Bạn đang đọc Người trộm bóng – Chương 9: Phần 2 – Chương 02
Cuộc thăm bệnh tiếp tục từ phòng này qua phòng khác. Khi cuộc hành trình kết thúc ở lối vào khoa điều trị, nhóm sinh viên tản ra, mỗi người quay trở về vị trí của mình.
Fernstein gọi tôi lại khi tôi tìm cách lẩn đi.
– Tôi cần nói vài lời với cậu, chàng trai! ông nói với tôi.
Sophie lại gần chúng tôi và chen vào.
– Em cũng phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về những gì đã diễn ra, thưa thầy, là lỗi của em, cô lên tiếng.
– Tôi không rõ cô đang nói tới lỗi lầm nào, thưa cô, mà tôi cũng không biết nên làm gì hơn ngoài khuyên cô hãy ngậm miệng lại. Chắc cô vẫn còn việc phải làm, vậy mời cô cuốn xéo ngay cho!
Sophie không để giáo sư nhắc lại tới lần thứ hai và để tôi ở lại trơ trọi một mình với ông.
– Chàng trai, các nguyên tắc, ông nói với tôi, chúng được đặt ra để cho phép cậu có được kinh nghiệm mà không giết chết quá nhiều bệnh nhân, và kinh nghiệm có được sẽ cho phép cậu vượt qua các nguyên tắc. Tôi không rõ bằng cách nào cậu đã làm được điều kì diệu nho nhỏ này, hay điều gì đã chỉ dẫn cậu tới giải pháp đó, và tôi sẽ rất vui nếu một ngày nào đó cậu trở nên tử tế khủng khiếp đến mức hé lộ cho tôi vài lời về nó, tất nhiên tôi chỉ có quyền được biết chung chung một cách đại khái thôi. Nhưng hôm nay thì không, nếu không tôi đành buộc phải phạt cậu, mà tôi vốn thuộc về những người cho rằng trong nghề nghiệp của chúng ta, chỉ có kết quả là đáng kể. Từ giờ tới lúc đó, cậu cần cân nhắc tới việc chọn nhi khoa cho chuyên ngành nội trú của cậu. Khi người ta có một năng khiếu thiên phú, bỏ phí mất nó sẽ là vô cùng đáng tiếc, thực sự đáng tiếc.
Nói tới đây, vị giáo sư già quay đi, thậm chí chẳng buồn chào tôi.
trực kết thúc, tôi quay về nhà trong tâm trạng lo lắng. Cả ngày hôm đó, rồi suốt cả đêm. Tôi có linh cảm về một điều gì đó không trọn vẹn đè nặng trong tâm trí, song không tài nào lí giải được nguyên nhân.
*
Cả tuần lễ đúng là một cơn ác mộng, khoa Cấp cứu không lúc nào vơi bệnh nhân, và những ca trực của tôi cứ thế kéo dài vượt quá hai mươi bốn giờ thông thường.
Tôi gặp lại Sophie vào sáng thứ Bảy, với đôi mắt thâm quầng hơn bao giờ hết.
Chúng tôi hẹn gặp nhau trong một công viên, trước bể lớn nơi lũ trẻ chơi đùa với những mô hình tàu thu nhỏ điều khiển từ xa.
Vừa tới nơi, cô đưa cho tôi một cái giỏ đựng đầy trứng, thịt muối và một tảng pa tê.
– Anh cầm lấy đi, cô nói với tôi, chỗ này là của hai vợ chồng người nông dân, hôm qua họ mang đến bệnh viện cho anh nhưng anh về mất rồi, vậy là hai người nhờ em đưa lại cho anh.
– Thề với anh đây không phải là pa tê thịt thỏ đấy nhé.
– Không, là thịt lợn. Chỗ trứng vẫn còn rất tươi. Nếu tối nay anh qua chỗ em, em sẽ làm món ốp lết cho anh.
– Bệnh nhân của em thế nào rồi?
– Cậu bé đang dần lại sức từng ngày một; chắc cũng sắp được ra viện rồi.
Tôi ngả đầu dựa vào băng ghế, hai tay để sau gáy, tận hưởng hơi ấm của những tia nắng mặt trời.
