Ngươi Thuộc Về Ta

Chương 49: Xk Làm Quen Với Minh Nguyệt


Đọc truyện Ngươi Thuộc Về Ta FULL – Chương 49: Xk Làm Quen Với Minh Nguyệt


Cuối cùng bàn ghế đã được kê xong, mọi người vừa đói vừa mệt, thở phì phò.
Tiểu Bắc ngồi phịch xuống ghế, tay không ngừng quạt quạt.
Một cái đầu vàng đi lướt qua người Tiểu Bắc, hướng ra phía cửa.
Tiếp đó lại là một người khác, với mái tóc dài đen tuyền đi ngang qua người Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc ngơ ngác, không hiểu tại sao vì vốn mọi người đang đợi để được đưa đi ăn KFC, thắc mắc không biết hai người kia đi ra ngoài làm gì, liền đi theo.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Đông Phong dừng lại, ngoái ra phía sau.
Đông Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn người đang đi theo mình, đôi mắt lạnh như một khối băng.
Nữ sinh với mái tóc đen dài kia thấy Đông Phong nhìn mình, mặt đỏ bừng, chân chậm rãi tiến tới:
– Em là Diễm My, lớp phó học tập lớp 10.1.
Đông Phong nhìn cô bé trước mặt một lúc, rồi mới gật nhẹ đầu.
– Em…!em…!em thích chị!
“Hả?”
Tiểu Bắc đang nấp sau một cánh cửa, giật mình, tim đập thình thịch.
“Cô ta thích Đông Phong học tỷ?”
Đông Phong không mở miệng, vẫn lạnh lùng nhìn cô bé trước mặt.
Cô bé kia người hơi run, hít một hơi lấy hết can đảm, nói:
– Chị…!chị hẹn hò với em nhé!?
“Hẹn hò?”
Tiểu Bắc lại lần nữa giật mình.
“Không phải là chưa thấy bao giờ, nhưng rình rập như vậy làm mình càng run hơn, Tiểu Bắc, bình tĩnh…!bình tĩnh thôi”
Đôi mắt lại hé hé ra nhìn trộm.
– Tôi không thích em.
Thanh âm lạnh nhạt vang lên.
Cô bé kia nước mắt trào ra, cúi đầu rối rít xin lỗi rồi chạy biến.
Tiểu Bắc nhanh chóng nấp lại cánh cửa, thở gấp gáp.
“Đi rồi, đi rồi, bị từ chối rồi sao?”

“Mà sao mình như trộm thế này, mau chuồn khỏi đây thôi”
Định đứng lên rời khỏi chỗ nấp, bỗng bóng đen từ đâu lao đến, làm Tiểu Bắc rùng mình.
Trước mặt Tiểu Bắc đã là Đông Phong.
– Học…!học…!học tỷ…!Đông Phong học tỷ….! – run rẩy.
– Nhìn tôi bốn lần trong phòng họp, giờ rình mò tôi, cô có ý gì đây? – lạnh lùng.
– Em…!em…!tình cờ đi qua đây…!tình cờ đi qua đây thôi – ấp úng.
Đông Phong nhìn Tiểu Bắc vài giây nữa, không nói gì thêm, rồi rời đi.

Để lại một Tiểu Bắc chân tay đã mềm nhũn, người trượt từ từ xuống đất.
“Đáng sợ…đáng sợ quá….”
.
– Tiểu quỷ, mau ăn thôi, sao nhìn mặt như gặp ma vậy? – Trần Thư huých vai Tiểu Bắc.
– Thì đúng là gặp ma mà – Tiểu Bắc uể oải.
– Sao nào? Kể xem? – Trần Thư phấn khích.
– Thôi thôi, chuẩn bị tập trung ăn đi, mấy khi không đâu được chiêu đãi – Tiểu Bắc chuyển chủ đề.
– Nhỏ mọn – Trần Thư bĩu môi.
“Mà ban nãy mới rõ mặt Đông Phong học tỷ, nhìn khá là quen, mình có gặp ở đâu không nhỉ?”
“Mà không hiểu sao gần đây, mình nhìn ai cũng thấy quen.

