Đọc truyện Người Thừa Kế Hào Môn – Chương 9: So Sánh Việc Gọi Người Anh Không Xứng
Quầy lễ tân.
Hứa Hồng cầm lấy thẻ, kiêu căng nhìn Trần Bình, cố ý huơ huơ tấm thẻ, nói: “Xem giúp tôi tấm thẻ này có thể đặt phòng bao hay không?”
Tất cả mọi người đều mím môi cười, đợi Trần Bình mất mặt.
Cô gái trước quầy lễ tân nhận lấy tấm thẻ, quẹt một cái, sắc mặt bỗng trở nên khẩn trương nói: “Thưa cô, đây là thẻ của cô ạ?”
Hứa Hồng nhìn thấy vậy lắc đầu, duỗi ra bàn tay được sơn đỏ chót chỉ vào Trần Bình đang bị vây trong đám người, khinh bỉ cười nói: “Không phải của tôi, là của anh ta.”
Ha ha.
Cô cười chết mất, tên Trần Bình sắp bị mất mặt rồi.
Đến ngay cả Giang Uyển cũng cảm thấy mất mặt.
Quá thoải mái rồi nhỉ? Người đàn ông này còn đến tận nơi làm cô mất mặt.
Hứa Hồng vui vẻ chết đi được, đắc ý nhìn Giang Uyển với sắc mặt âm u, chế giễu nói: “Phó Giám đốc Giang, chồng cô quả thật là ưu tú.”
Giang Uyển xấu hổ vô cùng, hung dữ lườm Trần Bình một cái.
Cô đang chuẩn bị quát lên, cô gái tiếp tân chạy tới, thái độ cung kính đứng trước mặt Trần Bình, cực kỳ khách sáo lễ phép nói: “Thưa anh, anh là hội viên bạch kim của nhà hàng chúng tôi.
Có để trống phòng bao hạng nhất giành cho anh ạ, mời anh đi theo cùng tôi!”
Tất cả những khuông mặt vốn đang mang vẻ khinh bỉ mỉa mai cười lạnh đều đột nhiên cứng đờ lại.
Quá đột nhiên rồi! Đám người còn chưa kịp phản ứng lại.
Đây là như thế nào? Phòng bao hạng nhất..
Hứa Hồng là người đầu tiên kϊƈɦ động nhảy ra, khó tin nổi chỉ vào Trần Bình kêu lên: “Này này, cô có nhầm không vậy? Anh ta là hội viên hạng bạch kim ở nhà hàng các cô sao?”
“Cô phải nhìn kỹ vào, anh ta, là một nhân viên giao đồ ăn, còn ăn bám đàn bà, làm sao có thể là hội viên bạch kim được?”
Triệu Cương cũng cực kỳ kinh ngạc, hắn vốn chuẩn bị cả bụng lời nói trào phúng chỉ đợi để nói ra.
Nhưng chuyện hội viên bạch kim này khiến anh ta không biết làm sao, tất cả như nghẹn trong cổ họng.
Sắc mặt Giang Uyển trở nên khác lạ, khó hiểu nhìn về cô tiếp tân kia rồi lại nhìn Trần Bình.
Chồng cô là hội viên bạch kim của Tụ Hiền Các? Vừa nãy nghe Triệu Cương nói, hội viên bình thường mỗi năm phải chi tiền triệu, vậy hội viên bạch kim mỗi năm phải chi mấy chục triệu sao? Cô lễ tân tiếp đó rất lễ phép cười nói: “Không sai đâu ạ! Thẻ này là thẻ bạch kim.
Cửa hàng của chúng tôi chỉ đưa ra có tám thẻ, mỗi thẻ là một phòng bao đặc biệt, tất cả đều được để sẵn.”
Oa! Đám người hít sâu vào một hơi lạnh.
Mỗi thẻ một phòng bao, đây gần như đãi ngộ cho hoàng đế mà! Đây..
đây còn là tên chồng nghèo kiết xác của Giang Uyển sao? “Thưa anh, đây là thẻ của anh, mời anh đi theo tôi.”
Cô tiếp tân lễ phép nói.
Trần Bình cầm lấy thẻ, nhìn dáng vẻ ngây ra như ngỗng cùng với nghiến răng nghiến lợi của đám người kia, giải thích nói: “Không phải của tôi, là của ông chủ công ty đưa tôi để đến đây đặt chỗ.”
Phù! Trần Bình nói như vậy, Triệu Cương và đám người Hứa Hồng mới thả lỏng thở một hơi ra.
Hóa ra là lấy công làm việc tư, lấy thẻ của ông chủ ra vẻ ta đây.
Móa! Khiến Hứa Hồng nhũn cả hai chân, suýt nữa thì đái dầm.
Triệu Cương cũng hung hăng lườm Trần Bình một cái, sau đó trào phúng nói: “Tôi còn tưởng thế nào, hóa ra treo đầu dê bán thịt chó tỏ vẻ ta đây.”
Hắn ta nói như vậy, nhưng người khác cũng theo đó cười nhạo mấy tiếng.
