Nguyệt Hạ An Đồ

Chương 13: Nói Về Bẩn Thì Cậu Chơi Mới Bẩn


Bạn đang đọc Nguyệt Hạ An Đồ FULL – Chương 13: Nói Về Bẩn Thì Cậu Chơi Mới Bẩn


Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: Miss Tony┃Đọc kiểm: Môn Mổn
“Giám đốc Tạ, rất vui được hợp tác với anh!”
Đàm phán cả buổi chiều, cuối cùng Tạ Đạc cũng tống được đối phương đi, đúng lúc Chu Minh Huy đến tìm Tạ Đạc để ký giấy tờ thì gặp thoáng qua bọn họ.
“Không phải người của tập đoàn Mẫn Giai đó sao?” Chu Minh Huy nhích tới nhỏ giọng hỏi: “Tôi nhớ hồi trước Mẫn Giai hợp tác với Cẩm Thịnh cơ mà?”
“Về rồi nói.” Tạ Đạc dẫn Chu Minh Huy về phòng làm việc của mình, ngồi vào bàn và liếc nhìn màn hình camera trên laptop.
Chu Minh Huy quan sát một loạt hành động của hắn rồi bảo: “Đã hơn nửa tháng rồi, Thẩm Lẫm vẫn không có động tĩnh gì à?”
Trong camera, Thẩm An Đồ đang cùng làm cá với dì Triệu trong bếp, Tạ Đạc dời mắt đi rồi nói: “Không có, phía Cẩm Thịnh thì sao?”
“Loạn lắm, Simon không áp chế được nữa.” Chu Minh Huy suy đi nghĩ lại rồi nói: “Lẽ nào Thẩm Lẫm mất trí nhớ thật? Chúng ta để cậu ta dùng máy tính, điện thoại lâu vậy mà cậu ta không hề liên hệ gì với Simon.”
Tạ Đạc không nói gì.
Quả thật là không kiểm tra thấy Thẩm An Đồ liên hệ riêng với bất kỳ ai, ghi chép internet cũng hết sức bình thường, thậm chí cậu còn không mua hàng online, cuộc sống đơn giản đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua cũng rõ.
“Đúng rồi, ông đã đọc tin tức trưa nay chưa.” Nụ cười của Chu Minh Huy có phần hả hê, hắn mở điện thoại tìm tấm ảnh chụp đưa cho Tạ Đạc xem: “Hôn thê của Thẩm Lẫm là Ngu Khả Nghiên bị người ta chụp đang ăn ngủ với thần tượng mới nổi.

Cậu xem vợ chồng này đúng là không thuộc về nhau thì chả đến với nhau được, Thẩm Lẫm gặp chuyện chưa bao lâu, sống chết chưa rõ mà Ngu Khả Nghiên đã chịu không nổi rồi.”
Tạ Đạc nhìn lướt qua: “Thấy rồi, hiện tại bên phía nhà họ Thẩm đang dìm tin xuống.”

“Ừ, vốn chuyện giới kinh doanh cũng không so với showbiz được, ít người để ý nên chưa đầy mười phút đã xóa sạch rồi.” Chu Minh Huy để di động xuống, mặt mày khoái chí: “Đây là quả báo của nhà họ Thẩm, chỉ là doanh nghiệp con con nước ngoài tuổi gì dám khiêu chiến với Thụy Càn chúng ta, còn ngang nhiên cướp đi biết bao nhiêu mối làm ăn của chúng ta chứ? Toàn giở thủ đoạn bẩn thỉu cả.

Bây giờ thì hay rồi, Thẩm Lẫm không còn thì Cẩm Thịnh cũng sớm sụp đổ thôi.

Tôi nghe nói bên đó nhận năm, sáu cuộc điện thoại nặc danh bảo đang giữ Thẩm Lẫm trong tay, muốn Cẩm Thịnh phải đưa tiền chuộc, còn nói không biết giá thị trường nên chỉ đòi 50 vạn.

Chết cười, một cái bình hoa cổ còn có giá hơn thế!”
Cái miệng Chu Minh Huy nói một lèo mười phút liền, Tạ Đạc ký xong văn bản ném sang mà hắn vẫn chưa ngơi.
“Haiz, ông có biết vụ tai nạn của bé trai rơi từ tòa thương mại ở tỉnh X hai ngày trước không? Mảnh đất đấy cũng là của Cẩm Thịnh…!giá cổ phiếu nhà cậu ta chìm như Thẩm Lẫm vậy đấy…”
(*)
Tạ Đạc lẳng lặng xem tài liệu, nhân lúc hắn dừng lại thì bảo: “Nói đủ chưa? Đủ rồi thì đi đi.”
Chu Minh Huy ôm tập tài liệu: “Hừ, cái đồ vô tình.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nói bẩn thì ông còn chơi bẩn hơn, giam Thẩm Lẫm lại như thế là giải quyết Cẩm Thịnh tận gốc luôn rồi, tôi đây bái phục.

