Bạn đang đọc Nguyện Yêu Em Lần Nữa – Chương 22 – 44
Chương 43
Nói toàn bộ cho tôi biết? Nói cách khác, anh thật sự có lừa gạt tôi rồi, thật sự giăng lưới bẫy tôi rồi. Tôi cư nhiên nhếch nhếch khóe miệng, Trình Gia Gia ơi à Trình Gia Gia, anh làm gì không làm cho sớm, để Thôi Nam tố giác mới nói toàn bộ cho tôi biết, nếu Thôi Nam không xuất hiện, có phải anh định lừa gạt tôi tới cùng luôn hay không? Tuy tôi là người phản ứng không đủ thông minh, không có người khác chỉ điểm thì không nhìn thấy, nhưng tôi đâu có trêu chọc anh, dựa vào cái gì mà lại đi lừa gạt tôi, chẳng lẽ đùa tôi rất vui sao?
Chuyện trước kia từng cái từng cái tuần tự xuất hiện trước mặt tôi, trong lòng tôi càng lúc càng lạnh hơn, trên con đường này, anh thận trọng, cẩn thận theo sở thích của tôi mà tiếp cận, từng bước từng bước đưa tôi vào cái bẫy ngọt ngào của anh.
Tôi nhất là không thể tha thứ cho anh cái đêm đầu tiên sau lần say rượu ấy, đêm đó ánh mắt anh khiếp sợ như vậy, trong lòng tôi quặn một cái, hóa ra anh nghĩ lần đầu tôi đã sớm cho Thôi Nam, cho nên phát hiện đó là lần đầu của tôi nên mới có vẻ mặt như thế. Sao anh có thể như thế chứ, đêm đầu tiên của mỗi cô gái đều là thiêng liêng, tràn ngập ảo tưởng tốt đẹp, tôi không ngờ đằng sau cái sự tốt đẹp ấy lại là sự thật đến nhường này. Hóa ra chỉ mình tôi đóng vai tự đa tình, thời điểm mà tôi toàn tâm toàn ý tín nhiệm giao thân cho anh, trong lòng anh lại lãnh khốc vô tình đến thế.
“Nha Nha, em làm sao vậy, Nha Nha.” Trình Gia Gia ở bên trái kéo lấy tay tôi ra sức lắc, tôi ngẩng đầu, anh luống cuống đứng đó, vẻ mặt sợ hãi.
Chẳng lẽ tôi trông dọa người lắm sao, tôi sờ sờ mặt mình, rõ ràng tôi còn nhếch mép cười mà, tại sao bên trên lại có chút ẩm ướt? Tôi hoảng sợ, chẳng lẽ tôi khóc? Thật không có tiền đồ!!! Không phải đã từng bị lừa gạt một lần sao, lừa cũng đã lừa, tôi cũng không thể tiếp tục dọa mình thế chứ!!!
Tôi tiếp tục kéo rộng khóe miệng: “Không có việc gì, nói đi, anh vì cái gì mà tiếp cận tôi, đều nói ra đi, anh yên tâm, tôi chịu được.”
Trên người bị một lực kéo mạnh, tôi bị bọc vào vòng tay anh lần nữa. Anh lại nữa rồi, ôm cái gì mà ôm, nói chuyện cho nhanh đi mới đúng, nói xong cho tôi về phòng ngủ nữa, nhưng lần này, tôi một chút sức lực cũng không có, tôi thử đẩy một chút rồi buông tay vô ích, lần này rốt cục cũng không còn lối thoát khỏi anh.
“Đừng dọa anh, Nha Nha, em đừng như thế, Nha Nha…” Trình Gia Gia mạnh mẽ ôm tôi, vội vàng hôn lên mặt tôi, phí công phí sức muốn kéo gần hơn khoảng cách giữa chúng tôi.
Tôi trước kia sao lại không phát hiện người này thật nhiều lời nhỉ, nói toàn chuyện vô bổ. Hơn nữa anh cũng kì quái thật, không phải vội vã muốn kể hết cho tôi nghe sao, hiện tại tôi nói không có việc gì, tôi nói tôi chịu được tất, sao anh lại còn không kể.
