Bạn đang đọc Nguyện Yêu Em Lần Nữa – Chương 23 – 46
Chương 45
Sau lưng tôi là sofa, trước mặt tôi là anh, tôi bị anh ra vây dưới thân mình, tôi ra sức trốn thoát, nhưng Trình Gia Gia hiện tại cứ như tường đồng vách sắt, bất luận tôi dùng sức thế nào, anh cũng chẳng hề sứt mẻ. Tay tôi bị anh giữ chặt ở sau lưng, anh dùng tay phải nắm chặt hai bàn tay tôi, tay trái còn lại giữ lấy đầu tôi, tôi lắc đầu muốn thoát ra, nhưng mà sức tôi so với anh chỉ như châu chấu đá xe, tôi nghe thấy giọng chính mình phẫn nộ mà bất lực: “Anh buông tay cho tôi.”
Trình Gia Gia không nói một lời, vẫn giữ chặt lấy tôi không nhúc nhích, siết lấy tôi thật chặt, còn đem đầu anh vùi vào cổ tôi, tôi biết tiếng buông ra tôi nói cũng như không, Trình Gia Gia là ai chứ, chỉ cần anh thích thứ gì, thì sẽ không từ thủ đoạn mà cường thưởng hào đoạt.
Cái nắm của anh quá chặt, tay tôi đau, tôi không tốn sức giãy giụa nữa, để tùy anh ôm, lời nói của tôi không còn độ ấm: “Trình Gia Gia, anh còn muốn thế nào nữa?”
Trình Gia Gia trên người tôi cứng đờ, nhưng vẫn duy trì tư thế đó, anh cúi thấp đầu, thật lâu không nói ra tiếng nào, chỉ ôm chặt tôi, sống chết cũng không buông tay.
Chúng tôi giằng co trong một tư thế quỷ dị mà thân mật, giống như hai đấu thủ liều chết với nhau, đều tự nghẹn lại trong cổ cảm giác đấu sức câm lặng, trong phòng giờ chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc, từng tiếng từng tiếng một, như nhịp trống chiến đấu nhịp nhàng gõ.
Trong lúc kháng cự, tôi cảm thấy trên cổ ướt đi một khoảng nóng ấm, lòng tôi chết sững, đây là gì, Trình Gia Gia luôn luôn định liệu mọi việc trong lòng bàn tay, anh thế mà lại khóc. Không khí trong phòng bỗng dưng ngừng chuyển động, tôi không thể suy nghĩ nữa, tầm mắt vô thức rơi xuống đồng hồ treo trên tường phía đối diện, đồng hồ trên tường đã chỉ một giờ rưỡi.
Đêm đã quá khuya, hồ như tất cả mọi người đều đang chìm vào mộng, nơi nơi yên tĩnh dị thường, tôi nghe rõ mồn một hơi thở gấp gáp của anh.
Đầu tôi lập tức phình ra, đây là cái chuyện quái gì thế, tôi bị lừa còn chưa khóc, anh là kẻ gạt mà còn khóc là thế nào, tôi muốn làm như không biết, nhưng cảm giác ẩm ướt trên cổ này không thể hiểu sai đi được. Trình Gia Gia vẫn cứ giữ im lặng mà tựa vào vai tôi như thế, vùng cổ kia càng lúc càng nóng vô cùng, như làm đau từ da đến tận vào lòng tôi, để khiến tôi không có cách nào vờ như không biết.
Tôi sẽ không mềm lòng, tuyệt đối sẽ không, chả phải chỉ là vài giọt nước mắt thôi sao? Nhưng tôi vẫn thở dài, ngữ khí bất giác dịu đi: “Buông đi, anh về nhà trước, cho tôi chút thời gian, để tôi nghĩ lại cho thật kĩ, tôi nghĩ cẩn thận rồi sẽ tới tìm anh.”
