Bạn đang đọc Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa – Chương 50
Trong phòng mang theo phong cách cổ xưa, một nhành hoa hồng cắm trong bình đặt ở giữa bàn.
Có hai người đàn ông đứng trước cửa sổ, một người mặc Âu phục, người còn lại mặc áo xám tro, quần đen. Ánh đèn chiếu xuống hai bóng lưng, một nghiêm chỉnh, môi mỏng nhếch lên. Một giống như lưu manh, dựa lưng vào tường hút thuốc.
“Dự án của cậu tiến triển thế nào?”
Trì Tranh rít một hơi thuốc rồi kẹp ở giữa hai ngón tay, thờ ơ trả lời. “Vẫn như cũ.”
“A Tranh…”
“Về khi nào?” Trì Tranh ngắt lời.
Lục Tư Bắc. “Hai tháng rồi.”
Trì Tranh hút thuốc, không có biểu cảm gì.
Ánh mắt người đàn ông rơi trên người Trì Tranh.
“Hai năm qua cậu thay đổi nhiều quá.”
Trì Tranh tự giễu một tiếng, không hé răng. Hai người đều im lặng, Trì Tranh cúi đầu, rít một hơi thuốc mới nói. “Người liên lạc với Sử Kim có phải anh không?”
“Không phải.”
Trì Tranh cúi đầu, cười hừ một tiếng.
“Năm đó anh đi không nói lời từ biệt, không nghĩ mọi chuyện lại biến thành thế này, nửa năm trước anh mới biết.” Lục Tư Bắc thở dài một hơi.
Trì Tranh mím môi không nói chuyện.
Lục Tư Bắc. “Hai năm qua đừng sa ngã như thế, nếu như…”
Trì Tranh nhếch mép.
“Nếu như gì?”
Lục Tư Bắc im lặng, không nói thành lời.
“Trên đời này không có nếu như.” Giọng nói Trì Tranh vô cùng bình tĩnh. “Tự tôi chọn con đường này, là tôi đáng đời.”
Ánh mắt Lục Tư Bắc lại hướng ra ngoài cửa sổ, hai mắt nhắm lại.
“Khi đó anh không thể giúp cậu, lần này anh hi vọng cậu không từ chối.”
Trì Tranh không lên tiếng.
“Coi như là vì dì Trần đi.” Lục Tư Bắc dừng lại một chút, nói. “Còn có Thịnh Nam nữa.”
Gió đêm thổi vào cửa sổ, đây là lần đầu tiên Trì Tranh gặp lại Lục Tư Bắc sau ngần ấy năm trời.
Người đàn ông nở nụ cười, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
“Nếu như anh biết trước người trong lòng cô ấy là em, chắc chắn kết quả sẽ khác nhau.”
Trì Tranh. “Thật không?”
“Khi đó xảy ra rất nhiều chuyện, chúng ta đi quanh co một vòng rồi lại về vạch xuất phát.”
Một người tha hương, một người lang thang trong thành phố nhỏ.
Lục Tư Bắc. “Bây giờ thấy cậu cố gắng, anh cũng thấy dễ chịu.”
Trì Tranh hút một điếu thuốc.
Lục Tư Bắc hỏi. “Vài ngày nữa anh phải về Thượng Hải, trước khi đi có thể gặp dì Trần không?”
“Tùy anh.”
Trì Tranh nói xong đi ra khỏi phòng, Lục Tư Bắc nhìn bóng lưng anh chậm rãi biến mất, đôi mắt người đàn ông không chút lay động, cả người buông thõng. Hai năm trôi qua, bọn họ ai cũng thay đổi.
Gió lùa vào cổ.
Trì Tranh kéo áo lại, lái xe về Kim Đỉnh. Lục Hoài và Sử Kim thấy sắc mặt anh kém cũng không hỏi nhiều. Trì Tranh rửa mặt xong ngồi trước máy vi tính bắt đầu bận việc, cả đêm cũng không ngủ, hơn mười giờ sáng mới về nhà chợp mắt.
