Bạn đang đọc Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú – Chương 34
Một cơ thể mỏng manh, nhưng lại mang một hơi ấm yêu thuộc, trên ấy còn có thêm mùi hương thơm nhè nhẹ của hoa nhài.
Mùi hương đó khiến cho Hàn Cao Lãng ngày đêm không ngủ được, cứ trằn trọc thao thức nhớ đến khuôn mặt xinh tươi như nàng Kiều, đôi mắt biếc long lanh biết hờn, nụ cười tươi tắn như đoá hoa hồng nở giữa trời đông tuyết rơi.
Nhưng lòng anh lại chẳng hiểu nổi được cô, lẽ nào cô vẫn chưa trưởng thành hẳn, mặc dù đã bước sang tuổi mười tám nhưng cô vẫn có một tâm hồn ngây thơ, trong sáng không hiểu sự đời.
“Rõ ràng em là người làm thay đổi quỹ đạo cuộc sống của tôi, vậy mà em lỡ lòng nào buông bỏ trái tim tôi dành cho em.”
Kể từ khi cô đến bên đời anh tựa như là một làn gió mới lướt qua cánh đồng hoa mai cát thảo vậy, mang theo sự sống tràn trề khiến cho vạn vật sinh sôi.
Định mệnh đã đưa cô đến bên anh giống như một tia nắng của mặt trời chiếu vào một miền cực nào đó của Nam Cực, khiến cho khối băng ngàn năm bỗng chốc tan chảy, biết rung động từ ánh nhìn đầu tiên, biết thầm thương trộm nhớ một người mỗi khi đêm về, còn biết thế nào là quan tâm hay là lo lắng những lúc người đó không có quên cạnh mình.
Tất thảy đều là một cỗ cảm xúc khó cưỡng trong tâm can, Hàn Cao Lãng chẳng thể nào điều chỉnh được âm lượng cảm xúc của mình.
Hễ mỗi khi ngắm nhìn cô là y như rằng cô cảm xúc ấy lại dâng trào, đốm lửa chiếm hữu vẫn luôn tường trực, sôi trào mãnh liệt trong con người anh, hận nỗi một điều rằng khi ấy người đó còn rất nhỏ.
Nếu làm người đó tổn thương thì anh lại sa ngã vào con đường của tôi phạm, bị vây hãm bởi vòng tròn pháp luật.
“Phải làm thế nào để tôi mới có được em đây?”
“Chu Tử Hạ, em thật là tàn nhẫn.”
Chu Tử Hạ: “…” rốt cuộc kẻ nào mới xứng danh hai chữ “tàn nhẫn” đây?
“Tại sao em luôn khiến cho tôi cảm thấy phiền hà?”
“Tại sao hả?”
“Tại sao?”
“Đến bao giờ tôi mới có được trái tim của em đây?”
“Đáng lẽ hai tháng trước tôi không nên đánh mất em, nhất định không để việc đó xảy ra.”
“Nhưng tại sao em năm lần bảy lượt muốn trốn tránh tôi?”
“Tôi làm gì ác ý với em đâu, tại sao em lại trốn tránh tôi?”
Hàng loạt những câu hỏi của Hàn Cao Lãng đặt ra, Chu Tử Hạ đều im lặng không đoái hoài gì đến.
Không khí trong căn phòng lúc này thêm ngột ngạt khó thở.
Hàn Cao Lãng thấy cô không trả lời, hai tay của anh liền vòng qua thắt lưng của cô, ôm chặt lấy cô vòng lòng từ phía sau.
Chu Tử Hạ cũng không còn gì gọi là hoảng hốt bất ngờ, cô chỉ hơi sững người khi hơi ấm của anh tràn vào làn da trắng tuyết của cô.
Anh đặt nụ hôi từ phía sau gáy, hít một hơi thật sâu hương vị quen thuộc ngày nào.
“Cho tôi một cơ hội có được không?”