Trình Gia Gia mắt điếc tai ngơ, vẫn không nhúc nhích mà ôm lấy tôi, chính là cố chấp không chịu buông tay. Anh thật lợi hại, tôi bị anh đánh bại rồi, đầu tôi càng lúc càng đau, tôi thật sự không có tinh thần, tôi cảm thấy toàn thân nhũn ra như lên men, lời hay lời bậy tôi cũng đã nói hết ra rồi, anh còn muốn thế nào. Tôi, con mợ nó, nằm trên sofa mà lòng dâng tràn cảm giác bất lực, liều giãy giụa phản kháng, nhưng sức tôi không lại sức anh, mắng anh, phủi anh đi, anh cũng chấp nhận tôi mắng, ôm lấy tôi nói xin lỗi, dịu dàng nói buông ra đi, anh làm như không nghe thấy, vẫn cố chấp giữ lấy tôi, điểm chết người chính là, khiến anh bức bối như thế, anh lại xuất ra chiêu nam nhi lệ bay đầy trời, tôi đối với anh quả thật thúc thủ vô sách, chỉ khẩn cầu đêm nay mau mau qua đi.
Tôi với Trình Gia Gia giờ giống như một trận đấu vật lộn bị lâm vào cục diện song phương bế tắc, ai cũng không chịu nhường hay lui, ai cũng không dám làm bừa, cứ gắt gao dính cứng lấy nhau trên sofa.
Hai chúng tôi giằng co, mệt mỏi trong thân thể rốt cục đánh tan ý chí của tôi, không biết khi nào thì tôi đã ngủ rồi, giấc ngủ này tôi ngủ tới trời mù đất mịt, mấy ngày liên tiếp mệt mỏi, tối đó lại lao lực quá độ, khiến tôi trong vòng tay vây chặt của Trình Gia Gia, vẫn ngủ say như chết, kể cả lúc Trình Gia Gia cởi áo khoác bồng tôi vào giường tôi vẫn không tỉnh dậy.
Chờ tôi mở to mắt lại thì trời đã sáng choang, tôi đang nằm trên giường, bên cạnh là Trình Gia Gia như những ngày trước, phòng như cũ, ban mai như cũ, tất cả mọi chuyện đều cứ như cũ, tựa hồ căn bản là chẳng có thay đổi gì, tôi thảng thốt nghĩ rằng đêm qua tất cả chỉ là loạn mộng.
Trình Gia Gia rất tỉnh, hai tay đặt sau ót, ngửa mặt nằm không nhúc nhích nhìn trần nhà, ánh mai mùa đông chiếu vào một bên mặt anh, làm cho góc cạnh trên mặt anh càng thêm rõ ràng, trên cằm lộ ra bộ râu xanh xanh, nghe thấy động tĩnh của tôi, anh quay đầu ngay tức khắc, đôi con mắt sáng ngời ngày xưa phủ đầy tơ máu, hốc mắt hõm sâu, đôi mắt xanh đen, lộ vẻ tiều tụy.
Tôi lập tức từ trong thảng thốt mà tỉnh lại, không phải là mộng, ngày hôm qua tất thảy đều là hiện thực. Thôi Nam giận dữ chỉ trích, Trình Gia Gia hối hận giải thích nhất nhất hiện lên trước mắt tôi, Trình Gia Gia bên cạnh bộ dạng không hề nhụt chí, tôi thản nhiên nhích sát vào bìa giường, kéo dài cự ly với anh, tôi thấy cặp mắt nóng bỏng nhìn tôi của Trình Gia Gia ảm đạm đi.
Tôi cúi đầu, kéo kéo góc chăn, nhìn thoáng trên người mình, may thật, chỉ là cởi áo khoác, còn chưa tới nỗi vô nhân tính. Đã xảy ra cái loại sự tình này, mà còn cùng ngủ với anh trong một chăn, khiến tôi thực không được tự nhiên, tôi không biết Trình Gia Gia có cố ý hay không, dù sao hiện tại… Trạng thái này khiến tôi tức thở vô cùng, tôi trầm mặc ngồi dậy, không nhìn bộ dạng của anh: “Anh ra ngoài trước đi, tôi muốn thay quần áo.”
