Người Từ Miền Đất Lạnh

Chương 7: Kiever


Bạn đang đọc Người Từ Miền Đất Lạnh – Chương 7: Kiever

Ngày hôm sau, Leamas đến muộn hai mươi phút so với giờ hẹn ăn trưa với Ashe và người nồng mùi whisky. Vẻ khoan khoái của Ashe khi thấy chàng, tuy vậy vẫn không giảm sút. Anh ta cho hay cũng vừa mới tới, hơi trễ một chút vì phải đi nhà băng. Anh ta đưa cho chàng một phong bì:
– Giấy một anh kim, được chớ?
Leamas nói:
– Cám ơn. Mình hãy uống một ly.
Chàng không cạo râu và cổ áo dơ dáy. Chàng gọi bồi kêu rượu, một ly whisky lớn cho chàng và một ly gin cho Ashe. Khi rượu được mang tới, tay của Leamas run rẩy trong khi rót sôda vào ly, suýt đổ ra ngoài.
Họ ăn ngon, uống nhiều và Ashe nói hầu hết câu chuyện. Như Leamas đã đoán trước, thoạt tiên anh ta nói những chuyện về mình, một mánh khoé từ xưa nhưng không đến nỗi tệ. Ashe bảo:
– Thành thực mà nói, tôi dạo này khác. Viết bài anh ngữ cho báo ngoại quốc, làm việc không bó buộc. Sau thơi gian ở Bá Linh, đầu tiên mọi việc đều rối beng lên cả – Công ty không chịu tái tục khế ước và tôi phải làm cho một tờ tuần báo lá cải về sở thích của những ông già trên 60. Anh có tưởng tượng được cái gì đáng sợ hơn không? Đó là vào lúc xảy ra cuộc đình công thứ nhất của ngành ấn loát. Thật đỡ cho tôi quá. Rồi tôi về sống với bà cụ ở Cheltenham một thời gian – bà cụ có một tiệm bán đồ cổ thuộc vào loại khá. Rồi tôi nhận được thư của một người bạn cũ, tên thật của anh ta là Sam Kiever, lúc đó đang khởi sự xây dựng một cơ sở mới chuyên viết những loạt bài ngắn về nước Anh, đặc biệt dành cho báo ngoại quốc. Anh biết loại bài này mà – 600 chữ. Về môn khiêu vũ Morris Sam tuy vậy mà lại có một mánh khoé: anh ta bán loại bài đã được dịch sẵn và anh biết không, nó khiến mọi người khác hẳn. Thiên hạ cứ nghĩ rằng ai cũng có thể mướn một người dịch hoặc tự mình dịch lấy, nhưng nếu anh đang tìm bài để nhét vào nửa cột báo, nói về đời sống dân ngoại quốc, anh sẽ không muốn phí thời giờ và tiền bạc vào chuyện dịch thuật. Mẹo của Sam là tiếp xúc thẳng với các chủ bút – ông ta đi khắp châu âu như một tên du mục, kể cũng tội nghiệp, nhưng có việc luôn.
Ashe dừng lại, đợi Leamas nói chuyện về chàng nhưng Leamas lờ đi. Chàng chỉ gật gù và bảo “Hay quá!”. Ashe định gọi rượu vang nhưng chàng bảo chỉ uống whisky và khi bồi bưng cà phê ra chàng đã uống bốn ly lớn. Chàng có vẻ rạc người đi: Chàng có thói quen của bợm rượu, chõ môi ra về phía ly trước khi uống, làm như mình có thể lỡ tay và làm đổ rượu.
Ashe im lặng một lúc rồi hỏi:
– Anh không biết Sam à?
– Sam?
Giọng Ashe có vẻ bực bội:
– Sam Kiever, sếp của tôi. Cái anh chàng tôi vừa nói chuyện ấy mà.
– Anh ta cũng ở Bá linh sao?
– Không. Anh ta biết rõ nước Đức nhưng chưa hề tới Bá Linh. Anh ta có quấy phá ở Bonn một chút, viết báo kiểu tài tử ấy mà. Anh có thể đã gặp anh ta, anh ta dễ thương lắm.
– Tôi không nghĩ là đã gặp anh ta.
Im lặng một lát, Ashe chợt hỏi:
– Dạo này bồ làm gì?
Leamas nhún vai và nhăn răng cười có vẻ ngây ngô.
