Bạn đang đọc Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã! – Chương 82: Trường Đấu Cơ Giáp
Bốn người cùng nhau ngồi xuống dùng bữa trưa, ăn được một lúc thì Nhạc Dương Vũ nãy giờ vẫn luôn chú ý đến mấy bài viết trên trang của trường đột nhiên A lên một tiếng.
Lam Phương Lâm ngồi ở bên cạnh lập tức hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Bài viết khi nãy sao tự nhiên biến mất rồi?”.
Nhạc Dương Vũ kinh ngạc, vội bỏ đồ đang ăn dở xuống, thao tác vài cái trên màn hình giả lập, vậy mà tìm mãi vẫn không thấy bài viết kia đâu.
“Bị xóa rồi?”.
Lam Phương Lâm cũng bất ngờ, sau đó vội vã mới màn hình giả lập của mình ra kiểm chứng.
“A, thật sự biến mất rồi nè, đến tài khoản của chủ thớt cũng bị report bay màu rồi!”.
Lam Phương Lâm hào hứng nói.
“Đúng là tự làm tự chịu, cũng không biết là vị thần tiên nào ra tay!”.
Nhạc Dương Vũ vui vẻ cắn một miếng bánh ngọt.
“Không biết nữa, nhưng chắc chắn là người tốt!”
“Được rồi, lo ăn đi!”.
Diệp Thanh An ngược lại cũng không có để ý trên mạng nói gì về mình, thúc giục hai người Lam Phương Lâm và Nhạc Dương Vũ ăn cơm.
**
“Nguyên soái, bài viết kia đã xóa rồi, ngài còn cần gì nữa không ạ?”.
Quản lí của trang web trường quân đội Liên Bang tay run run mở bài đăng ra biểu hiện rằng bài đăng đã bị mình cho ra đảo.
“Tôi không muốn sau này tiếp tục xảy ra những chuyện xúc phạm danh dự người khác trên mạng như thế này nữa!”.
Nam Cung Hàn Dương nhíu mày nói.
“Vâng, vâng, tất nhiên rồi ạ, chúng tôi đảm bảo sẽ không tiếp tục để những bài đăng như này xuất hiện nữa, cũng sẽ quản lí gắt gao khu vực bình luận!”.
Quản lí thầm lau mồ hôi trên trán, khúm núm nhận lỗi.
Có trời mới biết ai lại chọc phải vị tổ tông này, khi nãy lúc Nam Cung Hàn Dương đen mặt đi tới phòng của ông đã dọa ông sợ đến muốn lập tức quỳ xuống gọi ba ba.
Cũng may chỉ là bắt ông xóa một vài bài đăng tiêu cực.
Nam Cung Hàn Dương thực hiện xong mục đích thì cũng rời khỏi phòng quản lí trở về khu kí túc xá của riêng mình.
Khoảng thời gian này hắn tạm thời ở lại trường quân đội Liên Bang bên phía tiền tuyến trừ khi có việc cấp bách thì hắn mới cần xuất hiện, việc xảy ra ở tinh cầu nguyên thủy kia người chịu trách nhiệm điều tra cũng không phải là hắn cho nên hắn cũng chẳng cần quan tâm gì cả.
Nam Cung Hàn Dương vừa về đến phòng thì Đoàn Tuấn gửi tin nhắn tới, là một vài công việc ở quân khu cần có sự cho phép của hắn.
Nam Cung Hàn Dương mở màn hình giả lập ra để giải quyết sơ qua công việc một lần sau đó lại gọi cho Đoàn Tuấn.
“Nguyên soái, có chuyện gì sao ạ?”.
Đoàn Tuấn ở bên kia sẵn sàng đợi lệnh.
“Cũng không có gì, tôi nhớ lần trước Liên Bang có gửi cho tôi rất nhiều cơ giáp đặc chế riêng, bây giờ chúng đâu rồi?”.
Nam Cung Hàn Dương hỏi.
