn ở lại Thiên Sơn, dù sao thì cũng không nên nói câu kia ra khỏi miệng.
Đến thời khắc này, suy nghĩ cẩn thận, hắn cũng không rõ bản thân ôm loại tình cảm nào với Nhạc Diểu.
Nói thật, hắn không hề bài xích Nhạc Diểu.
Hắn coi như là thích tính cách của Nhạc Diểu, tuy rằng có khi rất ngốc có khi lại quá mức vô sỉ, tóm lại so với những người được gọi là Chính nhân quân tử thì tốt hơn rất nhiều, ngẫu nhiên có cử chỉ thân mật, hắn cũng không hề cảm thấy khó chịu, lúc đầu chỉ kinh ngạc thôi, thế nhưng cũng có thể chậm rãi tiếp nhận.
Có thể nói là tình yêu, nhưng lại thiếu một mảng gì đó, hắn không nói được, nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy chuyện này quá mức kỳ quái, thật sự lúng túng. Huống hồ nếu hắn nói việc này cho Tả hộ pháp biết, chỉ sợ Tả hộ pháp sẽ lập tức triệu tập chư vị trưởng lão trong giáo ngồi thành vòng tròn vây quanh hắn, đánh hắn một trận.
Ma Giáo còn như thế, thì càng không cần nói đến chính phái.
Cũng vậy, việc này nghĩ như thế nào cũng sẽ không có kết quả, vẫn là dứt khoát giả ngốc như vậy đi, qua ngày hôm nay, hắn sẽ trở về trong giáo, lật qua một trang này, cái gì cũng chưa từng xảy ra.
67.
Trong đầu Tư Mộc đang nghĩ ngợi lung tung, nhất thời quên chú ý dưới chân.
Trong thạch đạo khắp nơi đều là đá vụn, lại gồ ghề, hiển nhiên là đã hoang phế rất lâu, một bước của hắn đạp vào khoảng không, bước chân lảo đảo một cái.
Ban đầu đây cũng không tính là chuyện gì, khinh công của hắn thật sự rất tốt, cảm giác thăng bằng tất nhiên cũng không tệ, một chút liền ổn định thân thể.
Không nghĩ tới Nhạc Diểu vội la lên một tiếng “Cẩn thận”, nhào đến gắt gao ôm thắt lưng hắn, như là sợ hắn sẽ ngã sấp xuống.
Vì thế hai người liền thật sự ngã sấp xuống .
Lưng Tư Mộc hung hăng đập vào nền đất, may mà có tay Nhạc Diểu che chở, ngược lại là không bị thương, nhưng cũng đau đến mức khiến hắn nhe răng trợn mắt.
Cây đuốc bị trượt ra khỏi tay, rơi xuống đất, chỉ còn một chút ánh lửa lúc sáng lúc tối.
Tư Mộc cực kỳ tức giận: “Nhạc Diểu !!”
Thanh âm này quanh quẩn xung quanh thạch đạo trống rỗng, gợi ra một mảnh tiếng vọng, Nhạc Diểu lại không để ý, trên tay ôm chặt hơn một chút, ghé vào bên gáy hắn, thấp giọng nói: “Ngươi không thích Thiên Sơn, Võ Lâm minh khí hậu ôn hòa, chúng ta cùng đến đó ở là được.”
Tư Mộc ngẩn ngơ.
Người này, cả một đường đều suy nghĩ chuyện này?
Hắn còn chưa kịp trả lời, đột nhiên nghe thấy đoạn cuối thạch đạo có tiếng vang sột soạt truyền đến, hai người lập tức cảnh giác, quay đầu nhìn chằm chằm lối vào tối đen ở đoạn cuối thạch đạo.
Có người nói nhỏ: “Nhạc huynh? Là ngươi hả?”
68.
Đó là giọng Chu Nhất Thủy.
Tư Mộc ít nhiều gì cũng gặp qua hắn một lần, không rõ tình hình, nhưng cũng cảm thấy tư thế này của mình cùng Nhạc Diểu thật sự lúng túng, vội vàng đẩy Nhạc Diểu ra, giả đò không nhìn thấy ánh mắt ai oán của Nhạc Diểu.
Thanh âm kia lại gọi: “Nhạc huynh?”
Nhạc Diểu nghe thanh âm hắn hiển nhiên lộ vẻ suy yếu, mở miệng đáp một câu, rồi không quên kéo tay Tư Mộc lên, đi về phía âm vang tìm kiếm.
Sâu bên trong có một chỗ nhà giam, dọn dẹp coi như sạch sẽ, bên trong rải rác vài người, đều là một bộ dáng vẻ suy yếu, trong đó dĩ nhiên có Chu Nhất Thủy gầy một vòng lớn.
Chu Nhất Thủy thấy Nhạc Diểu, kích động vạn phần, nói: “Nhạc huynh ! Ngươi tới cứu chúng ta hả?!”
Nhạc Diểu gật gật đầu, cúi đầu nghiên cứu cửa lao.
Chu Nhất Thủy ở một bên nói: “Còn có không ít người, cũng bị nhốt ở phòng giam bên trong.”
