Bạn đang đọc Người Yêu Dấu – Chương 12
Tôi thức dậy rất sớm vào sáng thứ Bảy, cảm thấy đau đầu buồn nôn và khát nước kinh khủng. Tôi tự hứa vói chính mình rằng tôi phải rất mạnh khỏe vào ngày nghỉ cuối tuần này nên rút cục tôi cũng ra ngoài để uống một cốc nước. Chiếc máy tính xách tay của dượng Alan vẫn để mở trên bàn bếp nhưng dượng không có ở đó. Tôi muốn được nhìn thấy khuôn mặt chân thành và dễ chịu của dượng, cuối cùng tôi cũng tìm thấy dượng đang đứng ở bể cá, mặc chiếc quần thể thao xanh da trời chấm trắng mà mẹ hay giả bộ ghét. Mái tóc quăn của dượng ẹp lại đằng sau gáy do nằm ngủ.
– Dượng đang nghiên cứu gì thế? – Tôi hỏi – Chắc vây của nó bị thối rữa con đoán thế.
Dượng quay lại,có vẻ hơi giật mình.
– Ồ chào con. Dượng nghĩ rằng con Estenlla thì ổn,chỉ lo cho con Monly thôi.Con trông nó có lù khù không?
Tôi quan sát con cá hồng pha đen đang bơi ở đáy bể.
– Con không biết chắc nó chưa ngủ dậy.
Dượng Alan rắc một ít thức ăn vào bể. Chúng tôi nhìn thấy những con cá trồi lên mặt nước để đớp mồi.
– Thế còn con có vấn đề gì thế? – Dượng hỏi – Ngủ không tốt à?
– Đại loại là như thế ạ.
Tôi kiểm tra vòi nước dẫn vào bể. Phòng khách tối lờ mờ và ngôi nhà vẫn chìm trong vào yên tĩnh. Tôi đoán là mẹ vẫn còn ngủ thêm một tiếng nữa. Dường như cuối cùng tôi có thể nói một điều gì đó, cho dù nó có thể không hoàn toàn thật như những gì vốn có.
– Con quen một bạn học từ hồi tiểu học và tuần vừa rồi bạn ấy cũng chuyển đến trường Jones Hall. Bọn con đã từng là bạn rất thân – Con Monty bơi xuyên qua bể đế đớp những viên mồi đang từ từ chìm dần xuống đáy – Nó bơi rồi kìa dượng.
– Dượng không biết rằng… con… lại gặp lại bạn cũ – Dượng Alan nói rất từ tốn.
Tôi để thả lỏng những ngón tay trên mặt kính mát lạnh của bể cá, cân nhắc xem nên nói gì và không nên nói gì.
– Chỉ là một cậu bạn thôi mà.
– À ,cậu bạn à?
– Vâng ạ! – Tôi rời khỏi bể cá và đi về phía nhà bếp – Có cà phê không dượng?
– Tất nhiên.
Dượng đi theo tôi vào bếp và chúng tôi mỗi người một tách café. Tôi ngồi vào bàn và quan sát dượng. Đôi bàn chân trần của dượng đặt trên mặt sàn bếp và tôi rất thích ngắm nhìn chúng: những ngón chân cái cong cong với lớp lông ghi và nâu bao xung quanh, mắt cá chân dượng thấp thoáng dưới gấu quần thể thao. Tôi vẫn quan sát đôi bàn chân khi dượng đứng lên bật kênh NPR trên radio, khi dượng nướng bánh xốp và phết bơ lạc lên đó.
– Ô tô đi thế nào con?
– Tuyệt dượng ạ. Con mới chỉ đi dược 20 dặm. Nhưng cái còi xe bị hỏng.
– Lát nữa dượng sẽ kiểm tra. Chắc nó chỉ bị hỏng cái ngòi – Dượng Alan chỉnh tư thế ngồi trước máy tính, ăn bánh xốp và nhấp café.
– Nào bây giờ thì kể cho dượng nghe về anh bạn của con như nào.
-Ồ, – tôi bắt đầu tự hỏi rằng mẹ đã kể cho dượng Alan về Cameron Quick hay chưa. Có khi dượng Alan còn biết nhiều hơn tôi ấy chứ – Dài dòng lắm ạ. Công việc sáng tác của dượng thế nào rồi?
– Dượng bỏ làm thơ từ lâu lắm rồi. Nhưng mà hiện giờ thì dượng đang có ý tưởng ột vở kịch.
