Bạn đang đọc Người Vô Hình, Tôi Bắt Được Cậu Rồi: Chương 9: Hacker Xâm Nhập
“Sếp, phòng bảo mật gặp sự cố T2S-01, tất cả 50 người đang ra sức củng cố tường lửa nhưng không cách nào cản trở vi-rut xâm nhập toàn hệ thống, theo tình hình này chậm nhất là tối nay tường bảo mật của chúng ta sẽ sụp, thông tin cơ mật cũng lập tức bị rò rỉ.” Trợ lý Ngô Thanh một bên đưa cho Lý Thần Vũ cà phê, một bên thần thái thong dong nói ra tin tức có hacker xâm nhập mạng lưới thông tin nội bộ, từ đầu đến cuối bảo trì dáng bộ mặt than không chút thay đổi.
“Tôi sẽ suy nghĩ giải quyết, cậu đem tất cả tài liệu lại, chỉnh sửa toàn bộ thông số, buổi chiều giao lại cho tôi.”
“vâng thưa sếp.”
Nhìn Ngô Thanh ra khỏi phòng, Lý Thần Vũ trầm ngâm suy nghĩ một lát liền đứng dậy bước vào phòng thử game chuyên dụng dành cho Tổng giám đốc, nơi đã trở thành phòng làm việc của Dương Quân Nhiên kia.
“Tiểu Nhiên, cậu xâm nhập vào hệ thống công ty đi, qua nhìn xem một chút tình huống có thể giải quyết được không ?”
[Được, chờ tôi một chút.] Nửa tháng nay Dương Quân Nhiên gần như dành hết tinh lực để nghiên cứu về lập trình và bảo mật hệ thống. Nhờ có thiên phú cực tốt nên cậu học rất nhanh, lúc này đã vượt hẳn dân chuyên nghiệp. Nhưng để đối phó với hacker cậu vẫn không tự tin lắm.
Dương Quân Nhiên tay như bay múa trên bàn phím, từng chuỗi mã hóa dày đặc lướt nhanh trên màn hình. Lý Thần Vũ thân là ông chủ của một công ty phần mềm đương nhiên không thể là tay gà mờ rồi, hắn ánh mắt nhạy bén phát hiện Dương Quân Nhiên quả thực là trò giỏi hơn thầy, chuỗi mã hóa kia cực kỳ phức tạp, hắn tuy vẫn có thể hóa giải nhưng tốc độ chắc chắn không thể so với tên thiên tài máy tính này. Chẳng lẽ chính vì cái thiên phú này mà Dương Quân Nhiên ở lĩnh vực khác không đạt thành tựu ?
[Anh nói, tôi có làm được không ?] Dương Quân Nhiên tuy nhiều lần nghe Lý Thần Vũ khẳng định cậu là thiên tài máy tính, chính cậu cũng biết bản thân trên phương diện này tiếp thu rất nhanh, nhưng mười mấy năm sống trong tiếng cười cợt chế giễu của người khác đã làm cậu không dám tin vào bản thân, luôn hoài nghi chính mình.
Lý Thần Vũ cũng biết điều ấy, hắn vừa đau lòng vừa tức giận, đau lòng bởi cậu bị bắt nạt, dù cố gắng giãy dụa bao nhiêu lần vẫn như cũ không thoát khỏi số phận, tức giận bởi những kẻ kia đã gây ra vết thương tâm lý trong cậu, hoàn toàn dẫm nát lòng tự tin của một con người. Hắn vỗ vỗ đầu cậu, âm thanh từ tính tràn đầy ma lực thì thầm bên tai cậu, “Cậu sẽ làm được, tôi chắc chắn điều đó.” Hắn không chân chính tiếp xúc với hacker kia nên không thể dò xét thực lực của y, càng không thể đem so sánh để biết trước kết quả ai mạnh hơn, nhưng Dương Quân Nhiên cần an ủi và cổ vũ.
