Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 96: Nước vỡ đê


Đọc truyện Nguy Hiểm Cự Ly – Chương 96: Nước vỡ đê

Hai tay đối kháng, mồi hôi thấm ướt lưng, không ngờ sát thủ Mũ Đen này nhìn thì yếu nhược, thân thể tiêm gầy mà lực bạo phát lại kinh người như thế.

Phần cổ tay nơi bị nắm hiện lên vết ứ thâm, Hắc Nha bắt đầu cảm thấy hơi lực bất tòng tâm, “Mày không chỉ là sát thủ đơn giản như thế, mày còn là quân nhân.”

“Muốn nhìn thử khi tôi mặc quân phục không?” Vu Tử Thạc cũng hơi cảm thấy phí sức, ý cười trên miệng nhạt đi không ít.

“Chế phục gợi cảm, nghe không tệ. Mày mặc quân phục chắc rất đẹp.” Hắc Nha cười lạnh, cảm thán.

Thể hình của Hắc Nha, và hành động trộm của này, đều phù hợp với một đặc chất nào đó. Chẳng qua Hắc Nha nổi danh là nói năng thô tục, Vu Tử Thạc không ngờ hắn sẽ nói được lời thế này, “Chúng ta như nhau như nhau thôi, người anh em đội lục chiến.”

Ba chữ đập thẳng vào đầu Hắc Nha, cảm giác nguy hiểm khiến người ta dựng tóc gáy, “Mày chỉ nhìn qua động tác của tao đã đoán được tao xuất thân từ binh đặc chủng?”

“Tôi cũng từng… đi qua không ít nơi.” Vu Tử Thạc hồi ức lại một chút rồi mới trả lời, vừa rồi hiện lên trước mắt y là khói báo động ở biên giới Việt Nam, và lửa đạn ở hàng rào Zala tại chiến trường Iraq.

“Đáng tiếc giữa chúng ta chỉ có thể có một người sống sót ra khỏi đây.” Hắc Nha đột nhiên than vãn.

“Có lẽ là cả hai.” Mái tóc màu nâu nhạt trong sự tối tăm của đường ống nước, phản phất như phủ thêm một bóng mờ. “Đương nhiên, điều này phải xem trình độ phối hợp của anh.”


Giữa lúc đấu đá, vì phân tán lực chú ý, bọn họ nói chuyện qua lại, thử thăm dò thực hư lẫn nhau, trước mắt xem ra, bọn họ đều cảm thấy tình trạng hiện tại có chút nan giải.

Vu Tử Thạc hiểu y đã gặp phải đối thủ thế nào, một quân nhân tinh anh có huấn luyện đặc thù, tiếp tục thế này, lưỡng bại câu thương là khó tránh.

Hắc Nha cũng ý thức được tình trạng này hắn chẳng chiếm được lợi ích gì, nghiến răng nghiến lợi, thả lỏng súng đồng thời cánh tay dùng sức đấm vào ngực đối phương.

Một chọn lựa chính xác, Hắc Nha buông súng, nhưng lại giành được nhiều quyền chủ động hơn cho mình.

Trước ngực Vu Tử Thạc nóng lên, cảm giác đau đớn tựa hồ khiến người ta nghẹt thở. Y lảo đảo lùi về, trước khi ngã xuống, lại đá ra một cước, chuẩn xác đá văng khẩu súng dưới đất.

Hắc Nha chạy tới chỗ khẩu súng văng tới, Vu Tử Thạc chống tay xuống đất, phun ra một ngụm máu, ngay khi khẩu súng đang quay tròn giữa không sắp rơi vào tay người, một cây dao nhỏ sắc bén đánh trúng cáng súng, nó lại lần nữa bay đi.

Hắc Nha đáp xuống đất xong chống vào tường để hoãn khí, đứng ổn người, rồi lại chạy đi giành súng, lúc này Vu Tử Thạc đã vọt tới, cổ tay bị đối phương huých chỏ trúng, súng tuột tay bay lên trên mặt nước.

Hắc Nha gạt cánh tay đang tấn công của đối phương, rồi làm theo tiềm thức co chân tấn công phần bụng của đối phương. Ngay khi tấn công bị cản lại, đồng thời hắn cũng ném một sợi dây ra cuốn lấy khẩu súng sắp rớt xuống nước, kéo mạnh, khẩu súng bay ngược trở về phía hắn.

Vu Tử Thạc hạ người quét chân cản trở lại bị Hắc Nha nhảy lên tránh được, đồng thời con dao nhỏ rơi dưới đất cũng trở về tay y, ngay khi đứng lên bị khẩu súng chỉ thẳng vào đầu, con dao của y cũng để ngay cổ Hắc Nha.


Mặt đất bị nước mưa xối ướt, nước thuận theo mặt đất chảy xuống dưới, nước trong đường ống dẫn có xu hướng dâng lên, với tốc độ nhanh chóng điêu cuồng lưu chuyển.

