Ngụy Đế Truy Thê Vợ À Đừng Chạy!

Chương 71


Bạn đang đọc Ngụy Đế Truy Thê Vợ À Đừng Chạy! FULL – Chương 71


Từ lúc Ngôn Ngôn trở về Việt Nam, mỗi ngày ngoài ăn và ngủ thì chính là đi spa làm đẹp, tất nhiên cô đã nghiên cứu kĩ chuyện tham gia lớp yoga dành cho thai phụ và sử dụng hỗn hợp lúa mạch sữa tươi để dưỡng da toàn thân, ngoài ra cô không yêu cầu các chế độ massage nhất là ở vùng bụng.
Bà Chi, mẹ của Ngôn Ngôn chỉ thỉnh thoảng nhín chút thời gian quý báu ở nhà cùng con gái nên vẫn chưa phát hiện điểm gì lạ ở cô.

Điều này làm cho Ngôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nói Ngôn Ngôn về Việt Nam chung với Ngọc Lan nhưng hai người ở hai quận khác nhau, vả lại Ngôn Ngôn và Ngọc Lan đều có chuyện riêng phải làm nên ít khi gặp mặt.

Cả tháng trời mà hai cô chỉ gặp được không đến bốn lần.

Lần đầu tiên là gặp ở tiệc đính hôn, lần thứ hai là khi Ngọc Lan và Nguyên Triệt đến nhà chúc Tết ba mẹ cô.

Lần thứ ba là hôm nay, hai cô cùng nhau đi spa làm đẹp.

Còn lần cuối cùng, cả hai cô gặp mặt ở trong tình huống không ai ngờ nổi…
Hiện tại, Ngôn Ngôn tiếc hận nói: “Trời ơi, tớ tưởng cậu cũng có baby, ai ngờ mừng hụt… bây giờ tớ phải một mình nuôi con rồi.”
Ngọc Lan cười, le lưỡi nói: “Cậu có chắc là cậu nuôi hay không, hay là mẹ chồng nuôi đó?”
Bụng của Ngôn Ngôn vẫn còn nhỏ nên dễ dàng nằm sấp trên giường nhỏ được phủ một lớp nilon, cả người đều trống trơn đang được cô nhân viên spa thoa hỗn hợp sữa và lúa mạch lên người, Ngôn Ngôn quay đầu nhìn sang giường bên cạnh chỉ thấy được phần đầu Ngọc Lan, phần thân được ngăn cách bằng một tấm rèm, đang được một cô nhân viên khác xoa bạch quả sữa tươi, bất mãn đáp: “Không đâu tớ sẽ tự nuôi con mà, vả lại Thomas chết tiệt kia cũng không nói gì hết, tiếng ‘mẹ chồng’ chỉ có cậu mới gọi thuận miệng như vậy thôi.”
Khẽ nhắm mắt hưởng thụ cảm giác được thư giãn và massage vùng thắt lưng, Ngọc Lan úp mặt xuống lỗ hổng hình bầu dục trên giường, thuận miệng hỏi: “Tớ thấy Thomas đối xử với cậu rất tốt mà, sao lại không có bày tỏ gì?”
“Anh ta chỉ thích được mấy cô gái đẹp bao quanh thôi!”
“Cậu nói cậu không thèm để ý đến Thomas nữa mà, bây giờ đổi ý rồi à?”
“Tớ đâu thèm để ý anh ta, tớ chỉ tranh giành quyền lợi giùm con mình thôi.”
Còn mạnh miệng nữa? Ngọc Lan muốn cười nhưng bị cô nhân viên bảo lật người lại để cô ấy xoa hỗn hợp dưỡng da lên phía trước.

Đây là lần đầu tiên Ngọc Lan bị người khác nhìn thấy tuốt tuồn tuột cơ thể ngoài Nguyên Triệt, cho nên rất ngượng ngùng.