– Ngồi chơi, bị cho về vườn và đang ngồi chơi.
– Tôi quên không nhớ anh đã làm gì ở Bá Linh? Anh không phải là một trong những chiến sĩ bí mật của cuộc chiến tranh lạnh sao?
Mẹ kiếp, Leamas nghĩ, bạn hơi vội đấy nhé. Chàng nghập ngừng và đỏ mặt, tỏ vẻ hung hãn nói:
– Làm công cho bọn Mẽo cũng giống như phần lớn các bạn của tôi.
Ashe nói, làm như đã đắn đo ý từ lâu:
– Anh nên gặp Sam, anh sẽ thích anh ta.
Và anh nói thêm vẻ lo âu:
– Này Alec, tôi không biết làm cách nào để có thể gặp anh?
Leamas trả lời một cách hờ hững:
– Không được đâu
– Tôi không hiểu nổi ý anh. Hiện giờ anh ở đâu?
– Thì loanh quanh đây. Hơi bê bối một chút, tôi vẫn chưa có việc làm. Bọn khốn không chịu cấp dưỡng cho tôi khá hơn một chút.
Ashe có vẻ kinh ngạc:
– Alec này, thế thì tệ quá. Sao anh không bảo tôi? Sao anh không đến ở đằng tôi? Nhỏ thôi nhưng đủ chỗ cho một người nữa nếu anh không ngại nằm trên cái đi văng. Anh không thể sống lang bang như vậy được.
Leamas vừa trả lời vừa vỗ tay vào cái túi đựng tiền:
– Hơi đỡ rồi. Tôi sẽ tìm được việc làm.
Rồi chàng gật đầu với vẻ quả quyết
– Độ một hai tuần là có. Rồi đâu sẽ lại vào đấy.
– Việc loại nào?
– Ồ, không biết nữa. Bất cứ gì.

– Nhưng anh không thể sống tiêu cực như thế được. Alec, anh nói tiếng Đức cừ như dân bản xứ, tôi vẫn nhớ thế mà. Anh có thể làm được khối việc.
– Tôi đã làm khối việc. Bán Bách khoa toàn thư cho một hãng buôn Mỹ, xếp sách ở một thư viện tâm linh, bấm lỗ thẻ trong một xưởng làm kẹo hôi thối. Tôi còn có thể làm cái mẹ gì bây giờ?
Chàng nói trong lúc mắt không ngước lên nhìn Ashe mà nhìn cái bàn trước mắt, đôi môi run lên vì sự kích động. Ashe đáp lại sự kích động này bằng cách, cúi người qua mặt bàn, nói nhấn mạnh một cách đắc thắng:
– Alec, bạn cần chỗ quen biết, bạn hiểu không? Tôi đã hiểu rõ vì chính tôi đã gặp phải cảnh này. Đó là lúc anh cần biết người này người nọ. Tôi không biết anh đã làm gì ở Bá Linh, tôi không muốn biết, nhưng chắc chắn đó không phải việc mà anh có thể gặp những người đáng nói, phải không? Nếu tôi đã không gặp Sam ở Poznan năm năm trước thì tôi vẫn còn đói dài dài. Alec anh hãy đến ở với tôi vài tuần đi. Bọn mình sẽ dò hỏi Sam hoặc một vài tên bạn ký giả cũ ở Bá Linh, nếu còn có tên nào.
Leamas lắc đầu:
– Nhưng tôi không viết lách gì được. Tôi có viết được cái mẹ gì đâu?
Ashe đặt tay lên cánh tay của Alec và xoa dịu:
– Anh đừng nóng. Mình cứ từ từ lo mọi việc. Đồ phụ tùng của anh hiện giờ để ở đâu?
– Cái gì của tôi?
– Thì vật dụng của anh đó: quần áo, hành lý và các món khác
– Tôi chẳng có gì cả. Tôi bán hết rồi, trừ cái gói đồ.
– Cái gói nào?
– Cái gói màu nâu mà anh đã nhặt được ở công viên hôm qua. Cái gói mà tôi đã quăng đi.
