Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 95: Con quạ đêm đen


Đọc truyện Nguy Hiểm Cự Ly – Chương 95: Con quạ đêm đen

Hoàng hôn trôi qua, bóng đêm dần hạ xuống, Levi đứng trong phòng sưu tầm rộng rãi, sau khi tạm biệt Michelle, nơi này chỉ còn lại mình hắn.

Bốn phía hành lang Hoàng Hôn bị xe cảnh sát vây chặt không kẽ hở, những người khoác da hổ đó nói, quái tặc Hắc Nha sẽ đến trộm bức [Con quạ đêm đen] này, bọn họ đã bố trí camera khắp nơi trong căn phòng.

Levi lại gần dùng khăn trắng bao bức tranh lại, phát ra tiếng thầm thì nhỏ bé: “[Con quạ đêm đen]… là thuộc về tôi.”

Thời gian trộm được thông báo còn một tiếng nữa, Levi cột rèm cửa sổ lên, ra khỏi phòng sưu tầm, dùng chìa khóa khóa cửa.

Từ xa, trong tòa nhà đối diện hành lang trưng bày Hoàng Hôn có người đang xiết chặt tay, Vu Tử Thạc hận không thể rèn sắt khi còn nóng thở mạnh. “Tên ngu ngốc!”

Kẻ hồ đồ chính là kẻ hồ đồ, Levi có thể muốn ngăn cản Hắc Nha nhìn trộm tình hình trong căn phòng nhưng không cần nghi ngờ vị quái tặc này đã được giúp đỡ một con đường tốt che giấu tung tích.

“Giang Hằng, tôi cần anh giúp.” Chạy xuống cầu thang, Vu Tử Thạc vừa gọi điện cho Giang Hằng. “Xâm nhập hệ thống camera của hành lang trưng bày.”

“Chuyện này rất đơn giản.” Giang Hằng đậu xe bên đường, đang định mở máy tính, nghe không xa truyền tới tiếng nổ. Nơi đó… là hướng bảo tàng nghệ thuật hiện đại.

Tiếng còi cảnh sát vang lên, Giang Hằng che miệng, nuốt xuống tiếng kêu bất ngờ, thở nặng nề: “Vu Tử Thạc, nhà bảo tàng nghệ thuật hiện đại xảy ra vụ nổ, tôi nghe lén đường dây của NYPD, tác phẩm nổi tiếng [Les Demoiselles DAviyllon] của Picasso biến mất rồi.”

Hắc Nha quả nhiên là một đối thủ thông minh, lực chú ý của phía cảnh sát đều tập trung ở hành lang trưng bày Hoàng Hôn, đây là thời cơ tốt đề hành động. Hắc Nha lợi dụng thư thông báo để di chuyển lực chú ý của cảnh sát, nhằm tiện cho kế hoạch của hắn đêm nay.

“Chúng ta bị lừa rồi.” Vu Tử Thạc đột nhiên ngừng chân, nắm chặt tay. Ngoài cửa lớn, từng chiếc xe cảnh sát đậu trước hành lang trưng bày Hoàng Hôn dần chạy đi, chỉ còn lưu lại ba chiếc. “Hay có lẽ, đây cũng là một phần kế hoạch của hắn. Cá cùng tay gấu, Hắc Nha muốn cả hai.”


“Vậy thì để hắn đi đi.” Giang Hằng nghe xong chìm vào trầm mặc, rồi lặp lại. “Buông tay đi, chuyện này không liên quan đến chúng ta.”

Vẫn không trả lời, cuối cùng hắn bực dọc trách: “Vu Tử Thạc, tôi biết anh muốn làm gì! Anh đừng quên nơi đó toàn là cảnh sát!”

“Tôi sẽ cẩn thận.” Vu Tử Thạc nói xong gỡ tai nghe xuống. “Tối nay có bão, tốt nhất anh nên về nhà sớm.”

Giày da tiếp xúc với nền đất phát ra tiếng vang, tín hiệu của Vu Tử Thạc ngắt nữa chừng, Giang Hằng đấm về phía vô lăng, thanh gạt nước mưa trước xe di chuyển qua lại, đồng thời, bầu trời lóe lên tia chớp, vài hạt mưa bụi lất phất bắn lên kính thủy tinh, rất nhanh cơn mưa đã đổ ào ào.

Tia lửa nhảy máu trong đôi mắt, chống tay trên trán chửi một câu, Giang Hằng khởi động xe, đạp chân ga, lái khỏi con đường.

Vu Tử Thạc nhìn quanh đại sảnh hành lang trưng bày, trên người y đang mặc trang phục giống với những tên cớm NYPD bên ngoài.

