Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 160: Chính nghĩa ngoài vòng phát luật


Đọc truyện Nguy Hiểm Cự Ly – Chương 160: Chính nghĩa ngoài vòng phát luật

Ánh mặt trời màu vàng xuyên suốt bầu trời màu tro, Ada Wenskol ngồi trong quán cà phê vừa kinh doanh, cô gọi một ly Medellin, kiểu cũ, cà phê đắng thêm sữa, không bỏ đường. Màn sữa mở rộng trong ly, tạo ra những đường vân đầy xúc cảm, xoay chuyển rồi dần tản ra, bên ngoài sự nhu hòa còn có thêm cảm giác kích động.

Mười phút sau, chuông gió treo trên khung cửa lay động, phát ra tiếng vang êm tai, đẩy cửa vào là một người đàn ông cao lớn khá gầy, mái tóc nhuộm đen đã có hơi phai màu, dưới ánh mặt trời thấp thoáng hiện ra màu nguyên thủy. Y kéo ghế ngồi ra, cười nhạt, “Đã lâu không gặp, thanh tra Ada.”

Ada Wenskol nghe vậy nhíu mày, con mắt bắn ra tia sáng mạnh mẽ dính chặt trên mặt đối phương, đánh giá liên tục, giống như muốn dùng một ánh mắt ghi nhớ toàn bộ những chi tiết có liên quan đến y. Ngoại hình tuấn tú không phù hợp với nghề nghiệp, cách ăn mặc giống như một tinh anh trong giới kinh tế trào đầy phong lưu phóng khoáng. “Đã lâu không gặp? Vậy sao? Anh hứa sẽ cho tôi một sự giải thích, sau đó anh liền biến mất tăm như vậy!”

Ánh sáng rọi lên mặt, làm nổi bật làn da trắng của Vu Tử Thạc, hoạt động về đêm là thói quen thường có của sát thủ, rất lâu chưa từng tẩy lễ dưới mặt trời, khiến y có vẻ thiếu huyết sắc. Y bưng ly trên bàn lên, uống một hớp cà phê, ngước mắt nhìn cô, “Xin lỗi vì cuốn cô vào vực nước sâu như vậy, chẳng qua, xem ra cô làm không tồi.”

“Đâu chỉ là vực nước sâu!” Ada hạ thấp giọng gầm ghè, trên thực tế cô muốn vỗ bàn gầm lên, chỉ là hoàn cảnh không cho phép cô làm như thế. Thời gian này cô thường xuyên nhận được những tin tức từ một con số không biết, thông thường là một bức hình cộng thêm tên họ địa chỉ, kết quả cô đi theo thì phát hiện, những người này đều sẽ gặp nguy hiểm, hoặc là tạo ra nguy hiểm, “Các anh rốt cuộc làm sao biết được?”

“Về vấn đề này tốt nhất cô đừng nên hỏi.” Tuy Ada hiện tại đang hiệp trợ bọn họ, nhưng chuyện hệ thống vẫn cần giữ bí mật, về hệ thống này, người biết càng ít, bọn họ càng an toàn. Vu Tử Thạc giao hai tay vào nhau, dựa vào lưng ghế gác một chân lên. “Giống như chiếc hộp pandora, cô mở nó ra, không biết sẽ bay ra thứ gì.”

“Nghe này, các anh cần tôi hiệp trợ, nhưng lại giữ bí mật với tôi, đây là thái độ hợp tác sao?” Ada cảm thấy quả thật khó mà thuyết phục, không chỉ như thế, còn vô cùng ly kỳ.

“Được thôi, xem ra tôi không thể thuyết phục được cô nhỉ?” Hai tay giao nhau, ánh mắt Vu Tử Thạc chuyển ra cửa sau.


Cánh cửa mở ra, phát ra tiếng kít__ tiếng vang chói tai, sau cửa xuất hiện người đàn ông cao to tuấn tú, mặc bộ âu phục màu xám đậm thủ công sang trọng, thắt cà vạt nền vàng hoa văn hình vuông đen, trên sóng mũi cao thẳng là chiếc kính gọng vuông, trong đôi mắt sau cặp kính là ánh sáng sắc bén.

Giang Hằng đi tới đứng cạnh bàn hai người, hắn không ngồi xuống, chỉ trầm giọng nói: “Thanh tra, cô biết công việc của chúng tôi, đó đều là những hành động ngoài pháp luật. Cô là một thanh tra tốt, chúng tôi sẽ không yêu cầu cô làm chuyện vượt giới hạn, cô cần phải xác định là, mục đích mọi người muốn đạt được đều như nhau.”

