Ngụy Đế Truy Thê Vợ À Đừng Chạy!

Chương 72: Kết


Bạn đang đọc Ngụy Đế Truy Thê Vợ À Đừng Chạy! FULL – Chương 72: Kết


Sau khi trở về từ Hawaii, bà Quyên và Ngôn Ngôn biết chuyện hai người bí mật kết hôn thì gay gắt lên án đôi vợ chồng son, ông Whaley và Thomas ngoài nói lời chúc mừng ra cũng không có ý kiến khác.
Kết hôn là chuyện của hai vợ chồng người ta, muốn làm thế nào thì làm thế đó, sao lại nói ra nói vào được.
Kết quả, mẹ chồng nàng dâu nhỏ đều trưng ra bộ mặt giận hờn, đến khi nàng dâu lớn là Ngọc Lan đưa ra quà tặng từ chuyến đi Hawaii cho hai người, thì họ mới hết bực tức mà chuyển sang cười tươi roi rói chỉ trong vòng một nốt nhạc.
Hai cái túi xách hiệu Louis Vuiton… hu hu, tốn hết mấy ngàn đồng rồi đó!
Đúng là Nguyên Triệt tiên đoán như thần, lúc đi shopping trên tàu* cô còn lưỡng lự tính toán, hắn bảo cô cứ mua đi sau này sẽ hữu dụng.
(* Tàu khách hay tàu du lịch gọi là Cruise ship rất lớn, có một vài nhà hàng khác nhau, bể bơi, sân đậu trực thăng và cả khu mua sắm nữa).
Chậc… là phụ nữ ai mà không thích LV cơ chứ?
Sau đó Nguyên Triệt và Ngọc Lan lại lên kế hoạch du lịch Canada và Bắc Mỹ.

Trong lúc chờ đợi khởi hành, thỉnh thoảng Ngọc Lan sẽ thực tập lái xe đến trang trại rượu và một vài địa điểm khác, Nguyên Triệt luôn ngồi kế bên hướng dẫn.
Hôm nay Ngọc Lan lại chở Nguyên Triệt đến nhà ông bà Whaley.
Con trai của Ngôn Ngôn được tám tháng tuổi hết sức bụ bẫm, vừa uống sữa mẹ vừa kết hợp sữa bột, vì Ngôn Ngôn sợ mập không dám ăn nhiều nên không đủ sữa cho bé bú.

Đối với chuyện này bà Quyên rất dân chủ, thích nuôi con theo kiểu nào thì tùy con dâu, bà chỉ giúp đỡ phụ trợ thôi.
Ngọc Lan và Ngôn Ngôn đều bỏ phiếu đồng ý: bà Quyên là mẹ chồng tốt nhất thế gian.

“Hayden… đến đây dì hôn một cái nào…” Ngọc Lan vừa vào nhà đã thấy cu cậu Hayden mặc áo kiểu thủy thủ màu trắng, cổ áo màu xanh dương đang vui vẻ bò xung quanh thảm phòng khách, vương vãi khắp nơi là một vài món đồ chơi màu sắc sỡ, còn có cả âm thanh để thu hút ánh nhìn và thính giác của bé.
Ngôn Ngôn đang lắc một con thú bông có chuông nhỏ, phát ra tiếng leng keng nhịp nhàng, dụ dỗ con trai quay lại.

Khi cô nghe Ngọc Lan nói thì cười ha ha, trêu chọc: “Phải gọi là bác hai đó nha Hayden.”
“Không được, tớ không chịu đâu, cái gì mà bác hai nghe già muốn chết luôn á.

Nào, Hayden đến đây… gọi aunty* Lan.” Ngọc Lan không đồng ý, mặt sưng sỉa đáp.
(*Aunty: dì).
“Nó mà gọi được chắc tớ bỏ trốn luôn quá!”
Hai cô gái đều cười ngặt nghẽo, mỗi người nói qua nói lại một câu, rồi lại trêu đùa đứa bé khiến nó liên tục quay trái quay phải lắng nghe giọng nói, xem ai mới là mẹ mình.

Bà Quyên và Nguyên Triệt cũng ngồi trên sô pha ngắm Hayden, lâu lâu cũng chêm vào vài câu thú vị.
Chỉ trong vòng một năm mà gia đình Whaley đã có hai cô con dâu, mà hai người lại là bạn thân của nhau, đúng là vô cùng hiếm có.