– Anh đã làm cách nào thế? Sophie hỏi tôi. Ba chuyên gia tâm lí đã thử mọi cách để cậu bé chịu nói ra mà không được, còn anh, chỉ sau vài phút ở bên cậu bé trong vườn, anh đã thành công…
Tôi đã quá mệt mỏi để có thể cung cấp cho cô một lời giải thích hợp lí như cô muốn nghe. Sophie luôn cần đến sự hợp lí, và đây lại đúng là thứ tôi thiếu nhất vào khoảnh khắc cô hỏi tôi. Những lời đáp cứ tự động tuôn ra khỏi miệng tôi mà tôi không kịp suy nghĩ gì về chúng, như thể một sức mạnh nào đó thôi thúc tôi nói ra thành tiếng mọi điều tôi chưa bao giờ dám thú nhận, thậm chí với chính mình.
– Cậu bé đó chẳng nói gì với anh cả, chính cái bóng của cậu bé đã cho anh hay lí do khiến cậu bé đổ bệnh.
Tôi chợt nhận ra trong đôi mắt Sophie ánh nhìn đầy thương hại mẹ từng nhìn tôi ngày trước trên tầng áp mái.
Cô im lặng một lát rồi đứng dậy.
– Không phải chuyện học hành của chúng ta đã ngăn cản anh và em có với nhau một mối quan hệ thực thụ, cô nói, đôi môi khẽ run. Giờ giấc quá khác nhau của chúng ta chẳng qua chỉ là một cái cớ. Lí do thực sự, đó là vì anh không có đủ lòng tin dành cho em.
– Có lẽ quả thực đó là vấn đề về lòng tin, nếu không hẳn em đã tin anh rồi, tôi đáp.
Sophie bỏ đi. Tôi đợi thêm vài giây, rồi một giọng nói khe khẽ từ trong sâu thẳm nội tâm tôi vang lên gọi tôi là thằng ngốc. Vậy là tôi bật dậy chạy đuổi theo giữ cô lại.
– Anh đã gặp may, tất cả chỉ có vậy thôi, anh đã hỏi cậu bé đúng những gì cần hỏi. Anh đã lục lọi trong hồi ức về tuổi thơ của chính mình, anh hỏi cậu bé liệu có phải cậu bé vừa mất đi một người bạn hay không, anh đã gợi chuyện để cậu bé nói về bố mẹ mình, và lần theo mạch chuyện anh đã tìm tòi được con thỏ, nói tóm lại, cách nói chuyện… Chỉ là chuyện may mắn tình cờ, và chẳng có gì để anh thấy tự hào cả. Tại sao em lại để tâm chuyện này đến thế, dù sao cậu bé cũng đang bình phục. Đó mới là điều đáng kể, đúng không?
– Em đã ngồi hàng giờ bên giường cậu bé mà chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của nó, và anh muốn em tin rằng chỉ trong vài phút anh đã thành công trong việc làm cậu bé kể lại cho anh tất cả?
Tôi chưa bao giờ thấy Sophie giận dữ đến thế.
Tôi ôm lấy cô trong vòng tay, và trong lúc làm như thế, tôi không hề để ý thấy bóng của tôi hòa vào bóng cô.
*
“Em chẳng có chút tài năng nào, em không nổi bật trong bất cứ lĩnh vực nào, các thầy giáo của em không ngừng lặp đi lặp lại điều đó với em. Em không phải là cô con gái bé bỏng mà bố em mong ước; nói gì thì nói, cái ông muốn là một cậu con trai. Không đủ xinh đẹp, quá gầy hay quá béo tùy theo độ tuổi, một học sinh khá nhưng còn xa lắm mới là người xuất sắc nhất… Em không hề nhớ từng có dù chỉ một lần được nghe một lời khen ngợi từ ông. Chẳng có gì trong con người em khiến ông vừa mắt.”
Từ cái bóng của Sophie, tôi lắng nghe những lời thì thầm tâm sự đó, chúng làm tôi bước lại gần cô hơn. Tôi nắm lấy tay cô.
– Đi theo anh, anh có một bí mật muốn chia sẻ với em.
Sophie để mặc tôi dẫn cô tới bên một cây dương, cô và tôi cùng nằm dài trên cỏ, dưới bóng cây, nơi không khí trở nên mát mẻ hơn đôi chút.
