Bạn đang đọc Nguyệt Hạ An Đồ FULL – Chương 14: Anh Cảm Thấy Em Hiểu Lầm Gì Rồi
Biên tập: Lạc công tử
Chỉnh sửa: Miss Tony┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Để giữ cái mạng của mình, Tạ Văn Hiên ăn lia lịa cho xong bữa, sau đó viện cớ có việc gấp phải đi trước rồi chạy mất dạng.
Thẩm An Đồ còn ngờ rằng có phải tối nay mình kho cá không ngon hay không mà cả Tạ Văn Hiên lẫn Tạ Đạc đều chẳng ăn được bao nhiêu.
Vậy nhưng Tạ Văn Hiên thề thốt rằng món này ngon nuốt lưỡi, chỉ tại vì tối nay có kèo với bạn mới ăn ít như thế, Tạ Đạc cũng giải thích rằng chiều nay uống hơi nhiều cà phê thì Thẩm An Đồ mới tạm tin.
Sau khi cơm nước xong, Thẩm An Đồ dọn bát đũa bẩn vào bếp rồi bỏ vào máy rửa bát, đồng thời dọn dẹp luôn phòng bếp.
Đến khi cậu ra ngoài thì Tạ Đạc đã dọn bàn ăn sạch sẽ, bàn ghế cũng được sắp lại gọn gàng.
Thẩm An Đồ nhìn ngọn đèn tường trên hành lang mà Tạ Đạc giữ lại cho cậu, lòng bỗng cảm thấy khoan khoái khôn tả.
Tim cậu khẽ xốn xang, cậu bèn đi tới phòng đọc sách trước, thấy chẳng có ai rồi mới lại quay về phòng ngủ, bấy giờ mới tìm được Tạ Đạc đang đứng ngoài ban công hút thuốc.
Tạ Đạc vẫn còn mặc áo sơ mi và quần âu, thắt lưng màu đen siết gọn lấy hông anh, Thẩm An Đồ dường như có thể mường tượng ra được phần thân thể khuất sau lớp quần áo ấy.
Tạ Đạc quay người lại, thấy Thẩm An Đồ bước tới thì định dập thuốc đi, nhưng chưa kịp làm thì đã bị cậu ôm lấy eo, kề sát người vào ngực rồi thình lình trao cho anh một nụ hôn sâu.
Mùi thuốc lá nồng nàn giữa răng môi đôi bên, Thẩm An Đồ chợt nhận ra bản thân dường như không ghét hương vị ấy, thậm chí còn có chút nhớ nhung.
Một tay Tạ Đạc giữ chặt gáy Thẩm An Đồ, một tay khác đưa điếu thuốc ra xa.
Thẩm An Đồ chưa bao giờ kiềm chế ham muốn của mình, môi lưỡi hai người đang quấn quýt lấy nhau thì hai tay cậu bỗng bắt đầu giở trò, đầu tiên là mân mê cơ bụng và cơ ngực của Tạ Đạc, sau đó luồn xuống tháo dây lưng của anh.
Thế nhưng Thẩm An Đồ càng suồng sã thì Tạ Đạc càng tỉnh táo hơn, anh rất muốn hỏi Thẩm An Đồ rằng có phải cậu đang xem anh như đàn bà, rằng cậu đã phải chinh chiến trên thân thể của bao nhiêu người phụ nữ mới luyện ra được tay nghề thuần thục đến nhường này.
Lúc bị anh mạnh bạo đẩy ra, Thẩm An Đồ ngơ cả người.
Nhìn ánh mắt hờ hững của Tạ Đạc, cậu cảm thấy mình như bị dội một chậu nước lạnh buốt.
“Anh đi tắm.”
Tạ Đạc xoay người đi mất.
Thẩm An Đồ đứng thừ người ngoài ban công, cơn gió đêm vừa nãy còn mát lành mà giờ bỗng rét thấu xương, Thẩm An Đồ đành lê tấm thân lạnh cóng của mình đi vào phòng.
Đây là lần đầu tiên Tạ Đạc tắm trước Thẩm An Đồ, Tạ Đạc thường xử lý công việc trong phòng sách một lúc lâu rồi mới quay về phòng ngủ.
Nhân lúc Tạ Đạc đang tắm, Thẩm An Đồ lấy ipad tìm kiếm một số video về đồ ăn ngon, chờ khi Tạ Đạc đi ra thì đưa cho anh: “Anh xem thử mấy cái này đi rồi chọn món mà ngày mai anh muốn ăn.” Sau đó tự cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm.
Giọng điệu của cậu tự nhiên như thể chuyện ngoài ban công lúc nãy chưa từng xảy ra.
