Bạn đang đọc Nha Hoàn Hảo Khó Chơi – Chương 2
Nguyệt Nhi sau khi phải người đưa thư đi ngay hôm sau trời còn chưa sáng, thu thập xong cái bọc nhỏ, chỉ mang theo một ít trang sức hồi môn cùng bạc vụn, lén trốn ra khỏi Sở Vương biệt viện.
Quay đầu lại nhìn chỗ ở ba năm của mình, cảm giác vui sướng khi thoát khỏi lao tù xuất hiện bao trùm lấy nàng, từ nay về sau nàng là người tự do.
Gió nhẹ mang theo một tia mát lạnh lướt nhẹ qua, tâm tình thật tốt, cước bộ cũng dễ dàng hơn, từng bước chạy chậm hướng cửa thành đi đến, vội vàng tới thời gian mở cửa thành, theo nhóm người đầu tiên ra khỏi thành.
Ra khỏi cửa thành lại càng như cá gặp nước, nàng tuy rằng đội mũ trùm khăn, nhưng vẫn sợ thuê xe ngựa bại lộ hành tung, quyết định chọn dùng phương thức… không dễ để người khác chú ý nhất-đi bộ.
Dù sao nàng có rất nhiều thời gian.
Chờ hắn nhận được kia phong hưu thư thì nàng sớm đi xa.
Có thể tưởng tượng ra khi hắn chứng kiến kia phong hưu thư thì sẽ bực tức phẫn nộ tới nhường nào, khóe miệng liền nổi lên một chút tiếu ý. Hắn đem nàng một mình để tại biệt viện ba năm, chẳng quan tâm. Nàng tặng hắn một phần hưu thư , mọi người cũng coi như huề nhau.
Bốn ngày sau…
Vừa mệt vừa khát, Nguyệt Nhi dừng chân tại một quán trà nhỏ rất ư nào nhiệt ở bên đường, muốn uống một chén trà, ngồi vào bên cạnh bàn. Liền vừa uống nước trà vừa ăn lương khô, chờ chân mình thoải mái một chút, liền vội vã rời đi.
Hiện tại tuy rằng đã rời xa Nam Quận, nhưng chung quy vẫn là trong vòng quản hạt của Nam Quận, không dám coi thường.
Chỉ cần đi thêm một ngày đường là rời khỏi Nam Quận, ra khỏi Nam Quận sẽ không còn ai nhận ra nàng là Vương Phi bị cầm tù của Sở Vương, nàng giống như đã thấy được tự do, bước chân nặng nề lại bỗng tiến nhanh hơn, tìm đường nhỏ vội vàng hướng đến.
Vui quá hóa buồn. Chỉ lo sớm rời xa nam quận. Lại không để ý mặt trời đã lặn về đằng tây, bỏ lỡ không tìm chỗ dừng chân.
Ầm vang. Ầm vang… .
Một trận tiếng sấm. Mây đen quay cuồng cắn nuốt bầu trời. Vài đạo tia chớp xanh trắng xuyên qua đám mây đen dày. Trên mặt đất mưa đã thưa thớt rơi xuống.
May mắn tìm được một cái sơn động rộng rãi, cuối cùng toát khỏi nỗi khổ ướt hết quần áo.
Nhặt vài nhánh cây, gác lên đống lửa, ánh lửa làm sơn động âm u tăng thêm ấm áp.
Lại nhặt ít cỏ khô leo trên vách đá lót xuống dưới làm chăn đệm cho nàng . Đêm nay chỉ có thể ăn ngủ ở trong sơn động này.
Cùng với hột hồi tiếng bước chân, một người khoác áo tơi, đội nón nam tử dắt ngựa đi vào sơn động, nhìn Nguyệt Nhi liếc mắt một cái, trực tiếp thẳng tiến ngồi bên cạnh đống lửa, cởi chiếc áo tơi ướt ra.