“Không bằng dừng ở đây đi.” Hắc Nha nhìn chăm chú vào mặt đối phương, lạnh giọng nói.

“Đề nghị không tồi.” Vu Tử Thạc hơi thả lỏng sức lực trong tay, họng súng của Hắc Nha chậm rãi dịch xuống.

Giây tiếp theo, tay cầm con dao triệt để thả lỏng, Vu Tử Thạc nghiêng người chống cùi chỏ vào tường trở ngược tay nắm lấy cổ tay cầm súng của Hắc Nha, thuận thế bẻ ngoặc sang hướng khác, pằng pằng__ hai tiếng súng, viên đạn bắn vào vách tường.

Tiếp theo, y bẻ mạnh cổ tay đối phương, chỉ nghe một tiếng rắc, tiếng xương gãy, khẩu súng bị dỡ xuống.

“Tỏ ra yếu đuối để người khác thả lỏng cảnh giác là biện pháp tốt, cả tôi và anh đều rất rõ điểm này. Cho nên anh cũng nên hiểu.” Đảo chân ngáng ngã đối phương, sát thủ cầm súng cười gian xảo: “Chuyện này không xong được.”

Rắc__ Thứ gì dó từ túi áo Hắc Nha bay ra, rồi lăn xuống đất.

“Đích thật tôi nên kết thúc rồi.”

Bị súng nhắm vào đầu, Hắc Nha nửa quỳ, cầm bức tranh bên chân đẩy sang bên cạnh, cứ như thế rơi vào dòng nước chảy siết.


“Chết tiệt.” Dùng bức tranh làm bè gỗ nổi xuôi theo dòng nước là chủ ý rất hay, như vậy không chỉ có thể bảo đảm Hắc Nha an toàn trôi đến lối ra, còn khiến người ta không thể nào tấn công hắn. Đường ống nước dưới đất của New York vô cùng phức tạp, lại thêm hiện tại đang mưa bão, ai cũng không biết Hắc Nha sẽ bị nước cuốn đến đâu.

Vu Tử Thạc nhặt cây bút mực vừa rồi đã rớt ra khỏi túi Hắc Nha, ấn nút đóng mở để mở nó, nhẹ ấn phần đầu vào tường, sau một tiếng vang rất nhỏ, một mũi kim độc đâm vào tường. Nhìn lỗ đạn đó, y nhẹ nói: “…Bút súng.”*

Khi về đến dưới nhà Giang Hằng thì đã gần mười giờ, y bị mưa xối ướt nhẹp, âu phục nhăn nhúm dính trên người. Vừa định gõ cửa, lại phát hiện khóa cửa đã đổi mới. Kiểu khóa dùng vân tay và giọng nói, dễ khóa khó phá, đây tính là trừng phạt? Tức giận của Giang Hằng luôn đến rất nhanh, chẳng qua trong nhận thức của Vu Tử Thạc, loại báo thù này thông thường là sấm lớn mưa nhỏ.

Trong nhà, Giang Hằng vừa pha xong một ly cà phê, khói tỏa và hương cà phê xua đi hơi lạnh của cơn bão. Đổi khóa thế này, tên sát thủ không biết tốt xấu đó chắc cũng hiểu rõ ý của hắn rồi, đừng trông mong mỗi lần hắn đều dễ dàng tha thứ cho y.

Đột nhiên, tiếng mưa bên tai lớn hơn, thì ra cửa sổ bị mở ra. Giang Hằng tới bên cửa sổ, đột nhiên dừng bước, gió mạnh đưa vào không chỉ có nước mưa, còn có một người sống sờ sờ. Giang Hằng không vui nhìn người đó, sắc mặt âm trầm như được phủ thêm một lớp khói. “Tôi đã quên, anh quen thói không đi đường bình thường.”

“Tôi chỉ nói với khách thuê trên lầu là tôi quên mang chìa khóa, mà tôi lại muốn về nhà trước bạn gái để nấu xong cơm.” Nói xong Vu Tử Thạc đưa túi đồ trong tay ra, rất rõ ràng, đây là đạo cụ y dùng để gạt lấy sự đồng tình của người khác. Bất luận thế nào, hàng xóm nhất định sẽ cảm thấy y là một người đàn ông tốt không sợ gió mưa, chỉ muốn đúng giờ làm cơm cho bạn gái.

“Anh quá chết tiệt, Vu Tử Thạc, không an phận thủ thường không nói, còn…” Một nụ hôn ngăn cản Giang Hằng tiếp tục nói, tay chạm vào áo sơ mi ướt nhẹp của đối phương, điều này cũng khiến hắn không thể nói gì. Rời khỏi thân thể đối phương. Giang Hằng đi tới trước tủ quần áo lấy khăn tắm ném cho y.