Đến khi bị cô nhân viên phát biểu một câu, cô càng xấu hổ đến hai má đều nóng rát, ‘Mới đầu em tưởng ngực của chị có phẫu thuật, ai ngờ không phải, em đụng vào là biết liền à.”
Ngôn Ngôn cười ngặt nghẽo bên kia rèm ngăn.
Một lát sau cười đủ rồi cô mới lên tiếng nói: “Lan Lan à, cậu phải cảm ơn anh hai đi nha, nhờ có anh ấy hết đấy.”
“Đợi cậu sinh con xong, tớ diệt cậu!”
Sau khi làm đẹp toàn thân xong và đắp mặt nạ dưỡng da xong, hai cô lại lê la đi ăn hàng ở quán ốc bình dân rồi chạy đi uống trà sữa, hẹn hò từ trưa đến tối mới chịu tan.
Chầu hải sản hoành tráng cộng thêm mỗi người một ly trà sữa trân chân khổng lồ đều vào bụng hai người, dạ dày của Ngọc lan coi như tốt nên không sao, còn Ngôn Ngôn lại bị tào tháo rượt đến năm lần trong một buổi tối.


Ba mẹ Ngôn Ngôn nóng ruột nóng gan bắt cô đi bác sĩ, cô nhất định không đi.

Sau đó bà Chi gọi người giúp việc mua mấy gói bột Smecta đem về, Ngôn Ngôn cũng nhất quyết không chịu uống.

Ba mẹ Ngôn Ngôn hết sức tức giận, không thèm nghe cô ngăn cản, kiên quyết gọi điện thoại hẹn bác sĩ riêng đến nhà để khám và truyền nước cho con gái.
Kết quả, việc Ngôn Ngôn mang thai bị lộ.
Ba mẹ của Ngôn Ngôn là người làm kinh doanh, đúng ra tư tưởng rất phóng khoáng nhưng ngặt nỗi bà Chi là người gốc Cố Đô, trong người có chút xíu máu hoàng tộc nên suy nghĩ có phần truyền thống, theo gia phong lễ giáo.

Nhất thời bà bị Ngôn Ngôn dọa đến mặt mày xanh mét, choáng váng muốn xỉu, rồi khóc lóc dãy dụa, cả nhà náo loạn thành một đống rối hơn cả tơ vò.
Dù đã hơn mười giờ đêm Thomas vẫn bị triệu tập đến biệt thự của ba mẹ Ngôn Ngôn, ông bà vừa đấm vừa xoa hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng ba mẹ Ngôn Ngôn đề nghị làm đám cưới trong vòng một tuần, lợi dụng việc bụng của Ngôn Ngôn chưa lớn, mặc áo cưới sẽ không bị lộ.

Nếu không mặt mũi ông bà cũng bị mất hết, làm sao còn dám đưa mặt ra làm ăn kinh doanh gì nữa.
Sau đó còn yêu cầu Ngôn Ngôn phải tạm ngừng việc học, ở lại Việt Nam sinh con, chờ em bé lớn chút rồi mới đem trở lại Úc.
Thomas vừa nghe ba mẹ Ngôn Ngôn lên bảng kế hoạch xong thì toát mồ hôi hột.

Đúng là anh có để ý và thích Ngôn Ngôn nhưng chuyện lập gia đình… anh chưa hề nghĩ tới.
Tại nước phương tây như Úc, chuyện có con trước khi kết hôn là rất đỗi bình thường, bạn bè anh cũng nhiều người như vậy, ngay cả cưới một người phụ nữ đã có ba mặt con với chồng trước cũng không thành vấn đề.

Điều quan trọng là hai người chung sống có hòa hợp với nhau hay không chứ không phải vì ‘bác sĩ kêu phải cưới’.

Ví như thái tử Charles của nước Anh, sau khi công nương Diana mất thì cưới vợ kế, mà người phụ nữ này cũng đã có hai đứa con gái với chồng trước rồi.