Nón ép tới rất thấp, thấy không rõ tướng mạo, nhưng giơ tay nhấc chân tự nhiên toát ra khí chất hào sảng, không hề giống kẻ xấu.
Nguyệt Nhi lễ phép hướng về phía hắn gật gật đầu, liền đem tầm mắt rơi vào trên ngọn lửa thiêu đốt, suy nghĩ bay xa. Nàng chỉ muốn phải rời đi, lại chưa nghĩ ra, rốt cuộc sẽ đi về đâu.
Nam tử sau khi ngồi xuống, tầm mắt luôn không rời khỏi Nguyệt Nhi, dưới nón bắn ra hàn quang, giống như muốn thông thường xuyên thấu màn cách (tấm vải màn trùm lên mũ) của nàng.
Nguyệt Nhi cau chặt mày, người này thật vô lễ, mặc dù đối phương trừ bỏ nhìn bên ngoài nàng chằm chằm, cũng không có động tác khác, nhưng vẫn làm trong lòng nàng không yên, suy tính ngay khi mưa tạnh liền rời đi ngay.
Nàng không tự giác cấp bách rơi vào trong mắt nam tử, “Ngươi rất sợ ta?” mưa sa gió dật này, cũng một nam tử không quen biết, ở một mình trong sơn động. nói không sợ chính là gạt người.
Thanh âm này, thanh âm này…
Nguyệt Nhi chấn động toàn thân, sẽ không trùng hợp như thế, không phải là hắn. Cho dù là hắn, mình đang đội màn cách., hắn cũng không thể nào nhận ra bản thân được.
Nam tử một tiếng cười khẽ, nhưng tiếng cười kia lại làm cho nàng cảm thấy rùng cả mình, thanh âm cũng người kia hoàn toàn giống nhau.
Nguyệt Nhi tuy rằng muốn cố sức làm ình trấn định cũng thả lỏng, nhưng tầm mắt đối phương đã thấy tay nàng vì khẩn trương mà đang nắm chặt cỏ khô dưới thân.
Lại là một tiếng cười khẽ, nam tử chậm rãi bỏ nón xuống, lộ ra tuấn nhan hoàn mỹ tựa như được điêu khắc không chê vào đâu được, con ngươi đen sâu không thấy đáy ẩn chứa lạnh lẽo không thể bỏ qua, tựa như có thể nhìn thấu lòng người.
Trong nháy mắt, Nguyệt Nhi cả kinh thiếu chút nữa kêu ra tiếng, cũng may màn cách che khôn mặt đã muốn trắng bệch của nàng. Quả nhiên là hắn, quả nhiên người nàng không muốn nhìn thấy nhất-Sở Hạm.
“Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.” Hắn híp lại con ngươi, thanh âm mang theo một luồng hương vị nguy hiểm.
“Thực xin lỗi, ta không thích cùng người lạ nói chuyện.” Nguyệt Nhi tuy rằng bối rối muốn lập tức chạy trốn, nhưng lời nói, vẫn rất thản nhiên.
Không một tiếng động đứng lên, tới gần cửa động, vừa có cử động dị thường liền… Trốn…
Sở Hạm thân hình vừa động, đã ngăn cản đường đi của nàng, thân hình cao lớn mang đến cho nàng cảm giác áp bách đã lâu.
“Cho ta xem xem dung mạo cô nương, xem chúng ta cũng không tính là người lạ.” Âm điệu trêu chọc mang theo trào phúng.
“Mời ngươi phóng tôn trọng ta.” Thanh âm của Nguyệt Nhi lạnh như băng, không làm cho đối phương lui về phía sau, ngược lại đưa tay đến kéo màn cách của nàng.
Nàng rốt cuộc chú ý bên ngoài sơn động mưa to như trút nước, hắn nhất định nhận ra nàng. Nhưng nàng không rõ hắn vì sao lại nhận ra nàng.