Trong phòng tắm, Thẩm An Đồ cởi quần áo bẩn ra ném vào giỏ đồ bẩn rồi ngắm nghía cơ thể mình trong gương thật kỹ như mọi lần.
Mấy vết sẹo để lại sau vụ tai nạn xe cộ đã mờ đi nhiều, phần da non mới lành mỏng manh hồng nhạt, trông không xấu lắm.
Trừ khi là không thích mình chứ Thẩm An Đồ chẳng nghĩ ra được lý do nào khác khiến Tạ Đạc không muốn thân mật với cậu.
Hôm nay Thẩm An Đồ cố ý tắm rất lâu, thậm chí cậu còn ngâm trong bồn một lúc.
Đến khi cậu bước ra thì cả người như biến thành một con cua đã luộc chín, đỏ phừng phừng từ đầu đến chân.
Tạ Đạc nhìn cậu: “Lần sau đừng tắm lâu thế, không tốt cho cơ thể.”
“Vâng.” Thẩm An Đồ không sấy tóc mà chỉ trùm một cái khăn bông: “Anh chọn được món cho ngày mai chưa?”
“Tùy, anh sao cũng được.” Tạ Đạc trả ipad lại cho cậu.
Thẩm An Đồ mở khóa máy, trên màn hình vẫn là hình ảnh Thẩm An Đồ xem dở, đoán chừng là Tạ Đạc chẳng buồn xem.
Thẩm An Đồ hơi nhói lòng, cậu cúi đầu nhìn ipad, nước trên tóc nhỏ xuống màn hình như mưa rơi.
“Anh chọn một món được không? Đến bây giờ em vẫn chưa biết được sở thích của anh, dù em làm món gì anh cũng bình thản ăn nó, thực sự không cần phải thế.
Em biết anh quan tâm đến cảm nhận của em, nhưng em mất trí nhớ, anh lại chẳng nói năng gì thì em biết lấy gì để hiểu anh chứ?”
Tạ Đạc lẳng lặng nghe cậu nói hết, sau đó anh xuống giường, lấy máy sấy tóc trong ngăn kéo ra rồi bước tới trước mặt Thẩm An Đồ.
“Anh nghĩ là em đã hiểu lầm gì đó rồi.” Tạ Đạc cầm khăn bông trên đầu Thẩm An Đồ lau lau tóc cho cậu: “Trước khi em mất trí nhớ thường bộn bề công việc, gần như chưa từng nấu nướng, anh thường gọi ăn đồ bên ngoài hoặc là vào nhà ăn công ty cho xong bữa, chỉ khi thỉnh thoảng về nhà bố mẹ thì mới như là ăn cơm nhà.
Anh nói tùy em sao cũng được là đúng như trên mặt chữ, em rất giỏi trong khoản nấu nướng này, không món nào em làm mà không phải khẩu vị của anh.
Nếu như nhất định phải nói anh không thích thứ gì thì chắc là những món muối chua, nhưng nếu nấu ngon thì anh cũng có thể ăn một chút.”
Thẩm An Đồ nhìn Tạ Đạc đăm đăm, cậu định nói gì đó nhưng bao lời lẽ như bị nghẹn lại nơi cổ họng.
Tạ Đạc thấy cậu im lặng nên ngỡ là cậu vẫn còn giận, thế là mềm giọng hẳn đi: “Ngày kia em muốn đi đâu không? Kiểm tra sức khỏe xong anh sẽ đưa em đi.”
Thẩm An Đồ bấy giờ chợt nhớ ra sáng nay cậu hỏi Tạ Đạc bao giờ anh có thời gian đi chơi với cậu, Tạ Đạc bảo lần sau, thế mà có “lần sau” thật, ngay ngày kia.
“Em vẫn chưa nghĩ ra, đến hôm đó rồi tính.” Tâm trạng của Thẩm An Đồ tốt hẳn lên.
Tạ Đạc bảo Thẩm An Đồ ngồi ra mép giường, anh vắt khăn bông lên cánh tay rồi sấy tóc cho cậu.
Gió nóng thổi vào khiến Thẩm An Đồ thoải mái nheo mắt lại.
Động tác của Tạ Đạc rất nhẹ nhàng như rất sợ làm cậu đau, khác hẳn với cái cách thô lỗ khi anh tự sấy tóc cho mình.
Đầu ngón tay Tạ Đạc thỉnh thoảng sẽ sượt qua lông mày và gò má cậu ngưa ngứa, bàn tay đang vịn mép giường của cậu phải siết chặt lấy ga giường, cố nhịn nỗi kích động muốn ôm chầm lấy anh.
Tóc Thẩm An Đồ rất mềm, dạo này vẫn luôn không cắt tỉa gì nên hơi dài, Tạ Đạc khó mà tưởng tượng được một kẻ mưu ma chước quỷ đầy mình như cậu ta lại có mái tóc mềm mại như thế này.