Dù không biết bản thân mình đã làm sai ở đâu nhưng anh vẫn thừa nhận bản thân mình đã sai, anh chỉ muốn cô gái mình từng yêu thứ tha đi tất cả.
Anh còn nợ cô gái một đời an nhiên, nợ mẹ anh một nàng dâu nữa.
“Tôi sẽ không làm em buồn nữa.”
Hàm răng trắng sứ khẽ cắn vào làn da trắng mịn của Chu Tử Hạ, cô khẽ giật mình, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
“Chu Tử Hạ.”
Hàn Cao Lãng thều thào bên tai cô, gọi tên cô với giọng điệu đậm chất buồn bã, tựa hồ như đang níu khéo thứ gì.
“Chu Tử Hạ.”
Anh tiếp tục gọi tên cô gái, nhưng đáp lại ảnh chỉ là một không gian trầm mặc, yên tĩnh đến lạ thường.
“Tôi rất nhớ em.”
Nhớ chết đi sống lại được! Không có ngày nào là anh không nhớ đến cô, suốt cả một quá trình đi công tác xa quê nhà.
Một bên mặt anh ép sát vào hõm vai Chu Tử Hạ, hai tay không chịu nghỉ ngơi mà xoa nắn cặp đào tiên căng đầy.
Chu Tử Hạ lập tức nắm lấy cổ tay người đàn ông, có điều chỉnh hô hấp, hơi nghiêng đầu về phía anh, cô nói.
“Em đói rồi, có thể cho em ăn chút gì không?”
Dạ dày cồn cào, suốt từ qua đến giờ đã ăn gì đâu, nhịn thêm chút nữa khéo cái dạ dày này lại bị nhiễm bệnh mất.
Hàn Cao Lãng dừng lại động tác, hôn lên hò má của cô, gật đầu mà tỏ ý giao dịch thành công.
“Được rồi, em muốn dùng món gì?”
Không cần suy nghĩ Chu Tử Hạ liền trả lời.
“Năm cốc sữa tươi trân châu đường đen thêm topping năm lần, sườn xào chua ngọt, KFC, mực nướng.”
Một cơ thể mỏng manh, nhưng lại mang một hơi ấm yêu thuộc, trên ấy còn có thêm mùi hương thơm nhè nhẹ của hoa nhài.
Mùi hương đó khiến cho Hàn Cao Lãng ngày đêm không ngủ được, cứ trằn trọc thao thức nhớ đến khuôn mặt xinh tươi như nàng Kiều, đôi mắt biếc long lanh biết hờn, nụ cười tươi tắn như đoá hoa hồng nở giữa trời đông tuyết rơi.
Nhưng lòng anh lại chẳng hiểu nổi được cô, lẽ nào cô vẫn chưa trưởng thành hẳn, mặc dù đã bước sang tuổi mười tám nhưng cô vẫn có một tâm hồn ngây thơ, trong sáng không hiểu sự đời.
“Rõ ràng em là người làm thay đổi quỹ đạo cuộc sống của tôi, vậy mà em lỡ lòng nào buông bỏ trái tim tôi dành cho em.”
Kể từ khi cô đến bên đời anh tựa như là một làn gió mới lướt qua cánh đồng hoa mai cát thảo vậy, mang theo sự sống tràn trề khiến cho vạn vật sinh sôi.
Định mệnh đã đưa cô đến bên anh giống như một tia nắng của mặt trời chiếu vào một miền cực nào đó của Nam Cực, khiến cho khối băng ngàn năm bỗng chốc tan chảy, biết rung động từ ánh nhìn đầu tiên, biết thầm thương trộm nhớ một người mỗi khi đêm về, còn biết thế nào là quan tâm hay là lo lắng những lúc người đó không có quên cạnh mình.
Tất thảy đều là một cỗ cảm xúc khó cưỡng trong tâm can, Hàn Cao Lãng chẳng thể nào điều chỉnh được âm lượng cảm xúc của mình.