Nàng làm sao có thể chạy trốn khỏi tay một vị đại tướng đã có bao kinh nghiệm chinh chiến sa trường.
Cánh tay căng thẳng, đã bị nắm lấy chặt chẽ, màn cách đã ở trong một tay khác của Sở Hạm.
Nguyệt Nhi vội quay đầu, tận lực không cho hắn thấy mặt mình, “Ngươi càn rỡ…”
Một giây sau, đối phương cánh tay thu trở về, nàng nhất thời bị một lực cường đại kéo đến đụng vào trong ngực hắn.
Hắn ném rớt màn cách trong tay, nắm người của nàng, bức nàng nhìn thẳng vào chính mình.
Ở một khắc này, hắn mới nhìn rõ bộ dáng của nàng, tuy rằng nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng đối với trên khôn mặt này vẫn ngây ngẩn cả người.
Ba năm trước đây hắn bởi vì nàng tâm động, nhưng ba năm này sau chứng kiến, liền càng thêm không thể dời tầm mắt, ánh lửa toát ra trên khuôn mặt hắn lóe ánh hồng, khôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng diễm lệ phi thường.
Thân của nàng so với quá khứ càng thêm mềm mại không xương, trong nháy mặt hắn đột nhiên xúc động muốn có nàng.
Thật là đáng chết, mặc kệ hắn đối gia tộc của nàng cừu hận như thế nào, nhưng vẫn không cách nào khiến cho hắn phủ nhận, nàng lại hấp dẫn với hắn như vậy.
“Ngươi còn có lời gì nói? Vương phi của ta.” Mấy chữ Vương phi, hắn không cố ý tăng thêm khẩu khí.
Hắn tới nam quận sau khi nàng đã trốn đi, hận không thể bắt được tay nàng, đem nàng vò nát trong bàn tay hắn.
Phái người đi đến các dịch trạm lớn nhỏ nghe ngóng, cũng không ai nói phát hiện ra nữ tử như vậy.
Nữ nhân giảo hoạt này, hắn thấp giọng mắng. Đã phải ra rất nhiều người đồng thời đi tìm, chính mình cười ngựa một đường truy đuổi.
Nàng so với ba năm trước đây đã cao thêm, thân thái cũng càng thêm tuyệt đẹp, nếu không phải ở quán trà nhỏ nghe được thanh âm của nàng, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ đến cái nữ tử phong trần mệt mỏi đang đi bộ này là Tuyên Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhi đẩy bộ ngực của hắn, ý đồ thoát ly khỏi trói buộc của hắn, nhưng hắn giống như tường đồng vách sắt hiển nhiên không chút sứt mẻ.
“Ta không phải Vương Phi của ngươi.” Nàng hiểu được tuy rằng qua ba năm, nàng ở trước mặt hắn vẫn là nhỏ yếu không đáng kể gì.
“Không phải?” Sở Hạm con ngươi đen không lường được dấy lên lửa giận, nữ nhân chết tiệt này lại dám cả gan ở trước mặt hắn nói ra những lời đại nghịch bất đạo này.
“Được rồi, ta nghĩ ngươi cũng đã nhận được thư của ta.” Nguyệt Nhi hít một hơi thật sâu, tận lực làm ìn giữ bình tĩnh.
“Chính là cái gọi là hưu thư ?” Sở Hạm nguyên bản khôn mặt đã lãnh liệt, càng thêm âm trầm.
Nàng lãnh đạm nhìn thẳng hắn, nếu đã bị hắn bắt được, cũng chỉ có thể cùng hắn nói rõ ràng.
“Ta là vua của một nước, ngươi lại có thể dám hưu ta? Vớ vẩn.” Bởi vì tức giận, trên tay lực đạo hơi lớn, cơ hồ muốn bóp nát người của nàng.
Nàng cố nén đau, không lộ ra chút yếu thế, “Vậy ngươi bỏ ta đi.”
