Bạn đang đọc Nguyệt Hạ An Đồ FULL – Chương 70: Anh Có Bằng Lòng Kết Hôn Với Thẩm An Đồ Không
Biên tập: Cáo
Chỉnh sửa: Quần không chun┃Đọc kiểm: June
Kể từ khi xảy ra chuyện có xe bám theo mấy đêm trước, Thẩm An Đồ và Tạ Đạc càng cẩn thận hơn lúc gặp nhau.
Bình thường cậu sẽ tìm quán bar để thay quần áo khác trước tiên, sau đó đổi sang một chiếc xe khác để rời đi và rồi mới chạy tới biệt thự của Tạ Đạc, sáng sớm hôm sau đã phải rời đi, toàn bộ quá trình cực kỳ giống như yêu đương vụng trộm.
Tạ Đạc nhiều lần nói muốn giảm bớt tần suất gặp mặt của bọn họ nhưng Thẩm An Đồ nhất định không chịu.
Chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nam được phát sóng, độ nổi tiếng trên mạng bất ngờ nhảy vọt lên vị trí thứ nhất, có một số fan cuồng vì tiếp ứng cho thần tượng mà đã thuê lại màn hình LED quảng trường thương mại Cẩm Thịnh ở trung tâm thành phố để tuyên truyền.
Khi đó, Thẩm An Đồ đang ngồi ở trên xe để đi đến một buổi đấu giá từ thiện, đúng lúc đi ngang qua bắt gặp một màn như vậy, cậu bắt đầu mơ tưởng viển vông.
Chờ đến ngày cậu và Tạ Đạc kết hôn, cậu muốn bao tất cả màn hình LED ở khu vực xịn sò nhất trong trung tâm thương mại thành phố X vào đúng khung giờ vàng, tất cả đều sẽ hiện một hàng chữ ——
Cung chúc chồng chồng Thẩm An Đồ và Tạ Đạc tân hôn hạnh phúc!
Hoặc là khiêm tốn lại một chút cũng được ——
Thẩm An Đồ (trái tim) Tạ Đạc ~
Chiếc xe đã tới chỗ cần đến rất nhanh, Thẩm An Đồ xuống xe.
Hôm nay cậu mặc một bộ tây trang màu đen, kiểu dáng nhìn qua thì thấy rất bình thường, nhưng khi nó ở dưới ánh đèn sẽ phản chiếu tạo ra đường vân sang trọng.
Ngoài ra, cậu cũng nhuộm và uốn tóc thành những lọn màu nâu hạt dẻ hơi xoăn, còn đeo bông tai, nhìn giống như ngôi sao bước trên thảm đỏ, vừa ra sân liền thu hút không ít ánh nhìn.
Tối nay, Thẩm An Đồ đi một mình, không có người bên cạnh để nói chuyện khiến cậu hơi không quen cho lắm.
Cũng may là sau khi cậu ngồi xuống chỗ ngồi liền có người tới bắt chuyện.
“Chủ tịch Thẩm, cậu cũng tới tham gia buổi đấu giá à?”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Lý.” Thẩm An Đồ không nhớ rõ tên của người đàn ông trung niên đang nói chuyện với mình, chỉ nhớ mang máng là ông ta họ Lý.
“Ôi thật hiếm thấy đó, chủ tịch Thẩm, vậy mà tối nay cậu tới có một mình sao? Sao không dẫn theo bạn gái tới đây?” Lý Thiêm nhìn Thẩm An Đồ đầy ẩn ý.
Thẩm An Đồ cười nói: “Đúng vậy, người nhà có việc tới không được.”
Lý Thiêm nghi hoặc: “Người nhà là vị nào? Tôi nhớ là cậu và tổng giám đốc Ngu à?”
Thẩm An Đồ khoát tay: “Dĩ nhiên không phải cô ấy, là người mới.”
Lý Thiêm lộ vẻ khâm phục, vừa định nói chuyện bỗng nhiên có người đứng bên cạnh ông ta.
