Bạn đang đọc Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa – Chương 49
Mạnh Thịnh Nam rời giường, lúc rửa mặt thay quần áo mới nhớ ra mình mang vali hành lý tới đây mà lại quên, anh cũng không nhắc nhở, còn lấy áo sơ mi của mình cho cô mặc.
Thực sự là….
Cô thay quần áo xong, đi tới cạnh giường chào tạm biệt anh. Hình như Trì Tranh ngủ rồi, anh nhắm mắt lại không thấy tỉnh. Cô không gọi anh, vòng qua giường đi ra ngoài, bỗng nhiên chân bị cản lại, cô cúi đầu nhìn.
Trì Tranh duỗi thẳng chân chắn lối đi, cô nghiêng đầu nhìn sang.
“Hôn lễ bạn học nào của em?”
Trì Tranh ngồi xuống, áo sơ mi nửa kín nửa hở, lộ ra lồng ngực vững chãi. Ánh mắt anh đặt trên người cô hơi chần chừ sau đó lại nhíu mày.
“Bạn học cấp ba.” Ánh mắt cô dời đi.
Trì Tranh. “Lúc nào xong?”
“Khoảng 11, 12 giờ.” Mạnh Thịnh Nam nhìn anh, do dự hỏi. “Anh muốn đi cùng em sao?”
“Không đi.”
Nửa giây do dự cũng không có.
Mạnh Thịnh Nam. “…”
“Đến khi đó anh tới đón em.” Anh nói tiếp.
Mạnh Thịnh Nam. “…”
“Đưa điện thoại cho anh.”
“Em?” Mạnh Thịnh Nam hoàn hồn.
Trì Tranh nhướn mày, nghiêm túc đứng dậy sờ trán cô.
“Ngốc thật rồi sao?”
Mạnh Thịnh Nam trừng mắt nhìn anh, đưa điện thoại trong túi cho anh, Trì Tranh không thèm nhìn, trực tiếp bỏ vào túi quần mình.
“Anh làm gì thế?”
Cô mới hỏi xong, trong lồng ngực lại có thêm một vật.
“Em dùng của anh đi.”
Mạnh Thịnh Nam. “Vì sao?”
Trì Tranh nhìn cô một cái. “Chưa bao giờ anh gọi một lần mà em nghe luôn.”
– —
Sau đó anh tiễn cô lên taxi, nhét luôn ô vào trong xe. Xe đi đã xa, cô nhìn qua kính chiếu hậu vẫn thấy anh đứng đó cúi đầu, sau đó lấy thuốc ra ngậm lên miệng, châm lửa. Mưa rơi phủ lên vai anh, một lát sau Trì Tranh mới đi về hướng ngược lại.
Lục Hoài đang ngồi cạp bàn phím, lúc Trì Tranh vào nhà Sử Kim không ở đây.
“Cậu tới rồi?” Lục Hoài ngáp một hơi.
Trì Tranh. “Tối qua không ngủ?”
“Cậu xem tôi thế này thì ngủ nghê gì?”
Trì Tranh cười, ngồi xuống máy của mình.
Trong lòng Lục Hoài cảm thấy không công bằng. “Tôi nói này, tối qua cậu làm gì mà không qua đây cả tối?”
Trì Tranh lười trả lời.
“Nhìn cậu đi, cả người đều là bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng.” Lục Hoài thêm dầu vào lửa.
Trì Tranh quét mắt nhìn anh ta, cắn răng không nói.
“Con gái nhà ai?”
Trì Tranh mím chặt môi, đứng dậy tới WC. Lục Hoài ở phía sau cười đắc ý, hòa nhau rồi. Trong không gian chật hẹp, Trì Tranh nghiêm túc xoa mặt, anh sờ lên mặt mình, sờ lên cằm, rồi nhìn về phía gương, nghiến răng ken két, con mẹ nó, sao lại có ngày phải đắp chăn bông nói chuyện phiếm như thế này.
Ra khỏi phòng vệ sinh đã thấy Sử Kim vui vẻ như trúng sổ số độc đắc, nghênh ngang đi tới đi lui.