Dượng Alan là một người say mê với công việc viết lách, dượng đọc vài dòng bản thảo tóm tắt của cốt truyện mới trong khi tôi đang uống café. Cơn đau đầu của tôi đã lắng xuống đôi chút và tôi cố gắng tập chung trí óc vào một ngày mới trước mắt: Bài tập, việc lặt vặt trong nhà, ăn uống đúng giờ, tập thể dục và Ethan. Ngoài ra tôi còn phải liên hệ vài việc với Katy và Steph.
-… và anh ta đã tìm thấy của cải ở trong chuồng gia súc, chính xác là nơi ông nội anh ta đã chỉ – Dượng Alan hỏi – Con thấy thế nào?
– Con thích ạ! – Tôi đáp, gật đầu như thể tôi đang chăm chú lắng nghe.
– Ừm! – Dượng xoắn những sợi râu – Nghe giọng con dượng thấy không ổn lắm.
– Dượng đừng lo quá. Con sẽ vào giường nằm và làm một số bài tập học tiếng Anh.
-Ừ. Hãy giữ gìn sức khỏe vì dượng nghĩ là hôm nay mẹ con sẽ có nhiều kế hoạch cho cả nhà đấy.
Tôi về phòng đóng cửa lại và dọn dẹp đống giấy kẹo, vỏ hộp kem cùng giấy ăn. Tôi bỏ tất cả vào 2 lần túi nilon đựng đồ siêu thị rồi nhồi xuống tận đáy thùng rác. Sau đó tôi gấp lại chăn đệm, dọn phòng, đánh răng và thay pajama khác. Tôi cảm thấy dễ chịu trở lại, như thể những chuyện đêm hôm qua chưa từng xảy ra, như thể tôi luôn điều khiển cuộc đời mình được ổn thỏa.
***
Cả ba chúng tôi: mẹ, dượng Alan và tôi đang làm vườn phía trước nhà khi nhìn thấy Cameron leo lên đồi. Mẹ phát hiện cậu ta đầu tiên.
– Mẹ hi vọng là cậu bé này không lên đây để tiếp thị sách giảm giá – Mẹ vừa nói vừa thở – Thôi thì mình cũng mua một cuốn.
– Đấy là bạn con. – Tôi nói, tự hỏi rằng không biết mẹ có nhận ra cậu ấy hay không, và liệu tôi có nên bịa ra cho cậu ta một cái tên hay không.
Dượng Alan đang ngồi xổm để thu đống lá và hoa hồng vào bao. Khi dượng dừng lại và đứng lên, có thể nghe rõ tiếng xương đầu gối của dượng kêu răng rắc. Cameron đang tiến lại gần và tôi bỏ các thứ xuống đất, lấy tay vuốt lại tóc, ước gì mình có trang điểm sẵn một chút. Mẹ cũng dừng công việc và giơ tay lên che nắng cho khỏi chói mắt.
– Hình như mẹ quen cậu bé này?
– Đúng rồi ạ.
Cameron chỉ còn cách chúng tôi và bước chân.
– Lạy chúa tôi – Mẹ kêu lên. Tôi cố gắng quan sát thái độ của mẹ, nhưng bàn tay đang che nắng của bà đã che gần hết khuôn mặt.
– Chào cả nhà – Cameron lên tiếng.
Mẹ nhìn tôi, vẻ kinh ngạc.
– Jenna, tại sao con không nói ẹ biết?
Dượng Alan chìa tay:
– Tôi là Alan Vaughn.
– Cameron Quick đấy. – Mẹ nói với dượng Alan trước khi quay về phía Cameron – Cháu là Cameron Quick. Hãy lại đây để bác ôm cháu nào.
Tôi ngắm nhìn họ. Mẹ đang kiễng chân lên để còng tay qua cổ Cameron, còn cậu thì phải cúi thấp người xuống. Tôi hi vọng mẹ sẽ nói câu gì đó kiểu như: “Cô cứ ngỡ là cháu đã chết”, để chứng minh rằng tôi đã sai lầm khi nghĩ bà nói dối, nhưng mẹ chỉ hỏi:
– Mẹ cháu thế nào?
– Khỏe ạ.
– Cameron cũng đi học ở Jone Hall. – Tôi nói
– Cháu học ở Jone Hall à? Cháu sống cũng sống ở Salt Lake ư?