Ashe có một căn phòng ở công trường Dolphin. Thật đúng như Leamas phỏng đoán – căn phòng nhỏ và không có gì đặc sắc, ngoại trừ vài món đồ chơi mang từ Đức về đến vội vàng: ly uống bia, một ống điếu kiểu quê mùa, vài cái tượng mỹ nhân hạng thường. Ashe nói:
– Cuối tuần tôi về với bà cụ ở Cheltonham. Tôi chỉ ở đây vào những ngày giữa tuần thôi. Như thế này cho tiện.
Họ kê cái đi văng vào trong phòng khách nhỏ xíu. Lúc đó khoảng bốn giờ rưỡi, Leamas hỏi:
– Anh ở đây được khoảng bao lâu rồi?
– Ồ, khoảng trên dưới một năm
– Tìm ra có dễ không?
– Kẻ này đi thì người khác đến. Anh biết đấy, những căn này vẫn thế. Mình ghi tên và có ngày có người gọi điện thoại đến cho mình biết là có phòng trống.
Ashe pha trà và cả hai cùng uống. Leamas lầm lì như một kẻ không quen với tiện nghi. Ngay cả Ashe cũng có phần lắng dịu. Sau khi uống xong, Ashe nói:
– Tôi chạy ra ngoài mua chút đồ trước giờ các bảng tiệm đóng cửa rồi sau đó mình sẽ tính phải làm gì. Có lẽ là tôi sẽ địên thọai cho Sam tối nay – tôi nghĩ là hai anh gặp nhau càng sớm càng tốt. Sao anh không ngủ đi – trông anh phờ phạc lắm.
Leamas gật đầu và phát một cử chỉ vụng về:
– Anh tốt quá. Anh đã hết lòng với tôi.
Ashe vỗ vai Leamas, nhặt cái áo mưa nhà binh và đi ra.
Ngay lúc Leamas biết Ashe đã đi khỏi, chàng để cánh cửa trước hơi hé mở và xuống lầu ra căn phòng chính nơi có hai buồng điện thoại Chàng quay một số MadenVale và hỏi gặp thư ký của Thomas. Tức thì một giọng con gái cất lên:
– Thư ký của ông Thomas đây.
– Tôi gọi giùm cho ông Sam Kiever. Ông ấy đã nhận lời mời và mong được tiếp xúc với ông Thomas tối nay.
– Tôi sẽ chuyển lời lại cho ông Thomas. Ông ấy có biết chỗ liên lạc với ông không?
Leamas liền cho địa chỉ:
– Công trường Dolphin
Sau khi hỏi thăm vài chuyện ở quầy lễ tân, chàng quay về phòng của Ashe và ngồi xuống chiếc đi văng nhìn hai tay đang nắm vào nhau. Môt lúc sau chàng nằm xuống. Chàng quyết định theo lời khuyên của Ashe là nghỉ ngơi một chút. Trong lúc nhắm mắt, chàng tưởng tượng Liz đang nằm bên cạnh mình ở Bayswater và tự hỏi bây giờ nàng ra sao.
Chàng bị đánh thứ bởi Ashe, đi với một người có thân hình hơi mập, thấp, với mái tóc hoa râm dài chải lật ra sau và mặc bộ quần áo có cổ rất lớn. Y nói với một giọng hơi giống miền Trung âu, có lẽ là giọng Đức, thật khó đoán. Y nói tên y là Kiever – Sam Kiever.
Họ uống gin-tonic và Ashe nói nhiều nhất trong bọn. Hắn bảo cũng như hồi xưa ở Bá Linh, cả bọn tụ họp lại chơi suốt đêm. Kiever cho hay y không muốn về trễ quá, sáng mai y còn chuyện phải làm. Họ đồng ý ăn ở một nhà hàng Trung Hoa mà Ashe biết – đối diện với bót cảnh sát Limehouse và mình có thể mang rượu theo. Hơi lạ là Ashe có mấy chai Burgundy trong bếp và họ mang theo trên tắc xi.
Bữa ăn tối thật ngon và họ uống hết cả hai chai rượu. Kiever hé lộ một chút khi bắt đầu uống chai thứ hai: y vừa đi một vòng Tây Đức và Pháp về. Ở Pháp tình hình đang rối beng, De Gaulle đang trên đà đi xuống và chỉ có trời mới biết chuyện gì sắp xảy ra. Với một trăm ngàn anh thực dân bại hoại phong hoá từ Algierie trở về, y tin chắc chế độ phát xít sắp sửa vùng lên. Ashe hỏi y để gợi chuyện:
– Còn Đức thì sao?
