Bạn đang đọc Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú – Chương 35
Hàn Cao Lãng quàng chiếc chăn lên người cô, anh nhẹ nhàng nói: “Khẩu vị của em không thay đổi nhỉ? Nhưng không sao, ăn nhiều như vậy tôi mới có sức để vận động.”
Vừa nói anh vừa nhéo chiếc mũi cao dài của cô khiến cho cô mỏ mặt, lập từ thò tay ra khỏi chăn mà hất tay ra.
“Anh đừng có mà lưu manh.”
Hàn Cao Lãng ôm lấy thắt lưng cô mà bế bổng lên làm cho cô không kịp phản ứng lại.
Theo quán tính Chu Tử Hạ liền ôm chặt lấy cổ của anh, khiến cho mặt anh phải vùi vào nơi đẫy đà.
“Cả đời này tôi chỉ lưu manh với mình em.”
Nói rồi anh tiện tay vứt chiếc chăn vừa quàng trên người cô xuống đất, thật là vướng víu trong quá trình di chuyển.
Hai thân hình trần trụi quấn chặt lấy nhau, Hàn Cao Lãng sải bước chân rộng đến phòng tắm để gội bỏ đi những vết bụi trần của cuộc hoan lạc để lại.
Hàn Cao Lãng ôm bổng cô vào trong phòng tắm, đi đến vòng hoa sen vẫn còn rớt vài giọt gianh xuống sàn nhà, đặt Chu Tử Hạ ngồi lên bệ bồn tắm.
Trong bồn tắm vẫn còn nước do hồi sáng sớm Chu Tử Hạ mới xả đầy, nhưng chưa kịp động chạm đến nước đã bị người đàn ông xông vào chiếm hữu lấy cơ thể mình.
Chu Tử Hạ lén đưa mắt nhìn về bóng hình mình in trên mặt nước đã lạnh ngắt từ bao giờ, hình ảnh mờ mờ ảo ảo không rõ nét mặt, cô chẳng thể nào nhìn thấy nét mặt mình đang vui hay đang buồn.
Tình yêu thật là dối giá, lòng người tổn thương lạnh ngắt hệt như nước đọng trong bồn tắm làm bằng chất liệu sử này.
Chu Tử Hạ nghĩ thầm, đến bao giờ thì người đàn ông mới chủ động nói ra hết sự việc mà anh đã giấu cô đây?
Đến bao giờ vậy?
Cô muốn anh chủ động chứ không phải bị động, mọi việc anh làm với cô đều mang tính chủ động nhưng riêng việc anh qua lại với người đàn bà khác lại không dám chủ động sao?
Ý trí kiên cường dũng mãnh của nam nhi để đi đâu rồi sao lại trốn tránh vấn đề này cơ chứ?
Hàn Cao Lãng không để ý đến cảm xúc thực tại của cô, anh giữ lấy một bên vai cô, tay còn lại thì xả nước ở trong bồn tắm.
Trong khi đợt nước xả hết, Hàn Cao Lãng bắt đầu trêu đùa cô gái: “Muốn tôi tắm cho hay tự tắm?”
Chu Tử Hạ không nghĩ ngợi gì, cô trực tiếp hất tay anh ra khỏi vai mình, đầu cúi gằm xuống khiến cho anh không thể nhìn thấy nét mặt đã nhuốm tia buồn bã của cô.
“Tự tắm.”
Cô trả lời một cách ngắn gọn, sau đó anh lưng phía đối diện mặt anh.
Nhìn vào làn da trắng trẻo, trên đó còn dư lại những vết hồng mờ ám, ánh mắt của Hàn Cao Lãng ánh lên như một vị thần.
Anh không nói một lời nào mà muốn và tâm lưng trần của cô, đôi môi ấm nóng hôn lên làn da trắng tuyết ấy.
Chu Tử Hạ khẽ rùng mình, song cô cũng cắn chặt răng mà chịu đựng cảm giác man mác buồn mà người đàn ông gây ra.
“Hàn Cao Lãng.”
Cô không nhượng bộ gì mà gọi cả họ lẫn tên của người đàn ông.
Hàn Cao Lãng cầm lấy lọn tóc mai của cô mà đưa lên mũi hít ngửi mùi hương đặc trưng riêng vốn có, nhẹ nhàng đáp lại tiếng gọi.
“Sao?”
Giọng của anh trầm ấm, dễ nghe nhưng không hiểu sao Chu Tử Hạ cảm thấy nó là một mũi dao sắc bén đâm toạc trái tim của cô.
Chu Tử Hạ nghẹn ngào, ấm ức trong vô thức.
“Anh có biết em hận nhận điều gì không?”
Cô hỏi anh, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào dòng nước đang từ từ rút dần, cho đến khi đáy bồn cạn sạch nước.
Hàn Cao Lãng không trả lời câu nghi vấn của cô ngay, anh rướn người về phía trước, bật công tác điều chỉnh lượng nước rồi đổ vào trong bồn, sau đó mới đoái hoài đến câu hỏi của cô.
“Vì điều gì?”
Anh đâu có quan tâm đến cảm xúc thực tại của cô đầu, rõ ràng nghe giọng của cô rất buồn mà sao anh lại không quan tâm đến cô? Chỉ quan tâm đến nước đã chảy đầy vào bồn tắm hay chưa.
“Điều đau khổ nhất của cuộc đời em chính là yêu anh, yêu sai người, sai cả thời điểm.”