“Làm phiền cho qua một chút.”
Thẩm An Đồ và Lý Thiêm đồng thời ngẩng lên.
Dáng người cao lớn thẳng tắp, đầu tóc được cẩn thận chải chuốt tỉ mỉ, ngũ quan đoan chính anh tuấn, trên tay còn cầm cái gậy ba toong.
Tạ Đạc tỏ vẻ trịch thượng nhìn bọn họ, anh đưa tay chỉ chỗ ngồi ở bên trong: “Tôi muốn đi vào.”
Rõ ràng có thể dễ dàng đi vào bên trong từ hướng bên kia nhưng anh lại vẫn cứ muốn đi ngang qua chỗ Thẩm An Đồ.
Thẩm An Đồ đứng lên để Tạ Đạc đi vào trong, đồng thời cười nói với tổng giám đốc Lý: “Ông xem, người mới tới rồi.”
Lý Thiêm sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Ông ta nhanh chóng đứng lên nhường đường, nghĩ thầm quan hệ giữa hai người này khác nhiều quá, Thẩm An Đồ lại dám nói Tạ Đạc là “người mới” trước mặt mọi người.
Mặt Tạ Đạc không hề thay đổi mà liếc nhìn Thẩm An Đồ, cũng không hề nhìn Lý Thiêm.
Anh chống gậy batoong bước chầm chậm vào phía trong, dáng vẻ dường như rất bất mãn.
Lý Thiêm nhìn thấy Tạ Đạc ngồi cách bọn họ bốn năm chỗ, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Ông ta nhỏ giọng thử dò xét Thẩm An Đồ: “Hình như tổng giám đốc Tạ không vui lắm…”
Thẩm An Đồ cười nhạo một tiếng: “Để ý anh ấy có vui hay không làm gì.”
Giọng Thẩm An Đồ không nhỏ, cũng không biết Tạ Đạc có nghe thấy hay không.
Lý Thiêm không kiềm được mà nghiêng đầu nhìn lướt qua Tạ Đạc, thấy anh vẫn nhìn thẳng về phía trước như như không nghe thấy gì, lúc này mới tiếp tục nói với Thẩm An Đồ: “Đúng rồi, chủ tịch Thẩm đã nghe nói chưa, Tạ Đạc muốn kết hôn với con gái nhà họ Sùng.
Bọn họ bắt tay nhau trên thương trường và chính trường, sự phát triển trong tương lai không thể lường trước được.”
“Ha! Nói cho cùng ai mà không có vợ, ông đây đã đính hôn rồi, năm sau là có thể kết hôn!” Giọng của Thẩm An Đồ rất lớn, mọi người xung quanh đều tò mò nhìn sang.
Lý Thiêm cảm thấy có gì đó không đúng, trọng điểm trong lời nói vừa rồi là kết hôn sao? Nhưng rất nhanh sau đó trong lòng ông ta đã được một ý nghĩ khác đã lấp đầy — hai người này không hổ là đối thủ một mất một còn, đến chuyện kết hôn mà cũng đua với nhau.
“Thẩm Lẫm thật đúng là người không biết xấu hổ.” Ngồi bên Tạ Đạc là người phụ trách tập đoàn Mẫn Giai – Tiết Thường, tập đoàn Mẫn Giai đã từng là đối tác kinh doanh với Cẩm Thịnh, nhưng sau khi Thẩm An Đồ xảy ra chuyện lập tức đã quay người chạy theo Thụy Càn.
Vậy xem như hắn đã hoàn toàn đắc tội với Thẩm An Đồ, giờ để tự vệ hắn chỉ có thể ôm chặt cái đùi Thụy Càn.
Tạ Đạc nhớ tới bức ảnh khỏa thân cỡ lớn mà hai giờ trước Thẩm An Đồ đã gửi cho anh, gật đầu đáp lời, nói: “Quả đúng là như vậy.”