Hoàng tộc Anh còn như vậy huống hồ gì dân thường như Thomas.
Từ đầu đến cuối Ngôn Ngôn đều phản kháng, la đến khản cổ mà ba mẹ cô chẳng mảy may quan tâm đến.

Ông bà cũng phải bảo vệ thể diện của ông bà.
Thomas ngồi bóp trán suy tính một hồi, xem ra cuộc đời độc thân của anh phải kết thúc rồi.
Anh thở ra một hơi, bởi vì có lỗi nên không dám cư xử quá quắt với ba mẹ Ngôn Ngôn, anh còn hứa hẹn sẽ nhờ ba mẹ qua nhà bàn chuyện vào ngày mai.
Tất nhiên ba mẹ Ngôn Ngôn vui mừng còn không kịp, bắt lấy cơ hội phối hợp ăn ý với ông bà Whaley nhanh chóng đặt tiệc, in thiệp mời, sửa sang nhà cửa để làm lễ Vu Quy cho con gái chỉ trong vòng một tuần lễ.
Ra giêng là phải cưới!
Tuy Ngọc Lan đã biết được tin tức nhưng khi cô nhận được thiệp mời thì vẫn ngạc nhiên, há hốc miệng đến không khép lại được.


Không ngờ cô bạn thân cứ như vậy mà lên xe hoa rồi.

Ngày cưới, buổi sáng làm lễ rước dâu, cả cô dâu chú rể đều mặc áo dài.

Không biết bà Chi kiếm đâu ra thợ may có thể may áo dài nhanh đến như vậy, chỉ ba ngày là nhận áo.

Ngôn Ngôn mặc áo dài bằng vôn chiffon màu đỏ có thêu hình chim phượng, không mang khăn đóng như thường lệ mà chỉ bới tóc xéo và cài hoa tươi.

Còn chú rể Thomas mặc áo dài cách tân thêu rồng, nhìn như ngôi sao nam nổi tiếng.

Cả hai đều được bà con họ hàng khen đáo để, xứng lứa vừa đôi.
Hơn nữa, nhìn xem một loạt xe hoa Limousine và Mercedes, BMW, Audi…!được huy động đến đón dâu, ai cũng phải giơ lên ngón tay cái để tán thưởng…
Buổi tối đãi tiệc ở nhà hàng, Ngôn Ngôn mặc áo xoa rê đuôi dài màu cam nhạt ẩn phía trong ren trắng, tuy không có thời gian chuẩn bị từ trước nhưng dựa theo năng khiếu thời trang của mình, Ngôn Ngôn vẫn chọn được một chiếc váy khá ưng ý.

Áo chỉ có một bên vai, bên kia đế trống khoe vai trần thon thả, thắt nơ màu cam nhạt ở giữa, phần ngực và phía dưới đuôi áo kết pha lê.

Tuy không cầu kì lộng lẫy nhưng được cái theo phong cách rất tây, đơn giản mà xinh đẹp.
Đặc biệt bộ trang sức của bà Chi tặng cho Ngôn Ngôn nhân ngày xuất giá, thu hút mọi ánh nhìn, làm cho các nữ quan khách đều phải thèm nhỏ dãi.

Từ vương miện, dây chuyền, nhẫn, lắc tay đều kết bằng kim cương loại năm ly, còn hàng hà sa số hột xoàn tấm tạo kiểu xung quanh làm cho cả đêm Ngôn Ngôn đều rực rỡ lóng lánh, phát ra hào quang chói lóa như tiên nữ.

Nghe Ngôn Ngôn nói, bà Chi đã chuẩn bị bộ trang sức này từ khi cô lên mười sáu tuổi.
Ngoài ra, hai người anh của Ngôn Ngôn cũng không phải nhân vật đơn giản, họ mặc áo comple đứng tiếp khách phụ ba mẹ, ai cũng phong độ hơn người, những nữ minh tinh cũng bao quanh hai anh không ngớt.