Như dự đoán, anh không những không đi, mà còn kéo cánh tay tôi, ngày hôm qua ngủ một giấc, thể lực của tôi đã khôi phục hơn phân nửa, Trình Gia Gia không đề phòng, bị tôi quẫy ra, anh bi thương cúi đầu: “Nha Nha, là anh làm sai, nhưng em có thể đừng một gậy đánh chết anh thế được không, chúng ta khi ở chung thật sự rất vui vẻ mà, em thật sự không cần tất cả sao, em thật sự không thể tiếp tục tin anh được nữa sao?”
“Anh biết sớm muộn gì nó cũng tới nói với em sự thật, nhưng anh luôn sợ em không hiểu, sợ em sẽ lầm thành anh vì Tiểu Thanh nên mới tiếp cận em, mỗi lần muốn nói với em thì đến cuối cùng anh lại sợ hãi, sợ nói với em rồi thì em sẽ không để ý đến anh nữa, anh cứ muốn chờ thêm chút nữa, lần sau nhất định sẽ nói cho em nghe.” Giọng anh dần dần nhỏ lại, thì thào như đang nói chuyện với chính mình.
Tôi rất muốn nói với anh, vô dụng, hiện giờ tôi nhìn thấy anh, thì trong đầu hiện lên quan hệ của anh với bọn Thôi Nam, cùng với việc tưởng tượng bộ dáng cà lơ phất phơ của anh trước mấy vi tính nhìn tôi không dụ cũng dính. Tôi không biết khúc mắc này có thể mở ra hay không, nhưng hiện tại tôi không có cách nào vờ như vẫn chưa xảy ra chuyện gì.
Nhưng trải qua tối hôm qua, tôi biết, nói chuyện với Trình Gia Gia, là để anh buông tôi ra mà bình tĩnh một lát, điều này là không có khả năng, chỉ cần tôi nói tách ra, phản ứng của anh chỉ có một, chính là liều sống liều chết ôm lấy tôi kiên quyết không cho rời đi.
Tôi đưa tay nắm lấy áo khoác bên giường, nhảy xuống giường, đi đi ra bên ngoài. “Tôi bị muộn rồi, bất luận chuyện gì cũng để tôi tan tầm rồi nói sau.”
Khi rửa mặc tôi thấm thía được một nhận thức, đó là tôi có một thân thể vô cùng mạnh khỏe và một tinh thần vô cùng vững vàng, khi rửa mặt tôi nhìn thấy chính mình trong gương, ngủ một trận thật ngon, gương mặt tôi hồng hào, làn da mịn màng, hai mắt ngời sáng có thần, ngay cả trán tôi cũng hết sức căng bóng. (chẳng lẽ cái này cũng giống “ấn đường tỏa sáng” trong truyền thuyết à?!), chẳng hề có dù chỉ một dấu hiệu tình cảm gặp chuyện, tinh thần so với ngày trước còn muốn tốt hơn.
Người khác thất tình không phải bệnh nặng một hồi thì cũng là uể oải không phấn chấn, tôi ngày hôm qua chóng mặt nhức đầu sổ mũi rất có triệu chứng cảm mạo, vậy mà ngủ xong một giấc, đầu không đau, mũi thông, thân thể thư thái như chẳng có việc gì, có thể thấy thân thể và tinh thần của tôi có bao nhiêu vững vàng cùng khỏe mạnh.
Cô gái tràn đầy tinh thần sáng láng trong kính kia lộ ra ý cười chua xót, nếu tôi ngay cả sinh bệnh trốn tránh cũng không thể, vậy cứ sống như Tiểu Cường đi, nên thế nào thì thế đó, đi làm, tan tầm, ăn cơm, ngủ.
Tôi chỉnh trang hoàn tất, kéo cửa nhà vệ sinh ra, xách túi ở sofa lên đi ngay ra cửa.
Trình Gia Gia vội vàng từ trong phòng theo ra, sắc mặt trắng xanh, cổ áo sơ mi cũng chưa cài lên, cravat nửa thắt nửa không lệch lệch, cầm chìa khóa xe vội vàng nắm tay tôi: “Để anh, anh chở em đi.”