“Tôi còn nghe nói trong khoảng thời gian này Cẩm Thịnh lại cướp khá nhiều chuyện làm ăn của Thụy Càn?” Tiết Thường hỏi.
“Chẳng qua là đồ Thụy Càn không cần thôi.” Nói xong, Tạ Đạc cầm lấy tờ danh sách buổi đấu giá tối nay lên xem, ra vẻ không muốn nói gì thêm nữa.
Tiết Thường lại không chịu bỏ qua, hắn vẫn còn chưa hỏi điều muốn hỏi nhất, sau khi nhìn nhìn cảnh giác bốn phía, Tiết Thường tới gần Tạ Đạc nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Tạ, bắt được người hại cậu bị thương rồi à?”
Tạ Đạc quét mắt nhìn hắn một cái: “Vẫn chưa, sao thế?”
“Gần đây trên đường có vài lời đồn, không biết cậu có nghe được gì hay không? Người bên ngoài đều truyền rằng, Thẩm Lẫm cảm thấy sự cố máy bay sự của mình do cậu âm thầm xúi dục, cho nên…” Tiết Thường quan sát vẻ mặt Tạ Đạc, không có nói tiếp.
Mặc dù đây là chỉ lời đồn nhưng hầu như ai cũng tin là sự thật, bởi vì ngay ngày Tạ Đạc bị thương, nhà họ Tạ đã tung tin muốn bắt Thẩm Lẫm.
Nếu như Thẩm Lẫm không đến cục cảnh sát mà rơi vào trong tay người nhà họ Tạ thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ai ngờ rằng sau khi trở về, Thẩm Lẫm không chỉ không khiêm tốn đi mà lại còn thừa dịp Tạ Đạc bị thương, cướp chuyện làm ăn của Thụy Càn còn táo tợn hơn.
Tiết Thường cho rằng nhất định Tạ Đạc sẽ căm thù Thẩm Lẫm đến tận xương tuỷ.
Người dẫn chương trình đã lên sân khấu, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Tạ Đạc đóng danh sách, hạ thấp giọng của mình xuống sao cho nhỏ hơn tiếng nói chuyện của người dẫn chương trình.
“Tôi không cần lời đồn, tôi cần chứng cứ, nếu tổng giám đốc Tiết có thể giúp tra được đầu mối gì, Tạ Đạc tôi sẽ có hậu tạ.”
Đêm nay buổi đấu giá bán đấu giá đều là tranh chữ cổ đại, còn có một phần là nhạc cụ cổ, tất cả số tiền quyên góp được sẽ được quyên tặng cho quỹ giáo dục cho nhi đồng nghèo khó thành phố Z.
Thương phẩm đấu giá đầu tiên xuất hiện là mấy bức tranh chữ triều Thanh, lúc này không khí buổi đấu giá vẫn còn rất yên tĩnh.
Đến khi một cái sáo mười hai lỗ đời Đường tráng men động vật*, không khí hiện trường đột nhiên trở nên kịch liệt, bởi vì Tạ Đạc và Thẩm An Đồ bắt đầu đấu giá.
*一款唐代的彩釉动物埙: Em đọc không hiểu lắm.
Mọi người ai bít thì cíu em với! Em xin là xin chân thành cảm ơn ạ!!!
“Giá khởi điểm của no.1543 là ba trăm nghìn, ba trăm mười nghìn, ba trăm hai mươi nghìn…!năm trăm nghìn!”
Vừa mới bắt đầu mọi người đấu giá vẫn còn tương đối dè dặt, nhưng Thẩm An Đồ rất không kiên nhẫn, một hơi nâng giá lên năm trăm nghìn.
Người ở đây vừa nhìn thấy là Thẩm Lẫm ra giá cũng không dám tiếp tục theo, không ngờ tới Tạ Đạc lại tiếp tục giơ bảng.