Lúc đó Mạnh Thịnh Nam đang xem TV cùng Thịnh Điển.
Thịnh Điển vừa xem vừa bàn luận, đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi. “Olympic ở Luân Đôn khi nào thì bắt đầu?”
“28.”
“Còn mấy ngày nữa thôi.”
“Mẹ nghe thím Khang…”
Mạnh Thịnh Nam đang suy nghĩ miên man, Thịnh Điển vỗ vai cô.
“Mẹ đang nói, con nghĩ đi đâu thế?”
Mạnh Thịnh Nam. “Không có gì.”
Thịnh Điển dò xét hỏi cô. “Bạn trai con?”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
“Đừng giấu giếm nữa, người đó làm gì?”
Mạnh Thịnh Nam suy nghĩ một cút. “Anh ấy làm IT.”
“Bây giờ nghề này rất hot nhưng cũng khổ.” Thịnh Điển nói xong, lại hỏi. “Cậu ta làm công ty nào? Cha mẹ đều ở đây sao?”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
“Lúc nào dẫn về cho mẹ xem chút.”
Mạnh Thịnh Nam. “Không vội.”
“Sao lại không vội…” Thịnh Điển nói được một nửa hừ một tiếng. “Bà ngoại bảo mẹ không thúc dục con, con cứ xem đó mà làm.”
Mạnh Thịnh Nam cười. “Cảm ơn mẹ.”
Cô nói xong đứng dậy ra huyền quan cầm túi, Thịnh Điển hỏi. “Đi đâu?”
Mạnh Thịnh Nam quay đầu. “Có hẹn.”
“Buổi trưa có về ăn cơm không?”
“Không.”
Nói xong Mạnh Thịnh Nam đi ra khỏi cửa. Cô đi ra ngoài rồi thở phào một hơi, sao lại không phát hiện Thịnh Điển thay đổi nhanh như vậy chứ. Trong không gian vắng lặng, cô không nghĩ nhiều nữa, lấy điện thoại di động gọi cho Trì Tranh.
Tiếng chuông reo thật lâu mới có người nhận.
“Tiểu Mạnh?” Là Lục Hoài.
Mạnh Thịnh Nam sửng sốt.
Lục Hoài nói. “Cậu ta bận cả đêm, bây giờ đang ngủ bù.”
“Bận thế sao?”
Lục Hoài. “Cũng không biết tối qua làm sao, về nhà bỗng nhiên khác lạ, em muốn tới xem không?”
Mạnh Thịnh Nam bắt xe tới Kim Đỉnh.
Lục Hoài chỉ vào phòng ngủ. “Đang ngủ bên trong.” Nói xong kéo Sử Kim ra ngoài đi dạo.
Mạnh Thịnh Nam để túi lên bàn, khẽ đi vào phòng.
Trì Tranh đắp kín chăn ngủ, Mạnh Thịnh Nam muốn kéo chăn ra để anh hít thở, chưa kéo được một góc đã bị anh giữ lại, Mạnh Thịnh Nam sợ anh thức giấc nên không làm gì nữa. Cô ngồi bên giường ngắm ánh mặt trời lọt qua khe cửa.
Anh trùm chăn kín đầu, trên giường lộn xộn.
Mạnh Thịnh Nam dọn xong, dùng điện thoại của anh chơi game, đang tới đoạn quan trọng, thình lình nghe được người đàn ông bên cạnh nói chuyện.
“Tới đây từ khi nào.”
Tay cô run một cái, chết.
Trì Tranh xoa xoa tóc, đứng dậy tựa vào đầu giường nhìn cô, cười. “Cái này cũng không thắng được.”
Mạnh Thịnh Nam đang ảo não, không so đo với anh.
“Em cũng chẳng phải anh.”
Trì Tranh nhướn mày cười lớn. Anh hất cằm về phía trò chơi. “Chơi mấy ải nữa để anh xem chút.” Vừa nói vừa rút một điếu thuốc ngậm vào miệng.