Không biết vì cái gì, Trình Gia Gia không hề tin tôi ổn, tôi càng bình tĩnh như thế, anh lại càng sốt ruột, ánh mắt anh đã đỏ ngầu. Aii, chẳng lẽ tôi phải một khóc hai nháo ba thắt cổ, làm người đàn bà chanh chua chửi đổng, mới có thể biểu thị tâm tình thống khổ vì bị lừa gạt sao?
Tôi thấy ánh mắt anh rất bối rối khẩn trương, tuy rằng nhìn không hiểu lắm, như tôi đoán trong lòng anh chắc cũng có chút hối hận với tự trách, anh có phải có một chút, chỉ một chút thôi, thật sự yêu thích tôi? Aii, tôi lại đang nằm mơ ảo tưởng, khó trách dễ dàng bị lừa như vậy, tôi là một đứa quá ngu ngốc, chìm quá sâu trong tình cảm khiến tôi không dậy nổi.
Đầu tôi ngày càng đau, nghiêng đầu, tôi tránh được anh, giọng trầm xuống: “Anh rốt cuộc có nói hay không, tôi muốn đi ngủ.”
Tên đàn ông này có bình thường hay không, nghe thấy ngữ khí bất mãn của tôi, ngược lại còn thở dài nhẹ nhõm. Trình Gia Gia thả lỏng cánh tay ôm tôi, đổi sang cầm tay, kéo tôi lên cầu thang: “Chỗ này lạnh, em đang run kìa, chúng ta lên rồi nói.”
Có muốn để anh ở ngoài hay không, hay nhốt anh bên ngoài không cho anh cơ hội giải thích, làm thế có phải rất cảm tính không? Trong lòng tôi thầm than, aii, kỳ thật tôi cũng chỉ đang lấy cớ để cho anh vào nhà mà thôi, lúc trước đốt mặt với Thôi Nam, tôi không hề do dự nhốt anh ta ngoài cửa, nhưng hiện tại đối mặt với Trình Gia Gia, tôi không thể nào dựng dậy tâm tình sát phạt quyết đoán như trước được, nói cho cùng thì trong lòng tôi vẫn còn khúc mắc với Trình Gia Gia.
Phát hiện này khiến cho tâm tình tôi có chút uể oải, tôi trầm mặc bỏ Trình Gia Gia ra, trầm mặc vừa đi vừa nhìn nền đất một hồi lâu, trầm mặc mở cửa, tôi mệt rồi, không còn khí lực để để tiếp tục hao tổn với bọn họ ở dưới lầu nữa, nếu anh nhất định phải giải thích, tôi sẽ ngồi trong sofa ấm áp mềm mại mà nghe. Chuyện ngày hôm nay quá mức kinh hoàng, Trình Gia Gia không dám ép tôi quá, mà thật cẩn thận theo sát tôi.
“Nói đi.” Tôi quăng mình vào trong sofa, thở dài một hơi. Sofa nho nhỏ dù rằng cũ nát rồi, nhưng cũng để cho mệt mỏi của tôi dần thư thái.
Trình Gia Gia rất cẩn thận ngồi bên cạnh tôi, lại rất cẩn thận đưa tôi một ly nước ấm, nhìn ngó sắc mặt tôi rồi mới mở miệng: “Ba người bọn anh cùng nhau lớn lên, anh biết Tiểu Thanh từ nhỏ đã thích A Nam, nhưng A Nam lại luôn không thèm để ý tới nó. Sau khi A Nam lên đại học, mỗi ngày đều về nói với anh về em, anh khi đó thấy tò mò, A Nam tới Tiểu Thanh xinh đẹp mà còn thấy chướng mắt, rốt cục người lọt vào mắt xanh của nó là người thế nào.”
Hiện tại thấy được rồi đấy, không như anh nghĩ chứ gì, vẫn còn dễ dàng bị anh nhẹ nhàng lừa gạt. Tôi tay cầm ly nước, lòng dấy lên một nỗi buồn bực.
“A Nam theo đuổi em thật vất vả, Tiểu Thanh ở nhà lại càng ngày càng tức giận. Cái cặp này mỗi lần trong lòng phiền muộn, toàn là tới tìm anh. Anh đối với em càng lúc càng hiếu kì.” Trình Gia Gia tiếp tục nói thao thao, vươn tay muốn ôm vai tôi, tôi bất giác rúm lại dịch về phía mép sofa một chút, tay anh cứng đơ giữa không trung, mắt chật vật nhìn tôi.
