Đọc truyện Nguyên Thủy Thuần Sinh Thái – Chương 49: Ngoại truyện Sói núi
Quang quyết định thành lập một bộ tộc của riêng hắn tại miếng đất phì nhiêu màu mỡ này, toàn bộ hơn hai trăm tộc nhân đi theo hắn liền bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhờ có một túi to bảo bối hạt giống hoàng kim của Quang, cùng với việc Mục Túc phát hiện trồng lúa mạch ở nơi này sẽ phát huy được công dụng rất tốt, vì thể mọi người bắt đầu nghe theo sự chỉ dẫn của Quang thay đổi cách sống, chủ yếu dựa vào đánh bắt trồng trọt sống qua ngày.
Có mảnh đất phì nhiêu như vậy, trồng trọt thêm nhiều thực vật phong phú chính là bước đầu tiên để xây dựng sự nghiệp. Có điều người vùng núi không có tí ti kinh nghiệm gì về trồng trọt. Cũng may Mục Túc trước kia có học qua cách trồng trọt. Chính vì thế, Mục Túc yếu đuối chả có tí công dụng gì cuối cùng cũng có đất dụng võ phát huy cơ hội.
Ban ngày, giống đực xuất môn săn bắn, đánh cá; giống cái thì đi theo Mục Túc học cách gieo giống.
Mấy tháng qua, cuộc sống thật yên bình, hết thảy tựa hồ đều đi theo chiều hướng rất thuận lợi. Tuy nhiên, có một ngày tộc nhân của bọn họ lại phát hiện gần đó có một bầy sói thường lui tới.
Sói ở vùng núi thường có thói quen chạy quanh quẩn. Bọn nó luôn chạy vây thành một vòng lớn, hơn nữa bọn nó có đôi khi cố định ở một chỗ đến mấy ngày trời. Theo tình huống, xem ra có lẽ là bầy sói cũng sống cố định tại vùng núi này.
Sói không ngừng tụ tập tại những nơi tộc nhân thường lui tới, vì thế công tác của giống đực cũng bị đình chỉ theo, tùy thời bảo hộ giống cái và đứa nhỏ của mình.
Quang ra ngoài cùng thuộc hạ thương nghị đối sách. Mục Túc đột nhiên cảm thấy khát nước, nhưng trong bình lại không có một giọt nước nào. Mục Túc băn khoăn có nên chờ Quang trở về rồi mới đi lấy nước hay không. Mục Túc nhìn ra ngoài sơn động, y chỉ cách thác nước có mấy trăm thước, khoảng cách nhỏ này làm y cảm thấy không có vấn đề gì lớn. Nhìn quanh cũng thấy có rất nhiều tộc nhân đang đi lại gần đó, thế là lá gan của y lại lớn thêm chút ít.
Mục Túc lấy bình nước tới thác múc nước, mới vừa đem bình đặt vào trong nước, đột nhiên ở giữa sông lại xuất hiện bóng một con sói. Mục Túc nuốt ực một cái, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn. Trên tảng đá gần thác nước có một con sói cực lớn đang đứng, hơn nữa còn đang nhìn chằm chắm vào y.
Hiện tại, Mục Túc ngay cả khí lực kêu cứu mạng cũng đã bay sạch sẽ, chân cũng nhũn ra rồi.
Con sói kia nhìn thấy Mục Túc ngồi phịch xuống đất. Mục Túc biết cho dù mình có thể chạy, chỉ sợ hành động thiếu suy nghĩ lại khiến con sói kia càng có hứng thú đi săn hơn, vì thế liền bất động, cùng con sói kia chơi trò đấu mắt.
Đột nhiên, đằng sau chân con sói kia lộ ra một cái đầu sói con nho nhỏ, xem ra là con của con sói lớn kia.
Nó cũng nhìn xuống Mục Túc, đột nhiên lại chạy xuống, hướng thẳng đến chỗ Mục Túc, cạp lấy cái khố của y điên cuồng kéo.
Mục Túc giật mình, gắt gao túm lại cái khố của mình, không ngừng lùi về sau.
“Ngươi muốn làm cái gì? Quang! Cứu mạng a, có sói!”
Tiếng kêu của y cuối cùng cũng thành công đem lực chú ý của tộc nhân hướng lại đây.
Quang nhìn qua con sói lớn lại nhìn tới con sói nhỏ, nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi. Con sói kia chính là con Lang Vương hắn đã cứu, nhìn khí thế của nó liền biết nó không có ác ý. Lại nhìn qua con sói nhỏ không ngừng kéo cái khố của Mục Túc xuống kia, nó chỉ là đang cùng Mục Túc chơi đùa mà thôi. Con sói nhỏ trên đầu có một dúm lông trắng đặc biệt này chính là cái con lần trước liếm liếm mặt Mục Túc.
Quang ra hiệu cho mọi người dừng lại cách chỗ Mục Túc khoảng một trăm thước, bản thân thì leo lên sườn núi con sói đang đứng, nói.
“Người bạn dũng cảm của ta là ngươi sao? Đến đây thăm chúng ta sao?”
Sói có khứu giác rất nhạy, Quang nghĩ có lẽ là do nó ngửi thấy được mùi của Quang và Mục Túc mà tìm đến đây.
Nó lần này đến cùng với đứa con, có thể thấy được nó rất tín nhiệm Mục Túc và Quang.
