Đọc truyện Người Yêu… Em – Chương 32: Việt Nam về đêm
Tại Phố đi bộ.
– Lúc tao đi nó chỉ mới xong cái nền mà giờ nó thế này đẹp quá mày nhỉ. Hai đứa đi dạo ở đây, để đợi tới tối có nhiều tiếc mục của nhóm nhảy cũ của nó hoạt động. Nó ra đây để đợi mà chào hỏi sau hơn một năm không gặp.
– Ê ngồi đây đi, xíu tụi trượt ván nó trượt ấy rồi xem. Thư kéo nó ngồi xuống một cái ghế đai gần đó. Thư móc điện thoại chụp ảnh ngay. Phía sau chợt Chiến cần thêm một bọc cá viên chòm lên.
– Mày đi lâu thế chắt thèm cái này lắm nhỉ. Chiến đưa bọc đồ ăn lên trước mặt nó.
– Wow đúng ý tao. Rồi nó cầm lấy Chiến nhảy lên ván rồi trượt đi. Nó mở ra ăn cùng Thư.
– Lâu rồi mới được ăn lại đó. Nó sáng mắt trước đồ ăn vặt.
– Nhi phải không vậy? Một cậu bạn chạy lại hỏi nó.
-Đúng rồi mình tên Nhi còn cậu… Nó nhìn kĩ cậu bạn thấy nó nhận không ra Thư che miệng cười.
– Thằng Tý anh đó. Mày nhận không ra à.
– Tý anh? Đâu hồi đó Tý anh ốm nhom à. Đâu được như vầy. Nó nhìn kĩ một lần nửa và thẳng thừng phủ nhận.
– Cái răng khểnh với má lúng đồng tiền còn đây mà em không nhật ra à? Anh Tý cười lên để lộ răng khểnh và má lúng đồng tiền giờ nó mới nhận ra. Lập tức đứng lên chào anh.
– Bé Meo về rồi nè mấy đứa. Anh quay ra sao hô lớn. Từ phía đó mọi người nhìn nó có một cậu áo đỏ vừa nhìn thấy liền chạy vèo tới. Nó chưa kịp nghĩ gì cậu bạn đã ôm chầm lấy nó.
– Chị Meo về thật rồi. Đó là Tý em, anh Tý liền kéo thằng em tăng động của mình ra xa nó.
– Cái gì vậy trời em mới đi có năm à mà hai anh em thay đổi ghê vậy luôn á hả.
Nó bất ngờ với mọi thứ. Cả đám bạn cũ của trong nhóm bu lại ngồi hẳng xuống đất thành một hình tròn rồi vừa đàn vừa hát. Người xung quanh thấy nhóm nó náo nhiệt cũng đứng lại coi chẳng mấy chóc chỗ tụi nó làm trung tâm của sự chú ý. Những tay ghi ta cũng tập trung lại chơi cũng nhiều bản nhạc.
– Chị Meo hát một bài đi ạ, lâu rồi em không nghe chị hát. Tý em yêu cầu.
– Bộ em muốn giải tán đám đông hay sao mà bảo chị hát, thôi cho chị xin đi cu.
– Hát đi… Hát đi… Hát đi. Tý em nói rồi cả nhóm ghi ta kéo theo mọi người đứng xem nói theo đành lòng nó phải hát.
– Ok, ok hát là được chứ gì. Dở thì đừng chê nha tội em. Cho em xin beat bài Faded ạ. Rồi tiếng đàn vang.
“ You were the shadow to my light…Did you feel us…. Another Start….You fade away. Afraid our aim is out of sight…. Wanna see us….Alight…” Tới đoạn này thì tiếng trống Cajon cũng hoà nhịp theo (cajon là cái hộp hình chữ nhật người đánh sẽ ngồi lên nó, thường thấy trong acoustic).
“Where are you now…Where are you now…Where are you now…Was it all in my fantasy…..Im faded…Im faded…So lost…Im faded…”. Sau ba phút của bài hát có dứt hơi mọi người vỗ tay. Nhìn lại trời cũng chưa tối nó đứng dậy đi chen ra khỏi đám đông rồi đi lại phía Chiến. Lúc chen ra nó chợt quay sang nhìn thấy một dáng người khá quen thuộc nhưng khi nó nhìn thì cậu bạn đó đã kéo nón xuống rồi quay đi nó bước ra và đi về phía cậu ta.
– Nhi sao không ở bên trong chơi nửa hả. Chiến đúng lúc chạy tới vỗ vai nó.
– À tao ra đây kiếm mày á. Chỉ tao cạch chơi này đi. Nó chỉ xuống tấm ván trượt.
– Muốn chơi à. Được thôi theo tao qua đây mượn đồ nghề.
Chiến trượt đến chỗ Phương rồi lấy tấm ván cho nó. Nó bắt đầu làm theo chỉ dẫn của Chiến nhẹ nhàng đẩy chân cho tấm ván trượt đi đồng thời giữ thăng bằng trên ván.
– Sao dễ không. Đối với mày có thứ gì mà khó.
– Tào lao tao có phải thánh đâu mà cái gì cũng biết hên thì chơi được thôi.
Chợt nó dùng chân đẩy đẩy tấm ván rồi tấm ván trượt ra khỏi chân nó lúc nào không hay. Tấm ván trượt nhanh đâm mạnh vào chân cậu bạn đội nón lúc nảy. Nó liền chạy tới nhặc ván cũng như xin lỗi. Nhưng cậu bạn bị trúng kia thay vì bực mình thì lại cứ có gì đó tránh né nó.
– Xin lỗi cậu có sao không? Nó cầm chiếc ván lên rồi xin lỗi lập tức nhưng cậu ta cứ bơ bơ kéo nón né ánh mắt nó. Nó thấy lạ lắm đành làm liền đưa tay giật lấy cái nón của cậu bạn.
-L?.