“Cho nên các anh đường hoàng xuất hiện trước mặt tôi, không sợ tôi bắt các anh?” Ada đứng lên khỏi ghế, nhìn vào mặt Giang Hằng.

Câu nói giống như khiêu khích không chọc giận Giang Hằng, hắn mặt không đổi sắc nhìn Vu Tử Thạc một cái, lại quay đầu nói, “Fay tin tưởng cô, tôi tin tưởng Fay.”

“Không bằng để tôi trả lại câu giống vậy cho anh, tôi tin tưởng anh ta, nhưng tôi không tin tưởng anh.” Hất cằm lên, Ada không giống như người khác sợ hãi người đàn ông có gương mặt uy nghiêm, ánh mắt tạo cảm giác vô cùng áp lực này.

“Cô không cần phải làm như thế.” Vu Tử Thạc vẫn ngồi trên ghế, y lắc đầu, khóe môi nhếch lên, “Cô tin tôi là đủ rồi, mà tôi thì tin anh ta.”

“Bạn của anh vừa mới tạo áp lực cho tôi.” Ada ngẩng cao đầu, nhíu mày nhìn Giang Hằng, trong mắt lóe ra tia trầm trọng, “Rất xin lỗi, thanh tra có quy tắc của thanh tra, tôi không thể vì bất cứ ai mà phá hoại nguyên tắc của mình.”


“Tôi hiểu cô, Ada.” Sát thủ cười đứng lên, chỉnh lại âu phục của mình, cúi đầu nhìn cô, “Để tôi tự giới thiệu lại lần nữa, tên thật của tôi không phải là Fay War. Vu Tử Thạc, đó mới là tên của tôi.”

Làm một sát thủ, nói thân phận thật của mình ra thì mang hàm ý rất nhiều, đây là cách làm rất mạo hiểm. Ada nhíu chặt mày, “Tại sao lại nói với tôi?”

“Tôi nói rồi, tôi tin tưởng cô.” Vu Tử Thạc chăm chú nhìn hai mắt Ada, y vẫn luôn thích đôi mắt của cô, sống động như biết nói, ngoài sự cường hãn ra thì còn có thể thấy được sự từ ái, “Ada, lần đầu tiên tôi gặp cô là ba năm trước, sau đó tôi vốn có rất nhiều cơ hội để giết cô. Nếu tôi biết cô vẫn cắn chặt không buông đối với tôi giống trước kia, lúc đó có lẽ tôi sẽ bóp cò súng.”

Ada cảm thấy cảm giác bị sát thủ này nhìn chăm chú rất kỳ diệu, biết rõ đó là đôi mắt thông qua sự chăm chú để bắt giữ con mồi, nhưng lại không biết tại sao khiến người cảm thấy rất thâm tình. Lúc này cô đột nhiên lý giải người đàn ông này sao lại có thể thoát khỏi sự truy bắt nhiều năm của cảnh sát như vậy, không ai sẽ hoài nghi người đàn ông tràn đầy phong độ, mang theo nụ cười thân thiện này lại là sát thủ, “Anh vẫn chưa trả lời tôi, tại sao?”

Chỉ từ cách đặt câu hỏi đã có thể thấy được sự chấp nhất của cô, đối với thứ cô muốn, bất luận là người hay là một đáp án, cô đều sẽ liều mạng truy tìm. Vu Tử Thạc híp mắt lại, nụ cười trên khóe môi càng sâu, “Thật ra tôi đã trả lời cho cô từ sớm rồi, bên ngoài phòng thí nghiệm, nhớ chứ?”

Ada ngẩn người nhớ lại ngày hôm đó, gió lạnh mùa đông rét buốt, sát thủ che vết thương thở ra làn sương trắng, y vốn cường đại lại thể hiện sự yếu đuối như vậy. Khẽ cười, giọng nói gợi cảm yếu ớt, trong đó còn mang theo mỏi mệt, y nói, ‘Cô là cảnh sát tốt, tôi không thể để cô chết.’.

“Ada, thật ra tôi là người không muốn bức cô làm chuyện cô không muốn làm nhất. Cho nên cô không muốn tham gia vào, tôi hoàn toàn có thể lý giải.” Vu Tử Thạc cuối cùng cũng thu mắt lại, cười nhìn cửa sổ, “Vì một khi cô quyết định nhập cuộc, thì không thể quay đầu, không thể có hổ thẹn hay hối hận.”


“Còn anh thì sao? Anh cảm thấy hổ thẹn?” Giang Hằng không bỏ qua ý nghĩa trong lời đối phương, ánh mắt tràn đầy bức bách nhìn Vu Tử Thạc, sát thủ cười nhướng mày, “Tôi thích công việc này, nó cho tôi cơ hội thứ hai.”

