Nguyện Ước Những Vì Sao

Chương 15: Chúng Ta Đều Giống Nhau


Đọc truyện Nguyện Ước Những Vì Sao – Chương 15: Chúng Ta Đều Giống Nhau

Chương 14: Chúng ta đều giống nhau
Mải suy nghĩ, An Nhi không hề biết Trúc Phong đã ở cạnh cô từ lúc nào. Khi quay ra nhìn thấy cậu, cô đã rất ngạc nhiên, định hỏi cậu đến đây từ lúc nào, nhưng nhìn thấy cậu đang trầm tư như đang suy nghĩ chuyện gì đó thì cô cũng không hỏi nữa. Hai người cứ như thế cho đến khi Trúc Phong lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng của hai người:
– Cậu, có chuyện gì sao?
Khá ngạc nhiên vì câu hỏi của cậu nên An Nhi không biết trả lời thế nào, chỉ ậm ừ. Sau mấy tiếng ậm ừ của cô, cậu quay qua nhìn cô, nói:
– Có chuyện gì thì nói ra, không phải giấu, dù gì thì cậu và tôi cũng là bạn với nhau mà, phải chứ?
Câu nói này của cậu khiến cho cô bắt đầu cảm thấy yên tâm hơn, quý mến hơn cái cậu bạn đầu gấu này cho dù cô và cậu gặp nhau cũng có mấy lần, đếm ra thì cũng chưa bằng một nửa số lần cô gặp Nguyệt Mai hay là Thiên Lam. Tuy vậy, lần nào cô gặp cậu cô cũng cảm thấy rất vui và an toàn…Cô không biết cảm giác đó có nghĩa là gì, nhưng cho đến ngày hôm nay cái cảm giác đó lại càng nhiều hơn nữa, đến cô cũng chẳng thể giải thích tại sao…
Cô từ từ ngồi xuống, sau khi đã yên vị rồi, cô mới kéo áo Trúc Phong, nói:

– Cậu ngồi xuống đi…
Nhìn cô một lát, rồi cậu cũng ngồi xuống, thẫn thờ nói:
– Có chuyện gì…!?
Rồi cả hai lại chìm vào bầu không khí im lặng, mãi đến một lúc, An Nhi mới lên tiếng:
– Chuyện này kể ra thì dài lắm, vậy nên tôi chỉ kể tóm tắt thôi…
Trúc Phong lúc này thì ngớ ngẩn, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, nghe cô nói thì mới quay ra, đờ đẫn nhìn cô, nói:
– Ừ, vậy cậu nói đi, tóm tắt thôi…
Thở phào một cái, An Nhi bắt đầu kể từ chuyện cô và gia đình và trường cũ cũng như điều mà cô đang tự hỏi chính bản thân mình. Trúc Phong chỉ im lặng lắng nghe cô nói, cho đến khi cô nói xong, cậu mới lên tiếng:
– Vậy ra đó chính là lí do vì sao cậu cảm thấy không thoải mái khi ở cạnh và nhìn chúng tôi vui vẻ à ?
Nghe cậu hỏi thế cô chỉ cười và không nói gì cả. Cả hai người lại rơi vào trạng thái im lặng một hồi lâu. Mãi đến lúc sau, Trúc Phong như nghĩ ra một cái gì đó rất hay ho, quay ra nói với An Nhi, giọng cậu như có vẻ trông chờ:
– Vậy, tôi sẽ chỉ cho cậu bạn là như thế nào nhé…!
Cô hơi ngạc nhiên vì câu nói này của cậu, nhưng cô không đáp lời cậu mà chỉ im lặng. Trúc Phong thấy thế thì hơi bực nhưng cậu không nản lòng, vẫn ra sức thuyết phục cô. Nhưng câu trả lời mà cậu nhận được thì vẫn chỉ là cái nhìn vô định và sự im lặng của cô. Thấy vẫn không thuyết phục được cô, cậu thở dài, rồi từ từ kể một câu chuyện:

