Nguyệt Hạ An Đồ

Chương 69: Tổng Giám Đốc Tạ Tha Mạng


Bạn đang đọc Nguyệt Hạ An Đồ FULL – Chương 69: Tổng Giám Đốc Tạ Tha Mạng


Biên tập: Cáo
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Suýt chút nữa Thẩm An Đồ đã không nhận ra Simon bởi vì hắn hoàn toàn không còn hình tượng doanh nhân tinh anh như trong quá khứ.

Trên mặt của hắn tràn đầy râu quai nón, đầu tóc rối bời, mắt xanh ảm đạm đờ đẫn, nhưng bởi vì hắn có dòng máu ưu việt của người Bắc Âu nên cho dù hắn có lôi thôi lếch thếch như thế, vẫn có thể khiến cho người ta nhìn ra chút nhan sắc dù đang chán chường.

Thẩm An Đồ bắt đầu có suy nghĩ không đứng đắn, nếu như người này có thể gia nhập giới giải trí thì có thể kiếm bao nhiêu tiền cho công ty.
“Andrew, chúng ta có thể nói chuyện được không?” Giọng mũi của Simon rất nặng, nghe như đang bị ốm, chiếc áo khoác hắn mặc giống như lần trước bọn họ gặp nhau.
“Không thể.” Thẩm An Đồ từ chối rất quả quyết: “Với lại tôi nhớ không lầm, hai tuần trước tôi đã đặt xong vé máy bay cho cậu, vậy thì vì sao cậu vẫn còn ở lại thành phố Z?”
Hai mắt Simon thẫn thờ nhìn cậu: “Đáng lẽ tôi đã ra sân bay, nhưng một giây trước khi lên máy bay tôi lại hối hận.

Andrew, tôi rất xin lỗi, tôi vô cùng có lỗi…”
“Được rồi tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, còn việc gì nữa không?” Thẩm An Đồ lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, không có bất kỳ thông báo nhắc nhở tin nhắn mới nào.

Cậu hơi lo, vì sao cả ngày nay Tạ Đạc không gửi tin nhắn cho cậu? Rõ ràng sáng nay mới nói yêu cậu xong.
“Andrew, tôi biết quan hệ giữa chúng ta không có khả năng trở lại như lúc trước, tôi cũng không dám yêu cầu xa vời, nhưng mà có thể để cho tôi tiếp tục ở lại, làm việc bên cạnh cậu được không? Không có ai hiểu rõ cuộc sống và phong cách làm việc nghỉ ngơi của cậu hơn tôi, có tôi bên cạnh, cậu sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.” Trong mắt Simon lóe ra sự chờ mong.
“Thật đáng tiếc, trước mắt tôi không có ý định nhận hai thư ký.” Thẩm An Đồ quay đầu, đẩy Đường Tuấn đang im hơi lặng tiếng đứng ở sau lưng cậu tới giới thiệu cho hắn: “Giới thiệu một chút, vị này là thư kí mới của tôi, a new Simon.”
Đường Tuấn đã sớm lái xe đến phía sau hai người, sau đó xuống xe, vẫn luôn yên lặng đứng ở sau lưng bảo vệ Thẩm An Đồ.


Ngoài thân phận là thư kí của Thẩm An Đồ ra, anh ta còn là vệ sĩ riêng của cậu, thậm chí anh ta còn chứng nhận sử dụng súng ở nước A.
Simon hoài nghi nhìn Đường Tuấn, ngực phập phồng: “Kia…!Không phải là thư ký, không phải thư ký cũng được, chỉ cần ở trong Cẩm Thịnh, chức vụ gì cũng được!”
“Vậy phiền cậu liên hệ với phòng nhân sự Cẩm Thịnh để xem gần đây có vị trí nào đang trống hay không rồi gửi sơ yếu lý lịch.

Trải qua vòng thi viết và phỏng vấn, nếu như có thể vượt qua vòng kiểm tra cuối cùng, HR sẽ gửi thông báo cho cậu.” Nói xong, Thẩm An Đồ quay người nói với Đường Tuấn: “Simon, chúng ta đi.”
“Không! Chờ chút!” Simon muốn đưa tay giữ chặt Thẩm An Đồ, nhưng lại bị Đường Tuấn một phát tóm được cổ tay.

Thân hình Simon cao gần hai mét, Đường Tuấn thấp hơn anh ta một chút nhưng khí thế thì hoàn toàn không thua.
Thẩm An Đồ quay đầu, trong giọng nói đã lộ rõ sự mất kiên nhẫn: “Còn có chuyện gì sao?”
Simon dùng sức rụt tay ra khỏi tay Đường Tuấn, đôi mắt xanh tràn ngập bi thương: “Andrew, cậu đã không muốn gặp lại tôi, về sau tôi cũng sẽ không đến làm phiền cậu nữa.