Chờ khi nào Cẩm Thịnh phá sản thì thả Thẩm Lẫm ra, chắc cậu ta phát điên lên mất, hừ, nghĩ đến cái cảnh đó mà hả hê cả người!”

Đột nhiên Tạ Đạc dựa vào ghế nhìn chằm chằm Chu Minh Huy, khí thế phừng phừng, Chu Minh Huy nhanh chóng ngậm miệng.
“Cậu đã rảnh vậy thì để tôi tìm thêm việc cho làm.” Tạ Đạc sử dụng máy tính gửi cho Chu Minh Huy thêm vài tài liệu: “Đây là toàn bộ tài liệu về tai nạn máy bay của Thẩm Lẫm, cậu cho người điều tra xem, rốt cuộc là ai làm việc này.”
Chu Minh Huy trợn tròn mắt, hắn vừa mắng Thẩm Lẫm xối xả, bây giờ lại phải tra án cho cậu ta sao?
“Tại sao?! Không phải Simon đang tra à? Chúng ta nhúng tay vào làm gì? Mà không, tại sao phải là chúng ta? Kẻ thù của kẻ thù chính là đồng minh, có người hại Thẩm Lẫm chúng ta còn phải cảm ơn người ta, đòi lại công bằng cho cậu ta làm gì?”
Tạ Đạc vẫn bình chân như vại: “Cậu không làm thì để tôi bảo Trần Húc làm.”
Chu Minh Huy lập tức chịu thua: “Tôi tra, để tôi tra, ông đừng thêm việc cho Trần Húc.”
Tạ Đạc: “Trần Húc là thư ký của tôi, đáng lẽ phải làm mấy cái này.”
Hai người vừa nhắc tới Trần Húc thì Trần Húc gõ cửa phòng Tạ Đạc: “Giám đốc Tạ, em đến đưa tài liệu.”
Tạ Đạc còn chưa lên tiếng, Chu Minh Huy liền vội vàng chạy ra mở cửa: “Ối, thư ký Trần đấy à, vào đi.”
Trần Húc là thư ký của Tạ Đạc, sau khi tốt nghiệp đại học thì vào làm cho Tạ thị, tuy mới theo Tạ Đạc hai năm nhưng nghiệp vụ giỏi, lời lẽ kín đáo, thuộc phái làm việc thực lực.
Trần Húc vào cửa cũng không nhìn Chu Minh Huy mà đi thẳng đến bàn Tạ Đạc, lễ phép để tài liệu lên bàn: “Đây là danh sách đấu thầu của tòa thị chính, là mảnh đất anh đang để ý đợt trước.”
Chu Minh Huy lò dò đến cạnh Trần Húc: “Cẩm Thịnh đã thế rồi, không phải mảnh đất này sẽ thuộc về chúng ta sao?”
Trần Húc né sang một bên, vẫn nghiêm túc báo cáo: “Cẩm Thịnh đã quyết định dự thầu.”
“Ồ? Đã tan tác như thế mà vẫn muốn cạnh tranh à? Bọn họ có tiền không đấy?” Chu Minh Huy lắc đầu.

Tạ Đạc: “Bởi vì không có tiền nên mới phải cần hạng mục này để vực lại, nếu thành công có thể lộn ngược dòng đấy.

