Người Truy Tìm Dấu Vết

Chương 34


Bạn đang đọc Người Truy Tìm Dấu Vết FULL – Chương 34


Lâm Kỳ và Hạ Minh rời khỏi căn biệt thự, quay về chi đội cảnh sát, trên đường, vẫn là Hạ Minh tự lái xe đi phía trước như cũ, Lâm Kỳ bám theo sau.
Khi đến một ngã tư lớn, Lâm Kỳ bị chặn lại đằng sau đèn đỏ, xe của Hạ Minh tranh thủ lúc đèn vàng phóng qua.
Mấy giây sau, Lâm Kỳ thấy xe của Hạ Minh đột ngột tăng tốc, nhanh chóng lạng trái lách phải liên tiếp vượt qua mấy chiếc ô tô khác, đến một nút giao nhỏ tiếp theo thì rẽ về phía nam và biến mất không thấy bóng dáng đầu nữa.
Anh ta suy nghĩ, đường về chi đội cảnh sát phải tiếp tục lái về phía trước, Hạ Minh rẽ sang lối khác làm gì? Lâm Kỳ lấy điện thoại di động ra, định gọi cho Hạ Minh, nhưng lại dừng lại, điện thoại di động của Hạ Minh đã nộp cho chi đội rồi, trên xe của anh ta không có điện thoại động, không liên lạc được với anh ta.
Ngẫm nghĩ mấy giây, Lâm Kỳ bỗng hiểu ra, tình hình không ổn, Hạ Minh đã bỏ chạy!
Nhưng lúc này, xe của anh ta đang bị kẹp giữa hàng loạt ô tô chờ đèn xanh xung quanh, đây là một ngã tư lớn, thời gian chờ giữa hai lần đèn xanh khoảng hơn một phút rưỡi, đợi đến lúc xe của anh ta tiếp tục di chuyển, thì Hạ Minh đã mất hút tự bao giờ rồi.
Lâm Kỳ vội gọi điện thoại cho Trương Cường, sau khi đối phương bắt máy, anh ta nhanh chóng nói cho Trương Cường biết tình hình, bảo anh ta khẩn trương tìm xem Hạ Minh đã lái xe về hướng nào, tuyệt đối không được để anh tự mình đi gặp tội phạm bắt cóc.

Đồng thời, Lâm Kỳ lôi từ ngăn kéo trong khoang lái ra một chiếc đèn ưu tiên của cảnh sát, kéo luôn còi hú rồi gắn lên nóc xe, sau khi đèn đỏ chuyển sang xanh, anh ta vội nhấn còi giục chiếc xe phía trước.
Toàn bộ ô tô đông chật xung quanh nghe thấy tiếng còi xe và còi ưu tiên của xe cảnh sát hú ầm ĩ, vội tránh sang một bên nhường đường, Lâm Kỳ nhấn mạnh chân ga lao lên, vi phạm luật giao thông, phóng vào làn đường dành cho xe buýt công cộng, một mình vọt lên phía trước, khi đến ngã rẽ tiếp theo, cũng đánh lái rẽ phải, biến chiếc xe Geely của đội cảnh sát biến thành xe Ferrari, phóng liền một mạch năm sáu phút, nhưng không thấy bóng dáng xe của Hạ Minh đâu nữa.
Lâm Kỳ cũng không ngốc, suốt dọc đường không thấy xe của Hạ Minh, tự nhiên cũng nghĩ ngợi, không thể cứ đuổi theo về phía trước một cách mù quáng được, giờ không biết Hạ Minh đi về hướng nào, nếu anh ta cứ cặm cụi đuổi theo về hướng nam, không biết chừng, Hạ Minh đã đi về hướng ngược lại.

Anh ta đỗ xe vào sát bến xe buýt công cộng, tắt đèn ưu tiên để mọi người không nghĩ mình bị thần kinh, vì anh ta đang lái chiếc xe mang biển số thường của đội cảnh sát, tốt nhất cứ chờ kết quả của trung tâm thông tin.
Mấy phút sau, Trương Cường gọi điện thoại đến, nói luôn: “Không tìm thấy xe của Hạ Minh.”

