Nguyện Ước Song Song (Phần 1) - Nơi Bắt Đầu Mối Thù Hận

Chương 31: Thần Biển Nổi Giận???


Đọc truyện Nguyện Ước Song Song (Phần 1) – Nơi Bắt Đầu Mối Thù Hận – Chương 31: Thần Biển Nổi Giận???

Trước đây tôi đã từng nói công nghệ ở đất nước này thật kì lạ, chắc là các bạn vẫn còn nhớ tôi đã đề cập đến việc [họ có tàu chiến vỏ thép nhưng được kéo bởi những con rồng biển khổng lồ]. Thứ chào đón tôi và Liecia khi chúng tôi đặt chân đến thị trấn mới đang xây dựng là một chiếc tàu chiến bằng thép.

Nhân dịp này, hãy để tôi giải thích đôi chút về công nghệ thiếu cân bằng của đất nước này.

Nhìn chung, công nghệ ở đây chỉ ở mức của thời Trung Cổ trước cách mạng công nghiệp nên sẽ khá là lạ nếu có một chiếc tàu chiến theo kiểu hiện đại xuất hiện ở đây. Tuy nhiên, nhờ có năng lượng ma thuật trên thế giới này cộng với sự tồn tại của các loài sinh vật lạ thì điều không thể lại trở thành có thể.

Ngay cả tàu chiến bằng kim loại cũng có thể nổi trên mặt nước nếu được thiết kế để tận dụng sức đẩy của nước, công nghệ này cũng có thể làm được trên Trái Đất vào thời Trung Cổ. Lí do mà không ai làm tàu bằng kim loại cho đến sau cách mạng công nghiệp là vì công nghệ cơ khí có thể di chuyển chúng không tồn tại. Ở cái thời mà cách duy nhất để đi thuyền là nhờ vào sức gió hoặc mái chèo, chả có ích gì khi đóng một chiếc tàu bằng kim loại vừa tốn kém hơn tàu gỗ mà lại không đi biển được cả.

Tuy nhiên, ở thế giới này có những con rồng biển đủ khỏe đế kéo một chiếc tàu kim loại. Bằng cách huấn luyện và gắn chúng vào tàu, việc đi biển là có thể. Vì vậy họ đã đóng những con tàu bằng kim loại.

Các khẩu pháo đặt trên boong cũng vậy.

Thuốc súng đã có mặt trên thế giới này, điều mà cũng chẳng lấy gì làm lạ. Ngay cả trong lịch sử loài người thì trước khi xuất hiện thuốc nổ đen, thuốc súng đã là một trong bốn phát minh vĩ đại của người Trung Quốc. Có những dẫn chứng cho thấy từ thời Tam Quốc, quân thủ thành Trần Thương đã tấn công quân đội của Gia Cát Lượng bằng hỏa lực (có lẽ là pháo).

Tuy nhiên, súng có cò lại chưa hề tồn tại ở nơi đây. Súng không được phát triển có lẽ là vì họ đã có nhiều phương tiện tấn công tầm xa chỉ đơn giản bằng việc niệm phép. Khi mà súng chỉ có thể bắn từng viên một, thì thổ ma thuật sư có thể bắn ra liên tiếp nhiều viên đá như đạn shotgun, hỏa ma thuật sư sử dụng lửa không khác gì bom napalm, còn phong ma thuật sư lại sử dụng lưỡi dao gió từ khoảng cách rất xa trong khi thủy ma thuật sư dù chỉ là tầm gần cũng có thể sử dụng vòi rồng để phá hủy mọi thứ. Trên thực tế, cung tên thậm chí còn hiệu quả hơn vì nó còn có thể bắn từ góc cao để đối phó với thổ ma thuật sư khi họ sử dụng tường chắn đất, ngoài ra họ còn có thể niệm thêm phép vào nó nữa.

Tuy vậy thì vẫn có tồn tại đại bác, nhưng công dụng của nó thì chỉ ở trong hải quân. Chúng được phát triển làm vũ khí tấn công tầm xa vì các ma thuật khác ngoại trừ hệ thủy đều bị khắc chế khá nhiều trong nước.

Ma thuật được cho rằng là khởi nguồn của mọi hiện tượng trên thế giới này bằng cách sử dụng các dạng sóng riêng biệt phát ra từ con người cộng với mana tồn tại sẵn trong không khí. Loại mana này (trừ hệ bóng tối) có 5 thuộc tính, và thành phần mana cũng phụ thuộc phần lớn vào địa hình của nơi đó. Ví dụ đơn giản là, ở sa mạc có rất nhiều mana hệ hỏa và ma thuật hệ thủy thì rất khó sử dụng. Mặt khác, khi mana hệ thủy tập trung nhiều thì ma thuật hệ hỏa sẽ yếu đi.

