Đọc truyện Nguy Hiểm Cự Ly – Chương 161: Khúc hiệp tấu
Bị thương khiến y rơi vào tình thế xấu, sát thủ hiểu rõ điểm này, nên biểu hiện ra thuận tùng một cách bất ngờ, nhưng điều này không trở ngại chuyện y muốn làm những gì mình muốn. Tay thuận theo lưng Giang Hằng trượt xuống, nắm lấy phần mông chắc nịch của đối phương xoa nắn, cười nói, “Tôi có từng nói qua chưa, tôi thích mông của anh.”
“Tôi thích toàn thân anh.” Hôn lên nụ cười giảo hoạt trên môi đối phương, giống như muốn giáo huấn đối phương một chút, cánh tay nhẹ ngắt lấy điểm nổi lên trước ngực. Vu Tử Thạc kìm nén tiếng rên rỉ, khàn giọng cười, “Tự tôi cũng thích.”
“Anh muốn để vết thương tét ra sao?” Giọng nói của Giang Hằng cũng trở nên khàn khàn, đột nhiên lật người y lại, “Cho anh thêm một cơ hội nữa, nếu không nửa phút sau cho dù anh có muốn kêu ngừng tôi cũng không ngừng được.”
“Cũng có lý.” Bộ vị đã biến hình ở hạ thân đối phương đỉnh vào phần sau eo, Vu Tử Thạc lúc này mới suy nghĩ đến hậu quả, sờ cằm nghĩ nghĩ, “Vậy không bằng anh ở mặt dưới__”
“Cái tên này!” Hơi bực dọc quát khẽ tuyên cáo sự giao lưu hoàn toàn phí công, không đợi y nói xong, quần áo đã bị Giang Hằng kéo xuống.
“Tôi thế nào?” Vu Tử Thạc quay đầu cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, rõ ràng là rất vô tội. Đáng tiếc, khi cánh tay đối phương đặt trước ngực y tăng mạnh lực độ, y lập tức cười không nổi nữa. Đau đớn và kích thích nóng rát khiến toàn thân Vu Tử Thạc đông cứng, thân thể dán sát sau lưng giống như một ngọn lửa bùng cháy đang lan tràn.
“Tự anh biết rõ.” Không ngừng hôn lên, tay Giang Hằng men vào nơi sâu hơn. Hơi thở dần thô trọng của Vu Tử Thạc phả lên mặt đối phương, chỉ đành đem câu sau này sẽ tính nợ với anh nuốt vào bụng.
“Như vậy được không? Nói cho Ada biết tên của anh?” Đã quen với sự tiến vào của Giang Hằng, mồ hôi từ cằm rớt xuống sô pha, lỗ tai nhạy bén của Vu Tử Thạc thậm chí có thể nghe được tiếng động vì động tác kịch liệt của họ mà sô pha hơi nhẹ lệch vị trí trên sàn.
“Như vậy được không? Hiện tại lại bàn cái này?” Trả câu nói trở lại, cánh tay dày rộng thuận theo lưng đối phương đi lên, động tác trùng kích của Giang Hằng trong thân thể Vu Tử Thạc thoáng chốc trở nên càng thêm kịch liệt.
“Giang… Giang Hằng.” Không thể khống chế tiếng rên rỉ tràn ra cổ họng, Vu Tử Thạc có thể cảm giác được thân thể mình lay lắt theo động tác của đối phương, “Chậm một chút… ô…”
“Ai bảo anh không chuyên tâm?” Khuyến cáo không có hiệu quả, ngược lại động tác của Giang Hằng càng giống như gió cuốn mưa dầm, tuy biết sau đó khó tránh khỏi bị báo thù, nhưng hiện tại hắn không để ý.
“Anh xong rồi đó!” Vu Tử Thạc xoay tay kéo gáy đối phương, để mặc người xử lý không phải là phong cách của y, kéo mạnh làm thay đổi vị trí của hai người.
Báo thù vĩnh viễn đến nhanh hơn tưởng tượng, nắm lấy quyền Vu Tử Thạc đấm tới, Giang Hằng ấn thân thể chuẩn bị đứng lên của Vu Tử Thạc xuống. Một tiếng hừ nhẹ phiêu vào tai, Giang Hằng cười thấp ngồi dậy hôn lên ngực đối phương, “Tôi đã quên, anh thích ở mặt trên.”
