Người Truy Tìm Dấu Vết

Chương 33


Bạn đang đọc Người Truy Tìm Dấu Vết FULL – Chương 33


Tội phạm bắt cóc dường như không hề lo ba người trong phòng giam dưới đất có cách trốn thoát, từ sau khi nói chuyện điện thoại với Hạ Minh, hắn liền lên tầng trên, ba người trong phòng giam không biết hắn đã đi chưa, hay vẫn ở trên tầng, lúc này cũng không dám gây ra động tĩnh gì.
Đợi rất lâu sau, không thấy tên bắt cóc đi xuống, ba người từ từ đứng dậy, quan sát kỹ không gian ở đây.
Chấn song sắt được hàn bằng ống thép không gỉ, vô cùng chắc chắn, mỗi ống sắt trụ lực chính đều được cố định trên nền xi măng bằng ốc vít, vị trí tiếp giáp với tường ở hai đầu còn được gắn chặt bằng xi măng, bề mặt xi măng vẫn còn ẩm, căn phòng giam này trông như mới được làm không lâu.
Hạ Chính nắm vào ống thép đẩy mạnh, gần như không hề động đậy, ông va mạnh người vào, bỗng có tiếng leng keng phát ra, ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện thấy có chuông gió treo bên trên ống trụ lực của chấn song sắt, nếu đập mạnh vào chấn song sắt, ắt sẽ nhanh chóng đến tại tên bắt cóc.

Ông vội dừng lại, đợi giây lát, không thấy tên tội phạm đi xuống, mới đi vào nhà vệ sinh kiểm tra xem thế nào.
Căn phòng giam dưới tầng hầm này có cấu trúc tổng thể dạng khung, vốn không có tường.

Đường thoát nước của nhà vệ sinh đã có từ trước, tường nhà vệ sinh được xây tạm bằng gạch và xi măng, bồn rửa và bồn cầu bằng sứ bên trong cũng như thể mới làm, xi măng còn chưa khô hẳn, toàn bộ đều xây rất vụng, hẳn là tên bắt cóc tự làm, chứ không phải là thuê công nhân xây dựng chuyên nghiệp.

Nhưng, điều này cho thấy, tên bắt cóc đã rất hao tâm tổn sức bố trí căn phòng giam này để khống chế họ.
Hạ Chính kiểm tra kĩ lưỡng toàn bộ căn phòng giam một lượt, không có cửa sổ, lối ra duy nhất là hàng chấn song sắt.

Phía trên có một cánh cửa, cũng được hàn bằng ống thép không gỉ giống như vậy, lắp một chiếc khóa chống trộm to nặng, dưới chiếc khóa có một sợi dây điện nối thẳng đến cửa thang máy, dẫn lên trên tầng, trên chiếc khóa có một đốm sáng màu đỏ, Hạ Chính thò tay sờ lên khóa cửa, vừa chạm vào, tầng trên liền vang lên tiếng chuông báo động, vợ chồng Hạ Chính và Giang Văn Linh vội lùi lại đứng sát vào tường, không biết tên bắt cóc biết họ động vào khóa, có nghi ngờ họ muốn chạy trốn không.
Tên bắt cóc không xuống, từ phía bên kia thang máy có giọng nói thủng thẳng vọng đến: “Trên khóa có thiết bị cảm ứng, chạm vào sẽ kêu, chỉ có thể dùng chìa khóa mở được từ bên ngoài.