“Thần kinh?”
Sử Kim lặng lẽ cười. “Tôi phát tài rồi.”
Trì Tranh không nếm xỉa tới, ngồi xuống máy tính.
“Tôi nói thật.”
Lục Hoài mở to hai mắt. “Cậu có thể nói rõ chút không?”
Sử Kim lượn qua trước mặt Trì Tranh.
“Trước đây tôi và cậu nói chuyện làm phần mềm ấy, có công ty muốn hợp tác với cậu, cậu nhớ rõ không?”
Trì Tranh liếc mắt nhìn.
Sử Kim càng vui vẻ hơn. “Mấy ngày nay anh em liên lạc với bên đó, người ta mới gọi cho tôi, đồng ý đầu tư.”
Lục Hoài nhíu mày. “Tin được không?”
“Anh em thề.”
Lục Hoài nói. “Nếu quả thật như thế thì đây là chuyện tốt.”
“Nhưng mà bên kia có một điều kiện.” Sử Kim nói.
Trì Tranh. “Cái gì?”
Sử Kim. “Bên kia nói muốn gặp riêng cậu.”
“Đối phương là người thế nào” Lục Hoài hỏi.
Sử Kim. “Rất bình thường.”
Trì Tranh châm một điếu thuốc, lạnh nhạt hỏi. “Lúc nào?”
“Bảy rưỡi tối nay, quán rượu Hồng Đạt.”
Trì Tranh hít mắt, ánh mắt sâu không lường được. Anh hút xong một điếu thuốc sau đó gõ bàn phím lạch cạch. Lục Hoài đã mệt mỏi không chịu được, nhắm mắt một cái ngủ tới tận trưa, Trì Tranh ngồi bên kia chưa từng di chuyển, động tác gõ bàn phím nhanh như chớp mắt.
“Tên Sử Kim kia lại đi đâu rồi?”
Trì Tranh cười một cái.
Lục Hoài liếc nhìn thời gian. “Ôi, đã 12 rưỡi rồi.”
Đống tác ấn phím của Trì Tranh dừng lại, liếc nhìn góc phải màn hình. Anh tắt máy tính, đứng dậy, cầm chìa khóa xe của Sử Kim để trên bàn rồi đi ra khỏi nhà.
“Đi đâu đấy?”
Trì Tranh nhìn Lục Hoài.
“Lại sờ con gái nhà người ta?”
Trì Tranh chậm rãi mở miệng.
“Tôi đột nhiên nghĩ ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Trì Tranh đi tới trước mặt, cúi người chỉ vào tệp TXT đầy code trong máy tính của Lục Hoài.
“Có giáo viên nói với tôi chuyện khôi phục code, hình như là nhấn nút nào đó.”
Lục Hoài tỉnh táo một chút, tự thương mình phải thức trắng đêm viết lại code.
“Thật hay giả?”
“Để cậu làm mẫu một lần được không?” Trì Tranh hỏi.
Lục Hoài. “Được.”
Trì Tranh hất cằm. “Đầu tiên cậu chọn toàn bộ đi.”
Lục Hoài làm theo.
Trì Tranh cong môi. “Nhìn kỹ đây.”
Hai con mắt Lục Hoài nhìn chòng chọc vào bàn tay Trì Tranh, ngón trỏ người đàn ông nhấn phím Delete.
“Cậu xóa hết rồi còn đâu.”
Trì Tranh. “Tôi biết mà.”
Lục Hoài nuốt nước miếng một cái. “Không phải cậu bảo khôi phục lại sao?”
Trì Tranh sờ mũi một cái. “Không phải cậu bảo xóa sao?”
Lục Hoài. “…”
Trì Tranh cười, thừa dịp tên kia vẫn còn đang ngây ngốc, nhanh chóng chạy trốn.
Mưa đã tạnh, mặt trời lại mọc.