Bởi vì vậy, trong các trận hải chiến, hỏa ma thuật sư sẽ bị suy yếu vì thiếu mana hệ hỏa, thổ ma thuật sư không có đất để điều khiển, phong ma thuật sư thì lại không thể làm xây xước tàu vỏ thép bằng lưỡi dao gió, và thủy ma thuật sư thì không có vũ khí tấn công tầm xa. Nhưng vì tàu chiến sử dụng sức đẩy của dòng nước để di chuyển mà thủy ma thuật sư thường gia nhập hải quân. Vì thế mà đại bác được phát triển làm vũ khí tấn công. Cuối cùng thì vũ khí tấn công chỉ phát triển khi có người cần nó.

Quay trở lại chủ đề, thiết giáp hạm Arturo. ChiếcArturo này là kì hạm duy nhất của vệ binh Hoàng gia, cho nên…

– Như tôi đã nói, tại sao lại chỉ có duy nhất một kì hạm đứng một mình thế…

Bởi vì phải nhờ có tuần dương hạm và khu trục hạm thì thiết giáp hạm mới có thể phát huy sức mạnh của mình. Chỉ một thiết giáp hạm đứng riêng lẻ thì chẳng khác gì hổ giấy.

– Mà, anh thấy đấy, chúng ta có thể để nó đi chung với hải quân được mà.

– Vậy thì lẽ ra nên để lại nó cho bên hải quân chứ, việc đó sẽ giảm được kha khá chi phí đấy…


– Tại vì… chúng ta cần phải giữ thể diện.

Lisa đáp lại với vẻ buồn rầu. Nhìn thế nào thì chiếc tàu này cũng chỉ là gánh nặng.

– N… nhưng mà anh cũng có thể dùng chúng để vận chuyển vật liệu mà, đúng không

– Tôi đoán vậy…

Chúng tôi đã dùng một chiếc tàu chiến cồng kềnh vô dụng làm việc vận chuyển vật liệu chỉ để xây một thị trấn be bé. Nó cũng có thể mang một tải trọng kha khá nếu mà bỏ hết vũ khí ra. Và rồi chúng tôi có thể vận chuyển vật liệu nhanh hơn vài lần so với vận chuyển trên đất liền nơi mà đường giao thông vẫn chưa xây xong.

– Nhưng trong trường hợp đó, sẽ tốt hơn nếu cô để nó làm phương tiện vận chuyển ngay từ đầu mới phải.

– Xì! Đừng tiêu cực thế chứ!

– Tôi đang đánh vật với đống ngân sách cho đến tận giờ đó. Điều này chỉ ngẫu nhiên khi tôi nhìn vào chi phí thôi.

Sẽ tốt hơn nếu con tàu này dễ sử dụng hơn một chút, nhưng tôi đoán rằng… Và rồi, Alisa tiến về phía tôi đang đi cùng Ludwin.

– Bệ hạ, thần đã cho gọi Ludwin-dono.

– Chào mừng bệ hạ và công chúa tới tân thị trấn.

Đội trưởng vệ binh Hoàng gia Ludwin trông có vẻ khởi sắc nói và chào mừng bằng một nụ cười. Anh ta luôn mặc bộ giáp màu ánh bạc ở trong lâu đài, nhưng trông anh ta lại khá phong trần khi ở đây. Anh ta đang mặc một chiếc áo trắng cùng với một bộ vest bằng da, tạo cho người nhìn cảm giác như anh ta là một tên cướp biển vậy.

Tôi đã hạ lệnh cho các vệ binh Hoàng gia đi làm việc ở công trường. Dĩ nhiên là tôi cũng chiêu mộ rất nhiều công nhân và các hội xây dựng, nhưng xét về quy mô thì có vẻ vẫn chưa đủ. Đó là tại sao tôi để vệ binh Hoàng gia vào làm cùng để tăng nhân công và đẩy nhanh tiến độ. Trên thực tế, nhờ có [Chương trình đào tạo kĩ thuật cho vệ binh Hoàng gia], họ đã có thể tự mình làm một vài việc. Dù vậy số vệ binh đóng ở đây chỉ chiếm 2 phần 10 trên tổng số, 8 phần còn lại thì đang xây dựng hệ thống đường xá tới tất cả các thành phố.

– Vậy thì, tiến độ công trình đến đâu rồi?

– Chúng thần đã làm xong việc giải tỏa mặt bằng. Tiến độ công việc…. hay lẽ ra là phải thế, nhưng…


– Có chuyện gì xảy ra sao?

