Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 13


Đọc truyện Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh – Chương 13

Tới gần thời gian tan tầm, Kiều Mạch ngồi ở bàn công tác mà phát ngốc, Nguyễn Thanh đang chuyên tâm nhìn văn kiện trong tay.

Kiều Mạch nhìn nhìn đồng hồ, cách giờ tan tầm còn mười phút, trong lòng anh do dự.

Đợi lát nữa nên mở miệng nói với Đinh Thu Vinh như thế nào mới được đây.

Anh thật sự không muốn ăn thịt, tuy rằng Đinh Thu Vinh làm thịt thật sự rất ngon, thịt kho tàu, chiên tạc, xào, yêm gia vị, hầm, đều đổi mới khẩu vị, nhưng anh vẫn cảm thấy mình gần đây bởi vì ăn thịt quá nhiều mà miệng lưỡi khô khốc, chẳng khác gì muốn bốc hoả. Hơn nữa thịt ăn quá nhiều, làm cho anh gần đây vô cùng thèm rau, đã sắp mê muội đến chết rồi.

Theo ngày thường, buổi tối hôm nay khẳng định lại là món ăn mặn, gần đây cũng không hiểu tại sao, khẩu vị của Đinh Thu Vinh ngày càng khác thường, món  mặn luôn mang theo vị ê ẩm, ăn lên có chút kỳ quái.

Nhưng Kiều Mạch thật sự thật sự thật sự rất muốn ăn thức ăn chay rồi, hiện tại có một một mâm rau xanh trước mặt, anh có thể ăn liền ba bát cơm.

Năm giờ, nhưng Kiều Mạch vẫn ngồi ở bàn mặt không có nhúc nhích, phát ngốc.

Nguyễn Thanh đã cất giấy tờ trong tay, chuẩn bị rời đi, nhưng lại nhìn thấy Kiều Mạch phát ngốc lại nhịn không được nhìn nhiều hơn. 

“Cậu không xuống sao?” Nguyễn Thanh hỏi.

Kiều Mạch lấy lại tinh thần, uể oải ỉu xìu nhìn thoáng qua Nguyễn Thanh: “Tôi lại ngẩn người rồi.”

Anh cũng lười quan tâm, dù sao Nguyễn Thanh chưa bao giờ để ý này nọ, giống như đối xử với anh lúc nào cũng là bộ dáng phóng túng, làm Kiều Mạch có đoạn thời gian cảm thấy không thể hiểu được, chạm không được đến não, anh thậm chí cho rằng đối phương thích mình, nhưng mà biết đến mấy tin tức hoa hoa của Nguyễn Thanh, đối phương một bộ thẳng nam làm anh yên lòng, cũng không hề nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cái lão tổng này có chút cổ quái, hoặc là khá giống thuộc tính M  đi.

Kiều Mạch chỉ suy đoán trong lòng mà thôi, nghĩ đến có người cầm roi da nhỏ vụt Nguyễn Thanh trừu một đốn, trong lòng anh cư nhiên cảm thấy thực sảng khoái, trên mặt cũng nhịn không được mang lên ý cười. 

“Chuyện gì tốt mà cười như vậy?” Nguyễn Thanh nhướng mày, nhấc chân đi rới chỗ Kiều Mạch.

Kiều Mạch vội vàng lắc đầu: “Không có gì.”

Thanh âm Nguyễn Thanh hơi lạnh: “Nói.”

“…… Tôi suy nghĩ buổi tối trở về ăn cái gì.” Kiều Mạch nói dối.

“Vậy cậu cười cái gì?”

“Nghĩ đến ăn liền nhịn không được cười ra.” Kiều Mạch tiếp tục nói dối.

Kỳ thật hiện tại nghĩ đến Đinh Thu Vinh làm bữa tối là anh chỉ biết khóc ra.

Nguyễn Thanh lại cho là thật, cho rằng Kiều Mạch có sở thích ăn, không khỏi dừng một chút: “Vừa lúc tôi muốn đi ăn cơm, cậu và tôi cùng đi.”


“Được được được!” Kiều Mạch không chút do dự gật đầu đáp ứng.