Lâm Kỳ sốt ruột hỏi: “Sao lại không tìm thấy? Không phải là các anh có chức năng tìm kiếm thông minh để tra tìm biển số xe hay sao?”
Cái gọi là chức năng tìm kiếm thông minh tức là toàn bộ biển số ô tô đi qua đều sẽ bị đầu camera giám sát chuyên trách ghi lại, khi tìm xe, chỉ cần nhập biển số xe là có thể tìm ra chiếc xe đó đã xuất hiện ở những ngã rẽ nào vào thời gian trước đó.

Đây tất nhiên cũng không phải là kĩ thuật vạn năng, nếu biển số xe có vết bẩn hoặc điều kiện ánh sáng không tốt, sẽ không thể phân biệt được, hơn nữa chỉ có những đầu camera giám sát thông minh mới nhất mới có thể lấy được thông tin biển số xe.
Trương Cường giải thích với Lâm Kỳ: “Nếu Hạ Minh cố tình muốn cắt đuôi anh, chắc chắn sẽ nghĩ đến khả năng chúng ta sẽ tra tìm xe cậu ta.

Câu ta biết vị trí đường lắp đặt camera giám sát thông minh, nhất định sẽ tránh những nút giao lớn, chỉ chọn những lối rẽ nhỏ để đi.

Bây giờ chỉ có thể sử dụng biện pháp cũ, bắt đầu từ ngā rẽ mà cậu ta cắt đuôi anh, kiểm tra từng đầu camera giám sát dọc đường, xem xe của cậu ta có đi qua không.”
Lâm Kỳ vô cùng sốt ruột: “Như vậy phải mất bao lâu?”
“Cố gắng nhanh nhất có thể thôi, tôi đã bố trí người rồi, có thông tin sẽ báo cho anh ngay.”
Lâm Kỳ bất lực ngắt điện thoại, tìm một chiếc xe ô tô trong thành phố giữa ban ngày, tất nhiên sẽ tìm ra được.

Nhưng vấn đề là bây giờ đang phải truy đuổi ngay lập tức, muộn một phút có nghĩa là khoảng cách giữa anh ta và Hạ Minh lại dài thêm một ki-lô-mét.


Cho dù có tìm được ra Hạ Minh đã đi qua những nút giao đầu đường nào, thông tin tìm được cũng chỉ là hình ảnh cậu ta đi qua từ nhiều phút trước, không biết vị trí thực tại ngay bây giờ của cậu ta, như vậy thì vô cùng bị động.
Rốt cuộc Hạ Minh muốn đi đâu?
Lâm Kỳ vắt óc suy nghĩ, đột nhiên, trong đầu anh ta hiện ra khung cảnh gặp Hạ Minh vào buổi sáng ngày hôm nay.

Lúc đó, Hạ Minh đang xem camera giám sát ở thị trấn Sùng Hiền phía bắc thành phố, anh ta cứ nghĩ rằng Hạ Minh đang theo dõi bạn gái, bây giờ mới biết là không phải.

Nhưng rõ ràng là bố mẹ cậu ta bị bắt cóc, cậu ta muốn kiểm tra camera giám sát, thì cũng phải xem camera giám sát ở phía tây thành phố, tại sao lại tìm lấy hình ảnh ở thị trấn Sùng Hiền?
Tạm thời anh ta không nghĩ được ra nguyên nhân đằng sau chuyện này, nhưng có thể khẳng định một điều, thị trấn Sùng Hiền chắc hẳn cũng liên quan đến vụ bắt cóc ngày hôm nay.