Nghe nói hai người đều kinh doanh và quản lý công ty ở thủ đô, ba mẹ Ngôn Ngôn ở thành phố M hỗ trợ.
Ông bà Whaley rất vui vẻ phối hợp gia đình nhà gái tổ chức một lễ thành hôn có một không hai ở thành phố M.

Tiệc cưới hai bên nhập một được đãi ở nhà hàng năm sao, các sảnh được trang trí theo chủ đề mùa xuân, toàn bộ backdrop cực lớn để chụp hình kỷ niệm với quan khách đều được kết bằng hoa tươi, trên bàn tiệc, trên sân khấu, kể cả thảm đỏ cho cô dâu chú rể bước vào cũng tràn ngập hoa, chuỗi pha lê và ánh nến lung linh, không gian sang trọng và lãng mạn không thể thể diễn tả bằng lời.

Số lượng khách mời cũng đông đảo không kém một đám cưới của Hoàng gia.

Bởi vì hai nhà đều là dân kinh doanh nên bạn bè, khách hàng, đồng nghiệp rất nhiều.

Kể cả bản thân Ngôn Ngôn cũng có rất nhiều bạn, từ bạn cấp hai, cấp ba đến bạn học chung các môn năng khiếu, còn có bạn bè đi chơi gặp rồi kết thân.

Tóm lại, tiệc cưới đầu tiên của nhà Whaley mời hơn một ngàn khách, kết quả mấy sảnh tiệc của nhà hàng khách sạn đều bị bao trọn một đêm.
Ngày hôm sau, đám cưới rình rang này nghiễm nhiên được đăng trên trang nhất ở tất cả các tờ báo trong nước.

Bởi vì số lượng chính khách và nghệ sĩ được mời đến đông không thể tả, cộng thêm số đại gia tai to mặt lớn trong và ngoài nước tham dự, khiến mấy tờ báo còn dám so sánh đám cưới của tổng giám đốc W2 và thiên kim tập đoàn xuất nhập khẩu đứng thứ nhất Việt Nam được ví như một sự kiện thảm đỏ* quốc nội nổi đình nổi đám.
(*Liên hoan phim Cannes, sự kiện mà mấy cô minh tinh mặc váy áo lộng lẫy đi trên thảm đỏ để được chụp hình í).
Sau đám cưới, Ngôn Ngôn vẫn ở nhà của ba mẹ ruột, vì ông bà Whaley, Nguyên Triệt và Ngọc Lan phải trở về Úc.

Thomas vẫn bận trăm công ngàn việc nên đám cưới chưa được bao lâu lại phải bay qua Thượng Hải.

Ngôn Ngôn ở lại với ba mẹ để dưỡng thai cũng là chuyện nên làm.

“Sau này em muốn tổ chức đám cưới ở đâu? Có thích như Tom và Ngôn Ngôn không?”
Đang ngồi trên máy bay trở về Úc, Nguyên Triệt hỏi nhỏ Ngọc Lan, ừ… cô đã nói muốn chuyện gì cũng được bàn bạc cho nên hắn nghĩ nên hỏi trước để cô không phật ý.
Ngọc Lan đang đọc truyện trong ipad, nghe hỏi thì ngẩng đầu nhìn Nguyên Triệt, sau đó chắt lưỡi nói: “Làm đám cưới hoành tráng quá cũng rất mệt, lại có rất nhiều khoản phải chi.

Sau ngày cưới Ngôn Ngôn than thở rất nhiều, bảo đi đứng cả ngày không được nghỉ ngơi gì cả, mệt đến không ăn gì nổi nữa, còn truyền kinh nghiệm xương máu cho em nói rằng sau này đừng làm tiệc lớn như vậy.
Em nghĩ Ngôn Ngôn nói không sai, ngày trọng đại của đời mình thì mình nên thoải mái hưởng thụ niềm vui mới đúng.