Hàn Cao Lãng quàng chiếc chăn lên người cô, anh nhẹ nhàng nói: “Khẩu vị của em không thay đổi nhỉ? Nhưng không sao, ăn nhiều như vậy tôi mới có sức để vận động.”
Vừa nói anh vừa nhéo chiếc mũi cao dài của cô khiến cho cô mỏ mặt, lập từ thò tay ra khỏi chăn mà hất tay ra.
“Anh đừng có mà lưu manh.”
Hàn Cao Lãng ôm lấy thắt lưng cô mà bế bổng lên làm cho cô không kịp phản ứng lại.
Theo quán tính Chu Tử Hạ liền ôm chặt lấy cổ của anh, khiến cho mặt anh phải vùi vào nơi đẫy đà.
“Cả đời này tôi chỉ lưu manh với mình em.”
Nói rồi anh tiện tay vứt chiếc chăn vừa quàng trên người cô xuống đất, thật là vướng víu trong quá trình di chuyển.
Hai thân hình trần trụi quấn chặt lấy nhau, Hàn Cao Lãng sải bước chân rộng đến phòng tắm để gội bỏ đi những vết bụi trần của cuộc hoan lạc để lại.
Hàn Cao Lãng ôm bổng cô vào trong phòng tắm, đi đến vòng hoa sen vẫn còn rớt vài giọt gianh xuống sàn nhà, đặt Chu Tử Hạ ngồi lên bệ bồn tắm.
Trong bồn tắm vẫn còn nước do hồi sáng sớm Chu Tử Hạ mới xả đầy, nhưng chưa kịp động chạm đến nước đã bị người đàn ông xông vào chiếm hữu lấy cơ thể mình.
Chu Tử Hạ lén đưa mắt nhìn về bóng hình mình in trên mặt nước đã lạnh ngắt từ bao giờ, hình ảnh mờ mờ ảo ảo không rõ nét mặt, cô chẳng thể nào nhìn thấy nét mặt mình đang vui hay đang buồn.
Tình yêu thật là dối giá, lòng người tổn thương lạnh ngắt hệt như nước đọng trong bồn tắm làm bằng chất liệu sử này.
Chu Tử Hạ nghĩ thầm, đến bao giờ thì người đàn ông mới chủ động nói ra hết sự việc mà anh đã giấu cô đây?
Đến bao giờ vậy?
Cô muốn anh chủ động chứ không phải bị động, mọi việc anh làm với cô đều mang tính chủ động nhưng riêng việc anh qua lại với người đàn bà khác lại không dám chủ động sao?
Ý trí kiên cường dũng mãnh của nam nhi để đi đâu rồi sao lại trốn tránh vấn đề này cơ chứ?
Hàn Cao Lãng không để ý đến cảm xúc thực tại của cô, anh giữ lấy một bên vai cô, tay còn lại thì xả nước ở trong bồn tắm.
Trong khi đợt nước xả hết, Hàn Cao Lãng bắt đầu trêu đùa cô gái: “Muốn tôi tắm cho hay tự tắm?”
Chu Tử Hạ không nghĩ ngợi gì, cô trực tiếp hất tay anh ra khỏi vai mình, đầu cúi gằm xuống khiến cho anh không thể nhìn thấy nét mặt đã nhuốm tia buồn bã của cô.
“Tự tắm.”
Cô trả lời một cách ngắn gọn, sau đó anh lưng phía đối diện mặt anh.
Nhìn vào làn da trắng trẻo, trên đó còn dư lại những vết hồng mờ ám, ánh mắt của Hàn Cao Lãng ánh lên như một vị thần.
Anh không nói một lời nào mà muốn và tâm lưng trần của cô, đôi môi ấm nóng hôn lên làn da trắng tuyết ấy.
Chu Tử Hạ khẽ rùng mình, song cô cũng cắn chặt răng mà chịu đựng cảm giác man mác buồn mà người đàn ông gây ra.
“Hàn Cao Lãng.”
Cô không nhượng bộ gì mà gọi cả họ lẫn tên của người đàn ông.
Hàn Cao Lãng cầm lấy lọn tóc mai của cô mà đưa lên mũi hít ngửi mùi hương đặc trưng riêng vốn có, nhẹ nhàng đáp lại tiếng gọi.
“Sao?”
Giọng của anh trầm ấm, dễ nghe nhưng không hiểu sao Chu Tử Hạ cảm thấy nó là một mũi dao sắc bén đâm toạc trái tim của cô.
Chu Tử Hạ nghẹn ngào, ấm ức trong vô thức.
“Anh có biết em hận nhận điều gì không?”
Cô hỏi anh, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào dòng nước đang từ từ rút dần, cho đến khi đáy bồn cạn sạch nước.
Hàn Cao Lãng không trả lời câu nghi vấn của cô ngay, anh rướn người về phía trước, bật công tác điều chỉnh lượng nước rồi đổ vào trong bồn, sau đó mới đoái hoài đến câu hỏi của cô.
“Vì điều gì?”
Anh đâu có quan tâm đến cảm xúc thực tại của cô đầu, rõ ràng nghe giọng của cô rất buồn mà sao anh lại không quan tâm đến cô? Chỉ quan tâm đến nước đã chảy đầy vào bồn tắm hay chưa.
“Điều đau khổ nhất của cuộc đời em chính là yêu anh, yêu sai người, sai cả thời điểm.”.