Nhưng nếu coi ngày Thẩm An Đồ xảy ra sự cố là ngày bắt đầu chia đôi cuộc đời của cậu ta thành hai nửa riêng biệt, mà Tạ Đạc chiếm được nửa Thẩm An Đồ mới toanh này thì việc cậu có mái tóc như thế cũng chẳng có gì lạ.
“Shh — nóng.” Thẩm An Đồ nắm cổ tay Tạ Đạc đổi hướng của máy sấy.
Tạ Đạc thôi nghĩ ngợi rồi tập trung sấy khô tóc cho cậu.
Sau đó hai người cùng nhau tựa vào đầu giường xem video đồ ăn ngon, chọn ra mấy món cả hai thấy ưng.
Tạ Đạc thấy Thẩm An Đồ thích nấu ăn như vậy bèn ngỏ ý sẽ mời một đầu bếp chuyên nghiệp đến dạy riêng cho cậu, nhưng bị Thẩm An Đồ từ chối: “Em chỉ làm chơi chơi thế này thôi, hơn nữa tay nghề của dì Triệu cũng rất tốt, dì ấy chỉ cần xem cái video này một lần là ngày hôm sau nấu ra được ngay, thế nên không cần phải làm vậy đâu.”
Tạ Đạc nghe vậy bèn thôi không nói gì nữa, nhìn cậu lưu video nấu món sườn rim về máy.
“Tối nay anh không bận gì hả?” Thẩm An Đồ ngước nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rồi mà Tạ Đạc vẫn chưa sang phòng sách.
“Ừ.” Tạ Đạc vẫn chăm chú nhìn máy tính bảng của Thẩm An Đồ, cậu đang rà lại mục yêu thích và xóa những video đã học ra khỏi mục, đến một video nào đó thì bỗng dưng cậu thoát ra khỏi mục yêu thích rồi đi xem các video khác như không có gì xảy ra.
“Vừa nãy là gì?” Tạ Đạc toan nhấn vào màn hình.
“Không có gì.” Thẩm An Đồ nghiêng người tránh không cho Tạ Đạc nhấn vào, anh định giành lấy thì cậu bèn cúi xuống vờ như muốn cắn tay anh.
Tạ Đạc quyết định đợi ngày mai sẽ đi kiểm tra dữ liệu nền để xem xem trước đó mình đã bỏ lỡ những gì.
Đến mười một giờ thì hai người cùng tắt đèn trùm chăn ngủ.
Mấy ngày trước luôn là Thẩm An Đồ chủ động chui vào ngực Tạ Đạc nằm ngủ, nhưng Thẩm An Đồ còn ghim vụ Tạ Đạc đẩy cậu ra ngoài ban công hồi nãy, thế nên cậu quyết phạt anh một trận, đêm nay anh ta đừng hòng có được cái ôm ấp chủ động đầy yêu thương của Thẩm An Đồ này.
Thế nên hiện giờ là cậu và anh chia nhau nằm hai bên giường, cách nhau hẳn một khoảng có thể nhét vừa tận ba người.
Thẩm An Đồ buộc mình phải nhắm mắt đi ngủ, nhưng vì đã quen với chuyện ôm Tạ Đạc rồi chìm vào giấc nồng nên bây giờ nằm ngủ một mình, cậu không thể quen nổi.
Thẩm An Đồ nhận ra kẻ thiệt chỉ có mình, còn cái tên bị phạt kia thì lại ngủ thẳng cẳng.
Hai phút sau, dưới chăn khẽ nhúc nhích, Thẩm An Đồ mò lấy tay Tạ Đạc, luồn vào giữa kẽ ngón của anh rồi nhẹ siết lấy, giống như hai bánh răng khớp nhau hoàn toàn.
“Ngủ.” Giọng của Tạ Đạc thình lình cất lên giữa màn đêm, so với bình thường thì trầm hơn chút chút, Thẩm An Đồ không chắc liệu có phải là do cậu đã đánh thức anh không.
“Em nắm tay ngủ được nhỉ?” Thẩm An Đồ hấm hứ trong lòng, không cho người thì ít nhất cũng cho cái tay chứ.
Tạ Đạc im lặng, rồi anh bỗng trở người, đưa cái tay bị nắm lấy sang phía Thẩm An Đồ.
Thẩm An Đồ bắt được ám hiệu cho phép bèn lập tức nghiêng người sang, mặt đối mặt với Tạ Đạc đồng thời đưa bàn tay dỗ ngủ đang được nắm chặt lấy kia kề sát vào mặt mình.
Không bao lâu sau, cơn buồn ngủ cũng ập tới..