Chỉ mới năm trước, ông bà Whaley còn lo lắng tại sao Nguyên Triệt chưa chịu quen bạn gái, rồi thằng Thomas sao lại đính hôn với cô Emma gì đó, cũng không dám tin chỉ có một năm trôi qua mà mọi chuyện lại thay đổi đến chóng mặt như vậy.

Nhưng kiểu thay đổi này, ông bà hết sức hoan nghênh.
Nhắc lại mới nhớ, từ sáng ông Whaley đã đi đánh golf cùng ông bạn già Tony.

Xem ra bà cũng nên chăm sóc ông chồng lục tuần của mình, mấy tháng nay lo chăm cháu mà bỏ quên ông, chắc ông cũng tủi thân lắm đây.

Ngọc Lan đi ra từ phòng tắm, dưới ánh mắt chờ mong của Nguyên Triệt, cô e thẹn cười, gật đầu một cái.
Hai mắt của Nguyên Triệt mở lớn, xoa bàn tay, bật cười thành tiếng, sau đó xông đến ôm hông cô xoay một vòng trên không.

Ngọc Lan lập tức ôm lấy cổ hắn, cũng nhe răng cười đến hai mắt cũng cong cong như ánh trăng non.
Tính ngày tháng, có lẽ là ‘dính’ khi ở trên tàu du lịch đến Hawaii… đây đúng là vùng đất lành mà người Nhật thường ao ước mà!
Bất ngờ quá sức tưởng tượng nên hai người rất vui vẻ hủy bỏ chuyến đi du lịch tiếp theo, tuy bị mất một khoảng không nhỏ phí hủy chuyến nhưng kể cả người hay tiết kiệm như Ngọc Lan cũng không quan tâm đến.
Sau đó Ngọc Lan bị kế hoạch dưỡng thai của Nguyên Triệt soạn riêng cho cô dọa sợ.

Mỗi buổi sáng thức dậy lúc bảy giờ, đi bộ thể dục ba mươi phút, về tắm rửa, ăn sáng xong lại nghe nhạc hòa tấu thư giãn.


Buổi trưa ăn cơm xong phải đi tản bộ trong vườn rồi quay về ngủ trưa, ngủ dậy ăn xế rồi đọc sách cho bé.

Buổi tối ăn cơm trước bảy giờ, được hoạt động tự do đến chín giờ tối thì lên giường nằm, Nguyên Triệt sẽ đọc truyện thiếu nhi để con quen dần giọng nói của ba.

Rồi thì thực đơn ăn vặt chỉ có các loại trái cây, không được ăn cay, không được uống nước ngọt, không được ăn rau sống ở nhà hàng vì sợ không rửa sạch.
Không phải nói phụ nữ mang thai muốn gì cũng được sao? Cô thấy hiện tại cô còn khổ hơn không có thai nữa.
Nếu ở Việt Nam thì có thể thích gì ăn đó, chỉ sau khi sinh em bé mới bắt đầu kiêng khem.

Nhưng ở Úc thì ngược lại, Nguyên Triệt nghiên cứu tài liệu xong thì phán: lúc có thai phải kiêng cử vì thức ăn có vi khuẩn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thai nhi, còn sau khi sinh thì muốn ăn gì thì ăn, không ai cấm cản.
Khi siêu âm ở tuần thứ mười hai, nhân viên y tế nói Ngọc Lan đang mang thai đôi.

Nhưng phải đợi đến hai mươi tuần, siêu âm lần nữa mới biết con trai hay con gái.

Đó chính là lần siêu âm cuối cùng, tiếp theo chỉ cần mỗi tháng đi đến bác sĩ gia đình hoặc bệnh viện phụ sản kiểm tra sự phát triển của thai nhi, không cần làm gì khác nữa.
Cho đến hiện tại Ngọc Lan mới hiểu được cảm giác chờ đợi khủng khiếp như thế nào.

Không phải cô muốn chờ để xem giới tính hai đứa bé, mà cô muốn chờ đến ngày chúng chui ra khỏi bụng cô.