” Ngày trước, cậu biết không, lúc tôi 6 tuổi, tôi đã từng muốn tự tử. Cậu có ngạc nhiên không, khi một đứa bé năm tuổi lại muốn tự tử cơ chứ! Đó là một ý nghĩ điên rồ đúng không? Nhưng mà cuộc sống của tôi lúc bấy giờ, cậu biết không? Nó…vô cùng tồi tệ, khi bố mẹ tôi lúc nào cũng đi vắng, về được đến nhà thì cáu kỉnh, gắt gỏng tôi, so bì tôi với anh trai tôi – Trúc Lâm. Còn người anh của tôi là một người tài giỏi, hơn bọn mình 5 tuổi. Là một người ngoan ngoãn và được mệnh danh là một thần đồng. Trong khi đó, tôi lại chỉ là một đứa trẻ ngỗ ngược, không hề có lấy một người bạn…Tôi sống dưới cái mặc cảm đó kể từ khi biết nhận thức…Cho đến hồi 6 tuổi thì vì không chịu đựng được mà có ý định tự tử. Đúng lúc đó, thì tôi gặp một người. Người đó là người đã thay đổi cuộc sống của tôi, giúp tôi kết bạn, giúp tôi hiểu được ý nghĩa của cuộc sống này…Và tôi cũng gặp được Nguyệt Mai, Thiên Lam…”
Sau khi nghe câu chuyện đó xong, An Nhi rất ngạc nhiên, bởi vì cô cảm thấy thật tội nghiệp cho Trúc Phong khi mới chỉ có 6 tuổi mà đã có ý nghĩ muốn tự tử. Nhưng cô cũng cảm thấy cậu cũng khá hạnh phúc khi gặp được ” người đó” cũng như Nguyệt Mai, Thiên Lam… Cô cảm thấy thật ghen tỵ với cậu…Nhưng cô khác cậu…
…………..
Như đọc được ý nghĩ của An Nhi, Trúc Phong lên tiếng, phá vỡ dòng suy nghĩ của An Nhi:
– Ừm! Cậu đừng nghĩ là cậu không giống tôi, cậu cũng đừng ghen tỵ với tôi…Thực ra, hai chúng ta giống nhau, nên tôi muốn giúp cậu…
An Nhi lại tiếp tục im lặng.Thấy cô lại im lặng, cậu đứng lên, rồi nói:
– Vì tôi thấy cậu giống tôi, nên tôi mới muốn giúp…
Vừa nói xong câu này, cậu đã lấy hơi, lấy tay chỉ vô mặt An Nhi nói to:
– THẾ CẬU CÓ ĐỒNG Ý KHÔNG…!?

Giật mình bởi câu nói này của cậu, cô choáng váng đến mãi một lúc sau mới hết. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Trúc Phong đang nhìn cô đầy mong đợi. Tuy nhiên, lần này cô lại đồng ý, có lẽ là do câu “hai chúng ta giống nhau, nên tôi muốn giúp cậu…” của cậu ban nãy chăng?
…………………
Sáng ngày hôm sau, sau khi đã vệ sinh cá nhân và làm cơm hộp xong, An Nhi dắt chiếc xe đạp ra ngoài chuẩn bị đi học. Cô cảm thấy hôm nay là một ngày đẹp trời, có thể vừa đi xe vừa thưởng cảnh với làn gió mát…Tuy nhiên, chưa vui vẻ được bao lâu thì cô đã thấy Trúc Phong đứng ngay trước cửa nhà mình. Đã thế, cậu còn đòi chở cô đi học nữa chứ! Vì bây giờ đã không còn sớm nữa, nên cô không muốn dây dưa gì nhiều đành phải đồng ý cho ” ông ranh con” Trúc Phong đèo đi học. Vậy là coi như teo luôn buổi đạp xe thưởng cảnh của cô rồi, lại còn có thêm con sâu nói không ngừng không nghỉ ở đây nữa chứ! Buổi đi xe đạp rồi thưởng cảnh phá sản rồi! Bây giờ nghĩ đi nghĩ lại cô cảm thấy mình thật sai lầm khi đồng ý lời yêu cầu của cậu ta, cô cũng càng băn khoăn khi không hiểu sao một người như cậu ta lại có thể có một quá khứ đau buồn như thế…
Cùng lúc đó, chiếc xe chở Thiên Lam đi qua, cậu đã nhìn thấy 2 người và dõi theo cho tới tận lúc khuất. Khuôn mặt cậu khi nhìn thấy hai người có chút không hài lòng và một nỗi buồn ẩn giấu sâu trong con mắt lạnh lùng kia của cậu.
Hết chương 14


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.