Như vậy thì sẽ không cần phải nói dối Đinh Thu Vinh là tăng ca, cũng không cần trở về ăn thịt hắn làm, Kiều Mạch cầu mà không được.

Nhìn Kiều Mạch cao hứng như vậy, Nguyễn Thanh cũng nhịn không được nhếch khóe miệng, tâm tình thực sung sướng, xoay người dẫn đầu đi xuống.

Kiều Mạch nhanh chóng thu dọn, đi theo phía sau Nguyễn Thanh vừa đi một bên gọi điện thoại, một lát sau Đinh Thu Vinh mới nhận được.

“Kiều Mạch, em đến dưới lầu công ty anh, anh sao còn chưa có ra?” Đinh Thu Vinh nói bằng thanh âm thực ôn hòa.

Kiều Mạch nhìn thoáng qua phía sau lưng Nguyễn Thanh, nhỏ giọng nói: “Anh đêm nay muốn bồi lão tổng tăng ca, em đi về trước đi.”

Đinh Thu Vinh dừng một chút: “Sao lại đột nhiên gấp gáp như vậy?”

“Thì là tăng ca mà.”

Nguyễn Thanh cười như không cười nhìn anh một cái.

“Vậy đêm về sẽ ăn cơm đúng không?” Đinh Thu Vinh hỏi.

“Đại khái sẽ ở bên ngoài ăn.” Kiều Mạch đè thấp thanh âm, “Em cứ ăn trước đi, có thể là anh sẽ về muộn, em cứ ngủ trước.”

“Ừ, em biết.” Trong giọng nói Đinh Thu Vinh hỗn loạn nồng đậm mất mát, nhưng là săn sóc nói, “Vậy anh không được uống rượu, về trễ thì gọi điện thoại cho em, em sẽ đón anh.”

Kiều Mạch có điểm áy náy: “Anh biết rồi.”

Treo điện thoại, Kiều Mạch cũng không biết nên nói cái gì, trộm liếc mắt Nguyễn Thanh một cái, trên mặt đối phương mang theo nét cười nhạt nhất quán, nhìn không ra tâm tư, nhưng Kiều Mạch cảm thấy gã giống như đang giận.

Cũng không biết mình vì sao lại biết, nhưng cảm giác Nguyễn Thanh đang tức giận là thật, rõ ràng vừa rồi thời điểm hai người ở văn phòng tâm tình đối phương vẫn rất tốt, mình vừa đánh một chiếc điện thoại gã liền giận, chẳng lẽ là không thích chuyện yêu đương của cấp dưới? Cảm thấy sẽ chậm trễ việc?

Kiều Mạch cảm thấy có gì đó sai sai, Nguyễn Thanh bỗng nhiên cười hỏi câu: “Bạn gái cậu?”

“Ân, là đối tượng của tôi.”

“Ra vậy.”

Vừa lúc lúc này thang máy mở, Nguyễn Thanh sau khi ném những lời này cũng không quay đầu lại liền đi luôn.

Kiều Mạch:……


Phía trước Nguyễn Thanh giống như sẽ nói “Đây là khăn quàng cổ của cậu? -Ném!” “Màu sắc cà vạt này tôi không thích. – Thay đổi” linh tinh, khoa trương nhất chính là có một lần trời mưa, thời điểm vào cửa  trên chân Kiều Mạch dính bùn, kết quả Nguyễn Thanh nhìn chằm chằm chân anh nửa ngày, vẻ mặt ghét bỏ nói “Cởi.”

Kiều Mạch thật muốn đi lên trực tiếp cho gã mấy quyền mới hả.

Làm bộ không nghe thấy đối phương nói, Kiều Mạch nhanh chân, đi theo phía sau đối phương, ra công ty.

Nguyễn Thanh bỗng nhiên dừng bước, Kiều Mạch không phòng bị thiếu chút nữa đụng vào cái ót đối phương, cũng may đúng lúc ngừng động tác của mình. 

“Ở chỗ này chờ một chút, tôi lập tức quay lại.” Nguyễn Thanh ném lại những lời này, hướng bãi đỗ xe bên kia đi.