Hành lang rộng rãi, bốn phía an tĩnh tạo cảm giác lo sợ, Levi ngồi bên ngoài cửa phòng sưu tầm, hai tay xoa mặt, có thể nhìn ra, hắn vô cùng khẩn trương. Nhìn thấy Vu Tử Thạc, đầu tiên hắn hơi kinh ngạc, vừa muốn mở miệng nói chuyện, cửa đã bị mở ra.

Vu Tử Thạc vút đi trốn sau lưng một bức tượng điêu khắc, chỉ nghe tên cớm vừa xông vào lớn tiếng la lên với Levi, “Mau cho tôi xem tranh của anh! Camera của chúng ta mất tín hiệu rồi!”

Levi lập tức như bị sét đánh, sắc mặt xanh lét đứng lên chạy tới cửa, tay cầm chìa khóa run rẩy.

Cách__ Cửa được mở ra, bức tranh vốn được đặt thản nhiên ở giữa căn phòng đã biến mất tiêu.


Người của NYPD cùng lao vào, đầu tiên là kiểm tra căn phòng, Vu Tử Thạc cũng thuận lợi trà trộn vào trong đó.

Y đi đến cạnh Levi, nhỏ giọng nói: “Tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng anh không cần lo lắng, tôi sẽ giúp anh tìm bức tranh về.”

“Tìm? Làm sao tìm?” Sắc mặt Levi tái nhợt, giống như chỉ cần một trận gió thổi vào cũng có thể làm hắn ngã.

“Anh nhìn ở đó.” Vu Tử Thạc nhẹ chỉ tay về đường ống dẫn ở góc tường, Levi lập tức lắc đầu phủ quyết: “Anh Mansen, người không chui lọt chỗ đó.”

“Không sai, người không chui lọt, nhưng bức tranh có thể lọt.” Vu Tử Thạc nói chậm rãi, giọng nói rất nhẹ. “Hắc Nha không mang bức tranh đi, hắn ta ném bức tranh vào đó. Mà Hắc Nha chân chính, nhất định ở trong số chúng ta.”

“Vậy…” Levi đại khái đã hiểu ý Vu Tử Thạc, Vu Tử Thạc thỏa mãn gật đầu, “Lôi kéo những tên cảnh sát này, tôi đi tìm tranh của anh.”

Nói xong, Vu Tử Thạc cầm một cái vali trưng dụng, nói với cảnh sát bên cạnh. “Anh bạn, tôi giúp anh cầm nó ra.”

Vị cảnh sát nhìn vẻ mặt sáng lạn của y, nụ cười vui mừng khi được giúp đỡ người khác, hắn thầm cảm thán, sao lại có người tốt như vậy, tên này khẳng định sẽ được bình chọn vào một trong mười vị cảnh sát New York kiệt xuất trong năm nay. “A, vậy làm phiền anh!”

Cầm vali trưng dụng, vừa định ra cửa, một giọng nói vang lên gọi Vu Tử Thạc. “Này, anh bạn, đợi đã, chúng ta cùng đi.” Người đó đi tới cạnh y, nhìn y lộ ra vẻ mặt nghi ngờ. “Gương mặt xa lạ… anh là người trong đội cảnh sát của chúng tôi sao?”


“Không, tôi là người của phân đội ba ở lại hiệp trợ các anh.” Y lộ ra nụ cười hòa ái với người đó.

“Sao có thể, trước kia tôi chính là người của phân đội ba, hình như chưa từng gặp anh.” Người đó càng thêm khó hiểu, hơn nữa lại nghi ngờ, đánh giá y từ trên xuống.

Lúc này, sau lưng phát ra tiếng vang, Levi ngã bịch xuống đất.

“Đây… là đả kích quá lớn sao?” Có người suy đoán.

“Tố chất tâm lý thật kém.” Cũng có người bình luận như thế.

Các cảnh sát bên cạnh lập tức vây tới, có người dò hơi thở và bắt mạch, có người phụ trách gọi điện thoại kêu cấp cứu.

“Tôi là người mới, trước đây vẫn luôn làm việc dưới quyền tổ trưởng Ada của tổ hung án, anh không biết cũng bình thường.” Vẻ mặt Vu Tử Thạc vẫn trấn định thản nhiên, nụ cười trên môi hoàn mỹ không khuyết điểm, dư quang lại nhìn sang Levi đang chớp chớp mắt với mình.