Sát thủ thở dốc nặng nề, ánh mắt không cam lòng và vết tích tình sự trước ngực hoàn toàn lộ ra trước mặt Giang Hằng, đương nhiên, vết hôn rõ rệt trên ngực đối phương cũng bị y thấy hết. Ánh mắt lạnh lẽo dần tan đi, y nắm hai cổ tay Giang Hằng ấn hắn lên sô pha, “Làm xong nhớ cũng phải để tôi đến một lần.”
Trong căn phòng yên tĩnh quanh quẩn giọng nam không cùng âm sắc, cùng với tiếng thở dốc, tiếng hừ nhẹ của họ, cho dù là mùa xuân, độ ấm trong phòng lại nóng bức như mùa hạ, dòng lũ dục vọng cuồn cuộn trào lên, kéo họ vào sâu trong lốc xoáy, lý trí bị xua tan cuối cùng lạc lối trong dòng lũ tình dục điên cuồng.
Kim đồng hồ treo tường vẫn đang di chuyển, nhưng đối với hai người này mà nói, lúc này chúng đã mất đi ý nghĩa tồn tại. Trong sự giao hòa và giải phóng không ngừng, tư duy trống rỗng dần khuếch tán. Đến cuối cùng, ai cũng không đếm rõ được rốt cuộc đã trôi qua bao lâu, làm bao nhiêu lần, dùng bao nhiêu tư thế.
Cho dù trước đó hai người đều cảnh cáo bản thân không thể túng dục quá độ, chẳng qua cũng như mỗi lần bọn họ giao lưu, bất tri bất giác đều sẽ đi lệch khỏi con đường vốn đã định.
Mệt mỏi đang lui dần, cảm giác đói khát thay vào đó thông qua dây thần kinh truyền tới dại não. Vu Tử Thạc động động ngón tay, ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Tôi sắp đói chết rồi.”
“Gọi đồ ăn ngoài đi.” Giang Hằng cũng rất đồng cảm, duỗi tay lấy điện thoại trên bàn.
Vu Tử Thạc gật đầu, tiếp tục nhắm mắt nằm đó. Hai người luôn mâu thuẫn về mặt thức ăn hiện tại ít nhất đã đạt được thống nhất, lúc này trong họ ai cũng không muốn đi nấu cơm, đừng nói nấu cơm, động một chút cũng không muốn động.
Thời gian chờ đợi cả hai đều tự nằm đó, không ai mở miệng nói chuyện, trong căn phòng chỉ có tiếng gió lùa qua cửa sổ.
“Nếu có người muốn giết tôi, hiện tại nhất định rất dễ dàng.”
Vu Tử Thạc cảm khái một câu như vậy, vì y phát giác bản thân cầm nĩa còn không vững, đừng nói cầm súng.
“Là tôi không tốt, quên mất anh bị thương.” Vẻ mặt và giọng nói của Giang Hằng đều lộ ra hổ thẹn rõ rệt, cắt một miếng pizza, xiên nó rồi đưa tới trước mặt Vu Tử Thạc.
Trước mặt là thức ăn tỏa ra hương thơm, ánh mắt Vu Tử Thạc dại ra một chút, “Trước đây tôi khẳng định không nghĩ tới tương lai sẽ thế này.”
“Ai có thể ngờ được.” Nhét thức ăn vào cái miệng đang mở, Giang Hằng tiếp tục cắt pizza, “Anh nói anh cảm ơn tôi đã cho anh công việc này, thật ra tôi cũng phải cảm ơn anh.”
“Lúc đó tôi sắp từ bỏ rồi.” Không ngẩng mắt lên, Giang Hằng nói tiếp, “Vì, người tôi muốn cứu đều đã chết rồi.”
Vu Tử Thạc hơi ngạc nhiên, không kìm được ngẩng đầu lên nhìn hắn, người đàn ông kiêu ngạo, bền bỉ trong ấn tượng lại thẳng thắn thừa nhận thất bại của mình, giọng nói của hắn bình tĩnh, không có hối hận, cũng không có chán chường. “Rất nhiều chuyện khi quay đầu lại mới hiểu, cho nên tôi không trách móc bất cứ ai, tất cả của quá khứ tạo nên tôi của hiện tại, cũng tạo nên anh hiện tại.”
Nếu Giang Hằng không phải Giang Hằng hiện tại, Vu Tử Thạc không phải Vu Tử Thạc hiện tại, bọn họ sẽ không đến với nhau.
Nuốt thức ăn xuống, Vu Tử Thạc cười nhạt, có lẽ y tán thưởng Giang Hằng, chính vì Giang Hằng hiện tại có tất cả những thứ này toàn bộ dựa vào sự nỗ lực của bản thân.