Mạnh Thịnh Nam ném điện thoại lên giường.
“Không muốn chơi.”
Trì Tranh cầm điếu thuốc xoa xoa cái trán.
“Ăn cơm trưa chưa?”
Cô lắc đầu hỏi. “Anh muốn ăn gì?”
Trì Tranh. “Gì cũng được.”
Mạnh Thịnh Nam suy nghĩ một chút. “Ở đây có rau không? Trứng gà cũng được.”
Trì Tranh cười tới nỗi hai vai run lên.
“Cười gì?”
Trì Tranh. “Trong phòng chỉ có ba người đàn ông bọn anh, em nói thử xem?”
Mạnh Thịnh Nam đứng lên. “Em ra ngoài mua.”
Trì Tranh kéo cô ngồi xuống giường.
“Hai bọn họ ra ngoài rồi sao? Anh gọi cơm cho em, còn anh ăn mì tôm.”
Mạnh Thịnh Nam. “Em cũng ăn mì tôm.”
Trì Tranh giương mắt. “Không được.”
“Vì sao?”
“Dạ dày em không tốt.”
Mạnh Thịnh Nam nhỏ giọng thương lượng. “Em ăn một chút thôi, em không muốn ăn cơm hộp, cái khác cũng không muốn ăn.”
Trì Tranh nhìn cô một lúc lâu, cúi đầu nở nụ cười.
“Ngồi đây đi anh đi pha mì.” Anh nói xong đứng đậy.
Mạnh Thịnh Nam tìm đũa, tới phòng bếp nhìn. “Bọn anh nghèo quá rồi.”
Trì Tranh cầm hai đôi đũa lên, đưa mì tôm cho cô.
“Em ăn cái này đi, không có ớt.”
Mạnh Thịnh Nam ngồi trên ghế, rướn người qua nhìn rồi lại nhìn Trì Tranh đang ăn.
Trì Tranh ăn vài miếng, thấy cô vẫn nhìn mình, anh ngẩng đầu.
“Sao không ăn?”
Mạnh Thịnh Nam cười. “Lúc em học đại học, đi chạy tin cùng tiền bối, ngồi xe lửa hai ngày cũng đều ăn mì tôm.”
Trì Tranh. “Trách không được dạ dày lại thành như vậy.”
Mạnh Thịnh Nam. “Thế nhưng rất vui.”
“Vậy tại sao tốt nghiệp không làm báo?”
Mạnh Thịnh Nam nghĩ một lát, hỏi. “Trì Tranh, anh nghĩ ai cùng yếu đuối sao?”
“Còn em thì sao, em tin?”
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu. “Không biết, có đôi khi sẽ tin.”
Trì Tranh nhìn cô.
“Thỉnh thoảng yếu đuối một chút cũng chẳng sao.”
Mạnh Thịnh Nam cười, chậm rãi gật đầu.
“Không phải bà ngoại em từng nói..” Anh tiếp tục nói. “Đời người như một giấc mộng.”
Mạnh Thịnh Nam nghiêng đầu. “Bà em còn nói thêm một câu.”
“Câu gì?”
“Phải tìm con đường sáng sủa, rộng rãi nhất để đi.” Mạnh Thịnh Nam vỗ ngực.
Ánh mắt Trì Tranh rất bình tĩnh.
“Anh nhớ rồi.”
Mạnh Thịnh Nam cười, cúi đầu ăn mì tôm. Nước mì có hơi nóng, Trì Tranh đưa cho cô một ly nước, Mạnh Thịnh Nam uống vài ngụm đã bị sặc, khuôn mặt đỏ bừng, Trì Tranh xoa xoa lưng cô, nhíu mày.
“Sao uống nước cũng sặc?”
Cô quay đầu nhìn anh. “Không sao đâu, từ nhỏ em đã vậy rồi.”
Trì Tranh. “…”
Hai người ăn cơm rồi dọn dẹp đã gần tới 12 rưỡi, Mạnh Thịnh Nam tò mò ghé nhìn màn hình máy vi tính, chỉ vào code, hỏi anh. “Ngày nào anh cũng làm cái này sao?”