Kiever nhìn Leamas một cách mời mọc:
– Đó chỉ là vấn đề bọn Mẽo có giữ đựơc họ không?

Leamas hỏi:
– Thế nghĩa là sao?
– Thế nghĩa là Dulles cho họ chính sách đối ngoại bằng một tay, Kenedy lấy lại bằng tay khác. Họ bắt đầu bực rồi.
Leamas gật đầu:
– Đúng là bọn Mẽo chính cống
Ashe xen lời một cách độc địa:
– Alec có vẻ không ưa các anh bạn Mỹ của mình
Và Kiever khẽ bảo với vẻ thản nhiên:
– Thế à?
Leamas nhận thấy Kiever chơi cái trò này rất lâu. Như một người quen dùng ngựa, y để người ta phải đến với y. Y tuyệt giỏi trong việc gây cho một kẻ đa nghi có cảm tưởng rằng y sắp được hỏi xin một đặc ân, và không dễ gì y chịu nhượng bộ.
Sau bữa ăn, Ashe nói:
– Tôi biết một chỗ ở sau đường Wardour – anh đã từng đến đó rồi mà, anh Sam. Họ tiếp đãi khá lắm, mình gọi tắc xi lại đó đi?
Leamas hỏi với một vẻ khác lạ trong giọng khiến Ashe nhìn chàng thật nhanh
– Khoan. Xin các anh cho tôi biết một điều. Ai trả tiền cho cuộc du hí này?
Ashe đáp ngay:
– Tôi. Sam và tôi.
– Các anh đã bàn chuyện này chưa?
– Ồ.. chưa.
– Bởi vì tôi không có tiền. Chắc các anh đều biết điều đó. Không có tiền để liệnh đi như thế.
– Tất nhiên, Alec. Tôi lo cho anh chu đáo đến tận giờ phút này mà.
– Đúng. Anh nói đúng.
Chàng như định nói điều gì nữa nhưng đổi ý. Ashe có vẻ băn khoăn nhưng không giận còn Kiever thì vẫn khó hiểu như từ trước.
Leamas tránh nói trên tắc xi và Ashe cố gắng gợi chuyện bằng vài nhận xét hoà giải nhưng chàng chỉ nhún vai. Họ đến đường Wardour và xuống xe. Cả Kiever và Leamas đều không sẵn sàng trả tiền xe. Ashe dẫn họ qua cửa hàng bày bán các tạp chí dành cho thiếu nữ, đi vào một ngõ hẻm, cuối hẻm là một bảng hiệu bằng đèn ống rẻ tiền đang chói sáng: HỘI QUÁN PUSSYWILLOW – DÀNH RIÊNG CHO HỘI VIÊN. Hai bên cửa vào là hình chụp các cô gái, và trên mỗi hình đều có ghim một tờ giấy mỏng viết tay bằng chữ in: nghiên cứu thiên nhiên – dành riêng cho hội viên.
Ashe bấm chuông. Cửa được mở ngay bởi người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi trắng và quần đen. Ashe bảo:
– Tôi là hội viên. Hai vị này đi với tôi.
– Ông cho xem thẻ.
Ashe rút ra một chiếc thẻ màu vàng trong ví và đưa cho ông ta.
– Khách của ông phải trả mỗi người một anh kim và được xem như hội viên tạm thòi. Ông giới thiệu phải không?
Hắn đưa trả thẻ và trong lúc đó Leamas với tay qua người Ashe đón lấy cái thẻ. Chàng nhìn tấm thẻ một lúc và trả cho Ashe.
Lấy ra hai Anh kim trong túi quần, Leamas đặt vào tay người đàn ông và nói:
– Hai Anh kim cho khách
Và mặc những lời phản đối đầy sửng sốt của Ashe, chàng đưa cả bọn qua lối vào có màn che, vào trong hành lang mờ tối của hội quán. Chàng quay lại nói với gã gác cửa:
– Tìm cho chúng tôi một cái bàn và một chai whisky. Và đừng để ai đến quấy rầy chúng tôi.
