Đọc truyện Người Thừa Kế Hào Môn – Chương 10: Sinh Nhật Của Bố Vợ
Trần Bình thản nhiên nhìn qua, mặt vô cảm.
Lưu Khải cũng không vui nhìn Trần Bình, tên này cực kỳ bình thường, nhưng sao lại bình tĩnh như vậy.
Có chút thú vị.
“Người anh em, ba trăm nhân dân tệ, có bồi thường được không?”
Lưu Khải không phải loại côn đồ vừa mở miệng liền hô đánh hô giết.
Lưu Khải hơi cau mày, nhìn chiếc Harley bị đâm vỡ thành từng mảnh, nói: “Người anh em, ba trăm nhân dân tệ cũng không nhiều, coi như tiền mua đôi chân đi.”
Đậy chính là uy hϊế͙p͙ rồi! Đôi mắt Trần Bình đông lại, ánh mắt mập mờ.
Anh là người thừa kế nhà tài phiệt lại thiếu ba trăm nhân dân tệ sao? Đương nhiên không thiếu.
Nhưng anh không thể chịu thua coi tiền như rác được.
“Nếu như tôi nói tôi không có tiền thì sao?”
Trần Bình thản nhiên nói.
Đám nam nữ băng đảng xe máy kia dùng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc nhìn chằm chằm vào Trần Bình rồi chế giễu cười.
Lưu Khải sờ chóp mũi, duỗi tay khoác lên vai Trần Bình, khuôn mặt du côn nở nụ cười xấu xa, nói: “Chú à, biết tôi là ai không? Tôi, Lưu Khải phố Nam Hạo, mọi người nể trọng tôi gọi tôi là anh Khải.
Chuyện hôm nay, nếu chú không đền chút gì đó thì không bỏ qua được.”
Lưu Khải cảm thấy buồn cười, lần đầu tiên gặp một tên ngốc như thế này.
Điếc không sợ súng mà còn cho rằng mình giỏi giang.
Buồn cười! “Anh Khải, anh nhìn quần áo trêи người thằng đó đi, vừa nhìn đã biết là nghèo kiết xác.”
“Đoán chừng tên đần này đến Harley là gì cũng không biết, ha ha.”
“Chú à, mau gọi điện bảo người mang tiền đến, anh Khải của chúng tôi ra tay rất tàn nhẫn đấy!”
Một đám nam nữ không ngừng trào phúng anh, con gái thì khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khinh bỉ, con trai tựa vào xe máy, hút thuốc lá.
Giang Linh cũng đứng trong đống người đó, cô ta dựa vào một ả mặc quần da và áo cúp ngực, ánh mắt bàng quan nhìn mọi chuyện.
“Anh ta là anh rể của em, một tên vô tích sự, ăn ở đều do chị của em lo.”
Giang Linh chen miệng vào nói, ra vẻ bản thân mình rất ưu tú.
“Mẹ kiếp! Hóa ra là tên ăn bám, chú à thủ đoạn của chú cũng không tồi, dạy chúng tôi một ít đi!”
Đám con trai con gái đó lại bắt đầu không kiêng kỵ mà cười ầm lên.
Lưu Khải cũng lắc đầu cười, anh ta khinh thường nhất loại đàn ông ăn bám phụ nữ này.
“Chú à suy nghĩ như thế nào?”
Lưu Khải hỏi, khóe mắt lạnh lùng khiêu khích, tùy thời chuẩn bị ra tay.
Trần Bình trầm mặc không nói một câu nào.
Anh tính thời gian, có lẽ họ cũng sắp tới rồi.
Đột nhiên Trần Bình híp mắt lại, nhìn về phía mấy chục chiếc xe điện phóng nhanh như chớp từ xa đến.
“Vãi nhái! Đám giao đồ ăn này từ đâu đến đông thế!”
Cũng không biết là ai hô lên, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn theo.
Màu đỏ của xe điện, mũ bảo hiểm, áo may ô phủ kín tầm nhìn.
Không chỉ là mấy chục con xe điện, mà toàn bộ ngã tư đều là sắc đỏ của đoàn quân giao đồ ăn.
Ước chừng phải bốn năm chục chiếc.
Một lát sau, đám xe điện đem chỗ này vây kín lại.
“Móa! Làm cái gì thế này, toàn ahihi xe điện tàn tạ!”
Vương Kỳ lập tức kêu lên, quay đầu nhìn về phía Trần Bình, ép hỏi: “Người mày gọi đến?”
Trần Bình gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Ha ha ha! Một trận cười vang.