Bởi vì sự chăm sóc thái quá của ba chúng nó làm cho cô thật sự chịu không nổi.
Làm gì có chuyện vì vợ mang thai mà chồng muốn làm đơn xin nghỉ việc chứ?
Ngọc Lan đấu tranh tư tưởng với Nguyên Triệt mấy tuần liền mới thuyết phục được hắn trở về quân doanh làm việc.

Tuy trong tay hai người sở hữu khá nhiều tài sản nhưng sau này còn thêm hai miệng ăn, lại muốn đem chúng đi du lịch thế giới, dù có núi vàng núi bạc cũng sẽ lở thôi.
Cuối cùng Nguyên Triệt ‘ngậm đắng nuốt cay’ trở lại đi làm, sau khi nghỉ xong phép thâm niên, hắn còn muốn huy động luôn cả phép năm*, số ngày dồn lại tổng cộng được bốn tuần.

Thế nhưng cô vợ nhỏ lại ép buộc hắn đi làm không được nghỉ nữa, còn rất có lý lẽ nói rằng phải để dành ngày phép để sau này con ra đời rồi hắn mới được nghỉ để phụ chăm con.
(*một năm được nghỉ phép 20 ngày nhưng vẫn có lương).
Thật ra Nguyên Triệt muốn nói cho Ngọc Lan biết, khi cô sinh con hắn sẽ được nghỉ phép khi con ra đời* khoảng hai tuần, nhưng hắn cảm thấy hai tuần sẽ không đủ cho nên cứ để dành phép năm để nghỉ tiếp cũng không tệ.
(*Parental leave: cha được nghỉ phép 2 tuần khi con chào đời.

Còn mẹ nếu có đi làm sẽ được nghỉ ít nhất ba tháng.

Chính phủ Úc/công ty cũng sẽ trợ cấp 18 tuần lương cho mẹ gọi là trợ cấp thai sản parental leave paid).
Cả quá trình mang thai, Ngọc Lan thấy cơ thể mình vô cùng khỏe, kể cả chứng nôn ọe, biếng ăn, mất ngủ, chuột rút… cái gì cũng không có.
Mỗi ngày, vào giờ nghỉ trưa, Nguyên Triệt thường gọi điện hỏi thăm Ngọc Lan, sau khi điều tra cô đã ăn gì làm gì thì bảo cô nghỉ ngơi rồi mới yên tâm quay lại làm việc.
Thế nhưng Ngọc Lan chưa được tự do bao lâu, đã phải lao vào đỉnh điểm của cuộc chiến thai phụ vs chồng thê nô là khi Ngọc Lan mang thai được hai mươi tuần, khi siêu âm nhân viên y tế báo là cô mang song thai hai cô công chúa.
Nguyên Triệt hoàn toàn bị đánh gục.
Mỗi ngày sau đó, Nguyên Triệt đều chở Ngọc Lan đến trang trại rượu trước rồi mới đi làm, không cho phép cô ở nhà một mình nữa.

Bà Quyên được giao nhiệm vụ quan trọng về khâu nấu nướng phục vụ phụ nữ mang thai, Ngôn Ngôn phải quan sát nhất cử nhất động của Hayden không cho phép bé trèo lên bụng Ngọc Lan, hoặc không cho Ngọc Lan ẵm bé.

Còn ông Whaley… tạm thời làm tổng đài viên, nếu Ngọc Lan bị đau bụng hoặc xảy ra chuyện gì phải gọi điện thoại đến cơ quan của Nguyên Triệt ngay lập tức.
Chín tháng mười ngày căng thẳng như dây đàn, cuối cùng một đêm nọ đàn cũng đứt dây.
Đang ngủ đến bốn giờ sáng, Ngọc Lan chợt tỉnh dậy, cô cảm giác phía dưới thân có cái gì vỡ ra, một dòng nước ấm ào ạt tuôn ra ngoài, thấm ướt cả đệm giường.

Ngọc Lan hốt hoảng gọi Nguyên Triệt dậy, bảo hắn lấy khăn lông dày đem đến để cô lót dưới mông.


Nguyên Triệt mờ mịt luống cuống làm theo một hồi mới tỉnh táo trở lại, lấy điện thoại gọi cho bệnh viện.

Ở bên kia, y tá hỏi vài câu chung chung rồi bảo hắn chở vợ đến khám.
Từ nhà Nguyên Triệt đến bệnh viện không xa, lúc đầu hai người đều nhất trí chọn bệnh viện nhà nước.