Gã gác cửa ngập ngừng một lát rồi quyết định không cãi lại làm gì, đưa cả bọn xuống thang. Trong lúc xuống thang, họ nghe thấy một tiếng rên rỉ rất nhỏ của âm nhạc. Họ lấy một cái bàn riêng ở cuối phòng. Một ban nhạc hai người đang trình diễn và các cô gái đang ngồi túm năm tụm ba ở quanh phòng. Có hai cô đứng dậy khi họ tới gần nhưng gã gác cửa cao lớn lắc đầu.
Ashe liếc nhìn Leamas một cách bất yên trong khi cả ba đang đợi whisky, Kiever có vẻ hơi khó chịu. Anh bồi mang đến một chai rượu và ba cái ly. Họ ngồi im lặng nhìn trong lúc anh bồi rót vào mỗi ly một ít rượu. Leamas liền lấy chai rượu từ tay anh bồi và lót thêm vào ly số rượu bằng số ban nãy. Rót xong, chàng nghiêng mình qua bàn nói với Ashe:
– Bây giờ có lẽ anh sẽ cho tôi biết tất cả câu chuyện này là cái quái gì?
Ashe có vẻ phân vân:

– Anh định nói gì? Anh định nói gì thế, hả Alec?
Chàng trầm tĩnh bắt đầu:
– Anh theo dõi tôi từ cửa khám, ngày tôi được phóng thích, bịa ra một câu chuyện xuẩn ngốc là dã gặp tôi ở Bá Linh. Anh trả tôi số tiền mà anh không hề nợ tôi. Anh đãi tôi ăn uống tốn kém và lại chấp nhận chứa chấp tôi ở nhà anh…
Ashe đỏ mặt:
– Nếu đó là…
Leamas nói hùng hổ:
– Anh đừng ngắt lời. Cứ đợi đến khi tôi nói xong đã, anh nghe chưa? Thẻ hội viên của anh để vào đây được cấp cho một người tên Murphy. Tên anh đó chứ gì?
– Không phải
– Vậy chắc là một anh bạn nào tên Murphy cho anh mượn thẻ?
– Không. Quả không phải thế. Nếu anh cần biết, tôi đến đây thỉnh thoảng để kiếm một cô gái. Tôi dùng một tến giả để vào hội.
Leamas vẫn tiếp không nương tay:
– Vậy tại sao người ta lại ghi Murphy là người thuê căn phòng của anh
Cuối cùng Kiever phải lên tiếng:
– Anh về đi. Tôi sẽ lo chuyện này.
Một cô gái đang biểu diễn màn thoát y vũ, một cô gái trẻ ngăm ngăm có vết bầm đen trên đùi. Cô ta có một thân hình thảm hại khiến người xem thêm khó chịu, bởi vì nó chẳng gợi tình tí nào, nó vụng về và không gây hứng thú. Cô tay quay mình một cách chậm chạp, thỉnh thoảng tay chân mới giật một cái, tựa hồ cô ta chỉ nghe từng hồi âm nhạc và mắt cô ta nhìn không rời họ với một vẻ thích thú của một đứa bé đứng trứơc đám người lớn. Nhịp nhạc tăng nhanh một cách bất thần và người con gái đáp ứng như một con chó nghe hiệu còi, trườn tới thụt lui với vẻ đú đởn. Cởi bỏ cái nịt vú ở nốt nhạc cuối, nàng dơ cao nó lên khỏi đầu, trình diễn thân hình èo uột của nàng với ba cái dải kim tuyến rẻ tiền treo lủng lẳng như đồ trang hoàng một cây Noel cũ.
Leamas và Kiever cùng ngồi im lặng xem
Cuối cùng Leamas lên tiếng:
– Chăc anh lại định bảo tôi rằng mình đã xem những màn khá hơn nhiều, hổi ở Bá Linh?
Kiever thấy rõ chàng vận còn giận. Y nói một cách vui vẻ:
– Tôi mong anh đã được như thế. Tôi thường ở Bá Linh, nhưng tôi e rằng tôi không thích các hộp đêm.
Leamas không nói gì. Kiever tiếp:
– Anh nên biết, tôi không phải khiêm cẩn gì, tôi chỉ duy lý thôi. Nếu tôi muốn một người đàn bà, tôi biết các cách khác kiếm ra rẻ hơn, nếu tôi muốn nhảy, tôi biết tìm chỗ khá hơn để đi nhảy.
Leamas như không chú ý nghe và chàng bảo:
– Có lẽ anh sắp cho tôi biết, tại sao anh chàng nhu nhược đó lại chay theo làm quen tôi?
