Bạn đang đọc Nha Hoàn Hảo Khó Chơi – Chương 1
Vườn trái cây um tùm, đủ loại cây ăn quả bốn mùa , từng mùa đều thơm mùi thơm ngào ngạt, chỉ cần có gió phất qua, có thể ngửi được hương quả thản nhiên, nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người.
Đã trải qua trận hôn lễ vớ vẩn kia xong, Nguyệt Nhi hoàn toàn lưu lạc làm tạp vụ, rất nhanh liền phát hiện ra vườn quả rừng này.
Hơn mười ngày, ngoại trừ ngẫu nhiên người làm vườn đến, xem qua không có những người khác ra vào vườn quả này.
Điều này làm cho nàng đã tránh được lời nói ác độc của bọn hạ nhân, cũng tìm ình được một cái không gian sống riêng.
Nguyệt Nhi leo lên một gốc đại thụ, lo lắng đầu ngón chân giẫm tại miệng chén to trên nhánh cây, một cánh tay nhỏ bé nắm chặt đầu cành, thân mình tận lực nghiêng tới trước, một cánh tay nhỏ bé khác hướng trên ngọn cây quả táo đỏ lớn nhất đang câu dẫn.
Tay vừa mới chạm được đến quả táo thì dưới tàng cây truyền đến thanh âm nhỏ của lá rụng bị giẫm vụn.
Cúi đầu xuống xem, động tác nho nhỏ này đã làm cho thân thể mất đi cân bằng, đầu ngón chân trơn nhẵn đã hướng dưới tàng cây rơi xuống.
“Tránh ra.” Mắt thấy thân thể của chính mình sẽ rơi xuống đỉnh đầu của người dưới tàng cây, cuống quít kêu to.
Mọi việc tới quá nhanh, đối phương chính là hơi ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng, đã bị nàng tạp ngã xuống đất.
Bốn mắt trợn tròn nhìn nhau kinh ngạc, một lát sau, đồng thời đem tầm mắt dời xuống, dừng ở trên môi đang kề sát lấy nhau.
“A!” Nguyệt Nhi như bị rắn cắn vôi vàng nhảy dựng lên, đứng ở một bên, nhổ một bãi nước miếng, vẫn đang cảm thấy trên môi còn sót lại hương vị Long Tiên Hương , lại tiếp tục lai miệng, tinh tế mà vô ích dùng ngón tay gần như trong suốt kéo vạt áo ra sức chà xát cánh môi kiều diễm.
Nàng chỉ lo muốn trừ đi hương vị bên môi. Lại không lưu ý người bên cạnh xem ra mặt càng ngày càng âm trầm.
Qua vô số lần ảo tưởng nụ hôn đầu tiên tốt đẹp lại không có như vậy. Có chút chán ghét trừng mắt với người trên mặt đất vẫn còn nằm ngay đơ.
Muốn hỏi hắn một chút xem có bị thương tổn không. Nhưng thấy quần áo vải dệt đẹp đẽ quý giá. Có thể ra vào chỗ ở của Sở Hạm. Tất nhiên là người có quan hệ. Nếu là hoàng thân quốc thích của Sở Hạm. Khiến cho nàng cũng không có hảo cảm. Ngược lại hối hận mình tại sao không nặng thêm một chút đè chết hắn.
Chống lại tầm mắt không tốt của hắn. Trái lại khơi dậy ngạo khí nội tâm. Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn. Quay thân chạy về.
“Sở Vương…” Quản gia Quyền Quý vội vàng chạy tới. Nâng Sở Hạm Trên mặt đất dậy.
Sở Hạm từ sau thắt lưng chỗ lấy ra một khối đá nhỏ. Đau đến nhe răng trợn mắt. Hòn đá này thiếu chút nữa chọi đứt thắt lưng hắn. Mà cái người kia gây ra họa lại có thể không có một chút xin lỗi. Ngược lại một phần nào đó vì cùng hắn môi nhẹ nhàng đụng một cái. Liền giống như ăn phải con ruồi vừa phun vừa lau.
