Bạn đang đọc Người Vô Hình, Tôi Bắt Được Cậu Rồi: Chương 11: Chuẩn Bị Cho Cuộc Chiến.
Bên ngoài bầu trời sớm đã tối đen như mực, lúc này đã là giờ cơm tối nhưng những nhân viên phòng bảo mật hệ thống lại chưa phút nào được ngơi nghỉ, tất cả đang trong một cuộc chiến liên quan đến tồn vong của công ty.
“Sếp, giá cổ phiếu đã bắt đầu giảm lần thứ 2, đã sắp đạt 10%.” Lâm Uyển Nhu mím mím môi, nhìn màn hình hiển thị giá cổ phiếu của công ty cô vô cùng lo lắng.
Lý Thần Vũ không trả lời cô mà nói với Tiêu Khương Vĩ.
“Giám đốc Tiêu, hệ thống ảo phân tầng phức hợp anh làm đến đâu rồi ?”
“Sếp, khâu thiết kế đã gần hoàn thành, chỉ còn thiếu một chút…”
“Tốc độ quá chậm.” Lý Thần Vũ nhíu mày, nếu còn tiếp tục như vậy kế hoạch của bọn họ nhất định không thể tiến hành.
[Bên cậu thế nào ? Cài tốt vi-rut chưa ?] Lý Thần Vũ không muốn khiến Dương Quân Nhiên quá mệt mỏi nhưng tình hình này có lẽ chỉ có thể để cậu chịu ủy khuất thôi.
[Đã sắp hoàn thành, nhiều nhất 20 phút nữa tôi sẽ cài xong toàn bộ.] Dương Quân Nhiên rất nhanh nhắn tin lại.
Lý Thần Vũ nhếch khóe môi, [Đám nhân viên của tôi rất vô dụng, nếu không có một chút thuốc kích thích sẽ không thể đem tiềm năng kích phát ra. Có muốn cùng tôi chơi trò chơi không ?]
[Được.]
Lý Thần Vũ bước đến vị trí của Giám đốc Tiêu.
“Tôi cùng giám đốc Dương sẽ trực tiếp dẫn họ xây dựng hệ thống ảo, anh sang bên kia làm công tác phòng hộ cho hệ thống đi.”
“Vâng, thưa sếp.” Tiêu Khương Vĩ chẳng hiểu ra sao, dù tình huống lúc này của họ đang rất nguy cấp nhưng sếp cũng không nhất thiết phải lao vào cuộc chiến như vậy đâu, nhưng vì có bài học giáo huấn lúc trước nên gã chẳng dám nhiều lời, chỉ làm theo mệnh lệnh thôi.
[Tiểu Nhiên, đến cùng tôi xây dựng hệ thống ảo, tốc độ của chúng ta không những phải nhanh mà còn phải phối hợp tốt với 3 người còn lại, cùng đẩy nhanh tốc độ của họ. Nhiều nhất là 10 giờ chúng ta phải thiết lập xong hoàn thành tất cả.]
[Được, tôi bồi anh.] Dương Quân Nhiên càng tăng tốc cài vi-rut vào dữ liệu giả.
“5 người chú ý, hiện tại tôi và giám đốc Dương sẽ hoàn tất thiết kế hệ thống, mấy người cố gắng phối hợp cho tốt.” Lý Thần Vũ nói với 5 chuyên viên phụ trách thiết lập hệ thống ảo phân tầng phức hợp.
“Vâng, thưa sếp.”
Lạch cạch.
Tốc độ nhanh quá, 5 người âm thầm líu lưỡi, kinh ngạc trợn mắt nhìn dãy mã hóa biến ảo không ngừng trên màn hình, bên tai là tiếng gõ bàn phím lạch cạch của tổng tài đại nhân. Chỉ cần nghe âm thanh cũng đoán được tốc độ đánh máy nhanh đến kinh người là như thế nào.
“Này, tốc độ lại đẩy nhanh hơn nữa rồi.” Một người kinh hãi kêu lên, lúc này mã hóa quả thực giống như một sợi dây chạy liên tục, không thể nhìn ra kí tự nữa. “Thật khủng bố…”, mấy người liếc nhau, bàn tay vì kích động mà run cả lên.
“Mấy người còn thẫn thờ cái gì, mau đầu nhập giải mã !” Lý Thần Vũ tức đến nghiến răng, quát mấy tên chuyên viên ăn hại kia.
“A…vâng vâng…” Đám người vội vàng hồi thần, nhưng tốc độ quả thực nhanh đến nghẹn họng, bọn họ thủy chung không thể theo kịp tốc độ kinh người kia.
