Đọc truyện Nguyên Thủy Thuần Sinh Thái – Chương 48
Cự không khỏi lo lắng hỏi.
“Bọn họ không sao chứ?”
An vừa mới cùng Quang trở về, đặt mông ngồi xuống đất.
“Để cho tộc trưởng làm đi. Hắn nhịn lâu lắm rồi. Chưa từng thấy ai có tinh lực tràn đầy như vậy. Mấy ngày nay không được ngủ đủ giấc, ngày đêm đều dùng để lên đường, vừa mới ngồi xuống ăn chút gì đó thì hắn lại nghĩ đến Mục Túc. Gần đây thì tính tình bắt đầu bạo phát. Hi vọng qua hết tối nay hắn có thể bình thường trở lại.
“Các người có nhìn thấy Thần Núi không?”
“Căn bản là không có Thần Núi gì hết. Trên đỉnh núi có rất nhiều băng tuyết bị nhiệt độ hun chảy trượt rớt xuống núi, khiến nước sông bị chia nhánh lưu chuyển. Chúng ta lên đến đó chỉ thấy toàn băng tuyết, cái núi kia cao lắm nha, chúng ta phải bò mất hai ngày hai đêm đó.”
“Chúng ta có phải đi xuống hạ du nữa không?”
“Quang muốn, chỗ nào có nước thì chỗ đó có sự sống, có lẽ sẽ tình được một bộ lạc nào đó ở ngọn núi phía đông hay là một vùng thảo nguyên nào đó.”
“A! Mục Túc không cần.”
Tiếng kêu của Mục Túc truyền tới khiến đám giống đực còn lại nhiệt huyết dâng trào, rối rít nhích tới gần giống cái của mình. Cái loại không khí này, thứ cần kíp nhất chính là đi tìm chỗ nào đó lập tức thân mật đi. Chuyện khác nói sau.
Mục Túc nói đá cấn bụng y khiến y đau, cho nên Quang kéo y dậy, cho y nằm trên người mình, dùng tay ôm lấy Mục Túc đưa đẩy mông y, hạ thể thì không ngừng hất hất lên trên.
Mục Túc nằm gục ở trên người Quang không biết đã phát tiết bao nhiêu lần rồi, ngay cả muốn rên cũng rên không nổi, bốn phía yên tĩnh đến độ có thể nghe rõ được tiếng hít thở.
“Quang muốn Mục Túc muốn đến chết luôn. Mỗi lần nằm xuống định ngủ là lập tức nhớ đến ngươi. Quang vừa nghĩ tới Mục Túc là lại phải lấy tay tự đem tính khí của mình phát tiết a. Những lúc đó, Quang nghĩ ngay khi gặp lại Mục Túc phải cố gắng làm hơn mấy lần như vậy mới đã nghiện a.”
Quang có lẽ phải cảm thấy may mắn vì ở xã hội nguyên thủy chưa có cái danh từ mỹ miều tên là “Đồ lưu manh”, vì thể Mục Túc chỉ giương đôi mắt mông lung trừng Quang. Mục Túc không còn khí lực để nói, trong đôi mắt không có tiêu cự kia chỉ có thể phát ra một tia không thể tin được, Quang thế nhưng lại đem cái khí khái thẳng thắn hào hùng mà nói chuyện đó với y. Cứ như đang trách móc bởi vì y không phối hợp với hắn cho nên mới gây ra sai lầm như vậy.
Cái thứ cứng rắn của Quang rốt cục cũng chiếm được thỏa mãn, hiện tại đang trong giai đoạn thưởng thức, Quang dùng tay bóp bóp mông Mục Túc, thuận tiện mon men vuốt ve nếp gấp cái lỗ đáng yêu của y.
“Mục Túc sao không nói lời nào?”
Quang nhét ngón tay vào trong hậu đình Mục Túc, bắt đầu khuấy động. Tiếng nhóp nhép cộng thêm chất lỏng ở bên trong theo động tác của hắn mà vang lên, trào ra ngoài. Quang lại càng cảm thấy hứng thú, ra sức dùng tay chơi đùa với cái lỗ, làm hại Mục Túc bị không khí lạnh thổi vào, hậu môn bất giác co lại.
“Mục Túc rất lạnh sao?”
Quang ôm lấy Mục Túc, lục trong đống hành lý lấy ra một tấm thảm gói Mục Túc lại.
“Mục Túc đừng có ngã bệnh nha. Quang sẽ đau lòng đó.”
Mục Túc nghe thấy, vừa mới định cảm động thì Quang lại tuôn ra một câu.
“Mục Túc nếu bị bệnh thì không thể cùng Quang giao phối, đúng không a? Nhưng Quang không thể chịu được một ngày mà không có Mục Túc.”
“Cầm thú!”
Mục Túc dùng hết khí tàn mắng một câu liền ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại thì đã nghe thấy Quang đang ghé vào lỗ tai y gọi.
“Mục Túc tỉnh a tỉnh, Mục Túc.”
Mục Túc vừa mới lấy lại được ý thức thì phát hiện bản thân đã bị Quang ôm vào trong ngực. Nhưng y mệt đến mức không thèm động đậy, chôn cái đầu tóc dài của mình vào ngực Quang, rầu rĩ nói: “Để cho ta ngủ.”
“Quang đâu có nói là không cho ngươi ngủ đâu, nhưng ngươi mở mắt nhìn một chút a. Nơi này sau này sẽ là chỗ chúng ta ở nè.”
Mục Túc ngáp một cái quay đầu nhìn, lập tức bị cảnh vật trước mắt dọa cho sợ ngây người. Bọn họ hiện tại đang ở trên một sườn núi nhỏ. Trước mặt là một mảnh thảo nguyên xanh mượt, xa xa còn có trâu rừng, hươu nai, rất nhiều rất nhiều động vật khác nhau. Các tộc nhân thì đang chăm chỉ dựng lều, phía xa còn có một thác nước nhỏ.
Mục Túc mơ mơ màng màng quay đầu.
“Quang, ta đang nằm mơ sao?”
Quang lắc đầu, hung hăng cúi xuống hôn y một cái.
“Ở đây sau này chính là nhà của chúng ta.”
Mục Túc nhìn Quang đang tràn đầy tự tin.
Nhà sao? Nhà của Mục Túc và Quang, có cả một bộ tộc do Quang lãnh đạo, có thổ địa phì nhiêu giàu có, có một thảo nguyên xanh mướt nhìn không thấy điểm cuối. Sau này nhất định sẽ có một bộ tộc nguyên thủy cường đại nhất do người lãnh đạo vô cùng ưu tú, có tiềm lực vô cùng được sinh ra.