Chương 46
“Không cần.” Tôi vung tay, nhưng bỏ không ra, Trình Gia Gia thật sự nắm rất chặt.
Anh luôn chủ trương tự cho mình là đúng, mình muốn thế nào thì là thế đó. Oan ức ngộp trong lòng không có chỗ phát tác của tôi ngày hôm qua, không khỏi bùng lên thành ngọn lửa lớn, sức cũng quật cường lên, ngày hôm nay tôi không muốn anh đưa tôi đi, nên nói bừa, hung hăng uy hiếp anh: “Anh nếu không buông ra, nhất quyết muốn một quyết định, thì tôi có thể cho anh một cái ngay lập tức.”
Trình Gia Gia nghe vậy ngay lập tức ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch không thể tin nổi nhìn tôi, đồng thời rụt nhanh tay lại như bị điện giật, lần trước lúc anh mới bị nước mì nóng đổ vào tay cũng không rụt lại nhanh như thế. Tầm mắt anh dừng lại trên người tôi một hồi, rốt cục di chuyển, cuối cùng anh tựa vào ngạnh cửa không nói lời nào, từ từ tránh đường cho tôi đi.
Vứt lại Trình Gia Gia đang cúi đầu ở ngạnh cửa, tôi đóng sầm cửa lại. Tôi thấy tôi cũng chẳng phải kẻ vô tư khoan dung gì, thấy Trình Gia Gia ở ngạnh cửa chật vật rút tay về, tôi có chút hả dạ, sớm biết thế này, thì ban nãy đã làm rồi, sao lại chờ đến tận giờ vậy chứ.
Kỳ thật tôi biết tôi đây nói lời không nên, có thể bị lời chia tay này uy hiếp được, chẳng qua là vì trong lòng đối phương có tình mà thôi, chỉ có thể thương tổn người có tình, còn với người vô tình, chia tay thì chia tay, không tổn thương mảy may. Cũng như mấy cô gái xêm xêm tuổi tôi, phần lớn đều chưa tu luyện tới nơi, cãi nhau thường thường không để tổn thương người khác, mà thật ra muốn thông qua cái sự thờ ơ của anh ta để xác nhận lại tình cảm đối với mình.
Trình Gia Gia không đuổi theo tôi, đại khái là bị lời uy hiếp của tôi hù cho sợ. Tôi một mình ngồi xe tới công ty, buổi sáng cãi nhau với Trình Gia Gia một trận, đã trễ rồi, tôi đến công ty thì đã qua giờ làm việc nửa tiếng, tôi nghĩ bét nhất cũng bị Ứng Nhan trừng mắt đẩy ra cửa, ai ngờ văn phòng to như vậy cũng chỉ có mình thực tập sinh Tiểu Vương ngồi trước máy vi tính.
Tiểu Vương thấy tôi, vội vàng nhấp nhấp chuột, thần sắc hơi mất tự nhiên, tay chân luống cuống đứng lên, tôi như thấy được bộ dạng hốt ha hốt hoảng của mình trước kia khi bị Ứng Nhan vuốt gáy, dù trong lòng đang phiền não, tôi cũng bị Tiểu Vương chọc cười.
Để cho Tiểu Vương không trưng ra cái biểu cảm bối rối đó nữa, tôi quay đầu nhìn vào túi xách, nhìn chừng Tiểu Vương đã đóng cửa sổ đó hoàn toàn rồi mới bước tới trước bàn mình, thuận miệng hỏi cậu ta: “Sao lại chỉ mình cậu ở đây? Tiểu Lí không có ở đây à?”
Phản ứng của Tiểu Vương thật không tồi, vừa nãy cậu ta hoảng hốt, sắc mặt thật lộ liễu, hiện tại đã phục hồi tinh thần, trả lời rất khéo: “Đi họp rồi ạ, Tiểu Lí đưa ảnh đi, hai người ban sáng không tới công ty, đi thẳng sang tổng công ty luôn.” Cậu nhóc này, đoán lòng người khá ghê, thấy tôi đến muộn, cũng không nhiều lời gì, chỉ là sau khi trả lời xong vấn đề của tôi lại vu vơ bồi thêm một câu buổi sáng không có đến, vừa đáp lời tôi, vừa giải quyết gút mắc trong đầu tôi.