– Cháu chỉ mới bắt đầu từ năm thứ Năm thôi ạ.
– Bác chưa bao giờ nghĩ là… – Mẹ vừa nói vừa lắc đầu. – Jenna,mẹ không thể tin nổi là con lại không hề nói ẹ biết.
Họ nói chuyện với nhau và tôi chờ đợi mẹ đưa ra một lời giải thích: cậu ta đã chết và giờ lại vẫn còn sống. Nhưng bà không hề nói gì về việc đó. Họ chỉ nói chuyện của mẹ Cameron, các em trai em gái của cậu, – những đứa trẻ mà đến tôi cũng hoàn toàn quên biến, – và tuyệt nhiên không hề đả động gì đến cái chết của cậu. Tôi liếc nhìn dượng Alan để xem dượng có thể đoán xem liệu dượng có biết được điều gì đó không, nhưng dượng còn đang mải để ý đén mấy túi rác làm vườn vì sợ nó bay đi mất.
Tôi suýt nữa thì buột miệng: “Không có gì đáng kinh ngạc ư? Chúng ta nghĩ rằng cậu ấy đã chết, nhưng bây giờ cậu ấy đang đứng đây, ngay trong sân trước nhà chúng ta”. Nhưng khi tôi định mở miệng thì Cameron nói.
– Mình đã nghĩ là cậu muốn đi ăn trưa hay ăn vài món gì đó.
– Bây giờ á?
– Ừ! – Cậu nhìn đống lá cây. – Mình sẽ giúp cậu dọn dẹp cho xong đống này.
– Cứ đi đi! – dượng Alan nói. – Bố mẹ có thể làm được
Mẹ cười gượng,đôi mắt vẫn không rời Cameron.
– Đúng đấy. Cứ đi đi con.
***
Chúng tôi đến quán Crown Burgers và chọn một khoang nhỏ gần cửa sổ.
– Cậu không kể gì ẹ cậu về mình?
– Mình không có cơ hội.
– Được rồi. – Cameron cắn một miếng hamburger và nhai chậm rãi trước khi nói.
– Vậy thì bây giờ cậu kể lý do đi nào.
Mới chỉ có hai ngày thôi nhưng dường như cậu đã hiểu tôi hơn bất kì người bạn nào khác.
– Mọi việc rõ ràng ròi còn gì.
– Cậu không thể hiểu mình được đâu, cậu biết rồi mà.
– Mình chỉ …nhầm lẫn thôi. Bởi vì mọi người trong nhà mình cứ tưởng rằng cậu đã chết. Ít ra thì cũng có mình nghĩ rằng cậu đã chết.
Cameron bật cười.
– Chết ư ? Sao cậu lại nghĩ thế?
– Mình nghe bọn ở trường nói vậy. Rồi khi mình kể với mẹ, mẹ lại không hề phủ định điều đó.
Cậu ta giữ im lặng, nhai, và nhìn tôi.
– Và… – tôi nói thêm – có gì khác đâu khi mà mình không được nghe bất kì tin tức gì từ phía cậu.
– Mình đã trở về.
– Sau tám năm.
– Cậu giận mình lắm đúng không?
– Không – Tôi lắc đầu. – Mình không giận cậu.
– Cậu có mà. Điều đó có gì đâu. Nếu là mình thì mình cũng phát điên lên.
– Mình không mà. Mình… không – tôi lấy chiêc dĩa nhựa xiên vào đĩa salad kiểu Hy Lạp -Dầu sao thì cũng đừng để tâm đến điều đó. Cậu không chết, cậu ở đây rồi. Mình rất vui vì cậu còn sống.
– Không đơn giản như vậy đâu.
Tôi đã quên mất một số điều về Cameron. Cậu không tham gia các trò chơi trẻ con bao giờ, không bao giờ giả bộ màu mè, không bao giờ kiếm chuyện để làm quà bằng những câu chuyện không đâu, cho dù đấy là những việc làm những đứa trẻ khác hay làm. Nếu Cameron mở miệng nói, thì chắc chắn là những việc liên quan đến cậu ấy. Đó là một trong những lý do tại sao Cameron ít nói. Tôi cũng đã từng giống như thế. Còn bây giờ tôi rất chuyên nghiệp trong việc tạo dựng những câu chuyện phiếm, hòa nhập dễ dàng vào bất kì cuộc nói chuyện nào và luôn tránh được những tình huống khó xử.