Anh ta lại nhớ ra khi nãy sau khi đi qua chỗ đèn giao thông, Hạ Minh đột nhiên tăng tốc ngay trước mặt anh ta, ngoặt sang tay phải bỏ chạy về phía nam ở một ngã rẽ nhỏ, tại sao Hạ Minh lại thể hiện là mình bỏ chạy ngay trước mắt anh ta?
Lâm Kỳ biết Hạ Minh là người cực kỳ thông minh, nếu cậu ta muốn chạy trốn, sao không đợi đến lúc xe đã đi xa, khi anh ta không biết, hẵng tăng tốc rồi rẽ sang hướng khác ở chỗ rẽ nằm ngoài tầm nhìn của anh ta? Cách giải thích hợp lý nhất về hành động này của Ha Minh là, hành động bỏ chạy về phía nam chỉ để che mắt Lâm Kỳ, hướng đi thực tế của cậu ta là thị trấn Sùng Hiền ở phía bắc!
Lâm Kỳ bổng cảm thấy suy luận của mình quá thấu đáo, quả nhiên là có tố chất làm cảnh sát hình sự thiên bẩm, điều đáng tiếc duy nhất là trong chiếc xe có mỗi mình anh ta, không có nhân viên cấp dưới chứng kiến sự cao minh của anh ta.
Nghĩ đến đây, anh ta không thể tiếp tục chờ đợi kết quả của trung tâm được nữa, lập tức quay xe phóng về phía bắc thành phố.
Mười phút sau, Trương Cường gọi lại, sau khi rẽ về phía nam, Hạ Minh lại vòng qua một ngã rẽ, rồi quay đầu đi về phía bắc.

“Quả nhiên không nằm ngoài suy đoán của mình!” Lâm Kỳ vỗ mạnh vào vô lăng, anh ta chỉ có hai tay, chỉ có thể cầm vô lăng, nếu có bốn tay, thì lúc này hai tay còn lại chắc chắn sẽ đang vỗ tay hoan hô.
Trương Cường hỏi một câu đầy ẩn ý: “Anh lại biết rồi à?”
Lâm Kỳ khinh khỉnh hứ một tiếng, đáp: “Anh kiểm tra camera giám sát ở mấy ngã rẽ trên đường đi về hướng thị trấn Sùng Hiền xem có phải Hạ Minh đã đến rồi không?”
Trương Cường cao giọng hỏi: “Sao anh biết?”
Lâm Kỳ cố tình nói: “Tôi biết chứ!”
Một lúc sau, Trương Cường gọi điện thoại đến một lần nữa, lần này giọng nói cứ như vừa mới quen Lâm Kỳ, bởi vì đúng là họ đã tìm thấy ô tô của Hạ Minh trên một con đường đi về phía thị trấn Sùng Hiền, có điều chuyện này đã xảy ra từ hơn hai mươi phút trước.

Lâm Kỳ bảo Trương Cường đừng dò theo camera giám sát dọc đường nữa, trực tiếp kiểm tra camera giám sát ở thị trấn Sùng Hiền để tìm Hạ Minh.
Không bao lâu, Lâm Kỳ đã đến thị trấn Sùng Hiền, Sùng Hiền là một khu vực phát triển tương đối lạc hậu ở Hàng Châu, trước đây Lâm Kỳ đã từng đến đó vài lần để phá án, quy hoạch của thị trấn rất đơn giản, trung tâm là khu đô thị cũ, toàn là nhà cũ, vòng ngoài khu đô thị cũ là những khu đô thị nhỏ mới xây dựng những năm gần đây.

Lúc này, Trương Cường vẫn chưa báo kết quả, anh ta chỉ còn cách nhớ lại để dò tìm vị trí trong hình ảnh camera giám sát sáng ngay.
Anh ta nhớ là con đường hiện ra trên màn hình trông giống kiểu phong cách của một khu đô thị cũ, ở góc ngoặt đầu đường có một tấm biển điện tử đếm ngược thời gian tổ chức Hội nghị G20, đó là đặc trưng nhận diện rõ nhất.
Lâm Kỳ lái xe vào khu đô thị cũ, con phố chính ở đây là một con đường, hai bên san sát các loại cửa hàng, xe cộ và người trên đường qua lại như mắc cửi, đông đúc loạn xạ.

Anh ta cho xe chạy chầm chậm dọc theo con phố chính, mỗi khi đi qua một ngã rẽ, anh ta đều chăm chú tìm tấm biển điện tử.

Khi sắp đi đến tận cùng con phố chính, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy tấm biển điện tử dựng ở đầu đường, dòng chữ “Chào mừng Hội nghị và thượng đỉnh G20, còn 138 ngày” xuất hiện trước mặt.