“Đừng hòng, ngươi trên danh nghĩa là vương phi, trên thực tế là tù nô, ta làm sao có thể cho ngươi rời đi?” Hắn bắt đầu hối hận ba năm trước đây không nên nghĩ rằng nàng nhỏ tuổi mà rời đi. Nếu khi đó chiếm hữu nàng, nàng sẽ không làm ra chuyện vớ vẩn như vậy.
“Nếu ngươi đã nói lời không lên nói như vậy, ta cũng có thể nói cho ngươi biết, ta căn bản không gả cho ngươi.” Nàng bề ngoái xinh đẹp tuyệt trần nhưng bên trong lại mang dòng máu cuống ngạo như thế.
“Cái gì?” Sở Hạm hoài nghi lỗ tai của mình.
“Cùng ta bái đường là một bộ hỷ phục, mà không phải ngươi. Hơn nữa tù nô quốc gia thua trận, cũng không nhất định phải làm thê thiếp của ngươi.” Nguyệt Nhi một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nói ra những lời mà trước kia không dám nói.
Sở Hạm híp lại ánh mắt, nữ nhân chết tiệt này lại để tôn nghiêm của một quân vương như hắn dẫm nát dưới chân, uất ức từ ngực lan dần toàn thân, cánh tay thắt chặt, cơ hồ siết chặt đoạn eo của nàng, “Ngươi dám nói lại lần nữa xem.”
“Ta căn bản không gả cho ngươi.” Nguyệt Nhi giơ mi lên, trong con ngươi trong suốt tươi sáng không có một tia khiếp đảm, “Ta cùng ngươi căn bản hôn lễ không có ý nghĩa, bái đường là hỉ phục, khăn che đầu là chính mình bỏ xuống.”
Sở Hạm hừ lạnh một tiếng, thật là một nữ nhân không sợ chết, “Ngươi muốn thế nào?” Hắn cũng không lui bước, chỉ muốn nhìn xem nữ nhân này còn có thể làn những trò gì.
“Nếu ngươi không chịu thả ta đi, như vậy để cho ta một lần nữa lựa chọn.” Nguyệt Nhi ngữ khí cũng ngoài động gió vô tình thổi mạnh, càng làm cho hắn giận không kềm được.
“Lựa chọn như thế nào?” Trong con mất to xinh đẹp của nàng không khuất phục phân rõ giới tuyến của hai người.
“Ta quay về Nam Quận làn nha hoàn trong nhà ngươi tỏ ý thần phục.” Nàng biết trốn không thoát lòng bàn tay của hắn. (a cuối cùng cũng hiểu tiêu đề truyện như thế nào, bây giờ mới là bắt đầu a )
“Nha hoàn?” Sở Hạm không thể không thấy rằng người trong ngực xinh đẹp khiến cho người ta không thể tỉnh táo đầu óc, hận ý bỗng dâng lên. Nàng đối với hắn cả đầu của nàng cũng chẳng thèm ngó tới. Cha của nàng cũng từng là người thắng, ngay trước mặt phụ thân và hắn năm mười tuổi vũ nhục mẹ hắn, khiến ẫu thân mang nhục tự sát. Phụ thân dùng tính mạng mình để kéo dài thời gian, giúp hắn trốn thoát ra ngoài.
Qua nhiều năm như vậy, hắn nang cừu hận trong cơn ác mộng to lớn, cuối cùng bào được thù. Nàng là nữ cừu nhân của hắn, còn dám khiêu chiến với tình nhẫn nại của hắn, vũ nhục tôn nghiêm của hắn.
“Hảo, ngươi muốn làm nô tài, ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi.” hẹp chặt con ngươi dài trong mắt toát lên ngọn lửa tàn khốc, môi mím chặt càng lạnh hơn.