Bởi vì y tế ở Úc phát triển rất tốt, tuy bệnh viện tư có chế độ chăm sóc tốt và được tự do lựa chọn bác sĩ hơn nhưng đa số bác sĩ có tay nghề giỏi đều làm ở bệnh viện công.

Vả lại, nếu đi bệnh viện tư mà gặp tình huống nguy hiểm, bệnh nhân đều phải quay lại bệnh viện công để phẫu thuật.
Chạy đi chạy lại cuối cùng vẫn là bệnh viện nhà nước tốt hơn, chỉ là thời gian chờ khám bệnh hơi lâu một chút.
Hai người đi đến bệnh viện phụ sản và trẻ em, Nguyên Triệt và Ngọc Lan được đưa vào phòng chờ sinh, tuy nhiên y tá chỉ vào kiểm tra xem Ngọc Lan có vỡ ối thật không, sau khi xác định, y tá bảo hai người về nhà chờ đến bảy giờ tối thì quay lại.

Nếu trong thời gian chờ đợi, thai phụ bị đau bụng hoặc ra huyết thì phải trở lại bệnh viện ngay lập tức.

Sau đó còn dặn thêm: “Chuẩn bị đồ đạc cho mẹ và bé, chắc chắn sau khi trở lại bệnh viện hai người phải ở đây đến lúc em bé chào đời.”
Thế là hai vợ chồng quay về nhà chờ.

Bà Quyên được Nguyên Triệt báo tin cũng lái xe chạy đến nhà Nguyên Triệt.

Ngôn Ngôn và ông Whaley ở lại trang trại trông nom Hayden.
Cả ngày hôm đó, bà Quyên nấu thật nhiều thức ăn, bắt Ngọc Lan ăn để có sức.

Cô rất ngoan ngoãn ăn cơm, buổi trưa ăn được một tô lớn, còn ngủ một giấc thật ngon.

Tới chiều tỉnh dậy ăn thêm hai chén cơm và một chén canh gà mới chuẩn bị nhập viện.

Đồ đi sinh đã chuẩn bị xong từ lâu, bởi vì sinh đôi nên túi đựng tả cũng lớn hơn bình thường một chút.
Ở bên ngoài Nguyên Triệt xem xét lại hai cái nôi nhỏ đặt trong xe cho em bé, kiểm tra kĩ lưỡng dây an toàn một lượt, rồi xếp xe nôi hai tầng vào trong cốp xe, mới quay vào nhà đem hành lý và đỡ Ngọc Lan lên xe.

Hai người chào tạm biệt bà Quyên rồi rời khỏi nhà.
Bởi vì Ngọc Lan không bị đau bụng lẫn chưa có dấu hiệu sinh gì cả nên y tá phải tiêm thuốc chống nhiễm trùng cho thai nhi.

Khi tiêm, y tá nói mũi thuốc này có nhiều người nói khi chích vào sẽ nếm được mùi vị của nó trong cuống họng.

Ngọc Lan không tin tưởng lắm nhưng khi y tá vừa tiêm thuốc vào cánh tay được một chút thì cô mới hiểu lời y tá nói.

Cái mùi thuốc kì dị như từ trong dạ dày của cô trào lên đến cổ họng, sau đó cô chỉ kịp làm dấu một cái, y tá nhanh trí đem một cái túi nilon y tế đưa vào miệng Ngọc Lan, cô lập tức như núi lửa phun trào dung nham nóng chảy.
Phun đến mặt mày xanh mét, một bọc không đủ còn phải sử dụng đến bọc thứ hai.

Nguyên Triệt cầm bọc nilon thứ hai cho Ngọc Lan, nhíu mày hốt hoảng hỏi ý tá sao lại như vậy.

Cô y tá kia cũng là lần đầu tiên thấy thai phụ phản ứng kịch liệt với thuốc chống nhiễm trùng như vậy, lật đật chạy đi gọi bác sĩ.
Ngọc Lan lấp đầy thêm một bao nilon nữa mới ngừng lại được.

Cả người đều mất hết sức lực xụi lơ ngã xuống giường.
Bác sĩ nhanh chóng chạy đến, sau khi kiểm tra qua, mới đề nghị tiêm thuốc lần nữa kèm theo thuốc chống ói.