“A… được rồi, hiện tại có vẻ bận rộn, anh đi trước đi.” Người đó quay lại chạy tới chỗ đồng sự, trong lòng vẫn không kìm được suy nghĩ, vẻ mặt điển trai như thế chạy đi làm nghề này là chi, nếu hắn có được tướng mạo như vậy, thì đã sớm chạy tới Hollywood rồi.

Vừa bước ra ngoài Vu Tử Thạc đã cởi trang phục cảnh sát đi tới cửa sau của hành lang trưng bày, gió lớn kèm theo mưa to xối y ướt nhẹp, y nậy mở một nắp cống, nhanh chóng chui vào.

Đường ống thoát nước bên dưới chằng chịt phức tạp, rõ ràng đây là khu vực y không thường tới, muốn tìm bức tranh bị ném xuống đây có thể phải tốn khá nhiều thời gian.

Bên tai không ngừng vang lên tiếng nước rào rào, đại khái đi chừng hai vòng, Vu Tử Thạc vòng qua một cổng kênh, cuối cùng nhìn thấy bức tranh được bọc khăn trắng.

Nhưng y không vội chạy tới, ngược lại ôm khuỷu tay đánh giá một lúc, Đại khái mất năm phút, khí lưu sau lưng đột nhiên thay đổi, y quay người, đúng lúc đối diện với họng súng của người tới, người đàn ông cao to mặt trang phục màu đen, đeo mặt nạ cáo, tư thế tuyệt vời, rất giống một quân nhân được thao luyện vững vàng.


“Đợi anh lâu rồi.” Vu Tử Thạc bước thêm một bước tới chỗ người đó, thản nhiên mở miệng.

“Không ai bảo mày đợi.” Người đó không khách khí đáp trả, giọng nói lạnh lẽo bén nhọn mang theo vẻ châm chích. Súng chỉ thẳng vào ngực đối phương, người đó tỉ mỉ đánh giá kẻ đang đứng trước mặt. “Làm một sát thủ, trông mày không mấy khỏe mạnh, nếu không sao lại ốm như thế?”

“Vậy sao? Có lẽ thịt thà gì đó đều chui vào bụng chủ thuê hết rồi.” Vu Tử Thạc giơ tay nắm tay người kia. “Rất vui khi được gặp anh, Hắc Nha.”

“Có thể gặp gỡ sát thủ cực đỉnh lừng danh một thời, cũng là vinh hạnh của tao.” Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Hắc Nha dưới lớp mặt nạ, nhưng vẫn có thể cảm giác được hắn đang cười lạnh. “Hừ, mày cho rằng tao đến đây chỉ vì muốn hàn huyên vài câu với mày, nói những thứ khoa trương đường hoàng này sao?”

“Muốn tôi nhắc nhở anh không, đây đã là câu thứ tư rồi.” Vẫn giữ nguyên tư thế, ý cười xuất hiện trên môi. “Tuy như vậy đối với tôi vẫn là rất ít.”

“Đối với tao mà nói thì lại quá nhiều.” Họng súng của Hắc Nha chậm rãi dịch xuống, qua thắt lưng thì thản nhiên dừng lại, “Thật sao? Mày không mang theo súng.”

“Súng không thể giải quyết tất cả vấn đề.” Đột nhiên, Vu Tử Thạc nắm ngược cổ tay Hắc Nha, họng súng bị bức di chuyển, viên đạn bắn xuống chân họ, hành động quá mạnh mẽ, làm người ta bó tay không kịp. “Dù sao phạm vi công kích của nó rất có hạn.”

“Mày…” Một tay bị nắm chặt, tay cầm súng cũng đang giằng co, gương mặt dưới lớp mặt nạ của Hắc Nha xẹt qua một chút quái dị không đáng kể, “Rốt cuộc tại sao mày tới tìm tao?”

“Cũng giống như lý do anh tới tìm tôi.” Giọng điệu ôn hòa, chứa đựng mùi vị nguy hiểm. Con mắt màu hổ phách phát ra tia sáng lạnh lẽo. “Muốn xem thử anh là người thế nào.”

“Người muốn xếp hàng ăn cơm cùng tao có cả hàng.” Tay dụng lực, Hắc Nha nghiến răng nói ra câu này.

Sức lực của Hắc Nha rất lớn, Vu Tử Thạc cũng không thả lỏng, đáp trả đối phương. “Vậy thật xin lỗi, tôi luôn không có kiên nhẫn như thế.”

Trong đường ống nước dưới đất, tiếng mưa không ngừng vang lên bên tai, sức mạnh của hai người khống chế lẫn nhau, trên trán đổ mồ hôi, thuận theo sóng mũi chảy xuống bên môi, lại đi qua cằm, rồi rơi xuống đất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.