Bỗng nhiên, buông cách tay đang siết ở bên hông nàng, hung hăng đẩy nàng ra. Ngồi trở lại cạnh đống lửa, không hề xem nàng, hắn sợ chính mình sẽ bị lạc ở trong đôi mắt đẹp như nước của nàng.
Nguyệt Nhi thân thể có thể tự do, mới nhẹ nhàng thở ra, tận lực rúc vào một góc cách xa hắn, không dám lại trêu chọc hắn, để tránh hắn thay đổi chủ ý.
Mưa nhỏ dần, Sở Hạm nắm áo tơi đi đến trước ngựa, nơi bạc môi lanh như băng nhẹ nhàng khẽ đụng, “Lại đây.”
Thanh âm kia lãnh tới cực điểm khiến nàng muốn chạy trốn, nhưng nàng khẽ thở dài, nhẹ nhàng đi tới chỗ hắn.
Nàng vừa phát ra một tiếng hét kinh hãi. Thấy nàng với hàng hóa giống nhau bị vắt ngang nhét vào trên lưng ngựa. (ặc ặc)
Hắn vừa nhấc chân. Tư thế thập phần tiêu sái lên ngựa. Vọt vào trong bóng tối.
Nguyệt Nhi mặc dù không trông mong hắn đổi tính đối xử với nàng thật tốt. Nhưng nằm ngang trên lưng ngựa như vậy, dạ dày nhiều lần xóc nảy đè ép. Đến to như voi cũng bị vò nát khó chịu.
Ngay lúc nàng sắp nhịn không được muốn nôn mửa, Lại bị nhắc tới, Ngoài ý muốn giạng chân ở trước người hắn.
Còn chưa kịp cảm động. Thanh âm lạnh như băng vang lên.”Đừng làm bẩn bảo mã của ta.”
Nguyệt Nhi lại nháy mắt bị lửa giận dâng lên. Cứng ngắc gồng thân mình. Tận lực nghiêng tới trước. Không đụng tới mình đồng da sắt phía sau.
Tư thế giằng co như vậy ba bốn ngày bôn ba mệt mỏi, ủ rũ quay ngược lại, rất nhanh liền ngủ thật say, nháy mắt khi nàng sắp sửa té ngựa, Sở Hạm một tay đưa ra đem nàng giữ tại trong ngực.
Nguyệt Nhi trong lúc ngủ mơ tựa vào trên bộ ngực rộng lớn của hắn, giống như trở về lúc nhỏ, thời điểm cùng phụ thân cưỡi ngựa, cảm thấy an lòng, chìa hai tay ôm lấy hông của hắn, liền nghĩ tới giống như đang ở trong lồng ngực phụ thân.
Sở Hạm thân thể cứng đờ, muốn ngăn đôi tay đang gắt gao ôm lấy bên hông hắn, nhưng trên cánh tay nàng trong nháy mắt nhiệt độ cơ thể truyền tới, hắn lại không đành lòng.
Vừa rồi xóc nảy, giật tung nút thắt của nàng, trường bào đen ự nhiên trượt xuống, phủ ở bên bả vai, trên hai gò má vẫn còn lộ vẻ khó chịu vừa rồi lại chảy mồ hôi, một nét thoáng làm tâm hồn hắn kinh ngạc là mùi thơm bay vào hơi thở của hắn, cùng nàng vừa mùi thơm ngát lại có chỗ bất đồng, dễ ngửi khiến cho hắn nhịn không được hít khí hai cái thật sâu , Sở Hạm ngạc nhiên phát hiện, nguyên lai mồ hôi của nàng lại kì dị mang theo mùi thơm của cơ thể.
Nhìn thấy nàng tố nhan an tĩnh nhu thuận, dính đầy phong trần, trong mắt lại hiện lên một nét thoáng đau lòng.
Nguyệt Nhi tỉnh, mặt áp trên bộ ngực hắn, nghe thấy tiếng tim đập cường tráng, thật buồn bực phát hiện, tay mình lại ôm quanh hông hắn. Vội vàng bỏ tay ra nhìn giống như gặp phải quỷ, động tác quá nhanh, nếu như không phải hắn giữ cánh tay ở bên hông, chỉ sợ đã ngã nhào xuống ngựa.