“Vãi nhái! Mẹ nó mày đúng là đần độn, mày cho rằng gọi một đám giao đồ ăn đến thì có ích gì?”
Vương Kỳ cười khinh bỉ.
Lưu Khải cũng không có sức mỉa mai, chỉ lắc lắc đầu.
Tên này bị ngốc à? Thế mà lại làm ra loại chuyện mất mặt như thế này.
Đây là thủ đoạn nổi tiếng trêи mạng à? Gọi giao đồ ăn tới cứu mình, đúng là khôi hài.
Giang Linh đứng trong đám người, khi cô ta nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được bật cười to.
Ông anh rể này đúng là “cực phẩm”
.
“Cực phẩm”
: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc chỉ những người đáng ghét, ghê tởm.
Sao chị họ cô lại nhìn trúng loại đàn ông như thế này chứ? Đúng là rác rưởi mà! Cũng ngay lúc này, trong đại quân giao đồ ăn, Tô Tình mặc bộ váy màu đen, đôi chân dài như ngọc đi giữa những chiếc xe điện, bước tới trước mặt Trần Bình.
Trần Bình dùng mắt ra hiệu một cái, Tô Tình lập tức hiểu.
Lần trước Trần Bình đã cố ý dặn dò cô không được để lộ thân phận của anh.
Đúng là một người đàn ông khiêm tốn.
Sau đó, cô quay người lại, nhìn đám người Lưu Khải, thản nhiên nói: “Tôi là giám đốc của Trần Bình, các người có chuyện gì có thể nói với tôi.”
Ánh mắt Lưu Khải đảo qua người Tô Tình mấy lần, người phụ nữ này cũng rất quyến rũ, trước nở sau cong, eo nhỏ ngực to.
Không thua kém mấy em gái bên người anh ta.
“Được đấy, vậy để tôi nói với cô.”
Lưu Khải vui vẻ nói: “Lấy ra ba trăm nghìn nhân dân tệ, anh ta có thể đi.”
Tô Tình hơi nhíu mày lại, nhìn chiếc xe Harley đổ trêи mặt đất, lạnh lùng mở miệng nói: “Có thể, nhưng chúng tôi muốn báo cảnh sát xử lý.”
Báo cảnh sát? Lưu Khải lập tức nhíu mày lại.
Đám băng đảng xe máy bọn họ ghét nhất là cảnh sát.
Hơn nữa, chuyện tối hôm nay đều là trách nhiệm của Vương Kỳ.
Nếu như báo cảnh sát bọ họ tất nhiên không có lợi thế.
Càng quan trọng là hôm nay anh ta không mang theo bằng lái.
“Người đẹp, không thể bàn bạc như vậy, không có lòng thành quá đấy.”
Sắc mặt Lưu Khải lập tức trầm xuống, đám người phía sau cũng bắt đầu xoa tay sắn áo.
Nhưng mà bọn họ vừa động đậy, mấy chục anh em giao đồ ăn may – ô mày đỏ xung quang cũng nổi giận đùng đùng sắn tay áo chuẩn bị ra tay.
Như thế này còn có thể bàn bạc như thế nào? Mười người đấu với hơn bốn mươi người đàn ông trưởng thành thô kệch.
Bàn cái ahihi! Lưu Khải cũng biết tình thế này đối với mình không có lợi, căm hận hắn cắn răng nói: “Được, các người đông, chúng tôi đi.”
Dứt lời, Lưu Khải dẫn theo người khởi động các loại moto đã được cải tiến, ồn ào rời đi.
Cuối cùng, anh ta còn hung hăng giơ ngón giữa với Trần Bình.
Giang Linh lạnh lùng lườm Trần Bình một cái, trong lòng khinh bỉ.
Giỏi giang lắm chắc! Tên giao đồ ăn chết dẫm thế mà nhờ phụ nữ ra mặt.
Đáng lắm cả đời ăn bám.
Nhìn băng đảng moto kia đã đi xa, Tô Tình mới thả lỏng thở dài một hơi, quay người lại cung kính nói: “Ông chủ, cậu không có việc gì chứ?”
Đám anh em cũng mồm năm miệng mười hỏi thăm.
“Không sao, không sao, tất cả về đi.”
Trần Bình nói.
Xác nhận Trần Bình không có việc gì Tô Tình mới dẫn nhân viên rời đi.
Trận sóng gió này đến nhanh mà kết thúc cũng nhanh.
Trần Bình lại tiếp tục đạp xe về bệnh viện.
Buổi tối, Giang Uyển đến bệnh viện thăm Mễ Lạp, tắm một chút rồi ngủ với con gái.