À mà trước mặt các vị có thiết bị giám sát nhất cử nhất động của các vị tôi đều quan sát được.”
Ba người ngẩng đầu lên nhìn, trên tường phía đối diện với chấn song sắt có một thứ phát ra đốm sáng màu đỏ, quan sát một hồi, quả nhiên đó là một đầu camera giám sát.
Trong phòng giam, ngoài giường nằm và đồ dùng sinh hoạt, không còn bất cứ dụng cụ nào khác, cũng không có cửa sổ, song sắt vô cùng kiên cố, trên ống sắt trụ lực có chuông gió, trên khóa cửa có thiết bị báo động, phía đối diện còn có một đầu camera giám sát, giờ thì họ đã hoàn toàn từ bỏ khả năng tự thoát ra ngoài.
Ba người đành ngồi xuống, Giang Văn Linh và vợ chồng Hạ Chính nhìn nhau, không khí chợt trở nên vô cùng gượng gạo.
Thẳng thắn mà nói, mấy năm nay vợ chồng Hạ Chính kiên quyết phản đối chuyện tình cảm giữa cô và con trai họ, Giang Văn Linh không hề trách cứ, nếu đứng trên lập trường của họ, hẳn cô cũng sẽ làm như vậy.
Rất nhiều người sau khi trưởng thành đều hoài niệm thời thơ ấu của mình, Giang Văn Linh thì tuyệt đối không như vậy, tuổi thơ của cô không hề có niềm vui.
Bố cô là một gã lưu manh, khi cô học tiểu học, bố cô đánh nhau đâm chết người, bị xử tử hình, từ đó trong nhà chỉ còn mẹ.
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, mẹ cô cũng là người vô trách nhiệm, không hề quan tâm gì đến cô, bà ta chỉ sống cho mình, có rất nhiều bạn trai.


Trong ấn tượng của cô, cứ vài tháng hoặc một hai năm, trong nhà lại xuất hiện một ông chú mới.

Nên cô rất ghét về nhà, kể từ năm lớp ba cô bắt đầu ở trường suốt, vì bố mẹ mình, cô luôn trở thành đối tượng bị bạn bè bêu riếu.
Một cô gái xuất thân từ gia đình như vậy, phải tiếp xúc quá sớm với xã hội và mọi sắc thái tình cảm, thường dễ hư hỏng hoặc bị lừa gạt.
May mắn thay Giang Văn Linh có tính cách lạc quan và mạnh mẽ bẩm sinh, dù hoàn cảnh khó khăn, cô vẫn nỗ lực vươn lên.

Tất nhiên, do tố chất vốn có và điều kiện gia đình, cô không thể dễ dàng thi đỗ vào khoa Công nghệ thông tin trường Đại học Triết Giang như Hạ Minh, cuối cùng cô thi đỗ vào một trường đại học không có tiếng tăm, như vậy đã rất đáng khen ngợi rồi.
Khi cô học đại học, mẹ cô đã già, không còn bạn trai ở bên cạnh nữa, điều kiện kinh tế lúc nào cũng khó khăn.

Cô vay tiền ngân hàng theo chương trình hỗ trợ sinh viên học đại học, khi không có giờ lên lớp, cô đi làm nhân viên phục vụ ở các nhà hàng, làm nhân viên tiếp thị, phát tờ rơi…!để có thêm tiền sinh hoạt, trong khi các nữ sinh cùng học khác đi mua sắm, nghiên cứu mỹ phẩm, hẹn hò, cô không bao giờ có thời gian rảnh rỗi, đối với cô, lãng phí thời gian chính là lãng phí tiền bạc.
Khi học năm thứ hai, chị họ của cô đến trường thăm cô một lần, chị họ làm quản lý một bộ phận ở công ty ngoại thương của Hạ Chính, thấy cô phải làm thêm đủ việc để kiếm tiền, liền giới thiệu cô đến công ty làm thực tập sinh, do chênh lệch múi giờ, công ty ngoại thương của họ có rất nhiều việc phải làm vào buổi tối, rất thích hợp với Giang Văn Linh, số tiền kiếm được cũng không ít hơn những việc làm thêm lặt vặt.
Cô đến công ty thực tập không bao lâu thì gặp Hạ Minh.

Lúc đầu khi Hạ Minh theo đuổi, cô đã từ chối, bởi vì Hạ Minh là con trai ông chủ, nhà anh rất giàu có, trước mặt anh, cô không tránh được cảm giác tự ti, không dám tiếp xúc.