Đây là thuốc rất an toàn chuyên dành cho thai phụ bị chứng nôn mửa không kiểm soát.
Đợt tiêm thuốc thứ hai, mọi việc diễn ra suôn sẻ.

Nguyên Triệt thấy cô không sao thì thở phào một cái, cơ bắp căng cứng cũng được giải tỏa.
Rốt cuộc gật gà gật gù chờ đợi cả đêm cũng không có dấu hiệu sinh.
Sáng sớm hôm sau, lúc chín giờ sáng, một y tá khác đi vào nói sẽ tiêm thuốc giục sinh cho Ngọc Lan.

Bởi vì nước ối đã vỡ từ đêm hôm trước, nếu hiện tại vẫn không có dấu hiệu sinh thì không tốt cho hai thai nhi.

Ngọc Lan và Nguyên Triệt đồng ý.
Tiếp theo, cả người cô bị gắn nhiều dây nhợ khác nhau, như thiết bị đo nhịp tim của thai nhi, máy đo cường độ đau của cơ thể thai phụ, trên mu bàn tay cũng bị gắn một đường ống dẫn ngắn dùng để tiêm thuốc hay truyền dịch khi cần thiết.
Sau ba mươi phút, Ngọc Lan bắt đầu có cảm giác đau bụng.
Y tá đề nghị cô đi tới đi lui một chút để giảm bớt cảm giác đau, nhưng cô càng đi càng thấy không ổn, sau đó một cơn đau thắt ập đến làm cho cô gặp cả người xuống, không thể đi nổi nữa.
Nguyên Triệt vừa đi mua đồ ăn sáng đến cho Ngọc Lan thấy như vậy thì đỡ cô lên giường nằm.

Ngọc Lan không có lòng dạ ăn uống nhưng vẫn cố cắn mấy miếng bánh sừng trâu, vừa uống nước xong thì lại bị cơn đau ập tới hành hạ.
Vì chích thuốc giục sinh nên đau hơn bình thường rất nhiều lần.
Ngọc Lan bị đau đến chết đi sống lại, lăn lộn trên giường, có khi quá đau còn đập cả đầu vào thành giường.
Nguyên Triệt sợ đến xanh mặt, vội vàng lấy tay ngăn cản không cho cô tự làm tổn thương mình.

Sau đó lấy khăn lông khô liên tục lau mồ hôi trên trán và nước mắt của Ngọc Lan, còn luôn miệng an ủi, bảo cô cố gắng thêm chút nữa.

Thỉnh thoảng đưa nước suối cho cô thấm giọng, lại không ngừng hỏi y tá mấy vấn đề liên quan, còn yêu cầu thuốc và ống hít khí gas giảm đau.
Mỗi lần Ngọc Lan bị cơn đau hành hạ, y tá lại chuyên nghiệp nói lời động viên, khuyến khích rất nhiều.

Ban đầu cô còn hết sức biết ơn, sau đó…
Mỗi năm phút đau một lần, cơn đau hành hạ cô từ chín giờ rưỡi sáng đến năm giờ rưỡi chiều, biết ơn nhiệt tình gì cũng đều bay biến hết.

Cuối cùng cô đã muốn ngất xỉu, chỉ có thể vừa nhắm mắt vừa thều thào nói: “Không muốn sinh nữa, không muốn sinh tự nhiên… muốn mổ… gọi bác sĩ đến mổ…”
Nguyên Triệt thấy cô đau đến nói mê sảng, lo lắng đến tim gan cũng quặn thắt, cũng điên theo cô đòi gặp bác sĩ để tiến hành phẫu thuật.

Y tá khuyên can hết lời, nói rằng cô đã có dấu hiệu sinh, cổ tử cung đã nở mười phân, chỉ cần đợi đến cơn gò là có thể rặng em bé ra rồi.

Nhất định không cần mổ.
Bệnh viện phụ sản ở Úc có một quy tắc bất thành văn là khi có thể sinh tự nhiên thì nhất quyết không dùng dao kéo.
Náo loạn mổ hay không mổ một hồi, cuối cùng Ngọc Lan nằm trên giường tỉnh lại, tiếp tục khản cổ la hét rồi dựa theo bản năng nặng nhẹ rặng một hồi.