Hít sâu một hơi, Dương Quân Nhiên ấn nút Enter, tiến nhập hệ thống. Cậu không tin bản thân, nhưng cậu tin Lý Thần Vũ. Hắn nói cậu làm được thì cậu sẽ làm được. Hơn nữa cậu còn phải làm cho bằng được vì cậu không muốn Lý Thần Vũ biến thành kẻ nói dối, rõ ràng cậu muốn bảo vệ hình tượng của hắn trong lòng. Bất cứ ai cũng không được phép làm lay động hình tượng hoàn mỹ ấy, dù là bất cứ lý do, hình thức nào, dù là cậu cũng không thể.
Trên màn hình xanh đen, từng chuỗi mã hóa dày đặc phức tạp hiện lên, di chuyển nhanh như tia chớp, trên bàn phím các nút được sử dụng liên tiếp nhưng bởi tốc độ quá nhanh mà có ảo giác như tất cả đều được ấn một lần.
Tại một tầng cao nhất của tòa nhà đối diện NGS, một người trung niên tóc hai bên thái dương đã bạc nhưng ánh mắt lại sắc bén lợi hại như cũ. Đôi tay hắn lướt trên bàn phím thật chậm rãi nhưng các khớp xương lại nhịp nhàng đến không ngờ. Từ điểm ấy có thể thấy người này không phải đối với việc gõ bàn phím quá mức xa lạ, thậm chí còn cực kỳ quen thuộc công việc này. Gã chính là người Dương Quân Nhiên phải đối phó.
“Khặc khặc…Lý Thần Vũ mày không nên trách tao dùng thủ đoạn hèn hạ đối phó với mày, tao chẳng qua chỉ học theo thủ đoạn của cha mày đối phó tao năm xưa mà thôi…”
“Sếp, giá cổ phiếu của công ty chúng ta đã bắt đầu sụt giá, phải lập tức chỉnh lý hệ thống mạng điều hành, ngăn chặn tên hacker kia ngay lập tức.” Nữ thư ký xinh đẹp Lâm Uyển Nhu cảm thấy bộ dáng điềm tĩnh trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này của vị tổng tài đại nhân nào đó thực sự rất bất mãn, ngứa ngáy chân tay hận không thể tiến lên túm cổ áo mà lắc tỉnh hắn, nhưng nàng chỉ dám nghĩ thôi, có cho nàng mười lá gan nữa nàng cũng không dám làm vậy. Suy nghĩ lớn mật của vị thư ký đã cho chúng ta thấy tổng tài đại nhân thời gian gần đây tinh thần rất tốt, tâm tính cũng trở nên ôn hòa hơn, nếu không hắn cứ như lúc trước thì nàng đến nghĩ cũng không dám nghĩ đến mấy loại hành vi tử tội này.
“Cô nói với tôi có tác dụng ?” Lý Thần Vũ liếc mắt nhìn Lâm Uyển Như. Chỉ một cái liếc mắt này đã khiến nàng da đầu run lên, toát mồ hôi lạnh, cảm thấy như hắn thấy hết… suy nghĩ lớn mật kia của nàng.
“Sếp…”
“Cô biết mỗi tháng tôi trả cho Tiêu Khương Vĩ bao nhiêu tiền hay không ?”
Giọng nói của Lý Thần Vũ đều đều lại ẩn chứa áp lực khiến thư ký Lâm có cảm giác vị tổng tài băng sơn đã trở về, cô ngập ngừng không dám tùy tiện trả lời hắn.
“Cô không biết ? Cũng đúng, nhân viên của tôi, tôi không khắt khe đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần làm tốt chức trách của mình là được, những chuyện khác không cần quan tâm.”
Cạch.
Lý Thần Vũ đóng nắp bút máy, âm thanh không to nhưng giữa không gian yên tĩnh lại có phần khuếch đại, khiến người đang tập trung tinh thần cao độ là Lâm Uyển Nhu giật nảy người. Nàng rất muốn hỏi vị tổng tài trước mặt: công việc của nàng có phải là thay những người khác chịu bão táp mưa sa hắn giáng xuống hay không ?