Nhạc Diểu thấy cửa lao bị khóa, ổ khóa phiền phức, vì thế lui ra phía sau một bước, đáng thương hề hề ngẩng đầu đưa mắt nhìn Tư Mộc.
Tư Mộc không nói gì.
Chu Nhất Thủy cuối cùng phát giác phía sau Nhạc Diểu còn có người thứ hai.
Hắn thấy mặt mũi người nọ hơi quen, nhưng quên mất đó người nào, chỉ nghĩ là mình gặp qua hắn ở đâu rồi, trái lo phải nghĩ, vẫn không có đầu mối, đành phải nhỏ giọng hỏi Nhạc Diểu: “Nhạc huynh, đây là…”
Nhạc Diểu như cũ là bộ dáng lý do thuyết phục: “Hắn họ Mộc, tên một chữ Tư.”
Chu Nhất Thủy trong lòng mặc niệm hai lần, quay đầu vừa vặn thấy thủ pháp Tư Mộc thành thạo cạy ra khóa lao, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Hắn đột nhiên nhớ đến gặp qua người này ở đâu rồi.
Chu Nhất Thủy thốt lên: “Tư Mộc?!”
69.
Đã nhiều ngày thân phận thường xuyên bại lộ, Tư Mộc sớm không sợ hãi không trách, tiếp tục mở khóa.
Nhạc Diểu thấp đầu ho khan một tiếng, xem như là thừa nhận việc này.
Chu Nhất Thủy trợn mắt há hốc mồm.
Hai người này, đoạn thời gian trước vì đai lưng còn hận không thể ngươi sống ta chết, sao mấy ngày không gặp, hắn lại cảm thấy… quan hệ hai người này vô cùng tốt?
Hắn cảm thấy giọng của mình lúc nãy kinh hô quá đường đột, lần này bị nhốt ở trong lao còn có những người khác đều biết thân phận của Tư Mộc, Nhạc Diểu là minh chủ võ lâm, kiêng kị nhất là lui tới với người bàn môn tả đạo, nếu là bị người sau lưng nhiều lời, vị trí minh chủ định là sẽ không bảo đảm, tuy hắn không tín nhiệm Tư Mộc, nhưng tốt xấu gì cũng là hảo hữu nhiều năm với Nhạc Diểu, hắn tin tưởng Nhạc Diểu, thấy mình mang tới phiền toái cho Nhạc Diểu, tránh không được cảm thấy vô cùng áy náy.
Nhạc Diểu vẻ mặt tự nhiên, giống như một chút cũng không lo lắng, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Tư Mộc là hiệp khách đạo.”
Trộm cùng đạo nói vốn là cùng một chuyện, cho dù là hiệp khách đạo, cũng không lên được mặt bàn, nhưng người giang hồ có bao nhiêu nghĩa khí, đáp lên một chữ hiệp, bốn chữ Đệ nhất thần trộm liền thành tích đức làm việc thiện, cả dáng người cũng cao thêm vài tầng.
Tư Mộc trong chớp mắt cũng có chút sững sờ.
Sao hắn lại… nhấc lên quan hệ với hiệp đạo ?
Nhạc Diểu thêm mắm thêm muối đem chuyện Phiên vương ra nói, thái độ của đám hiệp sĩ đối Tư Mộc lập tức chuyển biến không nhỏ, Tư Mộc kiên trì tiếp nhận ánh mắt hữu hảo của bọn họ, nghĩ rằng đợi lát nữa nếu bọn họ biết hắn là giáo chủ Ma Giáo, có thể dứt khoát lột sống hắn hay không.
Mở khóa gian nhà giam này, Chu Nhất Thủy chỉ đường, cứu tất cả mọi người ra, Nhạc Diểu hỏi bọn họ có từng thấy rõ là người phương nào bắt bọn họ không, đợi một hồi ít nhiều gì cũng phải có một người chứng kiến chứ, nhưng mọi người đều là vừa hỏi đến đều nói không biết, nói ngày thường cho dù có người đến đưa cơm cũng là che đầu lại đây, buông cơm xoay người liền đi, một câu cũng không nói nhiều, thậm chí ngay cả nhà xí ở đâu bọn họ cũng không biết, có người lúc trước bị một đám người bịt mặt này vây công, còn có người thì bị hạ mê dược làm ngất xỉu, tỉnh lại thì ở chỗ này.
Bọn họ ở trong lao suy nghĩ rất lâu, cảm thấy có thể làm ra loại sự tình này, ngoại trừ Ma Giáo thì không còn ai nữa.
Nhạc Diểu cùng Tư Mộc liếc nhau, ánh mắt hai người đều có chút bất đắc dĩ.
Nếu những người này không thể làm chứng, tiểu sư muội người nhỏ, lời nhẹ, không ai sẽ tin lời bên phía nàng nói, kết quả là thân phận Tư Mộc bại lộ, chỉ biết bị Tứ sư thúc nói thành là bụng dạ khó lường cố ý mai phục, Ma Giáo nên đánh vẫn là phải đánh, mà nếu Nhạc Diểu đối nghịch với Tứ sư thúc như vậy, sau này cũng không biết Tứ sư thúc sẽ làm ra chuyện gì ngáng chân Nhạc Diểu.