Vì anh ta có vẻ trốn tránh, tôi hỏi, và Ludwin cười đau khổ nói.

– Có một ông già nhiễu sự…

– ————–/

– Đó là tại sao tôi bảo anh dừng việc xây dựng lại!

– Nghe đây ông già. Thị trấn này được xây theo lệnh của nhà vua!

– Tôi đang nói vì lợi ích của nhà vua! Các người không thể xây thị trấn ở đây!

– Ông cố tình không hiểu hả ông già. Bọn tôi không nói ông phải dọn đi.

– Các người mới là kẻ không hiểu đấy!

Tiếng tranh cãi vang đến tận lều trụ sở điều hành xây dựng của thị trấn mới.

Chính xác thì nó không giống như một cuộc tranh cãi, mà giống như một cuộc gào hét lên từ một phía vậy.

Tôi hỏi Ludwin.

– Vậy ông lão kia là người dân ở đây và đang cực lực phản đối việc thi công?

– Vâng. Đó là ngư dân bản địa có tên Cyrus.

– … Mặc dù tôi đã nói không được cưỡng ép người dân di dời đi sao?


– Tất nhiên rồi thưa người. Ban đầu chúng thần tuyển mộ người dân địa phương, cho phép những người bản địa ở đây vẫn có thể ở lại mà không phải trả bất kì thứ phí nào. Chúng thần cũng đã tái xây dựng lại nhà trong khi tái cấu trúc.

– Nghe có vẻ như không có gì đáng phiền hà nhỉ.

Như Aisha đã nói, không có gì đáng phàn nàn cả. Và tôi cũng thấy nơi đây không hơn gì một làng chài nghèo. Sống ở vùng sâu vùng xa thế này là một chuyện vô cùng khó khăn. Nếu thị trấn được xây dựng, cuộc sống của họ sẽ bớt khó khăn hơn khi có nhiều người đến đây. Không bị đuổi khỏi nơi mình đã ở và thậm chí còn có nhà để ở, tôi tự hỏi ông ta đang phàn nàn về điều gì.

– Vậy ông lão đang phản đối việc gì

– Đó là…

– Tôi đã bảo rồi, các người đừng có chọc giận cơn thịnh nộ của thần Biển!

Thêm một tiếng gầm từ bên ngoài vọng vào trong lều. Thần Biển?

– Ông ta đang tức giận vì chúng ta đang xây nhà trên lãnh địa của thần Biển.

– Thần Biển? Vậy là có cả thần Biển ở thế giới này à?

Tôi hỏi Liecia và những người khác, nhưng tất cả mọi người đều lắc đầu.

– Chưa bao giờ nghe đến.

– Thần cũng không biết.

– Thần nghĩ có lẽ đó chỉ là câu chuyện của ông lão này.

Không ai trong số họ biết gi về thần Biển cả.

– Chúng tôi chưa hề biết có thần Biển trước đây. Hãy ngừng việc cản trở thi công chỉ vì mấy cái tôn giáo ngớ ngẩn ấy đi.

Hửm?

– Khi tôi còn trẻ, thần Biển đã nổi giận một lần. Lần đó, tất cả những người xây nhà trên lãnh địa của thần Biển đều bị biển nuốt chửng.

Đó là…


Tôi tiến vào trong lều.

Bên trong là một vệ binh Hoàng gia trẻ tuổi cùng với một ông lão với nước da rám nắng đội một chiếc băng quấn đầu.

– Này ông. Ta có thể nghe câu chuyện đó chi tiết hơn được không?

– Nhà ngươi là tên nào? Ta đang nói chuyện với anh ta.

– A,a Bệ hạ.

– Bệ hạ!?

Người lính nhanh chóng cúi chào trong khi ông lão trở nên hoảng loạn.

– Ông lão. Ta là vị vua hiện tại của Arrow, Mozart Envellniden.

– …. Thần là… Cyrus.

Tôi đưa tay ra và Cyrus nhanh chóng bắt lấy tay tôi.

Sau cái bắt tay, tôi lập tức đi vào vấn đề chính.

– Vậy, ông lão. Câu chuyện vừa rồi là thế nào vậy?

– Đ,đúng vậy! Bệ hạ, thần cầu xin người. Làm ơn hãy ngừng việc xây nhà trên đất thánh của thần Biển.

– Dám nói cả chuyện đó với nhà vua…

– Từ từ đã, hãy nghe câu chuyện nào.

Tôi dừng người lính lại bằng tay mình.

– Hãy nói chi tiết hơn xem.

– Vâng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.