Sau này, tiếp xúc lâu dần, cô phát hiện Hạ Minh không hề giống bọn con nhà giàu trong quan niệm của mọi người, anh đúng là một chàng trai khối tự nhiên vô cùng say mê công nghệ, trong chuyện tình cảm cũng rất trong sáng, cũng rất biết cách chăm sóc người khác, hiểu được lòng tự trọng của Giang Văn Linh, không bao giờ tiêu tiền hoang phí.
Sau khi biết con trai theo đuổi Giang Văn Linh, Hạ Chính đã hỏi anh về hoàn cảnh gia đình cô, nhưng không hề có ý không hài lòng, ông nói một cô gái tốt tự lập, mạnh mẽ như vậy rất đáng khâm phục, thái độ đối với cô càng thân mật hơn, còn tìm cớ tăng lương cho cô.

Mọi người trong gia đình họ đều đối xử rất tốt với người khác.
Bởi thế, Giang Văn Linh và Hạ Minh đã đến với nhau một cách rất tự nhiên.

Một ngày, sau khi yêu nhau được gần một năm, Giang Văn Linh phát hiện mình có bầu.

Cô còn là sinh viên đại học năm thứ ba, hoàn toàn không biết phải xử lý chuyện này thế nào, cuối cùng đành nói thật với Hạ Minh.
Cô cứ nghĩ dù sao Hạ Minh cũng chỉ là sinh viên, cũng không biết nên xử lý thế nào, không ngờ, Hạ Minh đã gặp Hạ Chính, trực tiếp nói cho ông biết chuyện cô có bầu.


Hạ Chính lập tức gọi cô đến phòng làm việc, hỏi ý kiến cô, có phải là không muốn sinh con khi còn trẻ như vậy, hay là muốn nghỉ học một năm để sinh con, tất nhiên, đợi nửa năm nữa, sau khi Hạ Minh tốt nghiệp, sẽ lo liệu tổ chức đám cưới cho họ.
Trong thế giới của một cô gái là sinh viên năm thứ ba, cưới xin là một chuyện rất xa xôi và phức tạp.

Không ngờ đình Hạ Minh lại quyết định một cách “bồng bột” Như vậy, Hạ Chính lập tức quyết định đồng ý, ông gọi điện thoại cho Thư Bối Quân, Thư Bối Quân vội đến công ty không ngờ sau khi đích thân gặp mặt cô gái tên là Giang Văn Linh mà con trai thường hay nhắc tới, bà cũng đồng ý ngay lúc đó, còn lấy luôn trong túi ra một chiếc vòng ngọc đã chuẩn bị từ trước đưa cho cô, điều này khiến cô bất ngờ cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có.
Vợ chồng Hạ Chính đều bảo cô đừng lo lắng, sau tết họ sẽ đến dạm ngõ, sau khi Hạ Minh tốt nghiệp, hai người sẽ tổ chức đám cưới.

Họ tin vào con mắt nhìn người của Hạ Minh, Hạ Chính cũng đã quan sát Giang Văn Linh ở công ty rất lâu, rất hài lòng về cô.
Việc hệ trọng như vậy trong cuộc đời, cô có nằm mơ cũng không thể ngờ được, chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ đã quyết định xong.
Nhưng một việc đột ngột xảy ra vào mười ngày sau đó, đã hoàn toàn thay đổi mọi thứ.
Mẹ của Giang Văn Linh cứ ho suốt, còn ho ra máu, đi Thượng Hải kiểm tra thì phát hiện là bị ung thư phổi, hi vọng cuối cùng là hóa trị, nhưng tổng số tiền chữa trị phải hơn một trăm nghìn.

Mẹ cô đã lâu không có nghề ngỗng gì, trước đây toàn sống dựa vào tiền của đủ loại bạn trai, bây giờ chẳng còn mấy đồng tiền tích lũy, nhà cũng là đi thuê, lối sống của bà như vậy nên họ hàng cũng đều cắt đứt quan hệ từ lâu.