Gật đầu mang theo suy tư, người đàn ông gương mặt cương nghị quay nhìn Ada, trầm giọng nói: “Đến lúc cô chọn lựa rồi, thanh tra.”

“Xem ra các anh nhất định muốn lôi tôi xuống nước?” Ánh mắt di chuyển giữa hai người đàn ông tuấn tú, Ada thở dài một hơi, “Tôi sẽ không mở mắt ngồi đó nhìn công dân vô tội phải chết, tôi nhập cuộc.”

Đáy mắt Vu Tử Thạc thoáng qua một chút kinh ngạc liền bị Ada nhanh chóng bắt lấy, cô đột nhiên bật cười, vỗ vỗ vai Vu Tử Thạc, “Được rồi, tôi thừa nhận, truy đuổi người như anh rất phiền, tôi chán rồi. Anh nói đúng không, thanh tra Xyli Lederman?”

“Giang Hằng.” Gương mặt cứng nhắc được nhu hòa bởi nụ cười, Giang Hằng cúi đầu nhìn cô, một lúc sau mới nói: “Tên của tôi.”

Nụ cười của người này khiến Ada chấn động, cô hoàn toàn không tưởng tượng được người này cười lên lại ấm áp như thế. “Vậy tạm biệt, Vu Tử Thạc, Giang Hằng.”

Đưa mắt tiễn Ada Wenskol đi, Vu Tử Thạc thúc cùi chỏ vào ngực Giang Hằng, “Này, chân thành như vậy, thật hiếm thấy.”

Nắm tay đối phương, Giang Hằng đột nhiên nghiêm túc nhìn Vu Tử Thạc, “Đừng châm lửa ở chỗ này.”

“Châm lửa gì?” Phản ứng của Vu Tử Thạc luôn nhanh chóng, không mang ý tốt cười cười, giống như con hồ ly giảo hoạt, tay thuận thế trượt xuống bàn, nắm phần mông Giang Hằng, tiếp theo đi ra khỏi quán cà phê.


“Châm cây lửa của tôi.” Trầm giọng nói ra câu này, Giang Hằng cũng đi theo sau y.

Lái xe về phòng máy của Giang Hằng, ngay khi bật đèn thì phòng khách liền được ánh sáng ấm áp bao trùm, còn chưa đợi Vu Tử Thạc kịp cởi áo khoát, đã bị trọng lượng thân thể người nặng nề đè lên sô pha.

Nếu sát thủ nào đó cho rằng khiêu chiến trước mặt hacker không cần phải trả giá gì, thì đó thật sự là sai lầm rất lớn.

“Sao vậy? Gấp đến thế?” Cổ họng bị hôn, nhiệt độ dần tăng lên, đồng thời y cũng cảm thấy kỳ quái vị sự khẩn cấp của Giang Hằng, chẳng qua nghĩ kỹ lại thì, bọn họ quả thật đã rất nhiều ngày không làm. Giang Hằng vùi đầu hôn cằm y, hạ thấp giọng nói: “Là anh trêu chọc tôi trước.”

“Muốn tôi chịu trách nhiệm?” Sát thủ híp mắt lại, mỗi một tấc da thịt bị hôn qua đều có mầm lửa thiêu đốt. Vu Tử Thạc vòng tay lên, ôm ghì lấy Giang Hằng, thân thể dán sát, có thể cảm nhận được thân thể đối phương đang nóng như lửa đốt. “A__ Anh thật nóng.”

“Anh muốn chịu trách nhiệm với ai? Quản cho tốt ánh mắt của anh, tôi không muốn anh phóng điện với mọi người.” Giọng nói đã không còn ổn định, vẻ mặt của Giang Hằng rõ ràng không mấy vui vẻ, lúc này Vu Tử Thạc mới hiểu, vừa rồi thái độ của y đối với Ada đã khiến ai đó không vui, “Ha, anh ghen rồi.”

Giang Hằng không phản bác, hắn tiến sát lại mặt sát thủ, dứt khoát đem hết cảm xúc bất mãn dồn vào nụ hôn, lòng bàn tay  nóng bỏng dán lên phần lưng đối phương, “Muốn thế nào?”

Biết Giang Hằng đang nhắc nhở tới vết thương sau lưng y, Vu Tử Thạc cảm thấy có hơi cảm động, liền cắn lên vai hắn, trong mắt lộ ra ý cười, “Anh muốn thế nào, thì thế ấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.