Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 14


Đọc truyện Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh – Chương 14

Kiều Mạch đang ngồi ở trên sô pha xem TV, hình ảnh một người đàn ông cùng một người phụ nữ trong đó đang không ngừng khắc khẩu, thanh âm ồn ào làm anh cảm thấy đau đầu.

Trong không khí tràn ngập hương vị ê ẩm không biết tên, hương vị thịt  hỗn loạn, không biết vì cái gì, Kiều Mạch lại có chút ghê tởm.

Đinh Thu Vinh còn ở trong phòng bếp bận rộn, mặc tạp dề màu nâu, eo cong, cẩn thận xem lẩu thịt, hơi nước làm tầm mắt Kiều Mạch có chút mơ hồ, anh dùng sức xoa xoa đôi mắt, vẫn thấy không rõ Đinh Thu Vinh.

“Thu Vinh.” Kiều Mạch tâm hoảng ý loạn, nhịn không được gọi hắn một tiếng.

Đinh Thu Vinh đưa lưng về phía anh không hề quay đầu lại, tựa hồ là sa vào thế giới chính mình, đối với âm thanh bên ngoài ngoảnh mặt làm ngơ, cong eo như cũ hết sức chuyên chú dùng cái muỗng quấy niêu lẩu thịt.

Kiều Mạch cảm thấy có điểm không phù hợp, anh từ trên sô pha đứng lên đi đến phòng bếp, vừa đi vừa gọi Đinh Thu Vinh: “Thu Vinh, em đang làm gì, vì sao không để ý tới anh?”

“Em đang nấu thịt.” 

Thanh âm Đinh Thu Vinh có chút mờ ảo, lại quỷ dị, tựa hồ mang theo cảm xúc sung sướng nào đó, Kiều Mạch dừng ở bên lỗ tai hắn, da gà cứ thể nổi lên từng trận.

“Chúng ta đêm nay có thể ăn rau không?” Kiều Mạch rốt cuộc nhịn không được đem yêu cầu của mình đưa ra, bởi vì anh thật sự không muốn ăn thịt nữa, hơn nữa đoạn thời gian sau này, anh cũng sẽ không muốn phải ăn thịt.

Đinh Thu Vinh trầm mặc, múc một muỗng thịt vào bát, xoay người u oán nhìn Kiều Mạch: “Vì sao lại không ăn thịt? Là em làm nên không thể ăn sao?”

“Không không không, em làm ăn rất ngon.” Kiều Mạch vội vàng mở miệng, “Anh chỉ là, chỉ là ăn quá nhiều, muốn thay đổi khẩu vị.”

“Vì sao không ăn? Anh ăn nó xem nào…” Đinh Thu Vinh đem chiếc đũa nhét vào trong tay Kiều Mạch, có ý muốn đem bát đưa cho anh ăn.

“Anh thật sự không ăn được.”

Nhìn bộ dáng cường thế của Đinh Thu Vinh, tâm tình của Kiều Mạch cũng hạ dần xuống, thanh âm anh lạnh lẽo hẳn: “Thu Vinh, em không thể bức anh ăn thứ mà anh không thích.”

“Anh phải ăn nó ngay.” Đinh Thu Vinh lặp lại những lời này.


“Anh không muốn ăn!” Kiều Mạch nhịn không được nâng giọng cao lên. 

“Anh phải ăn……” Đinh Thu Vinh trực tiếp cầm lên một miếng thịt, muốn nhét vào miệng của Kiều Mạch. 

Kiều Mạch dùng sức đẩy tay đối phương ra. 

“Anh không muốn ăn! Em sao cứ phải bức anh như vậy!”

Khuôn mặt của Đinh Thu Vinh đột nhiên trở nên dữ tợn, chậm rãi đi tới chỗ Kiều Mạch.

“Anh phải ăn nó.”

