Đọc truyện Người Theo Đuổi Ánh Sáng – Chương 80: Ngoại Truyện Chân Chính Hai
Đứa bé vừa lớn giọng khóc, Bách Đông Thanh vốn dĩ đang mừng khấp khởi liền bị doạ cho ngây ngốc, rõ ràng đã ôm búp bê vải luyện tập cách bế con sau khi vừa chào đời không biết bao nhiêu lần, nhưng mà bây giờ vừa mới nhìn thấy con bé khóc, cũng không dám động đậy chút nào.
Vẫn là Hứa mẹ nở nụ cười bước lên, ôm bọc vải lót vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: “Cục cưng là đang đói bụng đây mà, tạm thời vẫn chưa thể cho bú được, uống chút nước trước đi.”
Đứa bé uống chút nước, dần dần cũng yên tĩnh trở lại.
Hứa mẹ cẩn thận từng li từng tí đặt cô bé vào lòng Bách Đông Thanh: “Đây! Để ba ôm một cái!”
Bởi vì có chút hồi hộp, lúc Bách Đông Thanh nhận lấy con gái, động tác có chút hơi cứng nhắc, Hứa mẹ trêu ghẹo nói: “Lần đầu làm cha đều như thế này, năm đó lúc Hứa Húc vừa mới chào đời, ba nó cũng không dám bế, lần nào cũng vội vã cuống cuồng, mãi cho đến khi con bé hơn hai tháng, đầu cổ cứng cáp rồi mới đỡ hơn một chút.”
Hứa ba cười ha hả nói: “Bà cũng thế còn gì, cũng nhờ có mẹ vợ giúp đỡ không đấy.” Nói xong nhìn đứa bé đỏ hỏn nằm yên tĩnh trong khuỷu tay của Bách Đông Thanh, lại nhìn về phía con gái đang nằm trên giường cười dịu dàng, cảm thán nói: “Chớp mắt một cái, con gái năm đó chỉ lớn bằng hai bàn tay bây giờ cũng đã làm mẹ rồi, chúng ta cũng lên chức ông ngoại bà ngoại, thật là có chút không thể tin được.”
Hứa mẹ cười tủm tỉm phụ hoạ: “Không phải sao? Cảm giác cô gái nhỏ hôm qua vẫn còn nhõng nhẽo với cha mẹ đây, hiện giờ đã có con có cái của riêng mình rồi.”
Bách Đông Thanh vẫn luôn cười ngây ngô mà nhìn xem con gái cưng đang ôm trong ngực, nhỏ bé như vậy, là kết tinh tình yêu của anh và Hứa Húc, nhăn nhăn nhúm nhúm còn chưa biết nói chuyện, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng còn chưa mở hẳn, nhưng mà nhìn thấy bóng hình nho nhỏ này, trong lòng dâng lên một loại cảm giác thoả mãn cùng trách nhiệm, giống như cuộc sống của mình, nhờ sự xuất hiện của sinh mệnh nhỏ bé này, mà càng trở nên viên mãn.
Nếu như không phải có ba mẹ vợ ở bên cạnh nhìn xem, đoán chừng là anh sẽ lại chảy nước mắt.
Hứa Húc nhìn qua tất cả mọi người đang vây lấy con gái nhỏ quấn trong tã lót, giả bộ tủi thân nói: “Cho nên có cục cưng rồi, con không còn là bảo bối của mấy người nữa hay sao?”
Bách Đông Thanh nhớ đến những thông tin chỉ dẫn trong các loại sổ tay mang thai và sinh sản, nói rằng tâm lý của phụ nữ sau sinh rất nhạy cảm, nhất định không được để cô cảm thấy mình bị vắng vẻ hoặc xem nhẹ, như vậy sẽ làm tăng nguy cơ trầm cảm sau sinh.