Con Lang Vương kia nhìn đứa con một cái, sau đó kêu một tiếng. Con sói nhỏ liền dừng lại, ngước nhìn cha nó đang đứng trên sườn núi, lưu luyến không muốn rời khỏi Mục Túc. Mục Túc lúc này đã lui về phia sau. Con sói nhỏ khom người lùi về sau mấy mét bỗng xông lên trước. Mục Túc sợ hãi, vấp té sấp xuống. Con sói nhỏ tưởng mình làm Mục Túc té, đắc ý thè lưỡi liếm mặt Mục Túc rồi chạy đi, cố sức nhảy lên sườn núi đứng cạnh cha nó.
Lang Vương cúi đầu ngoạm gáy đứa con nhấc lên, xoay người rời đi.
Có người hỏi Quang.
“Quang, con sói kia tới làm cái gì?”
“Là tới chào Quang. Xem ra mọi người có thể tiếp tục săn bắn và canh tác rồi.”
“Nhưng bầy sói còn chưa đi a.”
“Triệu tập mọi người lại họp.”
Tộc nhân nghe lệnh đi triệu tập mọi người. Quang đến gần Mục Túc kéo y đứng lên, nhưng y chỉ ngồi dậy, làm hại Quang tưởng y té bị thương hay làm sao đó.
“Mục Túc, ngươi té có bị thương không?”
Mục Túc ngẩn người nhìn Quang.
Quang ngồi xổm xuống xem xét. Ngay cả trầy da cũng không có a.
Quang vuốt ve mặt Mục Túc.
“Mục Túc, ngươi có khỏe không?”
“Khỏe mà. Chỉ là chân nhũn rồi, không đứng dậy nổi thôi.”
Mục Túc bị dọa đến mức chân nhũn còn chưa có khôi phục lại đâu.
“Ha ha!”
Quang nở nụ cười.
“Là con Lang Vương lần trước chúng ta cứu đó. Nó mang con đến chào hỏi chúng ta.”
“Con lang kia nó muốn ăn ta, nó liếm nó cắn ta, ô ô……Thật đáng sợ.”
Mục Túc nhào vào lòng Quang, nức nở.
“Mục Túc, con sói nhỏ kia còn chưa được nửa tuổi a.”
Quang có chút xấu hổ, không xác định được Mục Túc có phải là đang nói giỡn hay không.
Mục Túc từ trong lòng Quang ngẩng đầu, dùng ánh mắt thập phần ủy khuất nhìn hắn.
“Nhưng nó cắn khố của ta, làm ta té, là thật mà!”
Mục Túc kích động tột độ. Quang bất đắc dĩ bế y lên.
Quang tuyên bố với tộc nhân có thể khôi phục lại cuộc sống thường ngày, nhưng không được phép đến trêu chọc những con sói gần đó. Nếu tụi nó không chủ động công kích tộc nhân, tộc nhân cũng không được đi trêu chọc bọn nó, phải cùng bầy sói chung sống hòa bình. Ban đầu tộc nhân còn có chút lo lắng, làm việc đều cẩn thận quan sát. Nhưng chậm rãi ngày qua ngày, mọi người phát hiện, những con sói này tựa hồ cũng có ý tránh né phạm vi hoạt động của mọi người. Cho dù có gặp ở khu vực săn bắn, chỉ cách có mấy trăm thước, bầy sói cũng không khởi xướng công kích tộc nhân.
Quang trong lúc đó nhìn qua con Lang Vương, nó cùng nhìn lại, sau đó cả hai đều ăn ý tiêu sái rời khỏi.
Bầy sói hình như cũng thu được mệnh lệnh phải chung sống hòa bình với các tộc nhân của Quang. Tóm lại hai bên đều bình an vô sự. Đương nhiên cũng có vài phần tử không phục, nhưng đó chính là con sói con luôn khi dễ Mục Túc, chính thức trở thành niềm vui thú cho cuộc sống tẻ nhạt của nó.
Con sói con kia luôn xuất hiện một cách xuất quỷ nhập thần ngay bên cạnh Mục Túc, luôn tìm cơ hội vồ lấy Mục Túc, sau đó đắc ý nghe Mục Túc tru lên, đạp tới đạp lui trên người Mục Túc. Bất quá, một con sói nhỏ làm sao có thể đả thương được người, chỉ là do Mục Túc phản ứng quá mức, cho nên cho dù có người nhìn thấy cũng chẳng ai quản làm gì.
Thẳng đến khi bầy sói rời đi.
Phản ứng của Mục Túc là lớn nhất. Y cực kì vui vẻ.
“Chúng nó rốt cục cũng đi rồi.”
“Chúng nó còn có thể quay lại. Dựa theo tập tính của chúng nó, qua một thời gian sẽ có thể quay lại đây trụ mấy ngày, vòng đi vòng lại.”
Một câu này của Quang đã hoàn toàn tiêu diệt Mục Túc vừa mới ló đầu đón ánh rạng đông.
“A!”
Từ nay về sau, bộ tộc của Quang bắt đầu cùng bầy sói làm bằng hữu kéo dài đến trăm năm. Thẳng đến khi bộ tộc của Quang lại một lần nữa di cư đến nơi khác.
P/S: Cùng bầy sói ở chung dĩ nhiên bộ tộc sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Thế nên, bộ tộc của Quang về sau liền xuất hiện một đồ án hình đầu sói, nhìn qua rất dũng mãnh rất bưu hãn.