Mặc dù mẹ có đủ điều không tốt, nhà là nơi Giang Văn Linh không muốn về nhất, nhưng mẹ vẫn luôn chu cấp tiền sinh hoạt cho cô, nuôi cô lớn khôn, cô vẫn rất muốn cứu mẹ.
Cô gặp Chu Linh Chi, người bạn thân nhất để bàn cách, nói: “Một khoản tiền lớn như vậy, tớ không biết phải mở lời vay gia đình Hạ Minh như thế nào.”
Chu Linh Chi lập tức dập tắt ngay ý định đó của cô: “Không được vay, cậu tuyệt đối đừng để họ biết chuyện này, gia đình họ vừa chấp nhận cậu, cậu đã chạy đến vay tiền, họ sẽ đánh giá cậu thế nào? Cậu ăn nói thế nào với Hạ Minh? Cứ cho là họ cho cậu vay khoản tiền ấy, thì tình cảm của bọn cậu cũng không còn thuần túy nữa, sau này cậu làm thế nào?”
Giang Văn Linh gật đầu nói: “Điều này tớ biết, tớ là tớ, gia đình họ là gia đình họ, nhưng tớ vẫn còn thiếu một trăm nghìn, tớ biết làm thế nào được đây?”
Chu Linh Chi nghĩ ra một sáng kiến: “Cậu qua gặp chị họ của cậu, chị ấy chắc chắn là có tiền, chị ấy là con gái, nhất định có thể hiểu được tình cảnh của cậu.”
Giang Văn Linh về liên hệ với chị họ.

Hai tháng trước đó, chị họ Giang Văn Linh bị Hạ Chính phát hiện ra là nhận hối lộ của bên cung cấp hàng, báo cảnh sát, bị nhốt giam mấy ngày, sau đó cô ta đã trả lại một phần tiền cho công ty, Hạ Chính rút lại đơn tố cáo, cô ta bị công ty đuổi việc, hiện giờ đang làm quản lý cho một công ty ngoại thương khác.
Nghe Giang Văn Linh nói muốn vay tiền mình, cô ta cảm thấy rất khó hiểu, quan hệ của Giang Văn Linh và Hạ Minh như vậy, tại sao không vay tiền ông chủ.


Sau khi Giang Văn Linh giải thích rõ nguyên nhân, cô ta cũng rất thông cảm, vừa bàn chuyện cưới mà đã hỏi vay tiền, gia đình Hạ Chính cho dù ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng thế nào cũng có suy nghĩ.
Chị họ Giang Văn Linh nghĩ ngợi hồi lâu, rồi nói có thể cho vay tiền, chỉ cần có giúp cô ta một việc.

Cô ta nói công ty mà mình vừa chuyển đến mới làm về ngoại thương không lâu, trong tay cô ta không có nguồn, công việc rất khó khăn, trong két an toàn ở phòng làm việc của Hạ Chính có một cái USB, cô ta muốn Giang Văn Linh có thể thông tin về các đơn vị cung cấp hàng trong đó cho mình.
Giang Văn Linh lập tức từ chối, chị họ thuyết phục đi thuyết phục lại, nói là đơn vị cung cấp hàng khác với khách hàng, có biết cũng không hề gì, sẽ không gây bất cứ ảnh hưởng gì đến công ty của Hạ Chính.

Công ty của cô ta hiện giờ thiếu kênh nhập hàng, đang rất lo lắng về vấn đề này.

Giang Văn Linh chỉ hiểu lơ mơ về lĩnh vực ngoại thương, cuối cùng đã xuôi theo lời cô ta, nhất là khi nghĩ đến căn bệnh của mẹ mình, cứ kéo dài thêm một ngày, hi vọng lại ít đi một phần, đành đồng ý.
Giang Văn Linh nhanh chóng nhìn trộm lấy mật mã điện tử của két an toàn, vào một buổi tối, Hạ Chính và Hạ Minh đều không ở công ty, cô lấy trộm chiếc USB ra, hẹn gặp chị họ ở một quán cà phê, cho chị ta.
Chị họ vốn chỉ muốn lấy thông tin về các đơn vị cung cấp không ngờ Giang Văn Linh lại mang cả chiếc USB đến, cô ta lập tức cắm vào máy tính xách tay của mình, thừa lúc em họ không để ý, toàn bộ mấy file dữ liệu.
Sau khi Giang Văn Linh trả chiếc USB về chỗ cũ, ngày hôm sau cũng không có ai phát hiện ra điều gì bất thường, cô cứ nghĩ rằng chuyện đó như vậy là đã qua, cô cũng vay được tiền của chị họ.