Nàng lại có thể dám đối với hắn như thế.
Hắn là quân chủ trên vạn người, bất kỳ nữ nhân nào thấy hắn, không phải sợ hãi, liền mọi cách hầu hạ.
Đồ khốn nữ nhân đó lại dám phỉ nhổ hắn.
Gương mặt cực kì anh tuấn trở nên dị thường lãnh liệt, con ngươi đen hẹp dài toát ra ngọn lửa phẫn nộ, thiêu đốt lên thân ảnh nhỏ xinh đang chạy xa , vạt áo tinh tế tỉ mỉ lay động theo nàng chạy, theo gió phiêu khởi, “Tiểu nha đầu kia là ai?”
“Là… . Là Vương Phi của ngài… .” Quyền quý cẩn thận đáp lên, cũng là vì Nguyệt Nhi mà toát mồ hôi, chuyện vừa rồi hắn ở phía xa thấy rất rõ ràng, người đối với Sở Vương bất kính như thế đến nay chỉ có một mình nàng.
“Tuyên Nguyệt Nhi?” Sở Hạm hơi sững sờ, khóa chặt mày, đồng tử trong sáng nháy mắt chìm vào u ám, hận ý chợt lóe lên, nữ nhân chết tiệt này, đến Sở quốc là vì tiếp cận hắn tỏ vẻ thần phục, lại lại có thể dám đối với hắn như vậy.
“Là… Vương Phi cũng chưa thấy qua Sở Vương…” Quyền Quý giọng vo ve như muỗi, mười mấy ngày nay cùng Nguyệt Nhi ở chung, phát hiện ra nàng là nữ tử cực đáng yêu, chính là vận mệnh trêu cợt người, nàng lại sanh ở Tuyên gia.
Sở Hạm bưng thắt lưng đứng lên, đau đến hắn phải hít khí lạnh vào miệng, “Nữ nhân chết tiệt này.” Nhưng trong đầu lại liên tục hiện ra dung nhan tuyệt mỹ của nàng khi té từ trên cây xuống, trên môi nhẹ nhàng vừa chạm vào, lại làm cho hắn cảm thấy cảm giác không có tốt đẹp kèm theo, môi của nàng thật sự rất mềm mại.
Mấy năm gần đây, nàng chính là rơi vào hàng xuất sắc. Đáng tiếc nữ tử tốt đẹp như vậy, lại là Tuyên Nguyệt Nhi, là nữ cừu nhân của hắn .
Bên khóe miệng cong lên hồ như thoáng hiện một tia cười khổ.
Nguyệt Nhi đem khôn mặt đỏ bừng chôn trong gối đầu lông ngỗng.
Lúc sau khi mất đi nụ hôn đầu tiên đã hết giận, trước mắt liền hiện ra con ngươi thâm thúy kia, nàng cho tới bây giờ chưa có nhìn thấy một nam tử tốt như vậy, cứ như vậy ngẫm lại, tâm cũng nổ lớn nhảy loạn, nụ hôn đầu tiên mà nàng chán ghét cũng trở nên ngọt ngào.
Ý thức dần dần mông lung.
Trong ánh trăng mờ, nàng lại giống như thấy được con ngươi đen của hắn phát sáng như sao.
Cửa “Chi nha” một tiếng mở, Sở Hạm lắc lư đầu muốn nứt ra, ngày nay khao các tướng sĩ, uống quá nhiều rượu, hắn chỉ muốn trở về phòng nghỉ ngơi, lại chẳng biết tại sao đi đến nơi này.
Đang muốn xoay người rời đi, trên giường thân thể nho nhỏ ngủ say giống như mèo con như mộng yểm thu hút hắn đi đến trước giường.