Kiều Mạch nhìn Nguyễn Thanh đi xa, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng là đôi mắt lại nhìn xung quanh, muốn xem Đinh Thu Vinh có phải đang đợi anh không, nhưng tìm một vòng vẫn không tìm được, anh cũng không để ý, đối phương chắc là tiếp điện thoại lúc sau liền về nhà đi.

Lại tại chỗ đợi trong chốc lát, Nguyễn Thanh mới lái xe tới đây, dứng ở trước mặt anh. 

“Lên xe.”

Kiều Mạch thắt đai an toàn, nhìn Nguyễn Thanh mang kính râm giá hai lăm tám vạn kia: “Nguyễn tổng, chúng ta đi chỗ nào ăn cơm?”

Anh rất muốn hỏi, chúng ta có thể đi ăn mấy nhà hàng ăn nhỏ không? Thật sự ăn gì cũng được, anh không kén ăn, nhưng mà hiện tại ngàn vạn cũng đừng đi ăn cơm Tây.

Không có mùi vị, khẩu vị thanh đạm thì anh hết thảy đều không cần, nhưng mà anh không biết nên đi nơi nào, cũng không có cách nào, rốt cuộc chuyện này đều phải quyết định trên người Nguyễn Thanh. 

Nhưng Nguyễn Thanh không nói lời nào, chỉ hết sức chuyên chú lái xe, trên mặt tuy rằng cười, nhưng là lại cho người ta cảm giác lạnh lùng. 

Kiều Mạch không biết đối phương vì cái gì, nhưng cũng không nghĩ rằng tự thảo luận không thú vị, cho nên dứt khoát quay mặt đi chống cằm nhìn  cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, cũng không hề nói chuyện.

Cũng không biết qua bao lâu, Nguyễn Thanh bỗng nhiên thốt ra một câu: “Cậu muốn đi nơi nào ăn?”

Kiều Mạch: “…… Vì anh không biết chỗ nào tốt để ăn cơm?”

Nguyễn Thanh ho khan một tiếng, cũng có chút xấu hổ: “Mau nói.”

“…… Dừng ven đường, tùy tiện tìm cửa hàng đi.” Kiều Mạch nhìn nhìn thời gian, bọn họ ở trên đường lạch bạch đi lãng phí hơn nửa giờ.

Ở ven đường tùy tiện tìm một cửa hàng thức ăn nhanh, Nguyễn Thanh chọn lựa vài món ăn.


Lúc chờ đợi người phục vụ mang đồ ăn lên, Kiều Mạch có chút nhàm chán, tùy tay cầm lấy giấy ăn trên bàn bắt đầu gấp.

Trước kia thời điểm ngoại khoá, việc Kiều Mạch thích nhất là dùng giấy chiết hoa hồng, hiện tại nhàm chán thế nhưng cũng theo bản năng gấp hoa hồng. Một miếng giấy ăn rất nhanh ở ngón tay anh biến thành một đóa hoa hồng nửa mở, chỉ là mô hình nhưng thoạt nhìn rất đẹp.

“Cậu còn có thể gấp cái này?” Nguyễn Thanh có chút tò mò, không đợi Kiều Mạch phản ứng lại liền đưa tay cầm lại, “Rất giống.”

Kiều Mạch: “…… Quen tay hay việc.”

“Đưa tôi.” Nguyễn Thanh thưởng thức một đoá hoa hồng giấy trong tay, sau đó nhẹ nhàng cài lên áo mình, sau đó trên mặt lộ ra tươi cười, tựa hồ là thực vừa lòng hành vi của mình.

“Như vậy không hay lắm đâu……” Kiều Mạch có chút không biết nên làm cái gì, làm như vậy thật dễ  làm anh loạn tưởng a.

“Xin chào, đây là món ăn của hai ngươi.”