Anh nghe được Hứa Húc nói như vậy, nhanh chóng chuyển con gái đang ôm trong ngực sang cho mẹ vợ, tự mình ngồi xổm xuống ghé vào bên giường, dùng giọng điệu dụ dỗ con nít nói: “Không đâu không đâu, em mãi mãi là bảo bối của mọi người!”
Hứa Húc bị giọng điệu vội vã lúng túng của anh chọc cười, đưa tay chọc chọc trán anh: “Sao anh lại dễ bị lừa như vậy, em nói đùa thôi!”
Hứa ba cười nói: “Con biết Đông Thanh cả tin, còn lừa thằng bé làm gì?”
Hứa Húc nói: “Con chỉ muốn thử xem, anh ấy có con gái rồi thì con có còn quan trọng nữa hay không!”
Bách Đông Thanh lập tức biểu hiện lòng trung thành: “Em vĩnh viễn là người quan trọng nhất.”
“Trả lời sai rồi.” Hứa Húc nói
“Hả?” Bách Đông Thanh không hiểu rõ cho lắm.
“Phải là em và con đều quan trọng nhất.”
Bách Đông Thanh sửng sốt một chút, cười gật đầu: “Đúng vậy, nên vậy!“
“Anh dìu em đứng lên đi, em muốn đi qua đi lại một chút.”
Bách Đông Thanh không quá chắc chắn nói: “Thân thể của em không sao đấy chứ? Để anh đi hỏi bác sĩ một chút xem thế nào.”
Hứa Húc có chút không biết phải làm sao, liền nói: “Em sinh thường mà, chỉ là vết thương có hơi đau một chút, đã nghỉ ngơi mấy tiếng đồng hồ rồi, không sao đâu.
Anh không thấy có vài sản phụ, vừa sinh xong là có thể đứng lên liền sao?”
“Được rồi!” Bách Đông Thanh cẩn thận từng li từng tí đỡ cô, chỉ nhịn không ôm cô xuống giường mà thôi.
Vẫn là sau khi Hứa Húc ngồi dậy, xác nhận không có gì đáng ngại, mới đẩy tay anh ra, tự mình xuống giường, sau đó ôm lấy con gái đang nằm trong tã lót.
Nhìn xem hình hài nho nhỏ kia, trong lòng như hũ mật được rót đầy trài, quãng thời gian mang thai dài dằng dặc cùng những đau đớn khi sinh sản, đều trở nên vô cùng quý giá.
Cô đã từng tưởng tượng rất nhiều lần con của chính mình và Bách Đông Thanh sẽ có dáng vẻ như thế nào, thế nhưng cho đến giờ phút này, mới hiểu được rằng những cảm giác hạnh phúc trong suy nghĩ kia không hề sánh được với sinh mệnh bé nhỏ đang được đặt trước mặt cô đây.
Nói đúng hơn là ngay cả chính bản thân cô cũng không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng vẫn như là một đứa trẻ chưa lớn, bây giờ cũng đã làm vợ làm mẹ rồi, thật sự là một trải nghiệm mới mẻ mà diệu kỳ.
“Húc nhi!” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc, là Phùng Giai đã chạy đến.
Cô nàng hưng phấn bước lên, nhìn thấy đứa bé nằm trong ngực Hứa Húc, vừa kinh ngạc vừa vui sướng: “Trời ạ! Đây là con gái nuôi của tớ sao? Đáng yêu chết mất!”
“…” Hứa Húc ho nhẹ một tiếng, “Người đẹp, cậu có thể khách quan một chút không?”
“Vốn chính là vậy mà! Con gái nuôi của tớ chắc chắn sẽ rất đáng yêu!” Vừa nói vừa ngẩng đầu hỏi, “Thân thể cậu sao rồi?”
Hứa Húc cười gật đầu: “Tốt lắm, còn thuận lợi hơn so với tớ dự đoán rất nhiều.”