“Anh không ăn!” Kiều Mạch phẫn nộ rống lên một câu, bỗng nhiên cảm giác toàn bộ thế giới đều đất rung núi chuyển.

“Kiều Mạch, Kiều Mạch? Tỉnh tỉnh……”

Kiều Mạch bỗng nhiên mở mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là trần nhà phòng ngủ quen thuộc, bên tai là thanh âm ôn nhu của Đinh Thu Vinh, hắn ấn bả vai Kiều Mạch, nhẹ giọng hỏi: “Anh có phải ác mộng hay không, chảy thật nhiều mồ hôi đây này…”

Còn chưa từ cơn ác mộng lấy lại tinh thần, Kiều Mạch đã vung tay đẩy mạnh tay đối phương ra khỏi người mình. 

“Kiều Mạch?” Đinh Thu Vinh kinh ngạc.

Kiều Mạch lúc này mới phản ứng lại, anh sờ sờ cái trán, tất cả đều là mồ hôi lạnh, tim đập còn nhanh, trong lòng có cảm giác đột ngột, làm anh nhịn không được ngồi ngay ngắn.

“Xin lỗi, anh vừa mới gặp ác mộng.”

Đinh Thu Vinh dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán của Kiều Mạch: “Trên người của anh toàn là mồ hôi, muốn đi tắm rửa một cái hay không?”

“Được.” Kiều Mạch gật đầu. Anh hiện tại nhìn mặt Đinh Thu Vinh thôi là nhịn không được nhớ tới khuôn mặt trong mộng kia, nhưng anh cũng biết mộng là giả, là không thể tin, lúc này tắm rửa một cái có lẽ có thể làm mình tỉnh hẳn khỏi ác mộng.


Tắm xong, Kiều Mạch mặc áo ngủ xoa khô tóc đi vào phòng khách, Đinh Thu Vinh đang ở trong phòng bếp bận rộn, dọa anh giật mình, còn tưởng rằng lại là đang nằm mơ, vội vàng chạy vào phòng bếp nhìn tận mắt, ra là không phải làm thịt mà là làm bánh rán. 

Hôm nay là cuối tuần, Kiều Mạch và Đinh Thu Vinh đều không cần tăng ca, trong lòng anh nghĩ nên đi chỗ nào hẹn hò mới tốt, chờ đến khi ăn cơm sáng xong, Đinh Thu Vinh do dự đã lâu, lại lắc đầu.

“Kiều Mạch, em không muốn đi ra ngoài.”

“Đi ra ngoài xem phim, dạo phố, thuận tiện thả lỏng một chút.” Kiều Mạch khó hiểu, “Làm việc cả tuần cũng mệt rồi, chúng ta cũng chưa hẹn hò lần nào, vừa lúc có cơ hội này thì đi ra ngoài một chút.”

Đinh Thu Vinh thoạt nhìn có lẽ đã động tâm, nhưng vẫn kiên định lắc đầu: “Không được, em bây giờ không thể đi ra ngoài.”

Nếu đi ra ngoài…… Bị người từng tiếp xúc cuối cùng khác phát hiện đi cùng Kiều Mạch, đại khái mang lại bối rối nghiêm trọng cho Kiều Mạch, cho nên vẫn là không nên đi ra ngoài thì tốt hơn. 

“Thân thể không thoải mái sao?” Kiều Mạch hỏi.

Đinh Thu Vinh lắc đầu, lại gật gật đầu: “Hình như là có một chút, nhưng mà em cũng không xác định được. Như vậy đi, em gọi Quý Ôn lại đây, để cậu ấy cùng anh đi ra ngoài chơi, thế nào?”

Kiều Mạch: “…… Anh muốn hẹn hò với em mà.”

“Nhưng mà……”

“Được rồi, nếu thân thể em không thoải mái thì chúng ta ở nhà chơi cũng được.” Kiều Mạch ngồi ở trên sô pha không đứng dậy, chỉ là ngáp một cái, “Đi ra ngoài chơi cũng mệt mỏi, ở nhà nghỉ ngơi tốt hơn.”