[Phân ra phụ trách các phần khác nhau, đừng chỉ chăm chú đuổi theo bọn tôi như thế.] Dòng chữ xanh có hoa văn cây thường xuân bất chợt hiện lên trên màn hình, đám người kia lại có một phen kinh ngạc. Giám đốc Dương của bọn họ rốt cuộc thần thông quảng đại đến mức nào vừa có thể mã hóa nhanh như tia chớp lại còn rảnh rỗi gõ chữ nói với bọn họ a. Này đúng là bất khả tư nghị.
Dần dần, dưới sự chỉ huy của Dương Quân Nhiên cùng Lý Thần Vũ, 5 người cũng có thể phối hợp tốt, tốc độ được đẩy lên mỗi lúc một nhanh hơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng chốc đã đến 8 giờ tối.
“Sếp, giá cổ phiếu của chúng ta đang dao động mạnh, rất có thể đợt giảm giá thứ 3 sắp bắt đầu. Trước mắt đã giảm 18%, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa. Bên kia hacker tiếp tục tìm thấy 2 lỗ hổng, một số dữ liệu nằm trong dự án phát triển quý trước đã bị rò rỉ, giám đóc Tiêu cũng nói tường lửa đã không còn chống đỡ được bao lâu nữa…” Thư ký Lâm lúc này đã rất mệt mỏi nhưng cô không dám ở trước mặt sếp có chút nào lộ ra, cô biết không chỉ có cô mà tất cả mọi người ở đây hơn 50 người từ sáng đến giờ đều chưa được nghỉ ngơi chút nào.
“Cô nói với anh ta nếu có thể kiên trì thêm 1 tiếng nữa, tôi sẽ thưởng cho anh ta 1 vạn tệ.” Lý Thần Vũ tốc độ tay không giảm, tóc mai đã có chút ẩm ướt, tay cũng hơi tê mỏi nhưng một chút cũng không dám ngừng lại. Lúc này không chỉ có hắn mà còn hơn 50 người còn lại, không ai không mệt mỏi. Hắn là chim đầu đàn, so với bọn họ càng nhiều áp lực. Hắn cố gắng, hắn nỗ lực không chỉ bởi bản thân mà còn vì tất cả mấy nghìn nhân viên dưới tay. Hắn phải có trách nhiệm đối với họ.
“Sếp…” Nữ thư ký cũng nhìn ra tình trạng của hắn. Chung quy tổng tài của bọn họ cũng không phải sắt thép, cũng là người có máu thịt và cũng sẽ mệt mỏi. “Anh nghỉ ngơi một chút trước đi…”
“Không cần lo, tôi không sao.” Lý Thần Vũ lắc đầu, trong lòng lại hơi chút lo lắng cho người ở tầng trên cũng so với hắn còn muốn gõ máy tính suốt cả một ngày kia, Dương Quân Nhiên.
Còn một chút nữa, một chút nữa thôi. Dương Quân Nhiên sắc mặt tái nhợt, trên trán đã phủ một tầng mồ hôi. Mắt cậu vì tiếp xúc quá lâu với màn hình máy tính, hơn nữa còn liên tục phải căng mắt xem xét từng ký tự trong chuỗi mã hóa dài dằng dặc nên mắt sớm đã hoa cả lên, nhức mỏi vô cùng, ngay cả đầu ngón tay cũng đang không ngừng run lên tê cứng. Nhưng cậu không thể ngừng lại. Lý Thần Vũ là người đầu tiên ngoài mẹ tin tưởng cậu, ở trong lúc cậu tuyệt vọng nhất, tưởng như không tìm được một lối thoát nào thì hắn đã xuất hiện. Hắn vươn tay ra với cậu, tín nhiệm cậu vô điều kiện và còn không ngừng động viên, nói với cậu phải có lòng tin vào chính mình. Hắn đã thay đổi cậu, từng chút, từng chút một. Chính vì thế lúc này đây cậu không thể bỏ cuộc, cậu phải chứng minh cho tất cả mọi người, cho cả Lý Thần Vũ và chính bản thân cậu, rằng hắn nói đúng, cậu cũng có thứ ưu việt hơn so với người khác, cậu không phải kẻ thua cuộc.
Cạch.
Màn hình chậm rãi tối đen sau đó từng chuỗi mã hóa di chuyển liên tục, hiện lên tường lửa với hình ảnh một bông hoa hàng nghìn cánh, mỗi một lớp cánh hoa lại là một mã khóa phức tạp khác nhau. Hệ thống ảo phân tầng phức hợp đã hoàn thành.
Hô. thở ra một ngụm khí, Dương Quân Nhiên thấy trước mắt nhất thời tối sầm, cậu quả thực là mệt chết đi được.