Không ngờ, trong chiếc USB không chỉ có thông tin về đơn vị cung cấp, mà còn có thông tin của toàn bộ khách hàng, lại có cả một bản hạch toán tài chính nội bộ của công ty Hạ Chính.
Mấy tuần sau, Hạ Chính phát hiện rất nhiều khách hàng đang hợp tác lần lượt đều bị nẫng mất, chó cắn áo rách, đúng lúc đó, Cơ quan thuế vụ mang bản hạch toán tài chính nội bộ đến công ty kiểm tra sổ sách, yêu cầu ông nộp bổ sung hơn mười triệu tiền thuế và tiền phạt, công ty đột ngột lâm vào tình thế nguy nan.
Hạ Chính thấy bản hạch toán tài chính bị lộ ra ngoài, tin rằng chắc chắn có người đã động vào chiếc USB.

Các công ty ngoại thương vô cùng coi trọng việc bảo mật, cho nên trong công ty đã lắp camera giám sát, ông cho người kiểm tra, kết quả phát hiện không ngờ Giang Văn Linh chính là thủ phạm.

Ông tìm Giang Văn Linh, cô thừa nhận ngay tại chỗ.
Sau khi sự việc xảy ra, lúc đầu Hạ Minh không tin, nhưng đến khi xem camera giám sát, lại nghe chính Giang Văn Linh thừa nhận, đành chấp nhận sự thật.

Giang Văn Linh giải thích với anh cô làm như vậy là để chữa bệnh cho mẹ, Hạ Minh vô cùng giận dữ, chất vấn cô tại sao không nói cho anh biết chuyện này.

Trong lúc nóng giận, Hạ Minh lập tức nói lời chia tay.
Nửa năm sau đó, là thời gian khó khăn nhất của gia đình họ Hạ, khách hàng bỏ đi, hàng tồn trong kho, tiền ngân hàng đáo hạn, ki ốt, nhà riêng và các căn hộ ở khu đô thị mới Đại Giang Đông mà Hạ Chính mua trước đó điều chưa tất toán, không chuyển thành tiền mặt được, phải nộp hơn mười triệu tiền phạt, nếu không sẽ phải ngồi tù.

Ông đành bán nhà, bán xe, lại vay thêm tiền của bạn bè, người thân, cả ngày lúc nào cũng có người đến đòi nợ, cho đến nửa năm sau, dần dần tìm lại được khách hàng, xử lý được số hàng tồn trong kho, tình hình mới dần tốt lên.

Mặc dù nhiều năm sau, Hạ Minh gặp lại Giang Văn Linh, phát hiện ra Giang Đông Đông là con của họ, Hạ Minh cũng hiểu được nỗi lòng của cô năm đó, hai người nối lại tình xưa.

Nhưng những người khác, cho dù thế nào cũng không thể bỏ qua được tai họa khủng khiếp mà cô đã gây ra cho gia đình họ.
Trong phòng giam, ba người rơi vào một không khí gượng gạo khó xử, không ai quên được những chuyện không vui trong quá khứ, nhưng cùng ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, mỗi người đều trở thành chỗ dựa mang lại hi vọng cho người kia, trong lúc này mọi người đều vứt bỏ những thành kiến cũ.
Cuối cùng, vẫn là Hạ Chính lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Sao cháu lại ở đây?”
“Cháu không biết.” Giang Văn Linh cố gắng nhớ lại, cô nói rất khẽ, để tên bắt cóc không nghe thấy, “Tối hôm qua, hết giờ làm việc cháu về nhà, Đông Đông đã đến…!đến nhà Hạ Minh, một lúc sau, bạn của cháu đến chơi nói chuyện, sau khi cô ấy về thì cháu đi ngủ, tỉnh dậy đã ở đây rồi, thế thôi, các bác thì thế nào ạ?”
Hạ Chính nhìn Thư Bối Quân một cái, thở dài nói: “Hai bác cũng thế, tối hôm qua rõ ràng là ngủ trên giường, tỉnh dậy lại thành ở đây.