“Ừm.”
Trì Tranh tựa người vào bàn, cúi đầu hỏi. “Có hiểu không?”
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu. “Không hiểu.”
Trì Tranh nở nụ cười, Mạnh Thịnh Nam nhíu mày.
“Anh đang cười nhạo em?”
“Em biết à?”
Mạnh Thịnh Nam lại quay đầu nhìn máy vi tính, Trì Tranh không nhịn được cười. Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ sát đất, da mặt cô trắng không tì vết. Trì Tranh cúi sát người, cửa đột nhiên bị đẩy ra, anh chửi thề một cái, Lục Hoài vả Sử Kim đứng ngây ngốc tại chỗ.
Hai tên kia cười haha.
Mạnh Thịnh Nam đứng dậy muốn đi, Trì Tranh lạnh mặt nhìn hai tên kia rồi tiễn Mạnh Thịnh Nam xuống lầu. Trên đường lớn xe tới xe đi, thời gian thoáng qua rồi biến mất. Những ngày đó, Trì Tranh bận rộn lập trang web, không có mấy thời gian rảnh.
Thời kỳ ban đầu gây dựng sự nghiệp ai cũng thấy khó khăn.
Ba người họ thức khuya dậy sớm, hầu hết thời gian đều làm việc chăm chỉ. Hiếm lắm mới có một hôm đi ngủ vào 12 giờ, mệt thì nằm rạp xuống thảm trải sàn ngủ. Mạnh Thịnh Nam rảnh rỗi sẽ tới thăm anh, anh vẫn như thế, con mắt nhìn chằm chằm máy vi tính, bàn tay gõ phím cạch cạch.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi anh lại đưa cô đi ăn cơm.
Hôm đó ánh mặt trời rất đẹp, Thịnh Điển và Mạnh Tân đang ngồi trong phòng khách xem Oympic, thím Khang sát vách cũng sang đây xem, nói chuyện phiếm cùng cha mẹ cô. Mạnh Thịnh Nam ngồi trong phòng viết bản thảo, Trần Tư đột nhiên gọi điện tới, cô cầm túi ra khỏi cửa, thím Khang nghe được động tĩnh hỏi Thịnh Điển.
“Nam Nam ra ngoài sao?”
Thịnh Điển cười ý vị thâm tường. “Đi tìm hiểu đối tượng.”
Từ khi Trì Tranh bận rộn, thời gian về nhà cũng ít đi. Mấy hôm trước anh đưa cô về nhà, lần đầu tiên dùng thân phận bạn gái tới nhà anh không khỏi có chút lo lắng. Trần Tư kéo cánh tay cô, nói mình làm một bàn đồ ăn lớn, từ trước tới giờ đã xem cô như con dâu nuôi. Trần Tư ở nhà cũng rảnh rỗi, Mạnh Thịnh Nam thường hay qua thăm bà.
Thời gian lâu dần, còn thân thiết hơn Trì Tranh nữa.
Lúc cô tới, Thịnh Điển đang nấu cơm trong bếp, bà cầm quyển sách đi tới đi lúi, híp mắt lại nhìn.
Mạnh Thịnh Nam đi tới.
“Cô làm gì đấy ạ?”
Trần Tư chỉ vào. “Con nói mấy lời này có ý gì?”
Mạnh Thịnh Nam và Trần Tư nghiên cứu thực đơn gần 2 tiếng, lúc thành phẩm ra đời, Trần Tư nhìn chằm chằm một lúc rồi hỏi cô.
“Đây là đồ ăn uyên ương sao?”
Mạnh Thịnh Nam đang định nói chuyện lại có người gõ cửa, cô mặc tạp dề chạy đi mở cửa. Ánh mặt trời chui vào từ khe cửa, cô ngẩng đầu nhìn, ánh mắt người nọ cũng nhìn cô.
Cả hai đều sửng sốt.