“Cô không biết cũng không sao, tôi nói vậy. Lương cơ bản của vị Giám đốc điều hành bảo mật hệ thống Tiêu Khương Vĩ mỗi tháng là 3 vạn tệ, gấp hàng chục lần so với một nhân viên bình thường ở công ty khác. Mà nhiệm vụ của anh ta chính là bảo vệ thật tốt hệ thống. Ngày thường đều là một bộ thảnh thơi, lúc này có việc cần đến thì anh ta lại nói tài nghệ mình không bằng người, không đảm nhận nổi trọng trách tôi giao phó. Cô nói xem, tiền của tôi dễ kiếm lắm sao mà có thể nuôi không một đám vô dụng như thế ?” Mấy chữ cuối cùng Lý Thần Vũ gần như là rít lên, cây bút máy văng thật mạnh trên bàn, không chịu được áp lực mà bị bẻ gãy làm đôi.
Lâm Uyển Nhu đầu cúi xuống sắp đụng tới ngực, đứng ở một bên run run không dám nói câu nào. Nàng đi theo hắn không phải ngày một ngày hai, vậy mà chưa từng thấy hắn tức giận như thế.
“Cô tới nói cho anh ta, cũng là tất cả đám chuyên viên sâu mọt kia, tôi cho họ 3 tiếng, toàn lực phối hợp với Giám đốc giám sát điều hành bảo mật hệ thống, đem tường lửa bảo vệ cho thật vững vàng.”
“Giám đốc giám sát điều hành bảo mật hệ thống ? Sếp, công ty mình hình như không có chức danh này…?” Lâm Uyển Nhu nghi hoặc, ngập ngừng hỏi lại. Trí nhớ của cô rõ ràng tốt lắm, các vị giám đốc đều nhớ kỹ nhưng quả thực nàng không cách nào nhớ ra nổi trong công ty có chức danh nào là Giám đốc giám sát điều hành bảo mật hệ thống cả.
“Lúc trước chưa có, từ bây giờ sẽ có. Hơn nữa qua vụ này trừ 10% lương của tất cả đám vô dụng kia, toàn bộ số tiền đó sẽ chuyển sang làm tiền thưởng cho sếp mới của họ.”
Nữ thư ký còn định nói thêm gì nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Lý Thần Vũ liền biết điều câm miệng, theo lệnh hắn đi xuống.
[Chuyện gì xảy ra? Tôi chưa từng thấy anh tức giận như vậy.]
Lý Thần Vũ đọc tin nhắn Dương Quân Nhiên gửi đến, ánh mắt nhất thời dịu đi.
[Không có chuyện gì, cậu không cần lo lắng. !5 phút nữa cậu tại hệ thống công ty lộ diện một chút, từ bây giờ cậu đã là một thành viên của NGS rồi, chức vụ Giám đốc giám sát điều hành bảo mật hệ thống.]
[Sao gấp như vậy, tôi chưa chuẩn bị gì cả…] Dương Quân Nhiên rối loạn.
[Không cần lo lắng, tôi đã báo cho họ rồi. Tiểu Nhiên, biến cố lần này tất cả phải nhờ cậu rồi.]
Dương Quân Nhiên hơi đỏ mặt, mỗi lần hình dung ra đôi mắt thâm thúy như đáy biển sâu của Lý Thần Vũ tim cậu lại không thể khống chế mà đập loạn lên. Cậu biết, ngày hôm nay dù không có cậu, hắn vẫn sẽ đứng vững, vẫn có cách giải quyết ổn thóa, nhưng lúc này hắn lựa chọn tin tưởng cậu, đó là một quyết định rất mạo hiểm. Khóe môi nhất thời cong lên, Dương Quân Nhiên có cảm giác tự tin chưa từng có. Cảm giác ấy rất tốt, rất tuyệt vời, cảm giác như chẳng có điều gì mình không làm được, không gì là không thể. Cảm giấc ấy là Lý Thần Vũ cho cậu…
[Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.]
[Cậu nhất định sẽ làm được.]
Lúc trước Dương Quân Nhiên đã tiến nhập hệ thống nhưng vẫn một mực lẳng lặng theo dõi phương hướng tiến công của hacker, đồng thời cậu duy trì trạng thái ẩn. Bởi không gây động tĩnh lớn nên đám chuyên viên bảo mật hệ thống không phát giác được điều bất thường.
Tích, soạt soạt…
Trên tất cả gần một trăm đầu máy của phòng bảo mật hệ thống đồng loạt hiện lên hình ảnh một cây thường xuân đang từ từ sinh trưởng hết sức sống động,
“Cái gì thế này?”