Thậm chí ngay bây giờ tôi cũng đang làm điều đó, ngay tại quán Crown Burgers, tôi dễ dàng huyên thuyên mọi thứ, từ cái chết giả định của Cameron cho đến những việc chả có gì đáng quan trọng như lúc nào tôi cũng phải ăn mặc cho gọn gàng và việc thử vai cho Vợ chồng cọc cạch.
– Mà này, tại sao cậu lại không tham gia vở kịch của lớp? – Tôi hỏi. – Tất cả đều phải tham gia mà.
Mà cũng đúng sự thật là như vậy, tất cả những người sáng lập ra Jone Hall đều cho rằng vở kịch rất qua trọng đối với sự phát triển quan hệ xã hội của chúng tôi.
– Chắc, mọi người cũng thông cảm để mình là ngoại lệ. Hiện giờ mình có quá nhiều việc phải làm để theo kịp với các môn học ở đây. Tôi ngắm nhìn Cameron ăn, tất cả những miếng cắn hamburger của cậu ấy đều kèm theo hai lát khoai chiên và một hớp đồ uống. Những ngón tay của cậu cong cong khi chạm vào nước sốt, và hình ddkhuôn miệng cậu khi ngậm vào ống hút, đó là toàn bộ những hình ảnh và thông tin khỏa lấp chỗ trống của những tháng năm mất liên lạc.
– Cậu có muốn giúp đỡ mình làm vở kịch không? – tôi hỏi – Có quá nhiều việc và nếu như cậu không nhúng tay vào…
– Nếu cậu muốn mình giúp.- Cameron trả lời.
– Mình muốn chứ. Mình muốn lắm. Sẽ rất là vui vẻ – Tôi nói,cố gắng thuyết phục chính bản thân mình – Cậu có thể làm quen với mọi người nữa.
Thái độ không mặn mà gì lắm của Cameron làm tôi hình dung ra ngay khuôn mặt cậu khi bị tất cả bạn bè tôi bao quanh.
– Với điều kiện cậu phải giúp mình một số việc.
– Chắc chắn rồi. Việc gì vậy?
Căn cứ vào cách Cameron nhìn tôi là tôi biết yêu cầu sắp được nói ra rất nghiêm túc, chứ không phải chỉ đơn giản như vở kịch của trường.
– Là việc gì vậy? – Tôi nhắc lại, lần này hạ giọng hơn.
– Chúng mình cần quay về.
Tôi đặt đĩa xuống.
– Về đâu? – Tôi hỏi, cho dù đã biết rõ câu trả lời.
– Tất cả. Những người hàng xóm, trường học, ngôi nhà cũ của mình.
Không gian quanh tôi như quay cuồng.
Tôi phải giữ chặt rìa bàn để lấy lại bình tĩnh.
– Đó là lý do cậu quay trở lại đây sao.
– Một phần là thế.
– Ông ấy… cậu vẫn còn sống cùng với…
Cameron lắc đầu.
– Được rồi. – Cuối cùng tôi cũng cất lời – Cũng được thôi.
– Ngày mai nhé?
– Ngày mai ư?Là ngày hôm sau hôm nay ư?
– Đúng rồi.
Điều cuối cùng mà tôi muốn làm là để cậu đi một mình, nhưng ngay khi nghĩ đến chuyến đi thăm lại những nơi cũ, mọi thứ trong tôi xáo trộn cả lên.
– Mình không thể! – Tôi nói – Mình cần có thời gian. Mới chỉ có 2 ngày. Hãy để mình quen vói ý nghĩ rằng cậu vẫn còn sống và sau đó…
– Không có gì phải sợ cả. Mình luôn ở bên cậu.
– Mình biết, nhưng…
Có thứ gì đó khép kín trên mặt Cameron, một cánh cửa đằng sau đôi mắt kia đang chuẩn bị đóng sập. Cậu nhìn đòng hồ.
– Mình phải đi làm bây giờ.
– Cậu làm việc ở đâu? Để mình đưa cậu đi.
– Không cần đâu. Mình sẽ đi xe buýt.
Và Cameron đi. Tôi nhìn theo dáng cậu bước đi. Cậu không chào tạm biệt, thậm chí còn không buồn nhìn lại nữa.
Điều đó làm tôi sợ. Cameron làm việc đó mới dễ dàng làm sao.