Xe Sử Kim đậu ở ven đường, anh khởi động xe xong gọi điện thoại cho Mạnh Thịnh Nam. Hôn lễ được tổ chức ở tầng 2 của khách sạn, Phó Tùng và Tiểu Lâm mới tuyên thệ xong, đang trao nhẫn. Mạnh Thịnh Nam thấy điện thoại đổ chuông, cô chạy ra hành lang nghe.
“Chưa xong sao?”
Mạnh Thịnh Nam. “Chưa.”
“Em ở đâu?”
Mạnh Thịnh Nam nói địa chỉ.
Trì Tranh. “Xong chuyện thì gọi cho anh.”
“Vâng.”
Lúc Mạnh Thịnh Nam quay vào trong, hai người đã bắt đầu mời rượu.
Cô dâu kéo chú rể đi khắp nơi chúc rượu. Tiểu Lâm nở nụ cười, hai người tới bàn của cô. Người ngồi ở bàn này đều là các giáo viên mà Tiểu Lâm làm việc chung, mọi người ồn ào trút cho Phó Tùng mấy ly rồi tha cho hai người họ, sau đó trọng tâm câu chuyện lại rơi xuống người cô. Mạnh Thịnh Nam cười cho qua, sợ Trì Tranh phải đợi lâu, cô ăn uống qua loa chút rồi kiếm cớ đi về.
Bên hành lang, Tiểu Lâm cười. “Vội vã đi gặp người trong lòng sao?”
“Đừng mang tôi ra giỡn chứ, cô nhanh vào đi, tôi phải đi rồi.”
Tiểu Lâm nói vài câu với cô rồi đi vào trong, Mạnh Thịnh Nam xoay người vào WC, cô sửa lại lớp trang điểm, sau đó cầm ví đi ra ngoài. Mới đi được mấy bước đã gặp Phó Tùng, hai người có hơi sửng sốt, Mạnh Thịnh Nam cười.
“Cậu phải đi rồi sao?” Phó Tùng hỏi.
Mạnh Thịnh Nam gật đầu. “Bạn trai đang chờ tớ dưới tầng.”
Ánh mắt Phó Tùng hơi lóe lên, trên môi nở nụ cười.
“Lúc còn cùng nhau đọc sách, tớ rất tò mò bạn trai tương lai của cậu sẽ như thế nào?”
Mạnh Thịnh Nam mỉm cười.
“Khi đó tớ cũng tò mò bạn gái tương lai của chuột triết học sẽ là người thế nào?”
Phó Tùng cúi đầu cười.
Mạnh Thịnh Nam. “Tân hôn hạnh phúc.”
“Cảm ơn.”
Trong góc tối của nhà vệ sinh nam, Trì Tranh ngậm thuốc lá nhìn hai người ở phía kia, sắc mặt anh lạnh lùng, thấy Phó Tùng đi rồi mới dụi thuốc chậm rãi đi ra ngoài. Chưa đi được mấy bước đã thấy Mạnh Thịnh Nam quay trở về, Trì Tranh ngẩn ngơ, Mạnh Thịnh Nam cũng thế.
“Sao anh ở đây?” Cô lên tiếng.
Trì Tranh khó chịu nói hai chữ. “Mắc tiểu.”
Nói xong lướt qua người cô, Mạnh Thịnh Nam lấy điện thoại để quên ở bồn rửa tay rồi đuổi theo anh. Hai tay Trì Tranh đút tút quần, nhanh chóng đi xuống tầng, chốc lát sau đã đứng ở cửa khách sạn, Mạnh Thịnh Nam thở hổn hển chạy theo anh, kéo kéo góc áo Trì Tranh.
“Anh đi nhanh thế làm gì?”
Trì Tranh. “Anh thích.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Không khí trong xe hơi ngột ngạt, Trì Tranh lái xe, môi mím chặt. Mạnh Thịnh Nam nhìn anh vài lần, nhớ tới chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh, cảm thấy nghi ngờ, cuối cùng không nhịn được nữa.
“Anh, nổi máu ghen?”
Trì Tranh nhướn mày. “Có thể sao?”
Mạnh Thịnh Nam cười. “Phó Tùng là bạn học cấp 3 của em, hôm nay cậu ấy kết hôn, vợ cậu ấy là đồng nghiệp của em.”