Hay là…” Hai mắt cô đảo một vòng, ranh mãnh nói: “Hay mình trốn đi nơi nào đó, xuống biển cũng được, lên núi cũng được, bí mật làm đám cưới xong rồi quay về, giống như trong phim á anh…”
Cô nói xong còn cười hi ha không ngừng, như đã tìm được phát kiến vĩ đại vậy.
Nguyên Triệt nâng tay xoa đầu cô, sau khi bị hất ra vẫn không bỏ cuộc nhào đến hôn môi cô một cái, nói: “Được.”

Rốt cuộc, mấy tháng tiếp theo trôi qua như tên bắn, mỗi một tháng Nguyên Triệt đều nhìn bụng của Ngọc Lan đầy mong đợi nhưng mỗi lần đều bị thất vọng tràn trề.

Hắn vẫn kiên nhẫn không bỏ cuộc, mỗi đêm đều hì hục cày bừa, còn không ngừng tham thảo tài liệu nói về cách để vợ mang thai hiệu quả.
Ngọc Lan cũng mong có em bé nhưng mấy tháng không phòng ngừa cũng không thấy tin tức gì, lắm lúc cô còn nghĩ đến tình huống bản thân không biết có bị vô sinh hay không nữa.

Ngoài sợ hãi về vấn đề này, cô còn lo lắng cả chuyện học hành, không bao lâu nữa cô sẽ tốt nghiệp cho nên đầu óc luôn bị căng thẳng hồi hộp.
Từ Phật, Chúa cho đến các vị tiên trên trời đều bị cô cầu khấn một lượt.
Đến khi thi xong môn cuối cùng Ngọc Lan mới thở phào nhẹ nhõm.

Cuộc đời sinh viên ba năm như vậy là kết thúc rồi.

Tháng ba năm sau, trời xanh mây trắng, Ngọc Lan hãnh diện mặc áo cử nhân đầu đội nón vuông, khi được xướng tên thì tràn đầy tự tin bước lên sân khấu lãnh bằng tốt nghiệp đại học.
Phía dưới sân khấu, Nguyên Triệt cầm trong tay một bó hoa tươi thật to, kế bên còn có bà Whaley ẵm cháu trai ú nù gần tám tháng, Ngôn Ngôn thì ôm gấu bông mặc áo tốt nghiệp to đùng, ông Whaley thì liên tục bận rộn với máy chụp hình của mình.
Ngọc Lan thấy bọn họ, trong lòng dạt dào xúc động, mắt hơi rơm rớm, nhưng cô khống chế không cho nước mắt chảy ra, ngược lại hé miệng nở một nụ cười thật tươi, đẹp hơn cả hoa phượng tím* đầy thi vị ở Úc.
(* Cây Jacaranda, mọc rất nhiều ở Úc, vào mùa xuân tháng 9 – 10, sẽ thấy được nhiều con đường trồng một dãy cây phượng nở rộ hoa tím rất đẹp mắt).
Sau khi lãnh bằng cấp, đám sinh viên tốt nghiệp liền xếp hàng với gia đình và bạn bè, chờ đợi đến phiên thợ ảnh chuyên nghiệp chụp cho vài tấm, hoặc chụp ảnh cá nhân hoặc chụp cùng gia đình tùy theo sự lựa chọn và khả năng tài chính.
Tất nhiên bà Whaley đòi chụp tất cả các kiểu mà thợ chuyên nghiệp đưa ra, còn bảo anh ta rửa hình làm hai bộ, một bộ treo ở nhà Nguyên Triệt, một bộ cho nhà của ông bà.

