Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi

Chương 23: Lưu Tinh


Bạn đang đọc Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi: Chương 23: Lưu Tinh


Giang Dập Huân sờ kỹ Tiêu Mộng Mộng một lượt từ đầu đến chân, quay đầu lại, cười mê hồn tuyên bố : “ Không có!”
“ Đương nhiên không có rồi, bạn của Huân thiếu làm sao trộm đồ được.”
“ Đúng! Người đổ oan cho Mộng Mộng thất xấu a!”
“ Cô ta nhất định đố kỵ bạn học Mộng Mộng nên mới nói như thế.”
“ Phải tìm ra cô ta, hướng bạn học Mộng Mộng xin lỗi!”
“ Đúng!”
“ Phải tìm ra cô ta!”
Trong nhà ăn một mảnh hỗn loạn, Trương Liệt yêu cầu bộ trưởng giao người vu oan Tiêu Mộng Mộng ra đây.
Giang Dập Huân cười nhìn Sở Hàng, nụ cười ấy như phát ra ánh sáng hấp dẫn mọi ánh mắt, ấm áp, chói lóa nhưng thanh tao vô cùng, còn làm tâm Sơ Hàng sinh lên lòng ngưỡng mộ.
“ Huân thiếu, tôi là tiếp điện thoại của một người vô danh, không biết bạn học vu cáo Tiêu Mộng Mộng là ai!”
“ Ân, không sao, chỉ cần bây giờ mọi người biết Tiêu Mộng Mộng nhà chúng tôi trong sạch là được rồi!” Giang Dập Huân quay sang sủng nịnh nhìn Tiêu Mộng Mộng, “ Mộng Mộng, ăn no chưa? No rồi thì chúng ta quay về biệt thự.”

Tiêu Mộng Mộng si ngốc gật đầu.
Ăn chưa no cũng bị anh dọa cho no rồi
Anh ta đây lại nghĩ ra trò gì ư?
Dây chuyền rõ ràng nằm trong túi áo của cô, anh nhưng lại nó không có!
Anh đây là đang bao che cho cô sao?
Nhưng hôm đó anh ta lại đáng ghét thế cơ mà!
Đúng rồi!
Anh ta nhất định là bây giờ bao che cho cô, sau đó lại một mình uy hiếp cô, nhân cơ hội này khi dễ cô…v..v….!
Đúng!
Nhất định là như thế!
Tiêu Mộng Mộng đang suy nghĩ linh tinh thì bị Giang Dập Huân dắt ra ngoài.
Cô hoàn toàn không phát giác, tay của Giang Dập Huân đang khoác trên vai cô, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, dáng vẻ ôn nhu vừa bảo hộ vừa sủng nịnh, tất cả ánh mắt nữ sinh ở nhà ăn lóe sáng nhìn theo.

Dưới bóng cây của học viện Tinh Hải, Giang Dập Huân buông vai Tiêu Mộng Mộng ra, dựa vào cây, lười biếng rút điện thoại ra, “ Lưu Tinh, qua đây một chút!”
Lát sau, một thiếu niên thanh tú dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, khuôn mặt tròn như bánh bao, cơ bắp bé tí, đôi mắt sáng như sao băng, “ Thiếu gia, có việc?”
“ Qua đây” Giang Dập Huân thầm thì vào tai anh ta
“ Biết rồi ạ” Lưu Tinh lĩnh mệnh rời đi, trước khi đi còn va vào Tiêu Mộng Mộng, đôi mắt nghịch ngợm chớp chớp nhìn cô.
Tiêu Mộng Mộng mơ hồ, không biết làm sao.
Nơi này lớn như vậy, làm sao cứ đi thẳng hướng cô?
Đôi mắt anh ta sáng như vậy, mù à!
Tiêu Mộng Mộng bĩu môi bất mãn, học viện Tinh Hải này đến 80% với cô có xung đột, ai cũng ức hiếp cô!
“ Mộng Mộng” Giang Dập Huân giữ lấy lưng cô, kéo cô đến gần, đùa giỡn nhìn cô, “ Tôi cứu cô, cô nên báo đáp tôi thế nào đây?”
“ Dùng thân báo đáp, thế nào?” Tiêu Mộng Mộng nghiến răng, cố ý cúi thấp đầu xuống, bày ra bộ dạng oan ức
Giang Dập Huân cười nhẹ, trêu đùa mái tóc phía sau tai cô, khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân của cô lộ ra, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thương tiếc.
Một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, ở bên ngoài lưu lạc hơn một năm qua, nhất định sẽ chịu không ít cực khổ?
Vừa nghĩ lại, nếu lúc đó anh không kịp thời xuất hiện, chắc cô sẽ cùng bọn Sở Hàng liều mạng rồi, anh có một loại cảm giác đau lòng không rõ.
“ Ngoan! Sau này ngoan ngoãn ở học viện Tinh Hải, tôi sẽ bảo vệ cô.” Anh cúi đầu, anh dịu dàng hôn nhẹ lên trán cô.
Tiêu Mộng Mộng kinh ngạc che đi trán mình, lần nữa hóa đa, mãi sau mới tìm lại được giọng nói của bản thân, “ Tôi không có trộm dây chuyền của Tuyết Không học trưởng, khi đi xuống nhà ăn, có mấy học sinh va vào tôi, nhất định là bọn họ bỏ dây chuyền vào túi áo tôi, tôi……….”
Ở đây mình chú thích một chút: Lưu Tinh là tên hán việt, còn theo nghĩa tiếng việt là sao băng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.