Tôi quay đầu, tôi không nhìn, tôi không mềm lòng đâu, chật vật thì cứ chật vật đi, tôi cũng chật vật đây này. Tôi vô thức xoay cái ly trong tay: “Sau đó thì sao? Nói tiếp đi.”
Tôi nghe thấy anh thở dài phía bên kia, rụt tay về: “Sau đó thì hai người bọn em thắm thiết hơn, A Nam nếu không tìm anh trút bầu tâm sự, thì cũng là báo cáo với anh điểm tốt của em, Tiểu Thanh càng thống khổ hơn, anh nhìn không vô, nên nói với nó, đàn ông không thích phụ nữ chủ động, nếu nó thật sự thích A Nam, thì đừng để thằng nhóc biết tâm tư của nó, chỉ bày ra nhiều ưu điểm hơn của mình trước mặt nó thôi.”
Nhớ lại kí ức bị đá thống khổ, tôi chỉ thấy trước mắt tối sầm, không ngờ lúc trước bị đá thế mà cũng có một phần công lao của Trình Gia Gia ở đây! Tôi đây là thiếu anh cái gì hả, tôi còn chưa biết anh, mà anh đã bắt đầu hại tôi.
Trình Gia Gia quan sát sắc mặt tôi thực cẩn thận, do dự mở miệng giải thích: “Khi đó anh không biết em, chỉ là không đành lòng để Tiểu Thanh đau khổ như thế, mới nói cho nó nghe chiêu này, hơn anh cũng không nghĩ A Nam sẽ yêu Tiểu Thanh, mười mấy năm mà nó cũng chưa từng yêu.”
Anh ngừng lại, tôi thả cái ly đang cầm trong tay xuống bàn, phất phất bàn tay, như bày tỏ ý kiến của mình. Thôi Nam đá tôi là chuyện của Thôi Nam, anh chỉ là đưa ra hướng dẫn mà thôi, là chính Thôi Nam tự leo lên giường của Tiểu Thanh. Việc này tôi không trách anh, chỉ tự trách mình sao đen đủi.
Trình Gia Gia nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục mở miệng: “Bọn nó sau khi thân thiết hơn thì có một ngày, A Nam tới tìm anh ở nhà, khi đó anh đang gửi tư liệu cho một khách hàng qua QQ, gửi một nửa rồi mới phát hiện sót hết một phần, nên anh để nó ở nhà chờ anh, anh thì qua công ty lấy tài liệu. Chờ anh về thì thấy nó đang chơi game trên PC của anh, vừa thấy anh thì hốt ha hốt hoảng bật dậy, anh lúc ấy cũng không để ý, sau đó vài ngày anh lên mạng lại thấy số diễn đàn mình tham gia nhiều ra một cái.”
Trong lòng tôi dấy lên một dự cảnh không lành, mi mắt phải của tôi giần giật, mí mắt trái cũng giần giật, rốt cục thì có cái gì đang đợi tôi đây.
Tôi an ủi mình, việc xui xẻo nhất tôi cũng đụng phải rồi, cuộc đời cùng lắm chỉ có hai lần yêu đương, lần đầu thì bị bạn trai cắm sừng, lần thứ hai thì bị bạn trai lừa gạt cả thể xác lẫn tinh thần, tôi đã đen đủi đến thế rồi, còn sợ gì nữa.
Dự cảm của tôi thật chính xác, tôi nghe Trình Gia Gia nói ra một lời như sấm sét giữa trời quang: “Diễn đàn kia tên là Thư Hương Tứ Phía, anh ở trong đó tài khoản là Thiện Giải Nhân Y.”
Tay tôi chuyển động, vô ý quệt ngang qua ly nước đang để trên bàn, trên bàn nước trà ngập cả kim sơn, tôi chỗ này vẫn không hề nhúc nhích. Nhiều ngày đêm như thế ngồi trước máy vi tính, không ngờ đều là do Thôi Nam vô ý tác hợp, điều này làm sao tôi chịu nổi đây, tôi diễu sự ngu ngốc của mình trước mặt anh như thế… Tôi hận chính mình, trước kia sao lại để cho Thôi Nam biết mình tham gia diễn đàn này cơ chứ.