“Cũng giống như những lần trước, tôi đều đã như lời của ngài từ chối nhận hết rồi, có lẽ họ sẽ đưa về cho quân đoàn số 3.” Đoàn Tuấn không hiểu tại sao Nam Cung Hàn Dương lại hỏi đến chuyện này nhưng hắn vẫn trả lời đầy đủ.
“Cậu lấy lại đi, nói tôi đổi ý rồi, chuyển hết tất cả qua đây, lại giúp tôi ra ngoài tìm thêm vài cơ giáp đặc chế đặc biệt một chút mua về sau đó thì xây một khu trưng bày ở gần quân khu, tôi nhớ ở gần đó có một khu đất rất rộng, cậu cứ xây ở đó đi, cơ giáp thì mua đến khoảng hai trăm con thì dừng sau đó trưng bày hết ở chỗ đó, đến cuối học kì này thì phải xong hết mọi chuyện.” Nam Cung Hàn Dương tính toán.
“Nguyên soái, anh định làm gì sao? Sao lại mua nhiều cơ giáp như vậy làm gì?”.
Đoàn Tuấn càng ngày càng không thể hiểu nổi Nguyên soái nhà mình.
“Sưu tầm thôi! Làm xong được việc này thì cho cậu nghỉ phép 1 tháng!”.
Nam Cung Hàn Dương hiếm khi có tình người một lần.
Nghe đến nghỉ phép Đoàn Tuấn cứ như được tăng thêm hai trăm phần trăm sức mạnh vậy.
“Vâng, nguyên soái, đảm bảo đúng hạn sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”.
**
“Diệp Thanh An, đi trường đấu cơ giáp không? Ngày mai mới bắt đầu khai giảng, sau ngày mai là phải vào kì huấn luyện rồi, hôm nay không đi chơi cho đã thì sau này có muốn đi chơi cũng không được đâu!”.
Nhạc Dương Vũ gọi Diệp Thanh An đang ngồi chơi game trên màn hình giả lập.
“Trường đấu cơ giáp?”.
Diệp Thanh An hỏi lại.
“Đúng vậy nha, là một hình thức thi đấu hữu nghị thôi, nói là cơ giáp nhưng thật ra cũng không phải là cơ giáp thật.
Nói chung là đấu trong đó có thể nâng cao được khả năng thực chiến của chúng ta đó, đi không?”.
Nhạc Dương Vũ hỏi.
Diệp Thanh An tắt màn hình giả lập: “Đi!”.
Nhạc Dương Vũ vốn cùng không đi một mình mà hai người Lam Phương Lâm với An Tử Thiên cũng đi cùng.
Bốn người vừa ra khỏi kí túc xá thì lại đụng mắt một người khác.
Vừa vặn cũng là một người quen.
Quân Minh vừa nhìn thấy bọn họ liền nở nụ cười tươi rói chào hỏi: “Á, trùng hợp quá, mọi người đi đâu vậy?”.
Diệp Thanh An nghe thấy hai chữ Trùng hợp theo phản xạ mà giật mình một cái, có lẽ là vì dạo gần đây trùng hợp gặp Nam Cung Hàn Dương nhiều quá cho nên cũng bất giác mà hình thành thói quen khi nghe thấy từ này.
“Bọn tôi định đi đến trường đấu cơ giáp này, đi không?”.
Nhạc Dương Vũ rủ rê.
“Thôi, không đi đâu, cơ giáp của tôi đang bị hỏng linh kiện, tôi đang sầu đây nè! Mọi người đi vui vẻ đi, à đúng rồi tôi ở ký túc xá số 373 mọi người ở phòng nào? Chung phòng cả à?”
“Ừ, chung hết.
Bọn tôi ở 368 cũng ở gần đây, chắc cũng sẽ thường xuyên gặp, vậy thôi bọn tôi đi trước.” Nhạc Dương Vũ chào Quân Minh một tiếng rồi cùng với ba người Diệp Thanh An rời đi..