“Ai làm chuyện này vậy?”…
Đám chuyên viên vốn đang toát mồ hôi hột gõ đến vỡ bàn phím, thấy màn hình hiện lên cây thường xuân liền hết sức bực bội. Nhưng dòng chữ hiện lên sau đó càng bá đạo hơn, trực tiếp đem họ câm hết một lượt.
[Xin chào, tôi là Dương Nhiên Giám đốc giám sát điều hành bảo mật hệ thống mới nhận chức cách đây 15 phút. Tổng giám đốc Lý Tường Vũ đã bổ nhiệm tôi vào vị trí này để góp một phần sức lực, cùng nhau đối phó với hacker, bảo vệ hệ thống. Mọi chỉ thị, yêu càu của tôi mong mọi người thực hiện nghiêm túc. Cảm ơn.]
Dòng chữ tràn ngập khí thế bá đạo này quả thực là do Dương Quân Nhiên viết nhưng là Lý Thần Vũ đọc.
[Tại sao tên tôi lại thiếu chữ Quân?] Dương Quân Nhiên thắc mắc, tên cậu là Dương Quân Nhiên chứ không phải Quân Nhiên.
“Tuy cái tên Dương Quân Nhiên không nổi tiếng đến mức ai ai cũng biết, nhưng để đề phòng có người nhận ra cậu là Dương thiếu gia đang đi nghiên cứu văn hóa tại Nam Kinh với bạn thì không ổn chút nào đâu.”
Tuần trước lớp của Dương Quân Nhiên có tổ chức đến Nam Kinh nghiên cứu văn hóa xã hội, Lý Thần Vũ nhân cơ hội này mua chuộc lão sư lớp cậu, giúp tên cậu cũng nằm trong danh sách những người tham gia chuyến đi, sau đó cậu đương nhiên toàn lực phối hợp đem điện thoại nhắn tin ẹ nói cậu đi Nam Kinh cùng lớp. Mẹ cậu ngoại trừ có chút lo lắng thì cũng không nghi ngờ gì. Việc này cũng khiến Dương Quân Nhiên áy náy hổ thẹn lương tâm, đỏ mắt suốt mấy ngày.
[Tình hình hệ thống tường lửa rất không xong, hacker đã phát hiện vài lỗ hổng, nhiều nhất 20 phút nữa sẽ đột nhập hệ thống, đến lúc đó dữ liệu chắc chắn sẽ bị rò rỉ.] Dương Quân Nhiên nhìn hình ảnh không gian ba chiều của tường lửa trên màn hình, cau mày. Thời gian nửa tháng quá ngắn ngủi, kinh nghiệm không phải thứ có thể dùng thiên phú để bù đắp, cậu cảm thấy bản thân còn thiếu sót quá nhiều.
“Có lỗ hổng thì phải lấp đầy. Đừng lo lắng quá, đội ngũ chuyên viên kia tuy sâu mọt nhưng cũng có chút bản lãnh. Nếu cậu có thể đem khả năng cả họ hoàn toàn phát huy thì chúng ta sẽ có khả năng vượt qua binh biến này.” Lý Thần Vũ đứng một bên quan sát, biểu tình thong dong bình tĩnh khiến những bồn chồn rối loạn của Dương Quân Nhiên cũng nhạt bớt.
[Tôi nói gì họ cũng sẽ nghe chứ?] Dương Quân Nhiên biết rõ đối với vị giám đốc từ trên trời rơi xuống là mình, đám người kia sẽ không tín nhiệm mà nghe theo lời cậu.
“Tất nhiên, kẻ nào dám có ý kiến liền cho nghỉ việc là được.”
Dương Quân Nhiên cúi thấp đầu, trong lòng miên man suy nghĩ. Cậu bây giờ trước mặt đám người kia là cấp trên của họ, là người dẫn đường, chỉ huy họ, không ai biết cậu đã từng là kẻ thất bại, từng bị cười nhạo. Cho dù họ có biết, cậu vẫn như cũ đứng ở trên họ, vì có một người cho cậu cái quyền ấy, phải không ?