Vừa nghe nói Ứng Nhan đi vắng, tôi quả nhiên thở phào một hơi dài nhẹ nhõm. Lúc này, nếu còn xuất hiện một cái bản mặt ôn thần đen thui như thế, tôi thật muốn chết cho xong. Ứng Nhan một khi không ở trong phòng thì việc cũng ít đi thiệt nhiều, bình thường chỗ này lui lui tới tới không dứt những người tìm Ứng Nhan làm việc, ngày hôm nay Ứng Nhan đi vắng, mấy người đó cũng tùy thời biến mất, trong phòng im lặng cực kì, cũng chỉ còn mình tôi với Tiểu Vương nhàn rỗi, Tiểu Vương vờ cầm quyển sách nhìn nhìn, còn tôi thì tâm loạn như ma suy nghĩ viển vông.
Trong lúc tôi đực mặt ra thế, thì điện thoại di động reo, trong phòng làm việc tĩnh lặng có vẻ chói tai vô cùng, tôi giật thót, bản năng nghĩ là của Trình Gia Gia gọi đến, tôi do dự một chút, rồi vẫn thò tay vào hộc lấy túi xách ra. Cũng không chờ tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, chuông reo hai tiếng đã dứt, trong danh sách gọi nhỡ quả nhiên có tên Trình Gia Gia. Anh cũng có lúc không dám gọi cho tôi sao, tôi nắm chặt di động trong tay, như thể nhìn thấy dáng vẻ anh do dự bấm số rồi lại cúp máy, lòng tôi có chút yếu ớt quái dị nổi lên, không biết mình đang hi vọng anh gọi tới, hay là không muốn nhận điện của anh.
Tiểu Vương đối diện ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái, lại tiếp tục chúi đầu vào cuốn sách từ sáng tới trưa chưa hề lật được một trang, tôi cảnh giác thu hồi biểu cảm si ngốc kia đi, lấy điện thoại bỏ vào túi, rồi lấy túi bỏ lại vào hộc, khi đóng hộc tôi bất giác ngừng lại, rồi lại lấy điện thoại trong túi ra, để lên bàn.
Vẻ yên lặng trong phòng làm việc đã trở lại, tầm mắt tôi rơi xuống chỗ cái điện thoại, nó cũng im lặng nằm trên bàn, này, cái văn phòng này hình như im lặng hơi quá thì phải. Như muốn phản đối suy nghĩ của tôi, trong lúc tôi ngẩn người nhìn chằm chằm cái di động, thì nó lại lần nữa reo lên, tôi vồ một phát đã tóm được nó, không thèm nhìn màn hình hiển thị đã bấm nút nghe.
“Lý Nhị Nha, tôi hôm nay bắt đầu tham gia một khóa huấn luyện, cần một tuần, liên hoan cuối năm phải chuẩn bị trước một tháng, cô đi các khách sạn tham khảo trước giá đồ ăn thức uống thuê sảnh các thứ, bảo bọn họ soạn một bảng giá và thực đơn thức ăn gửi sang đây cho tôi.” Nghe thấy giọng Ứng Nhan giải quyết việc chung trong điện thoại, lòng tôi ngừng lại một chút, rốt cục cũng có xíu thất vọng.
Ứng Nhan phân phó công việc đến tận ngày chủ nhật, ngừng lại, như nhận thấy tinh thần tôi đang đâu đâu: “Làm sao vậy, có chuyện gì?”
Tôi tỉnh táo lại, công việc là công việc, tình cảm là tình cảm, không thể vì tình cảm nhất thời mà ảnh hưởng tới công việc, tôi lập tức cung kính trả lời: “Không có ạ, tôi lập tức đi liên hệ với khách sạn.”
Ứng Nhan ở bên kia do dự một chút, cuối cùng cũng mở miệng với giọng điệu đặc trưng: “Như vầy đi, buổi chiều tôi gọi Tiểu Lí về giúp cô, cô có việc gì thì có thể hỏi anh ta.”