Phùng Giai nhẹ nhàng thở ra: “Nhìn thấy cậu thoải mái như vậy, tớ xem như đã uống một viên thuốc an thần rồi.”
“À chuyện đó …” Ngoài cửa lại truyền tới một giọng nói yếu ớt.
Phùng Giai quay đầu, ồ lên một tiếng: “Học đệ, sao cậu còn đứng ngoài cửa thế?”
Bành Nam gãi gãi đầu, cười hỏi: “Tôi có thể đi vào được sao?”
Hứa Húc cười: “Cậu tưởng đây là thời cổ đại à! Nhanh nhanh bước vào đây!”
Bành Nam xách theo một giỏ trái cây cười hì hì đi tới, bước lại gần nhìn em bé một chút, nói: “Vừa nãy học tỷ không nói sai, em bé quá đáng yêu!”
Hứa Húc bật cười: “Được rồi được rồi, ý tốt của hai người tôi sẽ nhận.”
Vết thương dù sao vẫn còn mới nên hơi đau, đứng lâu một chút là không chịu được nửa, cô đành phải ôm con gái đến bên giường nằm xuống.
Bành Nam đột ngột hỏi: “Học tỷ là mẹ nuôi của cục cưng, vậy có ai làm cha nuôi chưa?”
Hứa Húc lắc đầu: “Còn chưa có đâu!”
Bành Nam lập tức xung phong nhận trách nhiệm: “Vậy tôi làm cha nuôi có được không?”
Hứa Húc không thèm nể mặt từ chối: “Khó mà làm được, vị trí cha nuôi là dành cho nửa kia của Phùng Giai trong tương lai.” Vừa nói đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, thuận miệng hỏi, “Hai người cùng nhau đến đây sao?”
Phùng Giai cười nói: “Vừa nãy gặp mặt ở dưới lầu.
Nhắc mới nhớ, cũng vừa đúng lúc, hơn một năm nay thường gặp phải học đệ.”
Bành Nam gật đầu: “Đúng vậy! Rất khéo!”
Hứa Húc đưa mắt nhìn xem vẻ mặt bình bình đạm đạm của Phùng Giai, lại nhìn xem Bành Nam bao nhiêu ý nghĩ xấu xa chỉ muốn viết hết lên mặt, như chợt hiểu ra gì đó, cố ý hỏi: “Đúng rồi Bành Nam, khoảng thời gian trước, cậu nói có nhìn trúng một cô gái xinh đẹp nào đó, không biết là tỏ tình chưa vậy? Bây giờ ra sao rồi?”
Bành Nam xoa xoa mũi, ấp úng nói: “Chỉ là muốn làm quen lẫn nhau một chút thôi!”
“Tôi thấy hình như là cậu sợ à?”
Phùng Giai mỉm cười nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi mặt đỏ tới mang tai: “Không phải chứ? Tớ thấy tính cách của học đệ rất tươi sáng, không giống với kiễu người không dám theo đuổi con gái đâu!”
Bành Nam cứng đầu nói: “Cũng không phải vậy, tôi vẫn đang theo đuổi.”
“Tôi biết ngay mà!” Phùng Giai cười gật đầu.
Hứa Húc vỗ trán, nhìn về phía Bách Đông Thanh đang ngồi bên cạnh, chỉ thấy người đàn ông này dường như không hề nhìn thấy sự mờ ám đang diễn ra ngay trong phòng bệnh, vẫn luôn chuyên tâm nhìn xem con gái nhỏ không hề có chút biểu cảm gì.
Sản phụ và em bé đều phải nghỉ ngơi, Phùng Giai và Bành Nam ngồi chơi một lát liền rời đi, Hứa ba Hứa mẹ cũng trở về chuẩn bị bữa tối.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một nhà vừa mới tăng lên ba người.
Em bé uống xong bình sữa đầu tiên trong đời, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Hứa Húc như chợt nhớ tới chuyện gì đó, thuận miệng hỏi Bách Đông Thanh người vừa mới lên chức làm cha: “Anh nói xem chúng ta có nên giúp Bành Nam một tay hay không?”