Đồng thời, anh ta còn nhìn thấy chiếc ô tô của Hạ Minh đỗ ngay ở bên đường cách đó một đoạn không xa,
Anh ta dừng xe, vội lao qua, trên xe không có người, anh ta lấy thẻ cảnh sát ra hỏi mấy cửa hàng bên cạnh, chỉ có một người để ý thấy chiếc xe Mercedes này đến vào vài phút trước sau khi xuống xe, người chủ xe đi sang phía đối diện, cụ thể đi đâu thì không để ý.
Lâm Kỳ chống nạnh, nhìn những tòa nhà ở phía đối diện, ở đó toàn là những tòa chung cư cũ kĩ, anh ta đưa mắt lướt qua từng ô cửa sổ, không có bất cứ phát hiện gì.
Chỉ mấy phút trước, Hạ Minh đỗ xe ở đó, điều này cho thấy rất có khả năng cậu ta vẫn ở gần đây.
Lâm Kỳ suy nghĩ vài giây, chợt cảnh giác, mình đang thản nhiên đứng ngay cạnh ô tô của Hạ Minh, cậu ta tất nhiên sẽ không xuất hiện.

Những con ngõ nhỏ trong khu đô thị cũ ở đây tỏa đi khắp các hướng, lưu lượng người qua lại động và phức tạp, anh ta lại chỉ có một mình, nếu Hạ Minh trốn thoát một lần nữa thì khó mà đuổi theo được.
Anh ta lập tức quay trở lại xe của mình, lái xe ra một chỗ khuất ở đằng xa, đỗ ở đó, định ôm cây đợi thỏ, chờ Hạ Minh quay lại.

Nhưng đợi đến mười mấy phút sau, ô tô của Hạ Minh vẫn đỗ ở chỗ cũ, không có người nào xuất hiện.
Lúc này, Trương Cường lại có thông tin, nửa tiếng đồng hồ trước đó, Hạ Minh đã lái ô tô đến cổng trường tiểu học trung tâm thị trấn Sùng Hiền, tất cả các trường học ở Hàng Châu đều có lắp camera giám sát ở cổng, camera giám sát quay được rất rõ sau khi xuống xe Hạ Minh đến phòng bảo vệ, nói chuyện với nhân viên bảo vệ trong đó vài phút, rồi lại lên xe rời đi.
Lâm Kỳ suy nghĩ giây lát, rồi gọi điện thoại cho người bạn ở đồn công an trên thị trấn, bảo họ bố trí hai cảnh sát hỗ trợ mặc thường phục đến canh chừng ở gần chỗ Hạ Minh đỗ xe, hễ có người mở cửa xe, thì lập tức xông đến khống chế luôn, anh ta còn dặn thêm một câu, người này không phải là nghi phạm, cũng không có khả năng phản kháng gì đâu, chỉ cần đến lôi anh ta về đồn là được, đừng có ấn người ta lăn ra đất, gãy xương gãy cốt.
Một khoảng thời gian nữa trôi qua, cảnh sát mặc thường phục đến nơi, Lâm Kỳ dặn dò mấy câu rồi quay đầu xe lái đến trường tiểu học, lấy thẻ cảnh sát ra, hỏi tình hình qua nhân viên bảo vệ, được biết Hạ Minh tự xưng là anh của một học sinh, nhờ bảo vệ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm lớp, nói là chị của đứa nhỏ đột xuất bị công ty cử đi công tác, bảo đứa nhỏ mấy hôm nay tan học thì đến ở nhà Hạ Minh.
Lâm Kỳ biết người yêu Hạ Minh có một cậu em trai đang học tiểu học, anh ta đoán đứa nhỏ chính là cậu em đó, nhưng tại sao trong quá trình bỏ trốn Hạ Minh lại muốn đến trường tiểu học, nói là chị của đứa bé đi công tác?
Không lẽ…!không chỉ bố mẹ Hạ Minh, mà cả người yêu cậu ta cũng bị bắt cóc?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.