Buổi tối anh gặp ác mộng, cảm giác giấc ngủ chất lượng không tốt, hiện tại còn rất muốn ngủ.

Đinh Thu Vinh ngồi bên cạnh Kiều Mạch, để đầu đối phương gối lên đùi mình, nhẹ nhàng ấn huyệt Thái Dương cho anh, giảm bớt căng thẳng cho đối phương. 

“Còn chưa có hỏi anh gặp ác mộng gì, buổi sáng mà lại bị dọa thành như vậy.”


Kiều Mạch lập tức hồi tưởng lại cơn ác mộng đó, có điểm mất tự nhiên mở to mắt, bình tĩnh nhìn trong Đinh Thu Vinh chốc lát, lại nhắm mắt lại, lười biếng nói: “Anh mơ thấy em bức anh ăn thịt.”

Tay Đinh Thu Vinh run run, lập tức ấn mạnh, ấn làm Kiều Mạch nhảy dựng, đầu phản xạ nâng lên, tránh tay đối phương.

“Thu Vinh?”

“…… Hả?” Đinh Thu Vinh bỗng nhiên phục hồi tinh thần, xin lỗi bằng cách xoa xoa đầu Kiều Mạch, “Thật ngại quá.”

“Em vừa mới nghĩ gì thế?” Kiều Mạch làm như không có việc gì hỏi, “Giống như sợ hãi cái gì vậy.”

Đinh Thu Vinh nói: “Em không nghĩ tới chuyện  nấu ăn lại mang cho anh áp lực lớn như vậy, em chỉ hy vọng anh có thể mập lên một chút, bổ sung dinh dưỡng nhiều chút.”

Kiều Mạch vội vàng ngồi ngay ngắn, ôm chặt đối phương, hôn lên môi hắn một nụ hôn nhẹ: “Em không cần nghĩ nhiều, anh không phải có ý này.”

“Vậy, em còn có thể nấu thịt cho anh ăn không?” Đinh Thu Vinh nhấp nhấp môi.

“…… Có thể.” Kiều Mạch cười gật đầu, trong lòng lại thật thống khổ.

Coi như là an ủi an ủi Đinh Thu Vinh đi, dù sao cũng là sở thích của hắn, mình tốt nhất là nên cổ vũ, còn nữa, nếu mình không khích lệ đối phương thì còn có ai sẽ đồng tình với sở thích của hắn.

Buổi sáng cả hai ngồi với nhau xem phim, là bộ lão phiến tử*, hình ảnh không tính đặc biệt tốt, chỉnh chất lượng đến mức cao, Kiều Mạch nhẫn nại xem trong chốc lát, lại như lọt vào trong sương mù, nội dung chính là một đôi vợ chồng mỗi ngày đều từ tầng hầm ngầm lấy ra một ít thịt người nấu để cho mấy đứa trẻ ăn, chưa nói tới máu me, bạo lực, Kiều Mạch xem thôi cũng cảm thấy dạ dày mình từng đợt sôi lên, đặc biệt là đang xem đến đoạn người dùng cái muỗng xào xáo thịt trong chảo lớn, anh rốt cuộc hối hận sao mình lại mở mắt ra xem làm chi. 

(*:Kẻ dối trá, kẻ lừa đảo)

Đinh Thu Vinh xem phim, hoàn toàn đắm chìm vào bộ phiến tử này, có đôi khi còn bình luận vài câu, hơn phân nửa đều là “Lửa cháy không đủ” “Không nên xử lý như vậy, xào thế này là hỏng hết mất” “Cho gia vị như vậy sẽ rất khó ăn, phá hư hương vị rồi” mấy câu linh tinh, làm lông tơ Kiều Mạch đứng thẳng.

Anh cảm thấy Đinh Thu Vinh tựa hồ là có chút xa lạ.