“Tôi sẽ coi như anh đã tha thứ cho tôi rồi.” Vu Tử Thạc cầm khăn tắm, cười gian xảo nhưng lại khiến người ta yêu thích.

“Ai nói tôi đã tha thứ cho anh?” Giang Hằng đương nhiên sẽ không thỏa mãn với thái độ của y, hắn thậm chí muốn lập tức đập nát gương mặt đang cười này. Cánh tay nắm lấy mái tóc của Vu Tử Thạc từ phía sau, đẩy y vào phòng tắm. “Đi tắm.”

Đợi khi Vu Tử Thạc mở nước nóng, vừa cởi nút áo vừa định đóng cửa, Giang Hằng đột nhiên đẩy cửa vào, trên mặt vẫn mang theo tức giận, nhưng trên tay còn cầm theo ly cà phê nóng. “Đợi đã, uống cái này trước đi.”


Vu Tử Thạc hơi kinh ngạc, nhận ly cà phê uống một ngụm lớn, rồi tiện tay đặt lên cạnh bồn tắm, y để trần thân trên, dưới ánh đèn phòng tắm, những vết sẹo chằng chịt trên người dị thường rõ ràng. Lòng bàn tay to rộng dán lên phần bụng y, nơi đó có một vết sẹo do bị đâm dài chừng hai thước Anh, “Cái này sao lại có?”

“Đó là khi ở Afghanistan, anh biết hậu quả khi đặc công bị bắt.” Giọng điệu bình tĩnh, Vu Tử Thạc chỉ đang lặng lẽ thuật lại, ánh đèn mờ ảo của phòng tắm rọi lên mặt y, con mắt màu hổ phách xẹt qua tia sáng u tối. “Bọn họ dùng rất nhiều cách muốn bắt anh mở miệng, chỉ để nghe được tên chủ thuê.”

Sau đó y nhẹ nhún vai, ngẩng đầu, lại chạm phải tầm mắt của Giang Hằng, ánh mắt giống như có nhiệt độ, đối phương trực tiếp hôn lên môi y, đẩy y về phía bồn tắm, nước trào lên da thịt, khói mù màu trắng không chút cố kỵ lan tràn ra. “Vậy cuối cùng bọn họ biết không?”

”Anh nói xem?” Vu Tử Thạc nhíu mày nhìn lại Giang Hằng, ánh sáng sắc bén ngưng tụ trong mắt khiến người ta phải cảnh giác, giọng điệu thản nhiên giống như tử thần đang tuyên bố lời điếu niệm. “Cuối cùng bọn họ đều chết.”

“Cũng phải, vậy mới phù hợp với kịch bản của anh.”Giang Hằng vốn không thích chuyện quá mức máu tanh bạo lực, nhưng sát thủ trước mắt, bất luận thế nào đều không thể khiến người ta căm ghét. Lẽ nào lực bao dung của bản thân đã trở nên mạnh như thế rồi sao? Giang Hằng chỉ có thể nghĩ vậy.

“Trong kịch bản của tôi vốn không có một nhân vật như anh.” Vu Tử Thạc hơi híp mắt, cảm thụ đôi môi đối phương nhẹ lướt qua ngực mình, đầu lưỡi nóng bỏng qua lại trên phần bụng.

“Vậy bắt đầu từ hiện tại liền viết vào đi.” Mái tóc đen của Giang Hằng bị nước văng thấm ướt, hắn cúi người, thưởng thức hương vị của Vu Tử Thạc, cơ thịt của Vu Tử Thạc rất đàn hồi, chắc nịch hơn nữa lại trơn láng, chỉ mới tiếp xúc một chút, đã nảy ra ý niệm muốn hôn một lượt toàn thân đối phương. Đây đã không còn là lần đầu tiên Giang Hằng nghĩ như thế, bọn họ luôn như vậy, hơi tiếp cận, lửa dục vọng liền lập tức bị điểm.

Luôn bị động cảm thụ không phải là hứng thú của y, tay Vu Tử Thạc trượt tới phần eo Giang Hằng, sờ lên lưng, xúc cảm da thịt chắc nịch vô cùng dễ chịu. Y cắn lên phần cổ Giang Hằng, biểu đạt bất mãn của mình. “Lại không phải trình tự, nói viết là viết.”

“Ai nói trình tự với anh?” Giang Hằng hôn lên bụng y, sau đó đặt một nụ hôn sâu lên ngực y, “Tôi là nói viết tại đây.”

Thân thể Vu Tử Thạc chấn động, đầu dịch về sau, nhìn mặt Giang Hằng, bốn mắt giao nhau, nhiệt độ trong mắt truyền đạt vào nhau, quấn quít dâng trào, một cảm xúc xung động nào đó không được đồng ý đã dâng lên đầu, giống như cơn mưa vỡ đê bên ngoài, không kịp phòng bị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.