“Sáu trăm nghìn! Được rồi, sáu trăm nghìn, sáu trăm nghìn…!bảy trăm nghìn, tám trăm nghìn…”
Thẩm An Đồ và Tạ Đạc thay nhau đấu giá, hai người ngồi cách nhau bốn năm người xa xa nhìn nhau.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau dường như có thể phát ra tia lửa, mấy người ngồi kẹp ở hai người bọn họ đến thở mạnh cũng không dám.
“Một triệu tám trăm nghìn lần một, một triệu tám trăm nghìn lần hai…!Được rồi! Một triệu tám trăm nghìn, chúc mừng vị tiên sinh này!”
Khi người bán đấu giá gõ cái chùy đấu giá xuống, Tạ Đạc dùng 180 vạn để lấy được cái sáo mười hai lỗ này.
Đám người vỗ tay chúc mừng, chỉ có Thẩm An Đồ lười biếng dựa vào ghế ngồi, mặt cười như không cười nhìn qua Tạ Đạc.
Trong buổi đấu giá đêm nay, cảnh này đã bị phóng viên chụp lại, ngày hôm sau liền có mặt trên bản tin, trong ảnh chính là sau khi Thẩm An Đồ đấu giá thất bại nhìn về phía Tạ Đạc nở một nụ cười trào phúng.
Một số biên tập viên báo nhỏ đã liệt kê chuyện yêu hận tình cừu giữa hai người này trong ba năm qua, so sánh bọn họ với Lưu Bang Hạng Vũ, Gia Cát Lượng Chu Du, thậm chí còn đồn là hai người này cùng yêu con gái duy nhất của nhà họ Sùng – Sùng Thi Duệ, đều tranh nhau cầu hôn.
Tóm lại là phát huy hết sở trường máu chó, sau khi Thẩm An Đồ đọc được cũng phải hô to đặc sắc.
Vậy nhưng ai cũng không biết, hai con người đối thủ một mất một còn này sau khi khỏi buổi đấu giá hội không lâu đã cùng tiến vào một căn biệt thự, còn cùng lên một cái giường.
“Ừm…!Rõ ràng là em nhắm trúng, vậy mà anh không thể nhường em một chút…”
Trên giường lớn, Thẩm An Đồ nằm ngửa trên chăn.
Áo ngủ trên người cậu không có cái cúc nào được gài lại, làn da trắng nõn, mềm mại được điểm xuyến mấy vết đỏ, cực kỳ giống như hồng mai nở trên giấy Tuyên Thành.
Tạ Đạc nhìn mình chằm chằm tác phẩm của mình một lúc, lại vẽ thêm mấy đóa.
“Vậy sao em không theo nữa? Chờ đến khi em đuổi đến giá 520 thì anh sẽ thu tay lại.”
Thẩm An Đồ tức giận đến mức há miệng cắn lên đầu vai anh: “Ba trăm nghìn nâng lên giá tới năm triệu hai trăm nghìn? Vậy em chuyển thẳng tiền vào trong thẻ tổng giám đốc Tạ thì tổng giám đốc Tạ có thể ở bên em bao nhiêu đêm?”
“Tính rẻ cho em một chút, tám giờ.” Tạ Đạc nhếch miệng, cúi đầu hôn Thẩm An Đồ, không chú ý một chút đã Thẩm An Đồ đã bị nổi cơn tam bành mà đè dưới người.
Hai người dây dưa khiến cho đệm chăn vô cùng lộn xộn.
Mà cái sáo mười hai lỗ cổ được mua với giá gần hai triệu, cứ như vậy bị tùy ý nhét vào trong ngăn tủ để ở phòng chứa đồ dưới lầu, nằm cùng với cái sáo mười hai lỗ thời hiện đại khác giá chưa tới hai mươi tệ, không thể nói rõ được đứa nào uất ức hơn.
Hai người trên lầu đang hôn nhau đến khó có thể tách ra, cả hai đều khao khát muốn nuốt đối phương vào trong bụng.