Khi y tá bảo cô rặng thì cô không thể, khi bảo đừng thì cô lại làm, loạn xà ngầu cả lên.

Cuối cùng y tá phải gắn thiết bị định vị đầu của thai nhi, rồi chạy đi gọi bác sĩ muốn trợ giúp gắp em bé ra khỏi bụng mẹ.
Bác sĩ điềm tĩnh đi vào, quan sát tình hình của cô một chút mới vừa đe dọa vừa nói: “Cô cố thêm một lần không được nữa là chúng tôi gắp em bé ra.”
Ngọc Lan mơ hồ không rõ ý gì, nhưng vẫn có cảm giác sợ hãi, vội vàng gồng người lên, bàn tay bấu chặt lấy cánh tay của Nguyên Triệt, lấy sức rặng thêm một lần nữa.

Ngoài ý muốn, có cái gì trong bụng trôi tuột ra ngoài, y tá liền bảo cô ngừng lại.

Ngọc Lan nín thở dừng lại, y tá mới đỡ lấy đầu em bé rồi kêu cô nhẹ nhàng đẩy ra lần nữa.

Lúc này cả người em bé đều uốn éo thoát ra ngoài.
Nhỏ xíu, đỏ hỏn, tóc đen thật nhiều, ướt sũng bê bết nước ối và máu.
Em bé vừa ra ngoài liền mở mắt tròn xoe, chu mỏ tò mò nhìn thế giới mới, quên luôn cả khóc.

Sau một hồi có lẽ bé thấy lạnh mới oe oe cất tiếng khóc đầu đời.
Nguyên Triệt đứng bên cạnh giường đứng hình, tay bị bấu chặt muốn chảy máu nhưng vẫn không có cảm giác đau, ngược lại chưa thể tin giờ phút này đây hắn đã được làm ba rồi.
Sau đó cô y tá thấy biết bao nhiêu cặp vợ chồng trong phòng sanh, hiếm có người nào tỉ mỉ chăm sóc và hỗ trợ vợ nhiều như Nguyên Triệt, liền có hảo cảm nhiều hơn, tươi cười bảo Nguyên Triệt đến cắt dây rốn cho em bé.

Nguyên Triệt cầm kéo trong tay, hơi lo lắng, hỏi kĩ mấy lượt mới dám hạ kéo.
Ngọc Lan bị cơn gò đến lần nữa, đau đến toát mồ hôi hột, lớn tiếng mắng bằng tiếng Việt: “Khốn kiếp, mau cắt dây rốn, còn thêm một đứa muốn ra…”

Em bé thứ hai ra đời liền khóc oa oa, tóc nâu mũi cao, nhìn là biết nhõng nhẽo yếu đuối hơn cô chị.

Hai đứa bé sinh đôi nhưng gương mặt lại không giống nhau lắm.

Có lẽ đây là song sinh khác trứng trong lý thuyết.
Y tá chỉ lau sơ cho hai em bé, không cho bé tắm trong ba ngày đầu, lại giúp Ngọc Lan tắm rửa xong mới rời khỏi phòng sinh.

Đêm nay ba mẹ và hai bé ở trong bệnh viện một đêm, tới trưa hôm sau thì được xuất viện.
Ông bà Whaley và Ngôn Ngôn ẵm Hayden đến thăm hai em bé sơ sinh.

Họ mang theo hoa tươi, một chùm bóng bay, hai con thỏ nhồi bông… Bà Quyên còn đặc biệt mua sô cô la và thiệp cảm ơn các bác sĩ và y tá trong bệnh viện nữa.
Y tá càng thêm nhiệt tình chỉ Ngọc Lan cách cho bé bú, có lẽ là do thiên chức làm mẹ nên Ngọc Lan muôn sự tự thông rất thành thục cho hai cô công chúa uống sữa.
Nguyên Triệt càng hành sự lưu loát hơn cô, nước chảy mây trôi thay tả giấy và quấn khăn cho hai em bé, giống như đã thực hành rất nhiều lần rồi vậy.