Bên đó ai tiếp quản hạng mục này?”
Trần Húc: “Thẩm Siêu.”
Chu Minh Huy: “Cậu cả họ Thẩm à? Nhà họ Thẩm định đưa cậu cả lên sao?”
Tạ Đạc quay sang nhìn Chu Minh Huy, Chu Minh Huy lập tức hiểu ngay ý của hắn: “Để tôi đi điều tra.” Trước khi đi vẫn không quên tét mông thư ký Trần một cái.
Thư ký Trần đanh mặt nhẫn nhịn.
“Giám đốc Tạ, không còn chuyện gì nữa em xin phép ra ngoài.”
“Còn việc.” Tạ Đạc nhìn đồng hồ, đã sáu giờ mười lăm: “Để trống lịch ngày mai cho tôi, hẹn lịch với bác sĩ Dương.”
“Vâng thưa giám đốc.”
Lúc Tạ Đạc về biệt thự, Tạ Văn Hiên vẫn chưa đi.
Tạ Văn Hiên nghe tiếng động ngoài cửa, lúc đi ra đón Tạ Đạc, liếc mắt đã thấy sắc mặt của anh.
Tạ Văn Hiên giành nói trước khi bị mắng: “Anh dâu cứ bắt em ở lại ăn cơm, em ăn xong đi ngay, nhanh lắm!”
Đúng lúc Thẩm An Đồ dọn cơm lên bàn, gọi hai người trong phòng khách vào dùng bữa.
Lúc Tạ Đạc cởi chiếc áo khoác, Tạ Văn Hiên đã thân thiết ngồi bên cạnh anh dâu của mình, hai người cười cười nói nói, không chỉ hẹn nhau ngày mai cùng đi xem phim, mà lịch trình ngày kia cũng đã sắp xếp xong.
Tạ Đạc thấy Tạ Văn Hiên càng lúc càng ngứa đòn.
“Ngày mai thì không được.”
Lần này Tạ Đạc không ngồi ở vị trí ngày thường mà ngồi đối diện Thẩm An Đồ: “Ngày mai em phải đi kiểm tra sức khỏe.”

Thẩm An Đồ gật đầu, sau đó nói với Tạ Văn Hiên: “Vậy ngày kia chúng ta đi…”
Thấy ánh mắt đó của Tạ Đạc là Tạ Văn Hiên nuốt không trôi, tranh thủ cầu cứu anh dâu: “Anh dâu, thật ra…!dù gì em cũng là một lãnh đạo của công ty, em còn phải đi làm…”
Thẩm An Đồ nhíu mày lại, trêu rằng: “Em đi làm hay đi theo đuổi người yêu?”
Tạ Văn Hiên thở dài: “Cô ấy còn đang là người của công ty đối thủ, sao mà em theo đuổi được.” Nói rồi liếc trộm Tạ Đạc, ám chỉ anh đừng quên thực hiện lời hứa.
Ngay chiều hôm đó, Tạ Văn Hiên đã tâm sự về đường tình duyên long đong lận đận của mình, thành ra Thẩm An Đồ rất tò mò về cô diễn viên kia, hai người còn tính mai sẽ đến xem phim cô đóng.
Thẩm An Đồ trò chuyện say sưa, cậu nắm bả vai của Tạ Văn Hiên rồi hùng hồn như một người từng trải rằng: “Em không thể như vậy mãi được, em tưởng cứ thầm lặng bảo vệ cô ấy như thế thì cô ấy sẽ thấy được em ư? Em có biết giới showbiz không thiếu thứ gì không? Đó là không bao giờ thiếu những anh chàng đẹp trai có tiền có sắc giống em, ngày nào cũng đến công ty tặng hoa thì ai mà biết được? Em như vậy thì khác fan bình thường chỗ nào đâu?”.

Truyện Phương Tây
Tạ Đạc gắp một miếng cá vào chén Thẩm An Đồ: “Ăn cơm, đồ ăn nguội cả rồi.”
Tạ Văn Hiên dè dặt đẩy tay Thẩm An Đồ: “Vậy anh chỉ cho em vài chiêu với.”
Thẩm An Đồ qua quýt ăn miếng cá rồi đột nhiên duỗi tay qua mặt bàn nắm lấy bàn tay trái của Tạ Đạc, ngón cái mân mê vẽ lòng vòng trên bàn tay kia: “Em phải làm thế này này, hiểu chưa?”
Động tác ăn cơm của Tạ Đạc dừng lại.
Tạ Văn Hiên nuốt nước miếng: “Chưa…!chưa hiểu lắm.”
Thẩm An Đồ rút tay về, nháy mắt với Tạ Đạc một cái: “Quy tắc ngầm cô ấy.”
Tạ Đạc nhìn chằm chằm Thẩm An Đồ mấy giây, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, mặt không biểu lộ sắc thái nào mà Tạ Văn Hiên như cảm thấy một cơn ớn lạnh trườn dọc sống lưng, lan đến từng ngón tay ngón chân.
May là Thẩm An Đồ đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ đứng đắn thường ngày, nói tiếp: “Đùa thôi, nếu như có thể cho cô ấy nhiều tài nguyên tốt, mặc dù với vị trí bây giờ cô ấy có thể không để ý, nhưng chân thành rồi thì sẽ được nhìn nhận thôi.”
“Hahaha, anh dâu tuyệt vời quá, ăn thôi ăn thôi, ăn trước cái đã, hahahaha.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.