Bọn họ ban đầu đều không phải là kẻ mạnh, không ai mới sinh ra đã cường đại bền bỉ, phần yếu ớt sẽ không ngừng được rèn luyện trong khốn cảnh, giãy dụa trong tuyệt vọng và đánh mất, mới tạo thành tất cả hiện tại.
“Xem ra nên tìm một cơ hội, chúc mừng chúng ta có được cuộc sống mới.” Vu Tử Thạc cười cười, dùng giọng nói nhẹ nhàng nói ra, “Hiện tại nên chuyên tâm ăn cơm đi, nếu không chưa sống lại, đã chết đói trước rồi.”
Vui đùa hòa hoãn không khí có hơi đông cứng trên bàn ăn, bọn họ không nói chuyện nữa, một hộp pizza rất nhanh đã bị càn quét sạch sẽ, sau đó Vu Tử Thạc rót hai ly cà phê, đi lại trước bàn.
“Anh còn muốn báo thù không?” Nghi vấn đánh tan trầm mặc, vấn đề mà họ đã tránh không bàn tới rất lâu cuối cùng vẫn bị Vu Tử Thạc nhắc tới.
“Hiện tại tôi không có cách nào trả lời vấn đề của anh.” Giang Hằng dọn hộp giấy rỗng, ném vào thùng rác trong nhà bếp, ngồi xuống cầm cà phê lên uống rồi tiếp tục nói: “Chẳng qua trực giác của tôi cho tôi biết, tôi cách người đó rất gần rồi.”
“Người đó? Anh biết người đó có đặc trưng gì không? Nói không chừng tôi có thể giúp được.” Vu Tử Thạc híp mắt nhún vai, tuy đang thảo luận chuyện nghiêm túc, nhưng bảo y giữ vẻ mặt nghiêm túc thì tuyệt đối là chuyện khó.
Giang Hằng cầm áo khoát vắt trên lưng ghế xuống, lấy một bức hình trong túi ra, “Tôi tra được cái này.”
Trên hình là một viên đạn, không bình thường chính là, viên đạn đó màu bạc, trên mặt còn khắc dấu hiệu. Thường có sát thủ làm như vậy, dùng viên đạn đặc biệt biểu hiện thân phận của mình, giống như tuyên cáo với thế giới ‘người này là tôi giết’. Nếu nói dấu vết đường đạn là chứng minh thư của tay súng, thì viên đạn đặc biệt là số bảo hiểm độc nhất vô nhị của nghề sát thủ.
Vu Tử Thạc nhìn viên đạn trong hình, hơi ngạc nhiên một chút, “Sao anh tìm được nó?”
“Người cung cấp thông tin.” Giang Hằng không muốn nói nhiều, chỉ trả lời ngắn gọn, sau đó nhìn Vu Tử Thạc, “Sao, anh biết là ai không?”
Vu Tử Thạc nhìn chằm chằm bức hình một lúc, lắc đầu, trên mặt lộ ra nghi hoặc, “Tôi nghĩ không ra ai sẽ làm chuyện này.”
“Vậy cũng không biện pháp.” Cất bức hình đi, Giang Hằng đi vào phòng máy, một lúc sau lại trở ra phòng khách, trong tay cầm bốn bức hình khác kích cỡ, “Có số hiệu mới rồi.”
“Hình lần này sao nhiều vậy? Lẽ nào là nhân vật công chúng?” Vu Tử Thạc nhướng mày, mà câu trả lời của Giang Hằng rất nhanh đã khiến vẻ mặt y cứng lại. “Là bốn người.”
“Được rồi, có lẽ chúng ta nên bàn lại về tiền lương thôi.” Nói nhanh một câu vui đùa, Vu Tử Thạc đảo nhìn hình, toàn bộ là con gái, xem ra mới hơn hai mươi, tư liệu ở mặt sau cũng cho thấy bọn họ đều học ở đại học Columbia, “Nói không chừng là sát thủ liên hoàn.”
“Vậy tốt nhất anh nên mau hành động, nói không chừng đợi chút nữa đã biến thành ba người rồi.” Giang Hằng cầm áo khoát đưa cho y. Vu Tử Thạc ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có chút vô tội. “Này, tôi không biết thuật phân thân.”
“Tôi biết.” Giang Hằng cũng cầm áo khoát của mình lên, “Tôi đi tìm thanh tra Klaus, anh đi tìm nữ thanh tra.”
Bốn đối bốn, phân phối như vậy cũng hợp lý, Vu Tử Thạc huýt sáo, vừa đi ra cửa vừa nói, “Dường như tôi nghe được khúc hợp tấu.”