Đúng là cứ như nằm mơ.”
Giang Văn Linh khẽ chỉ lên trên tầng: “Hắn đã đưa chúng ta đến đây bằng cách nào, chúng ta đều không hề biết?”
Hạ Chính đoán bừa: “Có thể hắn đã sử dụng thuốc mê đối với chúng ta, nghe nói nếu khăn mặt có dính chất mê gì đó, mà đắp lên mặt, thì sẽ nhanh chóng không biết gì nữa.”
Ba người mỗi người tự đoán một hồi, cuối cùng vẫn không biết được thực tế sự việc đã xảy ra thế nào, dần dần không ai nói gì nữa, ba người lại chìm trong im lặng.
Trong gian tầng hầm ánh sáng tù mù này, sự yên lặng khiến người ta trở nên bồn chồn khó chịu, áp lực dần lan ra như mạng nhện, chỉ có nói chuyện, có tiếng nói vang lên, mới có thể xoa dịu tâm trạng.
Một lúc sau, Hạ Chính lại một lần nữa phá vỡ im lặng: “Tên tội phạm có chút kỳ quặc.”
Hai người phụ nữ đồng thanh hỏi: “Cái gì kỳ quặc?”
“Thông thường, ừm…!tôi tất nhiên cũng không có kinh nghiệm về mặt này, là tôi nghe nói thái độ của những kẻ bắt cóc đối với con tin đều rất dữ dằn, ép cho chúng ta nhanh chóng đòi người nhà nộp tiền chuộc, nhưng người này…” Ông thận trọng ngẩng đầu nhìn về phía lối ra cầu thang quan sát, sợ tên bắt cóc đột nhiên xuất hiện, “Từ đầu đến cuối hắn luôn bảo đảm là sẽ không làm hại chúng ta, thái độ rất thành khẩn, không có vẻ là giả vờ.

Nếu hắn định cố tình lừa chúng ta, hình như…!hình như hắn cũng không cần thiết phải làm như vậy, vì chúng ta đang bị khống chế ở đây.”
Thư Bối Quân an ủi mình, đồng thời cũng là an ủi người khác: “Chắc là hắn chỉ muốn lấy tiền, mong rằng sau khi lấy được tiền, đúng là hắn sẽ thả chúng ta ra.”
Hạ Chính nói vẻ lo lắng: “Nhưng đưa tiền cho hắn bằng cách nào được? Lúc gọi điện thoại, hắn bảo Hạ Minh đích thân mang tiền đến, nếu báo cảnh sát thì sẽ…!Ừm, Hạ Minh làm thế nào mà tìm đến được, hắn chỉ gọi cho Hạ Minh một cú điện thoại, Hạ Minh có cách nào không? Nếu Hạ Minh không có cách nào, báo cảnh sát, liệu có bị…không?”
Giang Văn Linh lắc đầu, nói một cách rất tin tưởng: “Bác đừng lo, Hạ Minh thông minh như thế, anh ấy nhất định sẽ có cách cứu chúng ta.”
Mặc dù Hạ Chính không thích Hạ Minh có quan hệ với cô, nhưng nghe cô khen con trai, tất nhiên cũng không thấy khó chịu, đột nhiên, ông cau mày: “Không ổn!”
“Sao cơ?” Hai người phụ nữ đều căng thẳng nhìn ông.
Nếu tên bắt cóc chỉ cần tiền, thì chỉ cần bắt cóc chúng ta là được, tại sao lại phải bắt cóc cả cháu? Hắn đòi năm trăm nghìn, chúng ta đưa thẻ ngân hàng cho hắn, hắn đeo mặt nạ vào rồi đi rút trực tiếp là được.

Tại sao nhất định phải bắt Hạ Minh tìm ra hắn, mang tiền đến?”
Thư Bối Quân lo lắng hỏi: “Tại sao?”
“Trừ phi…” Hạ Chính đã hiểu rõ sự việc, “Trừ phi chúng ta đều là mồi nhử, mục tiêu của hắn là Hạ Minh!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.