Nghe xong chỉ thị của Ứng Nhan, tôi hỏa tốc bắt đầu hành động, chỉ huy Tiểu Vương tuần một vòng giới khách sạn, phong cách trước nay của Ứng Nhan là yêu cầu giá rẻ vật đẹp (-.-), Tiểu Vương tìm được bảng giá, tôi bắt đầu so sánh giá cả từng thứ đồ ăn thức uống, một ngày này lập tức trôi qua, người thì vội, tôi cũng không còn sức mà suy nghĩ linh tinh tầm phào, một ngày này của tôi quả thật rất yên ổn.
Tôi thấy giờ giấc cũng sắp tới tan tầm rồi, đứng lên đi tới cửa sổ, kéo mành xuống, thấy xe Trình Gia Gia đang lẳng lặng đậu ở con đường trước cửa công ty.
Tôi lập tức đau đầu, tôi còn chưa nghĩ ra được phải đối diện với Trình Gia Gia như thế nào, nếu anh chỉ là hứng lên trêu đùa tôi cho vui, tôi dù tức giận đến thế nào, thì cũng sẽ có lúc nguôi giận, nhưng hiện tại tôi lại không biết lời anh nói có thật hay không, có phải anh với chuyện của em gái anh thật không hề liên quan nhau không, trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy anh đối với tôi là thật lòng, chỉ là lời nói của Thôi Nam như mọc rễ trong lòng tôi, nhổ đi chẳng được, thường xuyên làm tôi nghẹn ứ khó chịu.
Hơn nữa, dù anh có nói thật đi, thì giữa tôi và anh lại chen thêm vào mối quan hệ với Thôi Nam và em gái anh, chuyện này thật khiến đầu tôi to ra như cái đấu, quan hệ khó chịu đựng như thế, tôi làm sao mà chung sống được với Thôi Nam và em gái anh chứ, chẳng lẽ muốn tôi thật sự nhận em chồng sao, còn Thôi Nam nữa, anh ta rất có khả năng sẽ thành em rể của chúng tôi.
Chuyện này, tôi vừa nghĩ đến thì đầu đã đau, cái này là loại sự tình gì thế hả, chẳng lẽ muốn tôi thực sự trở thành người nhà với Tiểu Thanh và Thôi Nam sao? Chuyện này quá hoang đường, tôi chả tưởng tượng nổi bộ dạng của mình khi mỗi ngày phải đối mặt với Tiểu Thanh và Thôi Nam, hơn nữa cô Tiểu Thanh kia chưa hề gặp mặt mà đã lên mạng chửi tôi ầm lên như thế, nếu tôi thực sự làm chị dâu cô ta, ngày của tôi làm sao tử tế trôi qua cho được.
Giờ tan sở tới, tôi còn lề mề trong phòng làm việc, Tiểu Vương là người mới, tôi không đi, cậu ta cũng ngượng không dám đi trước, Tiểu Vương nhìn tôi không có ý đi ra, rất chịu khó chạy tới nói: “Chị Nha Nha, chị còn việc gì nữa, em với chị cùng làm.”
Tôi nhanh chóng xua tay, thuận miệng bảo: “Không có gì không có gì, chị với An An có việc riêng, hẹn nhau về, em về trước đi, chị ở lại chờ chị ấy một chút.”
Tiểu Vương nghe lời đi mất, trong phòng làm việc chỉ còn lại có mình tôi, tôi lại lề mề thêm một lát, thật sự không ngồi yên được, vẫn cứ đi xuống đi, tôi thì trốn đi chỗ nào được, dù gì cũng phải về nhà, kiểu nào cũng phải thấy anh thôi, tôi xách túi chuẩn bị về.
Tay tôi còn chưa đụng tới nắm cửa, thì cửa đã bị đẩy ra, khuôn mặt tươi cười của An An hiện ra ngoài cánh cửa: “Nha Nha, chuyện gì thế? Tiểu Vương nói cô đang đợi chị.”