– Bố anh bỏ nhà ra đi vào một buổi sáng thứ Bảy, đúng lúc anh quay về nhà sau khi thực hiện xong hình phạt anh phải chịu ngay trong tuần đầu tiên của năm học. Ông đợi anh trong bếp để báo cho anh biết chuyện ông sẽ ra đi. Suốt thời thơ ấu, anh đã tự trách mình vì không thể là ai đó đủ giỏi giang để khiến bố anh muốn ở lại nhà. Anh đã trải qua hàng đêm không ngủ, trằn trọc tìm kiếm lỗi lầm có thể anh đã phạm phải, lí do anh có thể đã làm bố thất vọng. Anh không ngừng lặp đi lặp lại với chính mình rằng giá như anh là một cậu bé xuất sắc, đủ để khiến ông tự hào, chắc ông đã không bỏ anh ra đi. Anh biết ông yêu một phụ nữ khác không phải là mẹ anh, nhưng anh cần phải biến mình thành kẻ chịu trách nhiệm về việc ông vắng mặt. Vì nỗi đau là cách duy nhất để chống lại nỗi sợ rằng anh sẽ quên mất khuôn mặt của bố, để nhắc nhở anh rằng ông vẫn tồn tại, rằng anh cũng giống như tất cả bạn bè trong lớp, rằng anh cũng có một người bố.
– Tại sao bây giờ anh lại nói cho em tất cả những điều đó?
– Em muốn em và anh đặt niềm tin vào nhau, đúng không? Cái cách trở nên hoảng loạn mỗi khi xuất hiện một tình huống vượt ngoài tầm kiểm soát của em, thu mình lại mỗi khi em tin mình thất bại… Anh nói với em tất cả lúc này vì không chỉ có lời nói cho phép hiểu được những gì người khác không thể bày tỏ rõ ràng. Bệnh nhân bé nhỏ của em suy kiệt vì cô đơn, cũng vì thế mà buông xuôi cho bản thân tàn lụi, cậu bé đã trở thành cái bóng của chính mình. Chính nỗi buồn của cậu bé đã dẫn dắt anh tới với nó.
Sophie cụp mắt nhìn xuống.
– Em luôn xung khắc với bố em, cô thú nhận.
Tôi không nói gì, Sophie tựa đầu vào vai tôi, chúng tôi ngồi im lặng như thế một lúc. Tôi lắng nghe tiếng lũ chim chích hót trên đầu chúng tôi, những âm thanh ngân vang như lời trách cứ tôi đã không đi tới cùng những điều tôi phải nói, vậy là tôi lại thu hết can đảm để lên tiếng.
– Anh chắc sẽ rất vui nếu có được những lần trò chuyện cùng bố anh, cho dù có xung khắc đến đâu đi nữa. Không phải vì một người bố quá khắt khe không đủ khả năng hạnh phúc mà người con gái nhất định phải theo cùng con đường như của ông. Một ngày kia, khi bố em đau ốm, ông sẽ đánh giá đúng nghề nghiệp em theo đuổi. Thế nào, lời đề nghị làm cho anh món ốp lết của em vẫn còn nguyên giá trị đấy chứ?
*
Cậu bệnh nhân nhỏ của Sophie đã không thể ra viện. Năm ngày sau khi cậu bé bắt đầu chịu ăn trở lại, có các biến chứng xảy ra, và lại phải truyền dịch. Vào một buổi tối, cậu bé bị xuất huyết tiêu hóa, kíp cấp cứu hồi sức đã làm tất cả những gì có thể, nhưng vô hiệu. Chính Sophie đã báo tin buồn cho bố mẹ cậu bé, thông thường trách nhiệm này thuộc về bác sĩ nội trú đang trực nhưng chính cô là người đang ngồi một mình dưới chân một giường bệnh trống không khi bố mẹ cậu bé bước vào phòng 302.
Tôi biết tin trong lúc tôi xuống vườn trong giờ nghỉ. Sophie tới bên tôi; tôi không biết tìm lời nào để an ủi cô. Tôi ôm cô thật chặt. Lời khuyên Fernstein nói với tôi trong hành lang bệnh viện vang lên ám ảnh tôi. Bất lực trong chữa trị, bất lực trong an ủi, tôi những muốn có thể tới gõ cửa văn phòng ông yêu cầu giúp đỡ, nhưng làm gì có chuyện như thế.