Nhưng mà trước khi đi, cậu có thể cho tôi một cái ôm hay không, coi như bố thí cho một kẻ đáng thương trước khi xa nhau.”
Thẩm An Đồ do dự, những ngày tháng kề vai chiến đấu cùng Simon hiện ra sống động trước mặt.

Là cậu mang Simon từ nước ngoài về đây nhưng bây giờ lại muốn tàn nhẫn đuổi hắn đi, nếu như chỉ là một cái ôm thì có gì quá đáng đâu?
“Píp píp —— “
Lúc Thẩm An Đồ đang quay người đối mặt với Simon, một chiếc xe Ferrari đang đậu cách đó không xa bíp còi với bọn họ.
Thẩm An Đồ nhìn sang chiếc xe đó, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không nhưng cậu luôn cảm thấy chiếc xe này rất giống chiếc Ferrari của mình.

Đó là chiếc xe mà sinh nhật năm ngoái Ngu Khả Nghiên tặng cậu, nhưng bởi vì xe thể thao quá mức nổi bật cho nên Thẩm An Đồ rất ít khi dùng, nó vẫn luôn nằm bám bụi trong ga ga.

Nhưng mà ý nghĩ này chỉ kịp thoáng qua, Thẩm An Đồ cảm thấy chiếc xe này rất đáng nghi.

Cậu nhớ rõ ràng từ lúc cậu và Đường Tuấn xuống đây, chiếc xe này vẫn đậu ở chỗ này, không hề di chuyển, giống như không có ai bên trong, vậy sao lại đột nhiên bóp còi với bọn họ?
Chiếc Ferrari lái về phía bọn họ.

Vì cửa sổ xe được dán màng chống nhìn trộm cho nên từ bên ngoài không thể nào nhìn thấy rõ người trong xe.

Thẩm An Đồ cảnh giác quan sát chiếc xe này, ánh mắt chuyển từ thân về phía bảng số xe.
Cặp mắt đào hoa của Thẩm An Đồ đang nheo lại bỗng nhiên trợn to.

Một giây sau, cậu quay người lạnh lùng nói với Simon: “Không được, cậu không nên tới tìm tôi nữa.

Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu nhưng tuyệt đối không tha thứ.

Tôi sẽ chuẩn bị vé máy bay ngày mai cho cậu, đây là lần cuối cùng, Simon.

Nếu như cậu còn không chịu về nước, tôi cũng sẽ mặc kệ cậu.” Nói xong cậu lại nhanh chóng nói với Đường Tuấn: “Tôi giao hắn cho cậu, đêm nay không cần đưa tôi về.”
Lúc này Ferrari đã chạy đến bên cạnh ba người, Thẩm An Đồ không chút do dự bước qua kéo cửa xe ra, nhanh nhẹn ngồi vào trong xe, động tác nhanh đến mức Simon với Đường Tuấn hoàn toàn nhìn không thấy ngồi người bên trong là ai.


Hai giây sau, chiếc Ferrari đã lao vụt đi.
Kể từ khi Thẩm An Đồ xuất hiện bên cạnh Tạ Đạc, Trần Húc thường cảm thấy hệ số nguy hiểm trong công việc của mình đã tăng lên đáng kể.

Giống như bây giờ, Thẩm An Đồ và Tạ Đạc đang thân thiết quấn quýt nhau, khó có thể tách rời.

Ngay cả kính chiếu hậu Trần Húc cũng không dám nhìn, bởi vì chỉ cần cậu chuyển mắt tới tấm gương thì sẽ chạm phải ánh mắt đầy sát khí của Tạ Đạc, mà cậu chỉ muốn lái xe cho tử tế thôi…
Một hồi lâu Thẩm An Đồ và Tạ Đạc mới tách nhau ra.

Cậu sợ Tạ Đạc nhắc đến chuyện vừa rồi nên cố ý dựa sát vào trong ngực anh: “Anh đợi em lâu chưa?”
Tạ Đạc – người đợi gần ba giờ đồng hồ nói: “Không lâu lắm, khoảng chừng hơn mười phút, bắt đầu từ lúc cái người nước ngoài đó gọi em là Andrew.”
Thẩm An Đồ lạnh cả sống lưng, cố ý tránh không nói tới: “Sao lại lái chiếc xe này của em? Nếu không phải thấy được biển số xe, em còn tưởng rằng là fan tư sinh theo dõi em đó.”
Tạ Đạc giễu cợt: “Phải rồi, giám đốc Thẩm nổi như vậy.