Khóe miệng Trì Tranh giật giật.
“Anh không cảm thấy rất có duyên sao?”
Trì Tranh nhìn gò má cô. “Bọn họ có duyên, vậy hai chúng ta là gì?”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Nói chung là cô giải thích xong, tâm tình Trì Tranh đã tốt lên trông thấy. Mạnh Thịnh Nam phát hiện sâu thẳm trong xương người đàn ông này không phải theo chủ nghĩa nam tử hán, ai bảo lại đáng yêu như thế. Một lát sau Trì Tranh lái xe tới Kim Đỉnh, Mạnh Thịnh Nam không biết đây là đâu, hỏi anh.
“Một lát nữa sẽ biết.”
Trì Tranh dừng xe sau đó nắm tay cô đi vào.
Trong căn nhà ở lầu 17, Lục Hoài vẫn đang vừa than thân vừa gõ bàn phím. Trì Tranh đẩy cửa vào, Lục Hoài nghe tiếng mở cửa quay đầu lại, ánh mắt dữ tợn.
“Họ Trì kia.”
Trì Tranh cười. “Chuyện lúc nãy đã gây ra phiền phức lớn cho ngày, tôi cảm thấy có lỗi vô cùng, do đó muốn đền bù một chút.”
“Chậm rồi.”
Trì Tranh nhướn mày, ý bảo Mạnh Thịnh Nam đi vào.
Lục Hoài há hốc mồm.
“Tiểu Mạnh!?”
Mạnh Thịnh Nam cũng sửng sốt. “Lục Hoài?”
Trì Tranh tiện tay đóng cửa lại, Lục Hoài mắt chữ A mồm chữ O, chỉ vào Trì Tranh rồi hỏi Mạnh Thịnh Nam. “Em là bạn gái trong truyền thuyết của cậu ta?”
Mạnh Thịnh Nam chưa lên tiếng, Trì Tranh đã chạy tới bên cạnh ôm bả vai cô.
“Đúng rồi.” Anh cười.
Lục Hoài. “…”
Sau đó cả ba ngồi xuống nói chuyện, Lục Hoài hỏi Trì Tranh rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Mạnh Thịnh Nam cũng nhìn sang, Trì Tranh cười nói. “Tôi thấy ảnh chụp chung của mọi người.”
“Cậu cậu cậu…”
Lục Hoài vỗ đùi, chỉ vào Trì Tranh, nói. “Cậu quét ngang thanh xuân của 6 người chúng tôi.”
Trì Tranh. “Sáu người?”
“À, một nửa thôi, còn 3 người đi du học rồi.”
Lục Hoài nói xong cảm thấy hơi mất mát, nhưng nhanh chóng vui vẻ trở lại. “Đáng tiếc thật, Tiểu Mạnh quý giá xinh đẹp nhất của bọn tôi lại để cho cậu bắt cóc rồi.”
Trì Tranh liếc nhìn Mạnh Thịnh Nam, mấy câu sau không có ý tốt.
“Aizz, tại sao hai người lại bên nhau được?”
Trì Tranh. “Chuyện này không cần cậu quan tâm.”
“Mẹ kiếp.”
Mạnh Thịnh Nam cười, nói đơn giản. “Tụi em là bạn học cấp ba.”
Lục Hoài bừng tỉnh, như ngộ ra điều gì, “À” một tiếng.
“Hiểu rồi hiểu rồi.”
Nơi nào có Lục Hoài, nơi đó là nơi náo nhiệt. Trong lúc nói chuyện phiếm, Mạnh Thịnh Nam biết bọn họ đang bắt đầu lại từ đầu. Cô nhìn Trì Tranh, trong mắt người đàn ông luôn có niềm tin và sự kiên trì, thì ra đây chính là chuyện anh muốn cô biết. Lục Hoài là người nói nhiều nhất, hỏi tới Giang Tấn, cô vô tình nhắc tới chuyện lần trước gặp anh ta, Lục Hoài nhìn Trì Tranh, có vẻ không vừa lòng.