Cô bé chơi nhảy ô đi tới trước mặt chúng tôi. Cô bé nhìn chúng tôi chăm chú, ngỡ ngàng trước nỗi buồn của chúng tôi. Mẹ cô bé đi vào vườn, ngồi xuống một băng ghế rồi gọi con gái. Cô bé đưa mắt nhìn chúng tôi lần cuối trước khi quay về bên mẹ. Bà mẹ đặt xuống băng ghế một chiếc hộp các tông. Cô bé cởi nơ buộc lấy từ trong hộp ra một chiếc bánh mì sô cô la, còn người mẹ cầm lấy một chiếc bánh kem cà phê.
– Cuối tuần này em đừng nhận ca trực nào nhé, tôi nói với Sophie. Anh sẽ đưa em đi xa khỏi đây.
*
Mẹ đợi chúng tôi trên sân ga. Tôi đã làm hết khả năng để trấn an Sophie, song dù tôi đã nhắc đi nhắc lại suốt dọc đường rằng cô chẳng có gì phải e ngại bất cứ lời đánh giá nào từ mẹ tôi, cuộc gặp gỡ sắp tới với bà vẫn làm cô phát hoảng. Cô luôn tay vuốt tóc cho vào nếp, và nếu không kéo chiếc áo cổ chui đang mặc thì cô lại bận bịu với những nếp xếp của chiếc váy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô mặc một thứ y phục khác ngoài những chiếc quần dài. Chút chấm phá nữ tính có vẻ khiến cô không mấy thoải mái, đã từ lâu Sophie chọn ình phong cách ăn mặc của một cô gái ngổ ngáo tinh nghịch như con trai, sử dụng nó làm lá chắn che chở ình.
Mẹ lịch sự chào mừng Sophie trước khi ôm chầm lấy tôi. Tôi phát hiện ra bà đã mua một chiếc ô tô nhỏ, một chiếc xe cũ trông không còn bắt mắt lắm, song mẹ đã gắn bó với nó tới mức đặt cho chiếc xe một cái tên. Mẹ tôi có thể dễ dàng đặt tên cho các đồ vật. Có lần tôi từng bắt gặp bà chúc chiếc ấm pha trà đang được bà tỉ mẩn lau chùi trước khi để nó lên bậu cửa số một ngày tốt lành, vòi ấm được quay ra ngoài để chiếc ấm có thể hưởng trọn tầm nhìn. Vậy mà bà vẫn thường trách tôi có trí tưởng tượng quá phong phú.
Ngay khi chúng tôi về tới nhà, chiếc ấm pha trà trứ danh, được đặt tên là Marceline để tưởng nhớ một bà cô già của mẹ cũng mang cái tên này, lại quay lại với nhiệm vụ của nó. Một chiếc bánh táo phủ lớp si rô vị cây thích đủ cho bốn người ăn đang đợi chúng tôi trên bàn trong phòng khách. Mẹ khiến chúng tôi tối tăm mặt mũi với những câu hỏi về thời gian biểu làm việc, những mối bận tâm và cả những niềm vui của chúng tôi. Trò chuyện với chúng tôi về cuộc sống trong bệnh viện như thế làm sống lại những kỉ niệm mà bà trân trọng. Người mẹ chưa bao giờ kể lại gì với tôi về công việc của bà khi quay về nhà buổi tối giờ đây hăng hái kể ra vô vàn giai thoại về quá khứ y tá của bà mà không cần ai nài hỏi, nhưng luôn là kể với Sophie.
Trong suốt cuộc trò chuyện, mẹ không ngớt hỏi chúng tôi định sẽ lưu lại tới lúc nào. Sophie, trước đó đã thôi không bắt tréo chân gò bó nữa và thả lỏng người ra, cuối cùng cũng lên tiếng cứu viện cho tôi và đến lượt cô trả lời một vài trong số cả nghìn lẻ một câu hỏi của mẹ tôi.
Tận dụng quãng thời gian tạm hoãn này, tôi mang hành lí của hai chúng tôi lên lầu. Trong lúc tôi leo cầu thang, mẹ tôi gọi với theo nói bà đã chuẩn bị căn phòng của khách cho Sophie và trải ga mới cho chiếc giường của tôi. Rồi sau đó bà nói thêm có lẽ nó đã trở nên quá chật chội với tôi. Tôi mỉm cười trong lúc leo nốt mấy bậc cầu thang cuối cùng.