Đột nhiên, Tạ Đạc ăn vào một cái vòng kim loại cứng rắn lạnh ngắt từ miệng Thẩm An Đồ, anh mở mắt ra sửng sốt một chút, đẩy ra Thẩm An Đồ, nhả đồ vật trong miệng ra tay.
“Đây là cái gì?” Tạ Đạc bật sáng đèn ngủ lên.
Thẩm An Đồ cười nhẹ, kia là chiếc nhẫn mà vừa rồi cậu thừa dịp Tạ Đạc không chú ý nhét vào trong miệng.
Thừa dịp Tạ Đạc còn đang ngây người nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, Thẩm An Đồ cầm chiếc nhẫn từ lòng bàn tay của anh lên, đứng dậy nửa quỳ trên giường.
Cậu giơ chiếc nhẫn đó lên, nói với Tạ Đạc: “Tiên sinh Tạ Đạc thân mến, anh có bằng lòng kết hôn với Thẩm An Đồ không? Dù cho phú quý hay nghèo khó, dù cho khỏe mạnh hay bệnh tật, cả đời đều ở bên cạnh làm bạn với Thẩm An Đồ chứ?”
Tạ Đạc không lên tiếng, cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm An Đồ như vậy.
“Không nói lời nào, em coi như anh đồng ý” Thẩm An Đồ kéo tay Tạ Đạc qua, đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của anh: “Oa, kích cỡ vừa khít luôn nè, quả nhiên em nhớ rất chính xác.
Ừm, kiểu dáng cũng đẹp mắt, rất hợp với anh.
Cái này em đã bỏ ra nhất nhiều tiền cho Ngu Khả Nghiên mời nhà thiết kế nhẫn cưới nổi tiếng ở nước A – Pierre đặc biệt thiết kế riêng cho chúng ta, bên trong còn khắc tên của chúng ta đó.”
Thẩm An Đồ không biết, bắt đầu từ lúc cậu hỏi câu kia “Ngài có bằng lòng kết hôn với Thẩm An Đồ không?” Tạ Đạc đã không còn nghe thấy cậu nói cái gì.
Không phải anh chưa từng cầu hôn với Thẩm An Đồ, cũng không phải Thẩm An Đồ không đồng ý anh, nhưng lúc đó anh hoàn toàn không rõ là Thẩm An Đồ đang nói thật hay là nói dối.
Thậm chí anh vẫn luôn không dám tin rằng Thẩm An Đồ thật sự thích anh.
Cho tới bây giờ, Thẩm An Đồ cầu hôn với anh, tự tay đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của anh.
Trong nháy mắt, trong mắt anh năm tháng trôi qua rất nhanh.
Tạ Đạc nhìn thấy Thẩm An Đồ ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi năm mươi tuổi…!Thẩm An Đồ tám mươi tuổi, cậu vẫn vui vẻ cười với anh, chiếc nhẫn trên ngón áp út vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ như cũ.
Tất cả những suy nghĩ đê hèn và đáng khinh đó đã được thực hiện, và tất cả những tâm nguyện vô vọng đều đã thành hiện thực vào lúc nửa đêm vang vọng khắp nơi.
Tạ Đạc cảm thấy cuối cùng hai chân mình cũng đặt xuống đất, từ đây về sau sẽ không còn bàng hoàng hoang mang nữa.
Thẩm An Đồ vừa nói xong, trời đất trước mắt đột nhiên quay cuồng, cả người cậu ngã vào trong chăn, tiếp theo Tạ Đạc rất có cảm giác ngột ngạt do có người đè lên.
“Anh đồng ý, Thẩm An Đồ, anh đồng ý.”
“A! Em…!Em biết rồi, biết rồi, Tạ Đạc anh…!anh chờ một chút, anh bình tĩnh lại một chút! Anh…!A…”
Đêm dài đằng đẵng chỉ vừa mới bắt đầu..