“Cậu đối xử cũng công bằng quá cơ, mời tên họ Giang tới nhà hàng, còn tôi thì sao?”
“Vì cậu không giống cậu ta.” Trì Tranh không mặn không nhạt nói.
Lục Hoài. “…”
Trì Tranh. “Cậu ta tới đưa tiền, cậu tới đưa mạng.”
Lục Hoài. “…”
Trì Tranh. “Tiền có giá hơn mạng.”
Lục Hoài tức giận, nhìn Mạnh Thịnh Nam rồi chỉ Trì Tranh. “Nhìn đi nhìn đi, sao em có thể thích người như thế?”
Trì Tranh đá anh ta một cái, Lục Hoài bĩu môi.
Mạnh Thịnh Nam cười, hỏi. “Bây giờ công ty chỉ có hai người sao?”
Phía sau có âm thanh mở cửa.
Trì Tranh dương dương tự đắc hất cằm. “Người cuối cùng đó.”
Mạnh Thịnh Nam quay đầu nhìn sang, Sử Kim dụi dụi con mắt.
“Tôi không nhìn lầm chứ?”
Trì Tranh cười hanh, Lục Hoài đỡ trán.
“Nghe danh đã lâu, tên tuổi vang dội lắm.”
Sử Kim nói xong kích động vươn tay ra, Mạnh Thịnh Nam đỏ mặt, cô chưa giơ tay ra bắt đã bị Trì Tranh cản lại, mở miệng nói. “Sang bên kia đi, đừng dọa vợ tôi.”
Sử Kim cười haha.
Lục Hoài. “Nó là em gái tôi.”
Bầu không khí trong phòng vui vẻ khiến Mạnh Thịnh Nam cũng vui theo. Cô nhìn Trì Tranh nói chuyện, cười đùa với bọn họ, đột nhiên cảm thấy tất cả vận may trên thế gian này đều rơi xuống người mình rồi.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều vẫn chưa tan.
Trì Tranh nhìn đồng hồ, nói với cô. “Không còn sớm nữa, anh đưa em về.”
Mạnh Thịnh Nam gật đầu.
Lục Hoài đứng lên, giang hai tay ra, lời nói y như năm đó. “Xuất phát từ tình cảm, anh muốn ôm em một cái.”
Mạnh Thịnh Nam gật đầu, cười.
Cái ôm hữu nghị chưa kéo dài được 1s, Mạnh Thịnh Nam đã bị Trì Tranh kéo ra cửa, Lục Hoài tức giận, Sử Kim thì thào. “Hồi trước cậu ta đâu có như vậy.”
Bên ngoài gió thổi có chút lạnh.
Trì Tranh bật hệ thống sưởi trong xe lên, đưa Mạnh Thịnh Nam tới đầu ngõ.
“Buổi tối anh có việc, không ăn cơm cùng em được.”
Mạnh Thịnh Nam. “Anh cứ làm việc của anh đi.”
Trì Tranh cười một cái.
Cô mới đẩy cửa xe xuống đã nghe âm thanh bật lửa của anh trong xe, cô quay đầu.
“Anh bớt hút thuốc đi.”
Trì Tranh ngừng lại, vứt điếu thuốc trong miệng đi, bỏ bật lửa sang một bên, lúc đó Mạnh Thịnh Nam mới hài lòng đi về, thấy cô về nhà rồi, Trì Tranh lại châm lửa. Anh ngồi trong xe hút một điếu, sau đó quẹo xe tới quán rượu Hồng Đạt.
Anh xuống xe, đi vào trong.
Có người hỏi anh. “Là Trì Tranh tiên sinh sao?”
Trì Tranh gật đầu.
“Mời đi theo tôi.”
Trì Tranh được đưa tới tầng hai, ở cuối hành lang rộng lớn có một căn phòng, anh nắm chốt cửa, hơi khựng lại rồi đẩy vào, bên trong có người đang đứng trước cửa sổ, nghe tiếng quay đầu lại. Mặt đối mặt, không khí bỗng trở nên căng thẳng.
“A Tranh.”