Hôm đó là một ngày đẹp trời, mẹ khuyên hai chúng tôi ra ngoài hít thở khí trời trong lúc bà chuẩn bị bữa tối. Tôi đưa Sophie đi khám phá thị trấn tuổi thơ của mình. Thực ra cũng chẳng có nhiều thứ để dẫn cô đi thăm thú.
Chúng tôi rảo bước theo con đường tôi đã đi qua không biết bao nhiêu lần, mọi thứ vẫn nguyên như cũ. Tôi đi ngang qua cây tiêu huyền đã bị tôi dùng dao nhíp rạch vỏ vào một ngày phiền muộn. Vết thương năm nào đã liền lại, giữ trên mặt gỗ dòng chữ từng khiến tôi rất tự hào lúc đó: “Élisabeth xấu điên.”
Sophie muốn tôi kể cho cô nghe về tuổi thơ của tôi. Cô đã trải qua tuổi thơ tại thủ đô, ý tưởng thú nhận với cô đi siêu thị mua hàng là tất cả những gì tôi và mẹ thường làm vào thứ Bảy không làm tôi thấy hào hứng cho lắm. Khi cô muốn biết tôi làm gì hằng ngày, tôi đẩy cửa bước vào một tiệm bánh rồi trả lời cô.
– Vào đây, anh sẽ cho em thấy.
Mẹ Luc đang ngồi sau quầy thu ngân. Vừa trông thấy tôi, bà liền đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu, vòng qua quầy hối hả bước tới ôm chầm lấy tôi.
– Phải, cháu đã lớn lên, đó là chuyện không tránh khỏi, mà cũng tới lúc rồi. Trông sắc mặt cháu không được khá lắm, có lẽ do hai bên gò má không được cạo tử tế. Chắc chắn cháu đã gầy đi. Thành phố lớn đúng là không tốt cho sức khỏe. Nếu các sinh viên y cũng lăn ra ốm, biết lấy ai chăm sóc mọi người?
Mẹ của Luc vui như hội, bà mời chúng tôi thỏa sức thưởng thức mọi loại bánh.
Bà dừng lời để ngắm nhìn Sophie rồi dành cho tôi một nụ cười đồng tình. Cháu đúng là may mắn, cô bé xinh quá.
Tôi hỏi thăm Luc. Cậu bạn tôi đang ngủ ngay trên tầng; thời gian biểu của cánh sinh viên trường Y quả thực chẳng có gì để ghen tị với những người thợ làm bánh học việc. Bà nhờ hai chúng tôi trông hộ tiệm trong lúc bà đi gọi cậu.
– Cháu biết cần tiếp đón một khách hàng thế nào rồi đấy! bà vừa nói vừa nháy mắt với tôi trước khi biến mất ra sau cửa hàng.
– Chính xác thì chúng mình làm gì ở đây vậy? Sophie hỏi.
Tôi ngồi xuống sau quầy thu ngân.
– Em muốn một chiếc bánh kem cà phê không?
Luc xuất hiện, đầu tóc rối bù. Chắc mẹ cậu chưa cho cậu biết gì, vì cậu tròn mắt khi trông thấy tôi.
Tôi dám thề anh bạn chí thân ngày nào giờ trông còn già hơn cả tôi. Trông sắc mặt cậu cũng không được khá lắm, có lẽ do bột mì dính trên hai má.
Chúng tôi vẫn chưa có dịp gặp lại kể từ ngày tôi rời thị trấn, và có thể cảm nhận ngay lập tức quãng thời gian xa cách lâu ngày này. Mỗi người trong hai chúng tôi đều lúng túng lựa chọn xem từ nào, câu nào thích hợp để nói ra. Một khoảng cách đã hình thành, một người trong hai chúng tôi cần phải có bước đi đầu tiên, cho dù tâm trạng dè dặt níu chân cả hai chúng tôi lại. Tôi chìa bàn tay cho Luc, và cậu mở rộng vòng tay đón chào tôi.
– Đồ khốn, cậu biệt tăm biệt tích ở đâu suốt thời gian vừa qua vậy? Trong lúc tớ làm bánh mì sô cô la thì cậu làm bao nhiêu bệnh nhân đi đời rồi?
Luc tháo chiếc tạp dề đang mặc ra. Thỉnh thoảng, bố cậu vẫn có thể xoay xở được mà không cần đến cậu con trai.