Chương 44
Trình Gia Gia nhanh chóng giật lấy tờ khăn giấy luống cuống tay chân lau bàn, quay đầu lại lo lắng nhìn tôi.
Tôi tỉnh táo lại, xoa xoa cơ mặt đang cứng ngắc, khó thở có ích gì, chuyện cũng đã xảy ra rồi, chợt thấy hình như còn có gì đó không ổn, tôi ngẩng đầu, vô cảm nhìn anh: “Rốt cục thì, Thiện Giải Nhân Y là ai? Anh hay vẫn là Thôi Nam?”
Trình Gia Gia tránh tầm mắt của tôi, cúi đầu: “Anh.”
Tốt, có tiến bộ, anh ít nói dối tôi hơn rồi, lần trước trên diễn đàn tôi hỏi anh có biết tôi ngoài đời hay không, anh còn trả lời chắc như đinh đóng cột, không biết. Nhớ lại những cuộc cãi nhau vui vẻ trên diễn đàn, tôi thực sự không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh: “Có phải anh nhìn thấy tôi xấu mặt, thì anh với em gái anh mới thấy đắc ý hay không?”
Trình Gia Gia vọt ngẩng đầu lên: “Không phải! Không phải, Nha Nha, anh đầu tiên không biết là em, anh chỉ ẩn xem bọn em vui đùa thôi, cảm thấy thực thú vị, nên mới…”
“Mới giả thiếu nam thuần khiết lên mạng gạt người?” Thấy anh mở mồm muốn bào chữa, tôi nhẹ nhàng bâng quơ bỏ thêm một câu: “Anh cũng đừng nói về sau anh không biết tôi là ai.”
Lời Trình Gia Gia vừa đến môi đã bị nghẹn lại trên miệng, anh mở miệng chật vật nhìn tôi, thật vất vả thốt một câu: “Thực xin lỗi, Nha Nha.”
Thấy bộ dạng anh thế này, tôi chẳng những không thấy thống khoái, trái lại càng thêm bực mình, nghiêng đầu, gượng gạo mở miệng: “Anh làm sao biết tôi là ai?”
Trình Gia Gia không trả lời tôi, cắn chặt môi, bỗng nhiên anh xoay người lại, nắm chặt lấy cánh tay tôi: “Nha Nha, anh thừa nhận, anh ban đầu ở trên mạng không hề nghiêm túc, cũng không có ý đinh hẹn hò với em, thuần túy chỉ là tò mò thích thú mà thôi, em cứ nói anh vì Tiểu Thanh mà báo thù em, chuyện này sao có khả năng, em cũng không còn nhớ nhiều, sao anh lại phải vì người khác mà đùa với tình cảm của mình.”
Những lời này anh nói trong vẻ vô cùng kích động, ngực không ngừng phập phồng, ánh mắt sáng lên nhìn tôi: “Anh lúc đầu không biết em là ai, chỉ biết em là một cô gái rất vui vẻ, em ở trên mạng sức sống tràn trề, nên anh mới giả ngây thơ mà chơi với em, qua một thời gian, anh mới nhận ra đã nuôi cho mình một thói quen, không làm gì lại muốn lên mạng, mà lên mạng rồi lại muốn gặp em.”
Trình Gia Gia ngừng lại một chút, nhíu mày, tôi nghĩ tiếp theo anh cũng nên vạch trần thân phận của tôi chứ, quả nhiên, anh mở miệng: “Ngày đó, Tiểu Thanh khóc lóc tới tìm anh, anh mới biết em là bạn gái thời đại học của A Nam. A Nam sau khi quen với Tiểu Thanh thì trong lòng vẫn áy náy về em, lại không dám tới tìm em, nên nó mới đăng kí một cái tài khoản QQ, thường thường sau lưng Tiểu Thanh mà dùng tài khoản này chat với em. Có một lần ra ngoài nó quên tắt QQ, bị Tiểu Thanh phát hiện, hai đứa cãi một trận to. A Nam bất đắc dĩ đáp ứng nó sẽ không đi tìm em nữa, sau đó Tiểu Thanh bắt đầu hoài nghi nó, thường xuyên đa nghi, sau đó còn vì chuyện này mà cãi thêm một trận nữa.”