Người phục vụ đã đến làm tâm tư xấu hổ của Kiều Mạch tức khắc biến mất, trong lòng nhớ thương món ăn chay của mình, lập tức liền xoa xoa chiếc đũa, gắp cho mình một miếng, dây mướp có chút nóng, làm đầu lưỡi của anh đều vừa nóng vừa tê rần, anh hút mấy ngụm khí, nhịn không được đem đầu lưỡi vươn tới lượng lượng.

Đối diện Nguyễn Thanh không biết suy nghĩ cái gì, có chút không để ý, trong tay cầm ly nước, hướng bên miệng uống. Kiều Mạch cả kinh, vừa định nhắc nhở đối phương nước này vừa đun không lâu, nhưng ngay lúc này đây, liền thấy Nguyễn Thanh bị nóng run lên một chút, ly nước nước sôi rầm một cái toàn bộ đổ xuống quần áo bên ngoài.

“Anh không sao chứ!” Kiều Mạch vội vàng đứng lên, dùng khăn giấy lau lên phía trên quần áo đối phương, ngón tay chạm đến còn cảm nhận  được xúc cảm ẩm ướt, trên quần áo của Nguyễn Thanh còn hôi hổi nhiệt khí.

“Không có việc gì.” Nguyễn Thanh cúi đầu nhìn nhìn mình chỗ mình bị bỏng, trong mắt hiện lên một mạt sắc thái kỳ dị. 

“Có phải rất đau không, nhất định bị thương rồi, chúng ta nhanh đi bệnh viện.” Kiều Mạch có chút khẩn trương, dù sao cũng là ông chủ của mình, thời điểm tất yếu vẫn phải lấy lòng một chút.

“Không cần.” Nguyễn Thanh phất tay Kiều Mạch, dùng khăn giấy thấm cho khô chỗ quần áo, trên mặt không có thần sắc thống khổ.

Kiều Mạch thậm chí cảm thấy đối phương giống như có điểm sung sướng, chẳng lẽ thật sự không đau?

Nhưng nếu Nguyễn Thanh nói như vậy, Kiều Mạch cũng chỉ mặc kệ, anh thật sự không thể chạm đến được đầu óc người đang thấm quần áo kia. Có lẽ là quần áo dính nước, nguyên nhân hiện tại có chút lạnh, ướt vậy cũng thật không dễ chịu, tay Nguyễn Thanh đem cà vạt ở cổ áo kéo kéo, cởi mấy cúc áo ở trên. 

“Cậu ăn cơm đi.” Trên mặt Nguyễn Thanh mang theo ý cười, thoạt nhìn là thật sự không hề có chút bận tâm.

Kiều Mạch đành phải một bụng nghi vấn bắt đầu dùng bữa.

Chờ đến khi ăn xong, thấy còn sớm, Kiều Mạch nhìn nhìn đồng hồ, mới 7 giờ, sắc trời vừa tối được một lúc, người trên đường đi lại còn rất nhiều, tuy rằng thời tiết có chút rét lạnh, cũng có chút gió, nhưng vẫn không ngăn được dòng người.

Kiều Mạch nhớ rõ mình đã lâu không đi đâu chơi, xem ra vẫn nên dành chút thời gian cùng Đinh Thu Vinh đi ra ngoài hẹn hò.

Được Nguyễn Thanh lái xe đưa đến dưới lầu, Kiều Mạch lễ phép cảm tạ, nhìn đối phương đi xa, lúc này mới xoay người lên lầu.

Nhưng vừa mở cửa, Kiều Mạch đã kinh ngạc há hốc miệng. 

Bởi vì trong nhà trừ Đinh Thu Vinh ra, còn có một người đàn ông khác. 

Người đàn ông xa lạ kia ăn mặc một chiếc áo lông dê xám, mái tóc nâu uốn tự nhiên, mặt mày có vẻ khá ôn hòa, không có lực công kích, thật giống như một đứa em trai khơi gợi sự thân cận trong lòng người. 


“Kiều Mạch.” Đinh Thu Vinh vội vàng đứng lên, dáng vẻ khẩn trương, “Anh đã trở về.”

“Ừ.” Kiều Mạch gật gật đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông xa lạ, “Vị này là bạn em?”