Nhưng phòng bao đã đặt rồi! Có ngốc mới không ăn! Trần Bình cũng không giải thích, nhàn nhạt nói với Giang Uyển: “Cô dẫn bọn hộ đi ăn cơm đi, tôi về trước đây.”
Dứt lời, Trần Bình cũng không đợi Giang Uyển giữ lại, mang theo hộp tranh đi ra khỏi Tụ Hiền Các.
Tuy trong lòng Giang Uyển có chút băn khoanh, nhưng không chịu nổi đồng nghiệp khuyên can mà đi theo nhân viên phụ vụ vào phòng bao.
Tất nhiên, bữa ăn này cả Triệu Cương và Hứa Hồng ăn cũng không vui vẻ gì.
Dù sao cũng phải nhờ thằng chồng vô dụng của Giang Uyển mới có được phòng bao này.
Không bao lâu sau, khi ra khỏi Tụ Hiền Các, Trần Bình nhận được một tin nhắn của Giang Uyển: “Cảm ơn!”
Trần Bình nhìn một cái, khoé miệng khẽ nhếch lên, trả lời lại: “Không cần khách sáo.”
Đối với Giang Uyển, trong lòng Trần Bình ít nhiều cũng có chút áy náy.
Rõ ràng bản thân anh là người thừa kế của tập đoàn lớn nhất thế giới, lại cứ bởi vì không muốn thừa kế gia nghiệp, chạy tới Thượng Giang giả nghèo trải nghiệm cuộc sống.
Nên nói với Giang Uyển lúc nào đây? Đợi thêm khoảng một thời gian nữa vậy.
Trần Bình quét một chiếc xe đạp, rồi đi về phía bệnh viện.
Giữa đường, Trần Bình rẻ phải liền tông phải một chiếc xe máy phóng nhanh như chớp.
Gần như trong nháy mắt, tiếng động cơ vang bên tai “Rừm rừng”
.
Tiếp đó Trần Bình cảm thấy bên người như có cơn lốc lướt qua, chiếc xe máy thắng gấp lại rồi ngoặt sang bên phải, ầm một tiếng, cả người và xe đều nhào lộn trêи bãi cỏ.
“Tiêu rồi!”
Trần Bình lập tức vứt xe đạp xuống, chuẩn bị chạy qua xem đối phương có bị sao không.
Lúc này, một nam một nữ bò lên bãi cỏ.
Chiếc váy đen của người con gái bị càng cây cọ rách để lộ một mảng da trắng tinh, mặt cô ta đầy vẻ hoảng sợ.
Người con trai chống eo, chửi ầm lên: “Mẹ kiếp! Mày vội đi đầu thai à!”
Trần Bình vội vã xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy anh chị.
Anh chị không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không, chiếc xe này tôi đền cho hai người.”
Chàng trai nghe thấy vậy lập tức phát hỏa, hùng hùng hổ hổ nói: “Vãi nhái! ahihi mày bị ngu à! Đây là Hảley – Davidson Iron 883 bản chế tạo! Tổng cộng là hai trăm nghìn nhân dân tệ.
ahihi mày bồi thường nổi không?”
Trần Bình nói: “Tôi bồi thường cho anh ba trăm nghìn, một trăm nghìn coi như tiền thuốc men.”
“Mẹ kiếp!”
Chàng trai nghe thấy vậy, lập tức nhếch miệng cười đầy mỉa mai, hung hăng túm lấy cổ áo Trần Bình: “Mày nhiều tiền lắm chắc? Mày có đủ không? Tỏ vẻ với tao làm gì!”
Trần Bình bị đối phương đẩy một cái lảo đảo, anh nhíu mày lại nói: “Là do anh vượt đèn đỏ, tôi không so đo với hai người thì thôi, đừng có được đằng chân lên đằng đầu!”
Trần Bình ra vẻ là không sai, do đối phương vượt đèn đỏ.
Nếu như nói lý, bọn họ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
“Mẹ nó! Mày nói tao vượt đèn đỏ? Mắt nào của mày thấy hả?”
Ông chủ của chiếc xe máy lập tức nổi giận, giận tím mặt nói.
Mà lúc này cô gái phía sau lưng hắn mới phản ứng lại, tháo mũ bảo hiểm xuống, nhìn Trần Bình rồi hét lên: “Sao lại là anh?”
Trần Bình nhíu mày qua, thế mới nhận ra cô gái này lại là Giang Linh.
Không khí nhất thời có chút gượng gạo.
“Anh Kỳ, đừng bỏ qua cho anh ta!”
Giang Linh tức giận, giọng nghiêm khắc nói.
Chàng trai này gọi là Vương Kỳ, hắn ta là một tên Phú nhị đại.
Phú nhị đại hay còn gọi là “thế hệ siêu giàu thứ hai”
, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như bọn họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.
Trần Bình đưa mắt nhìn Giang Linh có chút do dự.
Tên Vương Kỳ lập tức chỉ tay vào mũi Trần Bình, hỏi Giang Linh: “Em quen tên ngốc này?”