Ông trời của tôi ơi, bạn bè trên mạng của tôi còn cả Thôi Nam nữa sao, tôi hỏng mất, tên đàn ông ấy đúng là chẳng từ thủ đoạn tồi tệ nào, tôi thật đã quá ngây thơ rồi. Giờ phút này tôi khắc ghi sự thật rằng mạng vô cùng ảo và hiểm ác.
Trình Gia Gia vẫn còn tiếp tục, dựa vào lời của anh tôi đại khái cũng rõ được đầu đuôi. Thôi Nam kia là sợ Tiểu Thanh náo nên không dám ở nhà online QQ, nhưng trong lòng lại muốn giữ liên lạc với tôi, ngày đó anh ta tới nhà Trình Gia Gia, thấy Trình Gia Gia chưa log out QQ đã đi ra ngoài, nên anh ta dùng tài khoản QQ của Trình Gia Gia add thêm diễn đàn của tôi vào, vốn anh ta nghĩ chờ Trình Gia Gia về rồi xóa đi, nhưng không ngờ Trình Gia Gia về nhanh thế, để anh ta không kịp thoát ra. Nếu lời Trình Gia Gia lần này nói đúng là sự thật, thì tôi với Trình Gia Gia quen nhau thật cũng rất thần xui quỷ khiến, Thôi Nam nhất định không nhận ra, anh ta mới là nguyên nhân mấu chốt đem chúng tôi lại với nhau.
Nhớ lại trước giờ tôi chẳng hề hỏi han chi li Thôi Nam, Thôi Nam tự do cũng đã quen thói, nay Tiểu Thanh lại áp lực anh ta như thế, khó trách anh ta không thích, có lẽ đây mới là nguyên nhân tình cảm tan vỡ giữa họ.
Tôi lắc đầu, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới đèn đường đã không còn thấy Thôi Nam nữa, lần này anh ta chắc đã nguội lạnh rồi chứ. Tên đàn ông này thật khó hầu hạ, phóng túng không quản được, anh ta quá mức tự do, tự do tới nỗi bò lên giường người khác rồi lại còn trách tôi không đủ quan tâm, nhưng mà có người quản rồi, thì anh ta lại khó chịu trốn chạy.
“Sau khi biết việc này, anh do dự thật lâu, theo lý thì, quan hệ của em với A Nam và Tiểu Thanh đã từng rất căng thẳng, anh dù thế nào cũng không nên tiếp xúc với em, mỗi lần nhìn thấy em online, anh không nhịn được phải thoát ra, anh cuối cùng cũng nói với chính mình, dù gì cũng chỉ là đùa vui trên mạng thôi, dù sao em cũng chưa từng nhìn thấy anh, anh cũng chẳng việc gì phải lo nữa.” Trình Gia Gia nắm chặt tay tôi, tiếp tục giải thích.
Tôi đối với lý do thoái thác của Trình Gia Gia nửa tin nửa ngờ, trong lòng vẫn có chút khó hiểu, nếu anh không muốn để cho tôi biết thân phận anh, vậy sao còn tung hình mình lên mạng, sao còn nhờ bà A Mai sắp xếp xem mắt tôi.
Đối với nghi vấn của tôi, Trình Gia Gia do dự một chút, nhưng vẫn mở miệng, lần này tung ra bom mà không hề báo trước: “Hình của anh lần đó là do Ứng Nhan tung lên, Ứng Nhan khoảng thời gian đó có hợp tác với bên công ty anh, thường xuyên đến công ty anh làm việc, làm xong việc thì thường đi ăn cơm với nhau. Có khi anh chat với em thì nó cũng ở cạnh xem kịch vui, ngày đó anh chỉ không chú ý một lúc, đã bị nó quăng một tấm hình lên mạng.”