Hễ mỗi khi ngắm nhìn cô là y như rằng cô cảm xúc ấy lại dâng trào, đốm lửa chiếm hữu vẫn luôn tường trực, sôi trào mãnh liệt trong con người anh, hận nỗi một điều rằng khi ấy người đó còn rất nhỏ.
Nếu làm người đó tổn thương thì anh lại sa ngã vào con đường của tôi phạm, bị vây hãm bởi vòng tròn pháp luật.
“Phải làm thế nào để tôi mới có được em đây?”
“Chu Tử Hạ, em thật là tàn nhẫn.”
Chu Tử Hạ: “…” rốt cuộc kẻ nào mới xứng danh hai chữ “tàn nhẫn” đây?
“Tại sao em luôn khiến cho tôi cảm thấy phiền hà?”
“Tại sao hả?”
“Tại sao?”
“Đến bao giờ tôi mới có được trái tim của em đây?”
“Đáng lẽ hai tháng trước tôi không nên đánh mất em, nhất định không để việc đó xảy ra.”
“Nhưng tại sao em năm lần bảy lượt muốn trốn tránh tôi?”
“Tôi làm gì ác ý với em đâu, tại sao em lại trốn tránh tôi?”
Hàng loạt những câu hỏi của Hàn Cao Lãng đặt ra, Chu Tử Hạ đều im lặng không đoái hoài gì đến.
Không khí trong căn phòng lúc này thêm ngột ngạt khó thở.
Hàn Cao Lãng thấy cô không trả lời, hai tay của anh liền vòng qua thắt lưng của cô, ôm chặt lấy cô vòng lòng từ phía sau.
Chu Tử Hạ cũng không còn gì gọi là hoảng hốt bất ngờ, cô chỉ hơi sững người khi hơi ấm của anh tràn vào làn da trắng tuyết của cô.
Anh đặt nụ hôi từ phía sau gáy, hít một hơi thật sâu hương vị quen thuộc ngày nào.
“Cho tôi một cơ hội có được không?”
Dù không biết bản thân mình đã làm sai ở đâu nhưng anh vẫn thừa nhận bản thân mình đã sai, anh chỉ muốn cô gái mình từng yêu thứ tha đi tất cả.
Anh còn nợ cô gái một đời an nhiên, nợ mẹ anh một nàng dâu nữa.
“Tôi sẽ không làm em buồn nữa.”
Hàm răng trắng sứ khẽ cắn vào làn da trắng mịn của Chu Tử Hạ, cô khẽ giật mình, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
“Chu Tử Hạ.”
Hàn Cao Lãng thều thào bên tai cô, gọi tên cô với giọng điệu đậm chất buồn bã, tựa hồ như đang níu khéo thứ gì.
“Chu Tử Hạ.”
Anh tiếp tục gọi tên cô gái, nhưng đáp lại ảnh chỉ là một không gian trầm mặc, yên tĩnh đến lạ thường.
“Tôi rất nhớ em.”
Nhớ chết đi sống lại được! Không có ngày nào là anh không nhớ đến cô, suốt cả một quá trình đi công tác xa quê nhà.
Một bên mặt anh ép sát vào hõm vai Chu Tử Hạ, hai tay không chịu nghỉ ngơi mà xoa nắn cặp đào tiên căng đầy.
Chu Tử Hạ lập tức nắm lấy cổ tay người đàn ông, có điều chỉnh hô hấp, hơi nghiêng đầu về phía anh, cô nói.
“Em đói rồi, có thể cho em ăn chút gì không?”
Dạ dày cồn cào, suốt từ qua đến giờ đã ăn gì đâu, nhịn thêm chút nữa khéo cái dạ dày này lại bị nhiễm bệnh mất.
Hàn Cao Lãng dừng lại động tác, hôn lên hò má của cô, gật đầu mà tỏ ý giao dịch thành công.
“Được rồi, em muốn dùng món gì?”
Không cần suy nghĩ Chu Tử Hạ liền trả lời.
“Năm cốc sữa tươi trân châu đường đen thêm topping năm lần, sườn xào chua ngọt, KFC, mực nướng.”.