Chu Nhất Thủy thấy vẻ mặt bọn họ không tốt, liền hỏi: “Nhạc huynh, làm sao vậy?”
Nhạc Diểu đang muốn giải thích, Tư Mộc lại vỗ vỗ tay hắn, nói: “Có người đến.”
70.
Tư Mộc vừa nói xong câu đó, Nhạc Diểu cũng nghe được tiếng bước chân truyền đến từ đoạn cuối thạch đạo, tuy mỏng manh khó nghe, tinh tế phân biệt vẫn có thể nghe ra bước chân là mấy người.
Người tới sẽ là ai?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời cũng có chút khiếp sợ.
Nhạc Diểu theo bản năng nghĩ: Đây là Tứ sư thúc phát giác không thấy chìa khóa nên đuổi tới.
Hắn trái nghĩ phải suy tư nghĩ tại thời khắc này có nên xé rách da mặt với Tứ sư thúc không. Chư vị hiệp sĩ đã suy yếu đến cực điểm, Tư Mộc đánh nhau lại không giỏi, vậy thì chỉ có một mình hắn mới có thể kéo Tứ sư thúc đi, lại kêu Tư Mộc mang người còn lại nhân cơ hội trốn thoát.
Hắn kéo Tư Mộc sang một bên, đưa mắt nhìn Tư Mộc, nghĩ một ánh mắt có phải chính là xa nhau hay không, lại cảm thấy Tứ sư thúc sẽ nhớ đến tình nghĩa đồng môn, hẳn là sẽ tha cho hắn một mạng, vậy không bao lâu sau cũng có cơ hội gặp lại.
Tư Mộc nhìn vẻ mặt Nhạc Diểu, cơ hồ lập tức đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, nhíu mày nói: “Không được.”
Nhạc Diểu còn có thể cười trêu ghẹo hắn: “Ngươi là trộm, loại chuyện chạy trốn này hẳn là sẽ thuận buồm xuôi gió.”
Tư Mộc hiếm khi không vì hắn trêu chọc mà tức giận, chỉ là trừng hắn một cái, không nói hai lời, nâng tay lên liền bôi gì đó lên mặt Nhạc Diểu.
Nhạc Diểu cả kinh, nghĩ Tư Mộc sao lại đột nhiên chủ động như thế, ôm một phần tâm tư nhỏ này, cũng không tránh né. Lại nhìn kỹ, khối gỗ vuông mới đây cầm trên tay dính một tầng đen tuyền dày hôi, hai bàn tay này đem toàn bộ than đen bôi lên mặt hắn.
Nhạc Diểu: “…”
Tư Mộc nói: “Bọn họ không trông thấy ngươi đi cùng với ta.
Tứ sư thúc không biết trong hai người bọn hắn ai mới là kẻ đánh cắp chìa khóa, cho là đệ tử Thiên Sơn ngoài lao, cũng chỉ thấy khuôn mặt Tư Mộc.
Đối Thiên Sơn mà nói, Tư Mộc liền đến lộ không rõ, bây giờ bại lộ thân phận, đúng lúc mượn cơ hội này giả vờ nói Nhạc Diểu cũng là bị hắn sử dụng quỷ kế lừa gạt, gạt bỏ can hệ của Nhạc Diểu với Ma Giáo, đỡ phải làm hỏng tiền đồ sáng lạng của minh chủ.
Nhạc Diểu thần sắc âm trầm: “Ta không đồng ý.”
Tư Mộc cười: “Nếu ngươi thật sự thích ta, thì nên nghe ta, trước xen lẫn trong đám người đi, chờ ta dẫn dắt bọn họ rời đi…”
Nhạc Diểu cả giận nói: “Trái tim ta giao phó cho ai, cũng không có liên quan đến chuyện này !”
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Tư Mộc cũng giận, lúc trước hắn còn đè nặng thanh âm nói chuyện, lúc này đột nâng cao một tông, nói: “Ngậm miệng !”
Hiếm khi hắn kiên cường một hồi, nhất thời cũng thành công hù dọa Nhạc Diểu, tiếng bước chân đó dần dần áp sát, chỗ rẽ thạch đạo thậm chí đã thấy ánh lửa, không kịp tiếp tục tranh chấp, thừa dịp Nhạc Diểu còn chưa hoàn hồn, hắn đẩy mạnh Nhạc Diểu vào trong đám người, vội vàng nói một câu “Ngươi tin ta”, Nhạc Diểu nhìn Tư Mộc sắc mặt khó chịu thở hổn hển che giấu vài phần áp đặt ngụy trang thân thiết, nhất thời ngẩn người, chỉ ngây ngốc, lại mở miệng đáp một câu: “Ta tin ngươi.”
Chợt thấy ánh lửa phía sau sáng bừng, chiếu sáng một mảnh xung quanh.
Tư Mộc còn chưa xoay người, nghe được phía sau có người la lớn: “Chưởng môn sư bá ! Hắn chính là ác nhân Ma Giáo !”