Giang Linh gật đầu, tức giận nhìn về phía Trần Bình, nói: “Anh rể của em, nhưng bọn em không thân thiết, anh ta là tên ăn bám.”
“Mẹ, một tên ăn bám mà còn tỏ vẻ với tao, gan to đấy nhỉ!”
Vương Kỳ lập tức giận dữ nói, tiếp đó hắn còn trào phúng cười nói: “Được đấy, không phải mày nói đền ba trăm nhân tệ hay sao? Mẫu đưa tiền đây!”
Vẻ mặt Giang Linh lạnh lùng, khoé miệng cực kỳ khinh bỉ.
Ba trăm nhân dân tệ? Nói đùa, tên vô tích sự như Trần Bình thì lấy đâu ra ba trăm tệ.
Trần Bình vốn muốn đền, nhưng bây giờ anh lại không muốn, nói: “Tôi không muốn đền nữa, bởi vì các người vượt đèn đỏ.”
Nếu như không có Giang Linh, Trần Bình có còn bồi thường, nhân nhượng cho êm chuyện.
Nhưng bây giờ anh không thể làm như vậy.
Giang Linh đứng bên kia cười lạnh nói: “Ha ha, tôi thấy là anh không có tiền, không phải vừa nãy còn tỏ vẻ à? Sao bây giờ lại sợ rồi?”
“Mẹ! Đúng là tên khố rách áo ôm!”
Vương Kỳ mắng: “Ba trăm nhân dân tệ, mau đưa tiền ra đây, bằng không tôi sẽ gọi người.”
Gọi người? Trần Bình thật sự không gọi đối phương sẽ gọi người tới.
“Vậy anh gọi người đi.”
Trần Bình thản nhiên nói.
“Được! Thằng oắt con nhà mày cũng có dũng khí đấy! Lát nữa đừng có sợ chạy mất dép!”
Vương Kỳ chỉ vào Trần Bình uy hϊế͙p͙ nói, sau đó móc điện thoại ra gọi, giận dữ nói: “Anh Khải, anh mẫu đem người đến Ginza.”
Cúp điện thoại, Vương Kỳ lạnh lùng trợn mắt nhìn Trần Bình, mở miệng nói: “Anh em sắp đến rồi, mày chuẩn bị kỹ càng chốc nữa cầu xin như thế nào đi!”
Trần Bình mặt lạnh lẽo, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Tiếp đó, anh bất đắc dĩ thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho Tô Tình: “Tô Tình, dẫn người đến Ginza, càng nhiều người càng tốt.”
Anh vừa tắt điện thoại, tên Vương Kỳ kia liền ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Ha ha ha, mày cũng gọi người, buồn cười chết tao mất! Được đấy, tao ngược lại muốn nhìn xem mày gọi người nào đến.”
Giang Linh một mực không lên tiếng, chỉ đứng bên cạnh bàng quang nhìn.
Ngược lại, Trần Bình mấy lần nhìn chằm chằm cô, nhìn đến mức cô cảm thấy khó chịu.
Trần Bình đang nghĩ gì? Anh đương nhiên đang nghĩ, em họ của Giang Uyển rất giỏi, nhanh như vậy đã đổi bạn trai mới.
Đến lúc đó nói với Giang Uyển, để cô quản lý em họ của cô.
Tuổi nhỏ không lo học hành, mấy sau nó lại xảy ra chuyện.
Cùng lúc này, ở công ty Chạy Chân, sau khi Tô Tình nhận được điện thoại của Trần Bình, cô lập tức thông báo xuống bên dưới.
Một lúc sau, tất cả các nhân viên giao đồ ăn của công ty Chạy Chân trong toàn thành phố, chiếc xe điện tiêu chuẩn màu đỏ, mặc đồng phục màu đỏ cùng với bảo hiểm màu đỏ, cuồn cuộn xuyên qua phố đi về phía Ginza.
Từ trêи cao nhìn xuống, vô số điểm đỏ tập trung về phía Ginza.
Quay trở lại Trần Bình bên này, người của Vương Kỳ gọi đã đến tới nơi.
Bốn chiếc Harley! Tám người, có trai có gái, tất cả đều mặc quần áo moto cool rất ngầu, rất chất, rất thời thượng.
Tiếng “Brừm brừm”
vang lên, giống như phá đường phố mà tới.
Đi đầu là một người đàn ông đẹp trai cao mét tám, dáng người to lớn, đầu đinh, đẹp trai theo kiểu du côn.
“Vương Kỳ, có chuyện gì thế? Sao xe em lại bị tông hỏng rồi?”
Lưu Khải vừa dẫn người đi về phía Vương Kỳ, vừa đưa mắt nhìn Trần Bình, trong lòng đoán được phần nào.
“Do anh đụng?”
Giọng Lưu Khải trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Trần Bình, hỏi Trần Bình không lên tiếng.
“Anh Khải, là do nó! Bắt nó ngày hôm nay phải lấy ra ba trăm nghìn bằng không đừng tưởng rời khỏi đây!”
Vương Kỳ ở phía sau kiêu ngạo nói.