Kiever gật đầu:
– Vâng, chính tôi bảo hắn làm
– Tại sao?
– Tôi thích anh. Tôi muốn đề nghị với anh một chuyện, một chuyện về báo chí
Im lặng một lát, Leamas nhắc lại:
– Báo chí à? Tôi hiểu
– Tôi điều hành một cơ sở cung cấp các bài viết về quốc tế. Nhuận bút trả cao – rất cao – cho những tài liệu nào hay.
– Ai xuất bản tài liệu?
– Tiền trả cao đến nỗi, quả thật một người như anh… với kinh nghiệm về tình hình quốc tế, một người có cả quá trình như anh, anh hiểu chứ, tức là người có thể cung cấp những tài liệu chính xác và đáng tin, sẽ khỏi phải lo âu về vấn đề tài chính trong một thời gian
Leamas lại hỏi:
– Ai xuất bản tài liệu?
Có một vẻ đe doạ trong giọng của Leamas, và trong một thoáng, gương mặt nhẵn nhụi của Kiever chợt phác ra một thoáng lo sợ
– Các khách hàng quốc tế. Tôi có một đặc phái viên ở Bá-Lê lo liệu phần lớn công việc. Chính tôi cũng không biết ai xuất bản thế. Tôi thú thật thế.
Y mỉm cười cầu tài nói tiếp:
– Điều đó tôi cũng chẳng cần biết. Họ trả tiền và họ yêu cầu thêm tài liệu. Chắc anh biết họ là hạng người không quan tâm đến tiểu tiết. Họ trả tiền chóng vánh và họ sẵn sàng trả qua các ngân hàng ngoại quốc là nơi không ai phải lo chuyện thuế má gì cả.
Leamas không nói gì. Chàng đang cầm cái ly với hai bàn tay và chăm chăm nhìn vào bên trong
Trời ơi, chúng đang đốt giai đoạn, chàng nghĩ, thế là không đứng đắn. Chàng nghĩ đến một câu nói đùa tại một nhạc đường ngu xuấn nào đó – “Đây là một đề nghị mà không cô gái tử tế nào chấp nhận được – vả lại tôi đâu biết đề nghị này giá trị bao nhiêu”. Về mặt chiến thuật, chàng nghĩ, chúng có lý khi vào vấn đề gấp. Mình đang xuống dốc và tả tơi, mới ra tù, còn căm thù xã hội. Mình là một con ngựa già, mình không cần tập luyện, mình không cần phải làm bộ như chúng đã đụng chạm đến danh dự của một nhà quý tộc Anh.
Mặt khác, chúng sẽ mong đợi những phản đối có tính chất thực tiễn. Chúng tin tưởng chàng tỏ vẻ sợ: vì cơ quan của chàng sẽ săn đuổi những tên bội phản như mắt Thượng Đế theo Gain qua suốt sa mạc. Và cuối cùng, chúng sẽ biết đây là một ván bài. Chúng sẽ biết rằng sự mâu thuẫn trong quyết định của con người có thể khiến một phương cách điệp báo hoạch định kỹ biến thành vô nghĩa; sẽ biểt rằng những tên bịp bợm, láo khoét, hay phạm nhân có thể cưỡng lại mọi lời phỉnh nịnh trong khi có nhiều nhà quý phái đáng kính trọng lại bị đưa tới những sự phản bội kinh khiếp về những lợi lộc hèn mọn.
Cuối cùng, Leamas thốt lên:
– Họ sẽ phải trả giá đắt

Kiever rót thêm whisky cho chàng:
– Họ đề nghị trả dứt khoát 15.000 Anh kim. Tiền đã được để tại ngân hàng Contonale ở Bern. Chỉ cần xuất trình một lý lịch phù hợp, lý lịch đó khách hàng của tôi sẽ cho anh là anh rút tiền ra được. Khách hàng của tôi xin được quyền đặt những câu hỏi riêng với anh trong thời gian một năm và sẽ trả thêm năm ngàn Anh kim sau này nếu họ cần sẽ giúp anh định cư ở lại bất cứ nơi nào.
– Anh muốn tôi trả lời trong bao lâu?
– Ngay bây giờ. Anh không cần phải viết tất cả các ký ức của anh lên giấy. Anh sẽ gặp khách hàng của tôi và ông ta sẽ thu xếp để những tài liệu đó được một người khác viết thay cho anh.