Lại là Ứng Nhan, ngay cả hắn cũng nhìn thấy tôi diễu diễn, rốt cục là có bao nhiêu người núp sau lưng xem tôi xấu mặt mà cười hì hì đây, tôi phẫn nộ lắm rồi, chặn Trình Gia Gia lại: “Anh quá lắm rồi, coi như tôi không bằng em gái cao quý của anh đi, thì anh cũng đừng chơi tôi thế chứ, còn nói cho Ứng Nhan, hắn ta là cấp trên của tôi đó.”
Trình Gia Gia không dám biện bạch lại, chỉ là buồn rầu nhìn tôi, ủ rũ nói: “Nha Nha, anh sai rồi, khi đó anh thật liều, giờ anh tự làm tự chịu.”
Giải thích có tác dụng cái con khỉ, tôi phẫn nộ chỉ trích: “Tôi ở trong công ty ít nhiều cũng bị hắn khi dễ, hóa ra là vì chuyện này.”
“Không biết mà, nó đâu có biết em là Nước Tương, anh không nói cho nó biết thân phận của em, nó chỉ hóng xem kịch vui mà thôi.” Trình Gia Gia hơi kinh ngạc, thấy thần sắc xấu hổ cùng giận dữ của tôi, ngược lại lại bắt đầu an ủi tôi: “Cái tên này trước giờ đều vậy, đối với cấp dưới lúc nào cũng hà khắc, lúc trước mấy đứa bên hội học sinh bị nó chèn ép cũng liên thủ lại chống nó.”
Được rồi, tôi cũng chỉ hi vọng có thế, nếu đến Ứng Nhan cũng biết tôi là Nước Tương, thì tôi sống sao đây. Tôi suy sụp dựa vào sofa, tôi mệt chết đi được, đầu choáng quá, huyệt thái dương cứ giật mãi, việc này vượt quá năng lực thừa nhận của tôi rồi, tôi cần thời gian để tiêu hóa. Không biết tự khi nào, Trình Gia Gia đã nhích lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, trên mũi tôi lại truyền tới hương vị quen thuộc của anh, thân mật trước kia rõ mồn một trước mắt, tôi chỉ cảm thấy chua xót, tuy rằng bờ vai anh vẫn rắn chắc như ngày nào, lồng ngực của anh vẫn nóng rát như thế, tôi vẫn bất giác né xa, sau khi biết nhiều chuyện như vậy, tôi không tài nào đối mặt với Trình Gia Gia được.
Bây giờ chỉ còn lại một việc, đó là vì sao anh lại đi xem mắt, trước kia tình huống mơ hồ, tôi tin lời anh, bởi vì mẹ anh yêu thích tôi, nên anh mới gặp tôi, còn hiện tại thì… Tôi bỗng nhiên cảm thấy, giờ chuyện này có hỏi hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì, bất luận anh có mục đích gì, thì anh cũng đã tổn thương tôi đến thế này rồi. Tôi, không thể, toàn tâm tin tưởng anh nữa.
Về việc xem mắt này, Trình Gia Gia giải thích rằng, anh ở trên mạng gần gũi với tôi, càng lúc càng kiềm lòng không đặng, hơn nữa có mẹ anh ra sức thúc đẩy, anh ôm hi vọng tới gặp tôi. Đối với cái dạng này, tôi cũng chẳng biết là thật hay là giả, mà tôi trên thực tế cũng chẳng muốn phí sức điều tra nữa.
Trình Gia Gia nói xong, chăm chú nhìn tôi, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Anh đại khái là đang chờ quyết định của tôi, tôi há miệng thở dốc, lại nói không ra tiếng, hóa ra làm một cái quyết định lại khó khăn đến thế.
Ly trên bàn trà còn chút nước, tôi cầm lên uống một ngụm, nước sôi nóng rẫy cũng đã lạnh thành thấu, giữa trời đông rét lạnh thế này, uống một ngụm buốt đến tận xương.
Nuốt một ngụm trà đá này xuống, tôi bị cóng tới run, ngay cả giọng nói khi mở miệng cũng mang theo chút run rẩy: “Anh đi đi.”
Con mắt Trình Gia Gia bỗng chốc co rúm lại, câu trả lời của tôi khiến anh tỉnh mộng, anh ngẩng người chừng một phút đồng hồ, sau đó không hề quan tâm mà ôm lấy tôi: “Không được.”