Sức nóng lan sang cả nước ngoài.”
Thẩm An Đồ cố gắng giãy dụa lần cuối: “Đúng vậy đó, anh không biết sao? Bây giờ em đang rất nổi tiếng trên mạng, chờ nhóm nhạc của show giải trí sống còn ra mắt, em còn nổi tiếng hơn cơ.”
Nói xong bản thân Thẩm An Đồ cũng sửng sốt, cậu không chỉ không làm loạn lên truyện quá khứ của Simon mà còn lật lại chuyện của Viên Dực, cậu đúng là…
Quả nhiên, nụ cười của Tạ Đạc càng lạnh hơn: “Nhóm nhạc giải trí sống còn? Mấy người đó thi cái gì? Thi xem ai vồ vập ông chủ đẹp hơn? Hay là ai thích hợp làm thư ký cho ông chủ hơn?”
“Em sai rồi, giám đốc Tạ tha mạng.” Thẩm An Đồ chắp tay trước ngực, thật sự thành tâm sám hối.
Tạ Đạc nắm cằm của cậu, mạnh mẽ cắn lên môi cậu một cái, việc này coi như đã được bỏ qua.
Căn hộ bây giờ của Thẩm An Đồ đang ở cách công ty hơi xa.

Vì căn biệt thự trước kia cậu từng ở đã bị người của Thạch Hiểu Đông lật tung lên, sàn nhà cũng bị đào xới, bây giờ phải sửa sang lại lần nữa.
Mười một giờ đêm, trên đường đã không còn nhiều xe cộ qua lại, Ferrari chạy bon bon trên đường vô cùng ổn định làm cho người ta hơi buồn ngủ.

Thẩm An Đồ trò chuyện dăm ba câu với Tạ Đạc, Tạ Đạc nhìn thấy cậu đã quá buồn ngủ liền đề nghị cậu ngủ một giấc, chờ khi đến nơi anh sẽ gọi cậu dậy.

Nhưng lời này vừa nói xong, Trần Húc ngồi trên ghế lái đột nhiên mở miệng: “Giám đốc Tạ, giám đốc Thẩm, hiện giờ xuất hiện một chút tình huống nhỏ, mong hai người ngồi lại, thắt dây an toàn, có người theo đuôi chúng ta.”
Thẩm An Đồ bỗng nhiên nắm chặt tay Tạ Đạc, nhìn qua cửa sổ phía sau, chỉ thấy cách xe bọn họ không xa có một chiếc xe con màu đen đang lặng lẽ chạy theo, bọn họ rẽ nó cũng rẽ, đã đi theo bọn họ mấy con phố.
Thẩm An Đồ tỉnh táo lại ngay lập tức, chắc là chiếc xe đó hôm nay mới xuất hiện, bởi vì trước đó Đường Tuấn không phát hiện ra bất cứ dị thường nào.

Như vậy cũng có thể nói rằng, vẫn luôn có người ở trong bóng tối theo dõi sát sao hành trình của Thẩm An Đồ.

Nhưng trong khoảng thời gian này cuộc sống của Thẩm An Đồ vẫn luôn nằm trên đường thẳng hai điểm từ công ty về nhà, buổi tối tham gia tiệc rượu cũng là quang minh chính đại, không có bất kỳ điểm khả nghi gì, mãi cho đến đêm qua, Thẩm An Đồ đột nhiên mất tích trong tiệc rượu, hẳn là khiến người nào đó dấy lên nghi ngờ.
Tạ Đạc cũng nắm chặt tay cậu: “Không sao đâu, chiếc xe này là của em, đầu tới cuối anh với Trần Húc đều chưa từng bước xống xe, hẳn là bọn hắn không phát hiện ra anh.”
Lông mày Thẩm An Đồ nhíu chặt lại, trên mặt tràn đầy hung ác: “Trần Húc, cắt đuôi nó.”
“Vâng.” Trần Húc bắt đầu tăng tốc, dùng kỹ thuật lái xe thành thạo của mình không ngừng vượt lên và quẹo cua.
Chiếc xe phía sau dần dần biến mất không còn thấy tăm hơi, Tạ Đạc hôn lên trán Thẩm An Đồ, trấn an cậu: “Không sao.”
Nhưng Thẩm An Đồ không có bất cứ phản ứng nào, sau khi sững sờ gần nửa phút, cậu nói với Tạ Đạc: “Em có một ý tưởng.”
Thạch Hiểu Đông đang ngồi trong thư phòng ở nhà mình, tay cầm điện thoại di động hút thuốc, trong phòng rất yên tĩnh, đột nhiên, tiếng chuông đột nhiên vang lên.
“Thế nào?” Thạch Hiểu Đông nhận cuộc điện thoại.
“Xin lỗi tổng giám đốc Thạch, bọn họ phát hiện ra tôi rồi.” Giọng nói của đối phương có một chút sợ hãi.
Thạch Hiểu Đông im lặng một lát: “Tiếp tục theo dõi nó, cho dù không biết đã nó gặp ai thì ít nhất cũng phải biết nó đã ở đâu.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Thạch Hiểu Đông lại dựa vào ghế ngồi yên lặng một lúc lâu, sau đó hắn lấy điện thoại di động ra, tìm một dãy số không có bất kì một ghi chú gì từ trong nhật ký cuộc gọi, gửi đi một tin nhắn.
[Lúc nào thì tiện? Chúng ta gặp mặt đi.].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.