Lo lắng bất an ngẩng đầu, nhìn về phía hắn mặt kiên nghị.
Hắn cũng không liếc nhìn nàng một cái, mắt cứ nhìn thẳng phía trước. Tuấn dung cương nghị khiến nàng thất thần trong giây lát, hắn thực là một nam nhân dễ nhìn vô cùng.
“Ngươi đang mang ta đi chỗ nào?” Nguyệt Nhi cũng không nhìn phong cảnh đang lui lại phía sau, bọn hắn căn bản không đi về Nam Quận. Trong lòng là bất an lại thêm sợ hãi.
“Đương nhiên là theo ta trở về làm nha hoàn.” Mới vừa ở trong lòng ngực của hắn thoải mái mà thức dậy, liền đối với hắn hô to gọi nhỏ khiến cho hắn bất mãn hết sức.
“Không phải quay về Nam Quận sao?” Nguyệt Nhi đánh giá chung quanh, cố gắng nhận biết xem mình đang ở đâu.
“Nam quận có chủ tử cho ngươi hầu hạ sao?” Sở Hạm bạc môi thoáng hiện ra một tia châm chọc cười lạnh.
Nam quận biệt viện có một chủ nhân, chính là Sở Vương phi đang ở trong ngực hắn.
“Hầu hạ?” Nguyệt Nhi hơi ngạc nhiên, thân là công chúa thật sự nàng không có liên hệ tới những người hầu hạ nàng, nàng suy nghĩ nha hoàn chính là làm những việc nặng nhọc trong cuộc sống.
Sở Hạm cúi đầu, con ngươi đen dừng lại trên dung nhan mĩ mạo của nàng, hừ lạnh một tiếng, khóe mắt lộ vẻ khinh thường: “Xem ra ngươi còn chưa hiểu chức trách của nha hoàn này, bất quá, không cần lo lắng, ta rất nhanh sẽ làm ngươi có biết.”
Trong mắt của hắn hiện ra tia tàn nhẫn, khiến nàng rùng mình một cái, chật vật tránh khỏi tầm mắt của hắn hường nhìn phía trước. Trực giác nói cho nàng biết, hắn sẽ không dễ dàng buông tha nàng.
Hắn ngày đêm không ngừng phi ngựa không ngừng, trừ bỏ lớn nhỏ cho ngựa ăn thì sẽ ngắn ngủi dừng lại. Thời gian khác tất cả trên lưng ngựa, đói bụng liền cắn vài ngụm lương khô, khát liền cầm túi nước lên uống hai hớp.
Nguyệt Nhi hoài nghi hắn đến cùng có phải là người hay không, làm sao có thể có tinh lực đến như thế, nàng nào biết đâu rằng thời gian hắn nam chinh bắc chiến, ngày đêm không ngủ nhiều lắm, đã sớm luyện thành thân thể khác với những người bình thường.
Hắn cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, nàng cũng không chịu nhận thua không nói ra bất cứ lời muốn nghỉ ngơi nào. Quật cường cắn răng chịu đựng, cũng không tiếng kêu khổ.
Biểu hiện của nàng lại làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, đối với tiểu nữ nhân này lại nhìn bằng con mắt khác.
Chính là nàng mỗi lần tỉnh lại, đều phát hiện mình tựa vào trong lòng ngực của hắn.
Nghi hoặc không khỏi tản ra, nàng rõ ràng hận hắn, vì sao mỗi lần tỉnh lại phát hiện mình tựa vào trước ngực hắn đều có tí ti ngọt ý, thời điểm rời khỏi hắn, lại không muốn.
Lại vì sao, hắn rõ ràng chán ghét nàng, nhìn nàng hằn thù, lại không đem nàng đẩy ra.