Còn Trần Bình ở trêи ghế dài bên ngoài hành lang tạm ngủ một bên.
* * * Hôm nay là sinh nhật của bố vợ anh – Giang Quốc Dân, Trần Bình nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định tới tham dự.
Còn về quà sinh nhật, anh cầm theo bút tích thật của Đường Bá Hổ “Xuân sơn bán lữ đồ”
mà Phùng Thụy Tường tặng.
Phùng Thụy Tường là nhà sưu tập có tiếng trong nước, bức tranh ông ta tặng khẳng định là bút tích thật, giá trị nhất định cũng rất cao.
Nhưng Trần Bình cũng biết rằng quà mà anh ta tặng nhất định sẽ bị chê bai.
Nhưng anh ta cũng không để ý, bày tỏ tấm lòng là được.
Đi đến nơi mà Giang Uyển đã hẹn trước, Tụ Hiền Các, một bóng dáng xinh đẹp đứng nơi cửa, trông vẻ cực kỳ nôn nóng.
Hôm nay Giang Uyển cố ý mặc một chiếc váy dài màu đen, tóc búi cao lên trông vô cùng xinh đẹp, tao nhã.
Nhưng người phụ nữ đối xử với Trần Bình rất lạnh nhạt.
Trần Bình chậm chạp đi tới, trêu ghẹo hỏi: “Cô đợi tôi?”
Đôi mày thanh tú của Giang Uyển hơi cau lại, nhìn Trần Bình một cách cực kỳ chán ghét: “Mang quà cho bố tôi không?”
Trần Bìn đưa chiếc hộp dài trong tay ra, nói: “Mang.”
Giang Uyển cũng không thèm nhìn, quay người đi vào trong khách sạn.
Dầu gì cô cũng đã phải xin xỏ bố rất lâu mới có thể dẫn Trần Bình tới đây.
“Chút nữa đi vào anh đừng nói linh tinh, hôm nay không ít họ hàng cùng với bạn của bố tôi đến đây.
Nếu như bọn họ nói anh cái gì, anh cũng phải nhịn cho tôi.
Anh chỉ cần nhớ rõ một chuyện, cúi đầu nhận sai với bố mẹ tôi thì tôi sẽ không ly hôn với anh.”
Giang Uyển nhắc nhở nói.
Trần Bình chỉ cười hềnh hệch, cũng không để trong lòng.
Nếu như bố vợ biết thân phận của anh, phỏng chừng sợ hãi ra cửa tiếp đón từ lâu.
Giang Uyển thấy Trần Bình không nói gì, quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: “Anh nghe rõ chưa?”
“Tôi biết rồi.”
Trần Bình Trả lời.
Hai người đi vào trong phòng bao, họ hàng nhà họ Giang cùng với bạn bè của Giang Quốc Dân gần như đều đến cả, không khí cực kỳ náo nhiệt.
“Nhìn xem ai đến kìa, người đẹp Giang.”
“Giang Uyển, hôm nay cháu đến muộn, phải phạt một ly nhé!”
“Chị Uyển Nhi ngồi chỗ em này!”
Tất cả họ hàng quen thuộc chào hỏi Giang Uyển nhưng lại hoàn toàn lờ đi Trần Bình đi phía sau cô.
Sớm biết anh đã không tới.
Tuy rằng Trần Bình đã quen với sự lạnh nhạt của người nhà họ Giang đối với mình hai năm nay, nhưng tâm trạng vẫn có chút khó chịu.
Giang Quốc Dân và vợ Dương Quế Lan ngồi trêи chủ vị cùng mọi người nói chuyện, cười đùa rất vui vẻ.
Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng Trần Bình, Giang Quốc Dân hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lờ đi anh.
Thằng con rể thật khiến ông mất mặt.
Hôm nay, tại chỗ này không chỉ có họ hàng trong nhà mà có cả bạn bè lúc ông còn công tác, đều là cán bộ nhà nước.
Nếu không phải nể mặt con gái, Giang Quốc Dân cũng không định để Trần Bình vào cửa.
Lúc này, cửa phòng bao lại một lần nữa đẩy ra, đứng bên ngoài là một người đàn ồng mặc âu phục hàng hiệu, ăn diện gọn gàng đẹp trai.
Người này Trần Bình từng gặp qua hai lần, anh ta là một tên phú nhị đại đích thực, của cải sung túc, là người hô mưa gọi gió thành phố Thượng Giang, cũng là một trong những người vẫn luôn theo đuổi Giang Uyển.