Thợ chụp hình vui đến cười không khép miệng.
Sau khi Ngọc Lan tốt nghiệp, Nguyên Triệt làm giấy tờ xin nghỉ phép thâm niên* kéo dài ba tháng, đem theo Ngọc Lan lên tàu du lịch làm một kì nghỉ dài hạn khó quên cho hai người, cũng xem như an ủi và đền bù cho mơ ước không được thực hiện trọn vẹn của Ngọc Lan.
Hơn nữa, họ cũng sẽ âm thầm bí mật kết hôn ở Hawaii, hòn đảo ngọc của Thái Bình Dương.
(* phép thâm niên: ở Úc khi một người làm việc toàn thời gian ‘38 tiếng/tuần’ trong vòng 7 năm ở cùng công ty tư nhân hoặc chính phủ thì được hưởng chế độ này, người đó sẽ được nghỉ ngơi 3 tháng và được hưởng toàn bộ lương bổng trong thời gian đó).
Dọc theo hải trình, tàu du lịch to lớn chạy qua một vài quốc gia và biển đảo khác nhau, như thành phố Aukland của New Zealand, một số hòn đảo thuộc Pháp như Tahiti, Moorea, Bora Bora.

Khi tàu chạy đến Hawaii có ghé ngang qua đảo Hilo rồi Lahaina mới cập bến cảng Honolulu, lúc đó Nguyên Triệt mới dám hỏi Ngọc Lan có cam lòng từ bỏ ước mơ làm việc trên tàu chưa, cô cười tủm tỉm rồi bĩu môi nói, ‘Được đi du lịch thế giới miễn phí, ai lại không muốn chứ?”
“Chuyến đi này chỉ mất mười chín ngày, sau khi về Úc lại chọn một tour khác, đi Châu Âu, Canada hay mấy bang nổi tiếng của Mỹ chẳng hạn?”
Hai người đang đứng trên boong tàu, gió miền nhiệt đới mát mẻ dễ chịu thổi đến, mơn man gương mặt và mấy lọn tóc của Ngọc Lan.

Cô vuốt tóc ra sau tai, ôm lấy cánh tay rắn rỏi của Nguyên Triệt, hơi khó xử nói: “Hộ chiếu của em vẫn là Việt Nam rất khó xin được visa đi Canada hay Mỹ đó.”
Nguyên Triệt bật cười, búng nhẹ lên trán cô: “Vậy bây giờ em đang ở đâu?”
“Hawa…” Ngọc Lan ý thức mình đang nói gì liền ngậm miệng lại.

Không phải cô đang ở Mỹ rồi sao? Nhớ lại còn xấu hổ, lúc còn bé xem manga cô còn tưởng Hawaii là của Nhật nữa cơ chứ.
Nhưng thật sự dễ xin visa như vậy? Tuy là từ đầu đến cuối Nguyên Triệt làm giấy tờ cho cả hai nhưng mà cô từng nghe Tuyết Trân nói, có nhiều người Việt đã là thường trú dân ở Úc rồi nhưng chưa vào quốc tịch cũng không dễ dàng xin visa đi Mỹ.

Cô không có tài sản, tuổi còn trẻ được visa dễ như ăn cháo vậy có chút ly kì đấy.
“Sao em xin được visa dễ dàng vậy ta?”
“Em có nhà, có xe, có tiền gửi ngân hàng ở Úc, chỉ xin một cái visa sao họ có thể gây khó khăn cho em được?”
Đúng vậy, cô có xe hơi riêng nhưng mà chuyện có nhà có tiền thì có chút không thông.
Nguyên Triệt thấy cô suy nghĩ đến nổi mặt nhăn như trái khổ qua thì phì cười, trầm ấm giải thích vào tai cô: “Không phải em sử dụng chung tài khoản ngân hàng với anh à? Nhà ở hiện tại anh cũng đã điền tên em vào.

Còn một chuyện nữa, đúng ra anh định trở về Úc mới báo em biết, xem như quà mừng em trở thành bà Nguyễn…
Trong một năm này, anh đã lần lượt nhờ luật sư chuyển hết cổ phần, tài sản và bất động sản của anh sang tên em rồi…
… Sau này anh đã là người vô sản, vợ à đừng chạy nhé!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.