Bên ngoài đối phương là một bộ dáng ôn nhu nhưng bên trong chính là một kẻ yêu thích huyết tinh bạo lực, phải không?

Tuy rằng Kiều Mạch thấy sở thích thì là sở thích, hiện thực thì là hiện thực, không thể nói nhập làm một, nhưng Kiều Mạch vẫn khống chế không được trong lòng mình dần dần nảy sinh sự hoài nghi.

Chuyện Trác Tuấn Vũ làm cũng đã đủ khiến anh xuất hiện thêm mấy cái tâm nhãn, chuyện lần trước làm anh ý thức được, người thực sự có khuynh hướng nguy hiểm, ngoài mặt sẽ không bại lộ ra, nhưng là người thì vô luận ngụy trang như thế nào đi chăng nữa, luôn sẽ lộ ra một ít dấu vết. Anh đã căn cứ một ít dấu vết để lại, cuối cùng phát hiện Trác Tuấn Vũ không phù hợp.

Mà hiện tại, anh cảm thấy Đinh Thu Vinh đã bắt đầu có điểm không phù hợp rồi. 


Nhưng bất đồng chính là, lần trước mình gặp chuyện, lúc sau còn có thể tìm Đinh Thu Vinh kể ra, nhưng hiện giờ là Đinh Thu Vinh, anh biết tìm ai kể ra đây…

Qua sau một lúc lâu, Đinh Thu Vinh cảm thấy bên cạnh mình có chút không đúng, bớt thời giờ nghiêng đầu nhìn Kiều Mạch một cái, ngoài ý muốn thấy đối phương nhìn mình, ánh mắt lộ ra biểu cảm trầm tư: “Anh sao không xem nữa vậy?”

Kiều Mạch quơ quơ đầu: “Anh cảm thấy không khoẻ.”

Đinh Thu Vinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ quả quýt trên tường: “Đợi lát nữa phải ăn cơm trưa.”

Nghe thấy cơm trưa, Kiều Mạch cảm thấy dạ dày mình tựa hồ càng thêm không thoải mái, anh có điểm khó chịu nhíu nhíu mày: “Anh không muốn ăn uống gì đâu.”

Đinh Thu Vinh lúc này mới phản ứng, vội vàng đem máy tính khép lại: “Lần sau không xem loại phim này nữa.”

“Không sao.” Kiều Mạch hít sâu một hơi, “Cơm trưa em tự ăn đi, anh đi ngủ trước.”

“Được.” Đinh Thu Vinh vuốt trán anh, nhỏm dậy hôn hôn khóe miệng Kiều Mạch, “Vậy anh ngủ đi.”

Nằm trở về trên giường, Kiều Mạch trằn trọc, một chút buồn ngủ đều không có, căn bản ngủ không yên, anh lấy di động, lại thả trở về.

Hiện tại loại tình huống này, anh căn bản liền không biết mình nên nói với ai, anh không phải người chuyên nghiệp, đối với phương diện tâm lý không nghiên cứu gì, vô pháp phán đoán chuẩn xác trong lòng Đinh Thu Vinh rốt cuộc nghĩ đến cái gì.

Vô pháp biết được ý tưởng của đối phương làm Kiều Mạch thập phần bất an, anh rất sợ rằng Đinh Thu Vinh chính là người tiếp bước Trác Tuấn Vũ.

Bỗng nhiên hiện ra, một người xuất hiện trong đầu Kiều Mạch, làm anh một lần nữa cầm lấy di động.

Nếu tìm hắn nói, hẳn là có thể.

Lâu chủ: Ở chung ngày thứ 20. 

Chuyện đã có chút gấp gáp, anh ấy bắt đầu hoài nghi mình rồi, ánh mắt ấy nhìn đã thấy có gì đó không phù hợp. 

Di thư đã viết xong, mình phải bắt đầu hành động ngay. 

————ngày 12/3/2016, vừa đăng. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.