– Tôi sẽ gặp ông ta ở đâu?
– Chúng tôi nghĩ vì lợi ích của mọi người. Đơn giản nhất là chúng ta nên gặp nhau ở ngoài Vương quốc Anh . Khách hàng tôi để nghị Hoà Lan
Leamas nói một cách buồn thảm:
– Tôi không có thông hành
– Tôi đã mạn phép lo cho anh một cái rồi
Kiever trả lời một cách mềm mỏng, không có gì trong giọng y hoặc trong cung cách của y cho thấy y đã làm một việc gì đó khác hơn là thương lượng một chuyện làm ăn bình thường, trong lúc y nói tiếp:
– Mình sẽ bay qua Le Harve sáng mai lúc 9h45. Mình có nên về nhà và bàn chi tiết thêm không?
Kiever trả tiền và họ bắt tắc xi đi đến một địa chỉ khá sang không xa công viên St. James
Phòng của Kiever khá sang trọng nhưng đồ đạc có vẻ được xếp đặt một cách vội vàng. Người ta nói rằng ở Luân Đôn có những tiệm bán sách bọc bìa da, bán theo thước chứ không theo cuốn, và có những tay trang trí địa ốc sẽ hoà hợp màu tường với màu tranh. Leamas, vốn không nhiều thụ cảm với những điểm tinh tế như vậy, thấy khó mà nhớ được rằng mình đang ở trong một văn phòng tư nhân chứ không phải một khách sạn. Trong khi Kiever chỉ cho chàng căn phòng riêng trông ra một sân trông dơ dáy chứ không trông ra đường, Leamas hỏi:
– Anh ở đây bao lâu rồi?
Kiever trả lời một chút lơ đãng:
– Ồ, không lâu lắm. Chỉ độ dưới vài tháng thôi
– Chắc phải tốn kém lắm. Tuy nhiên tôi nghĩ anh phải ơ những chỗ như thế này mới xứng
– Cám ơn anh quá khen.
Có một chai whisky trong phòng và một bầu rượu trên một cái khay bằng bạc. Một khung cửa có màn ở cuối phòng dẫn qua một phòng tắm và vệ sinh.
– Thật không khác một tổ uyên ương xinh xắn. Tất cả được trang trải bởi Nhà nước Lao động phải không?
– Câm đi
Kiever nói một cách hung hãn và thêm:
– Nếu anh cần gì tôi, tôi có điện thoại bộ đàm liên lạc với phòng tôi. Tôi sẽ thức.
Leamas trả đũa:
– Tôi nghĩ tôi sẽ tự cởi nút được
Kiever vắn tắt:
– Thế thì chúc anh ngủ ngon.
Rồi hắn ta ra khỏi phòng
Leamas thầm nghĩ y cũng đang tức giận
Leamas bị đánh thức bởi cái điện thoại ở cạnh giường. Kiever cho hay:
– Sáu giờ rồi. Nửa tiếng nữa chúng ta ăn sáng.
– Được rồi.
Leamas cúp máy. Chàng cảm thấy nhức đầu
Nhất định Kiever đã điện thoại gọi một chiếc tắc xi vì lúc bảy giờ chuông cửa reo và Kiever hỏi:
– Sẵn sàng chưa?
– Tôi không có hành lý, trừ một cái bàn chải đánh răng và một dao cạo râu
– Các món đó đã lo liệu rồi. Tôi muốn hỏi anh đã sẵn sàng chưa?
Leamas nhún vai:
– Chắc là rồi. Anh có thuốc lá?
– Không, nhưng anh có thể mua trên máy bay. Anh nên xem qua cái này.
Vừa nói y vừa đưa cho Leamas một sổ thông hành Anh quốc. Cuốn sổ có tên và hình của chàng, có khuôn dấu nổi của Sở hải ngoại chạy qua góc sổ. Nó chẳng mới mà cũng chẳng cũ. Nó ghi Leamas làm nghề thư ký và độc thân. Cầm cuốn sổ lần đầu, Leamas hơi nôn nao, cũng như lấy vợ vậy: từ nay trở đi mọi việc sẽ không còn như xưa nữa. Chàng hỏi:
– Tiền bạc thì sao?
– Anh không cần gì cả. Tất cả do hãng đài thọ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.