Hai chúng tôi cùng Sophie ra ngoài đi dạo, và rất vô thức, những bước chân đưa chúng tôi quay lại con đường nơi tình bạn giữa chúng tôi đã hình thành, nơi nó từng biết đến những tháng năm đẹp nhất.
Đứng trước hàng rào trường học, chúng tôi lặng lẽ ngắm nhìn khoảng sân trường. Dưới bóng cây dẻ to, tôi tin đã thoáng thấy bóng một cậu bé đang loay hoay dọn lá rơi. Băng ghế ngày nào giờ trống trơn. Tôi chợt khao khát muốn đi vào trong, khao khát có thể tới tận chỗ nhà kho cũ.
Tôi đã để lại đây thời thơ ấu của mình. Có những cây dẻ trên sân trường làm chứng, tôi đã làm tất cả để rời bỏ nó, một điều ước, luôn là một điều ước không bao giờ thay đổi, tôi gửi theo mỗi ngôi sao băng khi chúng lấp lánh dày đặc trên bầu trời vào giữa tháng Tám. Tôi đã mong mỏi biết chừng nào được thoát khỏi hình hài quá bé nhỏ chật chội thời thơ ấu, vậy tại sao tôi bỗng thấy bồi hồi nhớ tới Yves vào buổi chiều hôm đó?
– Ở đây bọn mình đã trải qua biết bao trò nhất quỷ nhì ma, Luc cố lên tiếng chọc cười. Chắc cậu còn nhớ những thứ đã làm bọn mình cười bò ra!
– Nhưng không phải ngày nào cũng vậy, tôi đáp.
– Không, không phải ngày nào cũng vậy, nhưng dẫu sao…
Sophie khẽ húng hắng ho, không phải vì cô phát chán khi phải lẽo đẽo đi cùng chúng tôi, song ý tưởng quay lại vườn nhà để tận hưởng tia nắng cuối cùng trong ngày đang cám dỗ cô. Cô cam đoan sẽ tìm được đường đi; nói cho cùng, cô cũng chỉ việc đi thẳng. Hơn nữa, cô cũng muốn trò chuyện thêm với mẹ tôi, vừa quay đi cô vừa nói vậy.
Luc đợi cho tới khi cô đi khuất rồi rít lên qua hai hàm răng nghiến chặt.
– Rõ là cậu chẳng buồn chán chút nào, đồ khốn. Tớ cũng ước gì được như cậu, tiếp tục học hành, tận hưởng thêm lần nữa cuộc sống học trò, Luc thở dài nói.
– Cậu biết đấy, trường Y quả thực cũng không giống công viên giải trí cho lắm đâu.
– Làm việc kiếm sống cũng thế thôi, cậu biết quá rồi còn gì. Nói cho cùng, cả tớ và cậu đều mặc áo blu trắng khi làm việc, ít nhất nó cũng đem lại cho bọn mình một điểm chung.
– Cậu thấy hạnh phúc chứ? tôi hỏi cậu.
– Tớ làm việc cùng bố tớ, không phải lúc nào cũng dễ dàng, tớ đang học lấy một nghề. Tớ bắt đầu kiếm được ít nhiều, và tớ chăm lo cho em gái tớ, con bé đã lớn phổng lên rồi. Giờ giấc làm việc tại lò bánh rất vất vả, nhưng tớ chẳng thể vì thế mà phàn nàn. Phải, tớ tin là tớ hạnh phúc.
Thế nhưng dường như tớ lại thấy những tia sáng long lanh ngày trước trong đôi mắt cậu giờ đã tắt ngấm, tớ có cảm giác cậu giận tớ vì đã ra đi, đã bỏ cậu lại một mình.
– Cậu thấy sao nếu tớ và cậu cùng lang thang hết tối nay? tôi ngỏ ý.
– Mấy tháng rồi mẹ cậu chưa được trông thấy cậu, mà còn cô bạn gái của cậu nữa, cậu định làm thế nào với nàng? Hai người kết đôi đã lâu chưa vậy?
– Tớ cũng không biết nữa, tôi trả lời Luc.
– Cậu không biết đã hẹn hò với nàng được bao lâu rồi sao?
– Sophie và tớ, có lẽ là một tình bạn có kèm hương vị yêu đương, tôi khẽ thì thầm.