Hay mắc chứng hoang tưởng? Đến Tiểu Lang từ 1000 năm trước đến đây còn thấy quen được, đúng là…”
“Mà khoan, Tiểu Lang? Tiểu Lang?”
Mắt mở to, nhanh chóng nhìn đồng hồ.
– Hai…!hai giờ chiều rồi sao? – hoảng hốt.
– Hả? Ừ hai giờ chiều rồi – Trần Thư giật mình rồi gật gật đầu.
– Mọi người, em xin phép về trước, nhà em có việc rất gấp, mọi người thông cảm.
Tiểu Bắc đứng bật dậy, cúi cúi xin lỗi.

– À…!được…!em cứ…
Chí Đạt chưa đáp xong thì Tiểu Bắc đã chạy thẳng ra ngoài cửa.
“Tiểu Lang, tôi quên mất cậu đang chết đói ở nhà, có lỗi, có lỗi với cậu quá”
Huỵnh
– Úi!
Tiếng kêu của Tiểu Bắc làm mọi người đều nhìn sang phía cô.
Mặt cô vừa va vào một người, mà người này lại là Đông Phong.
Tiểu Bắc nhăn nhó, định ngẩng mặt lên mà chửi rủa thì một bàn tay đã bịp miệng cô lại.
– Em là lớp trưởng 10.3, bạn em nó đi không nhìn đường, em xin lỗi.

Mong hai chị bỏ qua!
Giọng Trần Thư truyền đến tai, Tiểu Bắc mới từ từ đưa tầm mắt mình lên.
“Học…!học….!học….!tỷ?”
Một đôi mắt lạnh như muốn giết người đang nhìn cái mặt sợ hãi đến tột cùng của Tiểu Bắc.
– Được rồi, không ai có lỗi hết, hai em vào cùng ăn với bọn chị đi.

Chị đến hơi trễ, thất lễ quá.
Một thanh âm dịu dàng, nhẹ nhàng lại truyền đến tai Tiểu Bắc, sợ sệt đưa tầm mắt sang người kế bên Đông Phong, người đó đang cười tươi tắn hướng Tiểu Bắc và Trần Thư.
– Dạ, vâng ạ – Trần Thư nhanh chóng đồng ý.
– Mấy đứa, ra đây ngồi đi, còn một bàn trống này – tiếng Chí Đạt.
– Dạ! – Trần Thư cùng người đứng cạnh Đông Phong vui vẻ đáp.
Tiểu Bắc nuốt sợ hãi, lại nhớ đến Hỏa Lang đang chết đói ở nhà, liền chuẩn bị cáo lui.
Một bàn tay tóm lấy cổ áo Tiểu Bắc, lôi cô đến cái bàn Chí Đạt chỉ.
– Tôi không quan tâm cậu bận việc gì, nhưng chỗ kia chỉ có bốn người ngồi, chắc chắn là tôi sẽ phải ngồi ghép với hai học tỷ lớp 11.1 kia, cậu phải đi cùng tôi – thì thầm.
Tiểu Bắc liếc mắt sang Trần Thư, thấy cô đang cố dặn ra cười, mặt thì lo lắng hết thảy.

Tiểu Bắc thở dài, ngậm ngùi đi vào chỗ.
– A, em không về sao? – Chí Đạt thắc mắc.
– Bạn em hết bận rồi, có thể dùng bữa cùng mọi người ha – Trần Thư mỉm cười hướng Chí Đạt.
– Được, tốt lắm.

Vậy ở đây nói chuyện cùng mọi người đi.

Tý chúng ta sẽ đi tăng hai.
“Tăng…!tăng hai???”
Tiểu Bắc mặt nghệt ra.
“Tiểu Lang…!cậu đừng trách tôi.