Hai người cuối cùng dừng lại ở trước một cái cổng xa hoa.
Không có phòng bị Nguyệt Nhi bị hắn vô tình bỏ xuống ngựa, kinh hãi trừng to mắt, quay cuồng trên mặt đất hai bận, mới có thể giữ vững thân hình. Toàn bộ sức lực trong khoảnh khắc hóa thành lửa giận, ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt tới ác ma đang xoay người xuống ngựa, vỗ nhẹ con ngựa, ôn nhu nói “Khổ cho ngươi.” Thanh âm thân mật giống như đối đãi thê tử của chính mình.
Trên đường nhỏ Quyền quý đang chạy tới nhìn thấy mặt Nguyệt Nhi hơi sững sờ, Sở Vương cuối cùng cũng tìm thấy được nàng rồi.
“Đây là nha hoàn mới tới, ngươi đem nàng dẫn đi, chuẩn bị sạch sẽ an bài tới Dực Khôn điện hầu hạ .” Sở Hạm đem cương ngựa ném cho quyền quý, lập tức rời đi, ngay cả khóe mắt đều chưa từng quét Nguyệt Nhi liếc mắt một cái.
Nguyệt Nhi nắm chặt nắm tay nhỏ, căm tức tách khỏi bóng lưng.
“Vương Phi, ngươi có khỏe không?” Quyền Quý cho tới bây giờ chưa có thấy Sở Vương đối với một nữ nhân tồi tệ như thế, không khỏi thay nàng lo lắng.
“À, rất khỏe, ta không phải Vương Phi.” Nàng hưu hắn, khóe miệng gợi lên một tia khoái ý. Mặc dù không biết Dực Khôn điện là nơi nào, người nàng cần hầu hạ là ai, nhưng cuối cùng thoái khỏi điều khiến àng thấy sỉ nhục thân phận.
“Ai, bất tất phải khổ như vậy? Ngươi ở biệt biện làm chủ nhân, không tốt sao?” Hắn vốn là tùy tùng của tiên vương Sở Quốc, từ ở ngoài thành Tuyên Quốc tiếp ứng khi Sở Vương mười hai tuổi, mười mấy năm qua, luôn luôn đi theo bên người Sở Vương , biết hắn trải qua những ngày như thế nào, biết hắn đối với Tuyên vương hận sâu đậm. Mà phong hưu thư của nàng kia làm cho hắn càng phẫn nộ, chỉ sợ Vương phi trẻ tuổi này chỉ có khổ thôi.
“Cám ơn ngươi Quyền Quý, ngươi thật sự là người tốt.” Từ khi tới Sở quốc, cho tới bây giờ không ai quan tâm qua nàng, quản gia này một lời nói ra, lại làm nàng cảm thấy ấm lòng.”Nhưng ta thà rằng làm nô tì, cũng không nguyện làm Vương phi của hắn.” Tuy rằng chỉ là Vương Phi trên danh nghĩa, cũng làm cho nàng cảm thấy hổ thẹn với phụ thân.
Quyền Quý đem cương ngựa giao cho hạ nhân, khom lưng đỡ Nguyệt Nhi, “Có thương tổn chỗ nào hay không? Còn có thể đứng lên sao?” Hắn thấy Sở Vương không chút lưu tình đem nàng bỏ xuống từ trên lưng ngựa.
Kỳ thật Sở Hạm lúc đem bỏ nàng xuống, vốn không phải mặc ệ nặng nhẹ, mà là thực có chừng mực chỉ khiến nàng đau đớn, chứ không tổn thương gân cốt.
“Ta không sao.” Chính là khuỷu tay cùng chỗ đầu gối xước xát, có giọt máu chảy ra, cũng không thương tổn những chỗ khác.
Theo đường đi của Quyền Quý, bị an bài bên trong một gian phòng nhỏ ở Dực Khôn điện.