Nói thực lòng, tôi chịu không nhớ nổi cái hôn đầu tiên của chúng tôi là vào khi nào nữa. Môi chúng tôi đã thoáng gặp gỡ nhau một buổi tối khi tôi ghé qua chào tạm biệt cô lúc hết ca trực, nhưng có lẽ tôi cần nghĩ tới việc hỏi xem cô có coi lần đó như một dịp đầu tiên không. Một hôm khác, khi cô và tôi đang dạo bước trong công viên, tôi đã mua cho cô một cây kem, và trong khi tôi dùng ngón tay quệt chút kem sô cô la dính lên môi cô, cô đã ôm lấy tôi mà hôn. Có lẽ chính từ ngày đó tình bạn của chúng tôi bắt đầu chuyển hướng. Mà việc ghi nhớ những khoảnh khắc đầu tiên liệu có quan trọng đến thế không?
– Cậu có dự định gây dựng gì với nàng không? Luc hỏi. Ý tớ muốn nói điều gì đó nghiêm túc ấy? Tớ xin lỗi, có lẽ tớ hơi thiếu tế nhị, cậu vội vàng xin lỗi ngay.
– Với giờ giấc điên rồ của bọn tớ, tôi nói với cậu, nếu tớ có thể ở bên cô ấy hai tối mỗi tuần, như thế đã là hiếm có lắm rồi.
– Có thể, nhưng bất chấp thời gian biểu điên rồ đó, cô ấy vẫn thu xếp được thời gian để dành cho cậu trọn vẹn cả một dịp cuối tuần và chấp nhận theo cậu về cái xó khỉ ho cò gáy này, như thế cũng đủ nói lên nhiều điều rồi đấy. Cô ấy xứng đáng nhận được nhiều hơn là ngồi một mình với mẹ cậu trong lúc cậu bù khú với một anh bạn học cũ. Tớ cũng rất muốn gặp được ai đó trong đời mình, song các cô gái xinh đẹp của trường đều đã rời bỏ chốn quê mùa này. Hơn nữa, cô gái nào sẽ sẵn lòng chia sẻ đời mình bên một ai đó lên giường đi ngủ lúc 8 giờ và thức dậy giữa đêm khuya để đi nhào bột?
– Mẹ cậu vẫn cưới một người thợ làm bánh mì đấy thôi.
– Mẹ tớ luôn nói thời thế đã thay đổi, cho dù người ta vẫn cần ăn bánh mì.
– Qua nhà tớ tối nay đi, Luc, ngày mai bọn tớ lại đi và tớ muốn…
– Tớ không thể, tớ bắt đầu công việc lúc 3 giờ sáng, vì thế tớ cần ngủ, nếu không tớ không thể làm tốt việc của mình được.
Luc, cậu đâu mất rồi anh bạn của tôi, cậu đã giấu đi đâu những tiếng cười giòn tan ngày trước của hai ta?
– Vậy là cậu đã từ bỏ tham vọng vào tòa thị chính rồi sao?
– Muốn làm chính trị cần phải có một vốn học vấn tối thiểu, Luc cười khẩy đáp.
Bóng hai chúng tôi đổ dài trên vỉa hè. Trong suốt những năm còn đi học, tôi luôn để ý tránh không bao giờ đánh cắp cái bóng của cậu, và nếu như hãn hữu chuyện đó vô tình xảy đến với tôi, tôi đều lập tức trả lại bóng cho cậu. Một người bạn thời thơ ấu, đó là một điều thiêng liêng. Có lẽ cũng vì chợt nghĩ tới chuyện này mà tôi bất giác bước dấn lên một bước, vì tôi quá yêu quý cậu để có thể không nhận ra những điều cậu không cho phép mình thổ lộ với tôi.
Luc không phát hiện ra điều gì ngoài cử chỉ của tôi. Cái bóng phía trước tôi giờ không còn là bóng của tôi nữa nhưng làm sao cậu có thể nhận ra điều đó? Giờ đây bóng của chúng tôi đã có kích thước tương tự nhau.
Tôi chia tay cậu bạn chí thân trước cửa tiệm bánh. Một lần nữa, cậu ôm lấy tôi, cho tôi hay được gặp lại người bạn học cũ làm cậu vui đến chừng nào. Chúng tôi nhất định phải thỉnh thoảng gọi điện cho nhau.
Tôi quay về nhà mang theo một hộp bánh ngọt Luc khăng khăng buộc tôi phải nhận. Để nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa, cậu vừa nói vậy vừa vỗ vai tôi.
*