Bởi vì thời tiết nóng ẩm, nàng chỉ mặc tẩm sam cực mỏng rộng thùng thình , ống tay áo rộng thùng thình trượt lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đặt lên trên chăn mỏng, cuốn cong chân lộ ra chân nhỏ thon dài tinh tế tỉ mỉ.
Trong lúc ngủ mơ hoàn toàn thả lỏng khuôn mặt nhỏ nhắn, lại càng xinh đẹp làm cho người ta thương tiếc.
Sở Hạm xoa nhẹ đầu trán lờ mờ, nếu nàng không phải Tuyên Nguyệt Nhi, hắn có thể yêu thương sủng ái nàng hay không, khi nàng lớn lên?
Cảm giác say dâng lên, trước mắt hình ảnh xinh đẹp chậm rãi mơ hồ… .
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ hiện lên một phòng kim quang nhàn nhạt, trên ngọn cây tiếng chim đua nhay vui mừng hót lên.
Nguyệt Nhi chuyển người lại, lại cảm thấy bên hông áp lực trầm trọng , hé mở mắt ra, trong mơ hồ nhìn thấy một nam nhân nằm bên người, cánh tay hắn tráng kiện đang khoát lên bên hông nàng .
Cả kinh hoa dung thất sắc, không kịp nghĩ nhiều, nắm chặt nắm tay nhỏ, hướng tới trên mặt nam nhân còn đang ngủ say giáng xuống, cùng lúc đó, chân vừa nhấc, đá tới.
Nam tử kêu lên một tiếng đau đớn ngã nhào xuống giường, đột nhiên bị đau đớn tới bừng tỉnh, bưng nơi riêng tư [ =)) ] nói không ra lời.
Nguyệt Nhi cũng không biết chính mình đá tới bộ vị hắn, cực kỳ nhanh nhảy xuống giường, nhào tới cửa, hướng về phía cửa mở ra lớn tiếng kêu: “Cứu mạng a, có sắc lang.” (đọc đoạn này chết cười)
“Câm miệng.” Người đứng phía sau nhịn đau, quát lạnh một tiếng.
Nguyệt Nhi nghe hắn ngữ khí không tốt, trong lòng còn có sợ hãi, kêu càng lớn tiếng, “Cứu mạng… .”
Tuy rằng Sở Vương sau khi đại hôn chưa từng bước qua tẩm cung Vương Phi , nhưng nếu Vương Phi xảy ra sự cố, Sở Vương còn mặt mũi nào? Thế nên chỉ một lát, đã có một đống vệ sĩ tràn vào.
Nguyệt Nhi thấy người đến đây, khẩu khí càng lớn: “Có sắc lang.”
Quay đầu lại, cùng người đầu đang nứt ra vừa bị đánh ngồi dậy đối mặt, tức thời ngây ngẩn cả người, “Là ngươi?” Sắc lang lại là nam tử đã gặp tại rừng quả hôm qua.
“Là ta.” Sở Hạm trước mặt gắt gao lạnh cứng, con ngươi đen bên trong có lửa giận làm cho người ta sợ hãi , nữ nhân chết tiệt này lại có thể dám đánh mặt của hắn, đá hắn… .
Còn lại có thể dám có dũng khí trước mặt vệ binh, nói hắn là sắc lang… . Hoàn toàn không để ý thể diện của hắn… .
Ngay lúc Nguyệt Nhi còn đang sững sờ, vệ binh tới bắt gian nháy mắt quỳ đầy mặt đất, “Sở Vương.”
“Sở Vương?” Nguyệt Nhi mê hoặc đem tầm mắt theo đỉnh đầu vệ binh chuyển tới người tuấn mỹ trong phòng kia cỏ vẻ đang soi xét, mặt lãnh liệt tới cực điểm. Điều này sao có thể, trong lòng nàng Sở Vương là bậc cha chú trưởng giả, như thế nào có thể… (chị nghĩ anh già lắm ý >”