“À phải, cậu ấy tên Quý Ôn.” Đinh Thu Vinh nói, xoay người nói với Quý Ôn, “Đây chính là Kiều Mạch.”

Quý Ôn tựa hồ có chút thẹn thùng, vươn tay tới nhẹ nhàng nắm tay Kiều Mạch: “Xin chào.”

“Xin chào.” Kiều Mạch không để ý, “Hai người nói chuyện, tôi đi rửa tay.”

Kiều Mạch từ toilet ra, chậm rãi lấy cho mình một chén nước trà, nhưng chuyện làm anh cảm thấy kỳ quái là, Đinh Thu Vinh cùng người tên Quý Ôn vẫn luôn nhẹ giọng nói chuyện với nhau, còn thường thường đánh giá mình, đặc biệt là người đàn ông tên Quý Ôn, ánh mắt đánh giá Kiều Mạch làm anh cảm thấy quái quái.

Hơn nữa lúc hai người nói chuyện thường thường nhắc đến Kiều Mạch, Đinh Thu Vinh giống như vô cùng hy vọng anh làm quen người kia, vẫn luôn trò chuyện mấy câu chuyện về Kiều Mạch, khích lệ đối phương, rất nhanh, ngay cả nhân gia tổ tiên Kiều Mạch tên là gì đều biết rõ ràng.

Người đàn ông tên Quý Ôn năm nay mới hai mươi tuổi, là người ở đây, trước không nói đến chuyện yêu đương, trong nhà làm công chức, rất có tiền, cha mẹ từng người mở công ty, cậu ta ở trên có một người anh, đã kết hôn sinh con, còn có một số cái khác, tỷ như sở thích Quý Ôn, khẩu vị, thẩm mỹ, Đinh Thu Vinh nói rất cẩn thận, làm Kiều Mạch có một loại cảm giác quái đản, giống như là hắn đang sống cùng Quý Ôn vậy.

Nhưng anh hiện đang cùng Đinh Thu Vinh yêu nhau, đối phương sẽ không làm ra chuyện không đạo lý này. Có lẽ người kia là một người bạn tốt của Đinh Thu Vinh, cho nên mới muốn giới thiệu bạn với anh, nghĩ như vậy, khuôn mặt Kiều Mạch liền ôn hòa xuống, cũng khẳng định là vậy. 

Ngồi với nhau đến hơn 10h, Quý Ôn mới rời đi nhưng vẫn thấy có chút không nỡ, thái độ này làm Kiều Mạch cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Nghĩ như vậy, anh chợt thấy những người bên cạnh mình đều là người kỳ quái, cho dù là Nguyễn Thanh hay là cái người tên Quý Ôn, thái độ kia đều làm Kiều Mạch cảm thấy có chút không thích hợp, tuy rằng tạm thời còn không biết làm sao, nhưng trong lòng anh bắt đầu khơi lên sự cảnh giác không nhỏ. 

“Anh cảm thấy Quý Ôn thế nào?” Đinh Thu Vinh gấp không chờ nổi hỏi Kiều Mạch. 

Kiều Mạch dừng một chút, nói: “Ánh mắt em đương nhiên rất tốt, chọn lựa bạn cũng không tồi, thật ưu tú.”

Đinh Thu Vinh cầm tay Kiều Mạch, di chuyển đến ngồi cạnh anh, ngả đầu lên vai anh, sau một lúc lâu, bỗng nhiên nói một câu.

“Em sẽ rất nhớ anh.”

Lâu chủ: Ở chung ngày thứ 19.

Cái vòng luẩn quẩn này rốt cuộc chặt đứt, đồng thời mình cũng đã chọn được cho anh ấy một người mới, hy vọng khi mình đi rồi anh ấy sẽ có người bên cạnh. 

Người mà anh ấy lựa chọn làm mình không an tâm chút nào, nhất nhất phải qua cửa của mình mới tốt.

Ngày mai bắt đầu viết di thư.

Em không muốn gây thêm phiền toái cho anh nữa.

Em muốn anh ăn em mà không hề cảm thấy chút gánh nặng.

Dư vị của em…

————11/3/2016, mới đăng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.