“Lan à, xem này, Monique đang cười với anh.”
“Là khí ga từ bụng chuyển lên cơ mặt, em bé còn nhỏ sẽ không biết cười…” Ngọc Lan đang cho con gái thứ hai Charlotte uống sữa, nhịn không được phá tan mộng đẹp của Nguyên Triệt.
Sao Nguyên Triệt lại không biết mấy chuyện này nhưng hắn vẫn tin là công chúa nhỏ đang cười với mình, lại đong đưa dỗ con một hồi mới nói nhỏ: “Monique đang cười với ba đúng không?”
Không biết vô tình hay cố ý, Monique đánh rắm một cái thật to, sau đó chép miệng nhỏ lăn ra ngủ trên cánh tay của ba mình.
Ngọc Lan và Nguyên Triệt nghe tiếng động to như vậy thì phụt cười, thật giống như người trưởng thành vậy.

Kể cả Charlotte cũng bị âm thanh thật to kia làm giật mình, mếu máo khóc.
Hai cô công chúa có vẻ ngoài một tây một ta nhưng đứa nào cũng khỏe mạnh đáng yêu, sau ba tháng thì càng thêm béo ú tròn trịa khiến ai nhìn cũng muốn cắn cho mấy phát.
Hayden mới làm tiểu vương tử được hơn một năm đã bị hai cô công chúa soán vị, ôm một bụng tức tới bập bẹ tố cáo với ba của bé.
Thomas đưa tay véo má con trai: “Không sao, con trai mới có tiềm năng dẫn thêm người về nhà.

Con gái chỉ có thể chờ gả đi thôi.”
Hayden không hiểu ba nói gì nhưng chỉ cần ba không theo phe của mấy người kia, bé liền vui vẻ.

Mãi cho đến khi hai cô công chúa họ Nguyễn được hai tuổi, Nguyên Triệt vẫn không đá động gì đến chuyện muốn có thêm con cái.
Ngọc Lan vừa ngạc nhiên vừa suy nghĩ lung tung, không lẽ là hắn thay lòng đổi dạ rồi.

Bởi vì hai năm qua, số lần hai người thân mật cũng rất ít, có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lúc trước vì bận bịu chăm sóc con cái nên cô cũng không để ý.

Bây giờ khi con đã lớn, có thể yên tâm gửi nhà trẻ, cô mới có thời gian bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.
Một buổi tối, sau khi Nguyên Triệt đưa hai công chúa đi ngủ rồi trở lại phòng riêng của hai vợ chồng, đã thấy Ngọc Lan mặc áo ngủ mỏng tang gợi cảm, nằm nghiêng trên giường lớn chờ đợi.

Hắn vừa vào, mắt xẹt ra tia lửa quét tới quét lui trên người cô thì cô cũng hào phóng tặng lại cho hắn một ánh mắt quyến rũ mị hoặc.
Ngọc Lan ôm cổ Nguyên Triệt, phả một luồng hơi nóng lên yết hầu đang trượt lên trượt xuống, nũng nịu nói: “Chồng à, có phải chê em có con rồi dáng dấp không còn như xưa hay không?”
Nguyên Triệt vươn móng sói xoa bóp núi đôi, hơi thở gấp gáp phủ định nói: “Làm gì có…”
“Sao lại không có? Dạo này anh rất lơ là với em…?” Sau đó hết sức tủi thân kể tội của Nguyên Triệt.
Hắn vừa xoa nắn vừa vội vàng thanh minh, nói: “Không phải vậy, là do anh thấy em sinh con rất đau đớn nên anh sợ… không muốn em phải chịu khổ nữa.

Chúng ta có hai cô công chúa là đủ rồi, anh không cần thêm gì nữa.”
Ngọc Lan nheo mắt đánh giá lời biện giải của chồng, đẩy lồng ngực Nguyên Triệt để hắn ngã xuống giường lớn, sau đó cưỡi lên trên cơ bụng sáu múi, cười gian một tiếng: “Làm sao đây chồng ơi… vợ anh muốn có thêm một hoàng tử nữa…”
Nguyên Triệt rối rắm một hồi, bị Ngọc Lan không ngừng đốt lửa trên người, ánh mắt trầm xuống, hai năm qua hắn đã nhịn rất cực khổ rồi.

Cuối cùng không thể chờ thêm một giây phút nào nữa, đảo vị trí cho nhau, liếm môi cười nói: “Được, vợ yêu đến đây nào!”
HOÀN..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.