“Giúp cậu ta cái gì?” Bách Đông Thanh không hiểu cho lắm.
Hứa Húc: “Giúp cậu ta theo đuổi Phùng Giai đấy?”
Bách Đông Thanh không hiểu ra sao: “Cậu ta thích Phùng Giai à?”
Hứa Húc có chút bó tay: “Hai người các anh ngày nào cũng dính với nhau, anh không biết à?”
“Cậu ta không có nói đến!”
“Cho nên anh không nhìn ra chút gì sao?”
Bách Đông Thanh mờ mịt lắc đầu: “Thật sao?”
Được thôi, Hứa Húc xác định, trên phương diện này anh vẫn là đầu gỗ như cũ.
Cô thở dài: “Mỗi lần Bành Nam nhìn Phùng Giai, ánh mắt như có ý gì đó, em chỉ không hiểu vì sao Phùng Giai lại không nhìn ra?”
Bách Đông Thanh nghĩ nghĩ: “Có lẽ cô ấy giả vờ không biết?”
Hứa Húc cảm thấy anh nói rất có lý, quả nhiên đầu gỗ cũng không hẳn là đần độn hoàn toàn, cô gật gật đầu: “Nói cũng phải, mấy năm tình cảm giữa cô ấy và Quách Minh, có rất nhiều thứ đã cạn kiệt rồi, đoán chừng là có biết cũng giả bộ như không biết, bởi vì không chắc chắn được là có nên bắt đầu hay không! Dù sao con người của Bành Nam cũng rất đáng tin cậy, cô ấy chắc chắn có thể nhìn ra được, nếu như hai người bọn họ muốn bắt đầu, thì cũng không phải là chuyện tình cảm qua đường.
Quan trọng nhất là, Bành Nam còn nhỏ hơn cô ấy ba tuổi.” Nói rồi thở dài, “Được rồi, mấy chuyện thế này chúng ta không nên quan tâm thì hơn, cứ thuận theo tự nhiên đi!”
“Ừ, anh cũng cảm thấy vậy.”
*
Bành Nam lúc này đang cùng Phùng Giai cười cười nói nói đi ra đến cổng bệnh viện nhìn xuống đồng hồ, nói: “Cũng đã đến giờ cơm rồi, không thì chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm chúc mừng chuyện vui một chút đi!”
Phùng Giai cười hỏi: “Chúc mừng cái gì?”
Bành Nam: “… Thì là chúc mừng anh tôi và chị dâu vừa mới sinh em bé, chị vinh dự trở thành mẹ nuôi.”
Phùng Giai gật đầu: “Hẳn là nên ăn mừng một chút, chờ tiệc đầy tháng còn tận một tháng nữa lận!”
Bành Nam nghe cô ấy nói như vậy, vui vẻ ra mặt: “Chị không lái xe đến đúng không, ngồi xe tôi đi!”
Xe Bành Nam chạy là một chiếc Audi, không tính là quá đắt tiền, nhưng mà đối với một người đàn ông trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp, thì cũng đã là tốt lắm rồi.
Bởi vì “ngẫu nhiên gặp phải” nhiều lần, cho nên Phùng Giai đã ngồi qua chiếc xe này không ít lần.
Theo lời Bành Nam nói, bởi vì làm nghề luật sư, cho nên nhất định phải chăm chút vẻ bề ngoài, nếu người ta nhìn thấy anh đi con xe nát, có thể sẽ có những chất vấn về trình độ và sự chuyên nghiệp của anh.
Cho nên cậu ta mới vay tiền mua chiếc Audi này, cũng được xem là đồ hiệu, nhưng thật ra cũng không phải là dòng xe quá đắt tiền của hiệu Audi.