Tôi hứa sẽ mua gì đó thật ngon về cho cậu, tôi hứa” – thở dài.
Hiển nhiên bốn người ngồi chung một bàn, đồ ăn cũng lần lượt được mang lên.
– Phong!
Cô gái ngồi cạnh khẽ nhắc đến tên Đông Phong, Đông Phong từ từ đặt dao, dĩa xuống, mắt hướng sang phía Tiểu Bắc cùng Trần Thư.
– Mời!
Sắc mặt không đổi, chỉ thốt ra một tiếng như vậy, rồi tiếp tục cầm dao, dĩa lên.
Tiểu Bắc kinh ngạc, lại liếc qua phía học tỷ đang ngồi cạnh Đông Phong, chỉ thấy cô ấy khẽ mỉm cười rồi gật đầu.
– Mấy đứa, ngon miệng nhé.

Cùng ăn thôi!
Lại thanh âm dịu dàng phát ra từ học tỷ này, Tiểu Bắc lại một trận khó hiểu.
Cả bữa cơm, bàn bốn người, chỉ ba người nói chuyện với nhau, Đông Phong hoàn toàn là câm như hến, từ từ chậm rãi ăn, mặt không chút biểu tình.
– Ban nãy chị đến trễ, không biết có bàn thêm gì không? – hướng Trần Thư hỏi.
– Dạ không, chỉ nói chuyện phiếm thôi.

Mà sao chị đến trễ vậy? Ban nãy xem xong khu đất, em thấy chị đi rất gấp, có chuyện gì sao? – Trần Thư tỏ vẻ lo lắng.
– Ha ha.


Chị đi tìm đứa ngốc này ý mà – liếc mắt sang phía Đông Phong – thiệt tình, lúc nào cũng trốn, phải lôi đi mới đi – giả vờ mệt mỏi di di thái dương.
– A, cảm giác của chị em cũng hiểu – Trần Thư liếc sang phía Tiểu Bắc.
Hai lớp trưởng hai lớp cùng cười rộ lên.
“Có gì đáng cười sao?” – Tiểu Bắc hậm hực.
– À cô bé này tên là gì nhỉ? – hướng sang phía Tiểu Bắc.
– Dạ? – giật mình – em tên Hạ Tiểu Bắc, lớp phó lao động lớp 10.3 – lúng túng đáp.
– Chị là Tô Minh Nguyệt, lớp trưởng 11.1, còn đây là Trần Đông Phòng – chỉ tay sang phía Đông Phong – lớp phó học tập lớp chị, rất vui vì được biết em – dơ tay ra phía trước, mỉm cười.
– A? Dạ, dạ – lúng túng nắm lấy tay.
– Phong?
Một thanh âm nhẹ nhàng như vậy nhưng lại khiến Đông Phong ngừng dùng bữa, tay đưa ra phía trước.
– Rất vui được làm quen với em! – không biểu cảm gì khác ngoài cái mặt lạnh tanh.
– Dạ? – sững người – a, dạ dạ, rất vui được làm quen với chị – lại lúng túng bắt lấy cánh tay Đông Phong.
Minh Nguyệt lại mỉm cười hài lòng.
– Các em đừng để ý Phong, chị ta tuy lạnh lùng vậy thôi, nhưng thật ra rất tốt bụng.

Tý hai em đi tăng hai cùng mọi người nhé!? Chúng ta sẽ hiểu nhau hơn, như vậy lần tới dễ làm việc hơn ha! – Minh Nguyệt mắt mở to, tươi cười hướng Trần Thư cùng Tiểu Bắc.
– Dạ, tất nhiên ạ.

Bọn em sẽ đến – Trần Thư nhéo đùi Tiểu Bắc một cái, rồi tươi tỉnh đáp.
“Á”
Nuốt cơn đau, hiểu ý Trần Thư, cố nở nụ cười.
– Tất…!tất nhiên ạ!
“Tiểu Lang, tôi rất tiếc, cậu chịu khó đợi thêm vậy”
.
2 giờ 45
“Sao…!vẫn chưa…!về…??? Tiểu…!Bắc…!ta…!đói quá…”
Môi Hỏa Lang mấp máy, mắt lim dim rồi ngủ thiếp đi.

Tivi vẫn đang bật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.