Dù là như vậy, không bao nhiêu tuổi cho nên cậu ta cũng không thể vay tín dụng mấy chục vạn được, cho nên nhất định phải cố gắng làm việc.
Nhưng mà Phùng Giai biết, cậu ta chỉ nói như vậy thôi, chỉ là không muốn người khác nghĩ cậu ta là một phú nhị đại.
Một cậu bé quá tham ăn mà trở nên béo phì trong giai đoạn dậy thì, có khả năng rất lớn là do gia cảnh khá giả.
Phùng Giai nhớ rõ năm đó sau khi tuyển người cho tạp chí của học viện không lâu, cô ấy ngẫu nhiên gặp được vị này năm đó ở căn tin trường, nhìn xem cậu ta mua đùi gà lớn tám tệ một cái một hơi mua sáu cái, khoản tiền ăn như vậy đối với sinh viên bình thường đã là một khoản không nhỏ rồi.
Đương nhiên, cô ấy cũng không vạch trần lí do của cậu ta làm gì.
Trên thực tế một người trẻ tuổi gia cảnh khá giả, trình độ học vấn lẫn năng lực làm việc đều không tệ, lại tình nguyện làm việc từ vị trí trợ lý luật sư tại văn phòng luật nho nhỏ của Bách Đông Thanh bắt đầu từ con số không, quả thực rất khó tìm thấy được.
Lần trước cùng nhau đi ăn, Bành Nam hiểu rõ nơi ăn chốn uống ở thành phố này như lòng bàn tay, dẫn Phùng Giai đến một nhà hàng tư nhân vừa độc đáo vừa lâu đời.
Ông chủ nhà hàng kia đương nhiên cũng quen thân với cậu ta, vừa nhìn thấy cậu ta liền tiến đến, cười hì hì nói: “Tiểu Mập, thật sự là khách quý ít gặp nha! Cậu bây giờ càng lúc càng ít ghé đến quán cơm của tôi đấy nhé!”
Bành Nam: “Nhà hàng này của chú mà còn gọi là quán cơm gì chứ? Có tạp chí ẩm thực nào mà chưa đăng lên đâu? Cháu còn sợ chú Trương bận bịu quá không thấy được mặt đấy chứ?”
Ông chủ trung niên mập mạp bày ra một khuôn mặt hoà ái dễ gần cười nói: “Cậu yên tâm, chỉ cần cậu đến thì tôi xin đợi, nếu không phải năm đó nhờ mẹ con cậu quảng cáo giúp, tiệm này của tôi đây chỉ sợ đến bây giờ cũng không có người nào hỏi thăm.”
“Rượu ngon không sợ ngõ sâu, chú Trương quá khiêm tốn rồi.”
Chú Trương nở nụ cười hiền hậu, ánh mắt rơi xuống trên người Phùng Giai đang đứng bên cạnh, hỏi: “Đây là bạn gái của cậu sao? Dáng vẻ thật xinh đẹp.”
Phùng Giai nhẹ cười cười.
Bành Nam vội vàng giải thích: “Không phải không phải, là một người bạn của cháu thôi, cháu dẫn cô ấy tới thưởng thức tay nghề của chú.”
Chú Trương cười ha hả gật đầu: “Thì ra là vậy! Hai người mau vào bên trong ngồi đi.”
Sau khi ngồi xuống, gọi thức ăn xong đâu đấy, ông chủ rời đi, Phùng Giai trêu chọc nói: “Có phải thành phố này chỗ nào có đồ ăn ngon, cậu đều biết cả đúng không?”
Bành Nam cười nói: “Năm đó tôi nặng hơn hai trăm cân cũng đâu phải hít không khí mà có.” Nói xong, lại cười thở dài, “Tôi nói cho chị biết, đó đều là công lao của mẹ tôi cả.
Cha mẹ tôi lúc trẻ thì bận bịu công việc, không có thời gian sinh con, chờ đến lúc tôi ra đời, hai người đều đã bốn mươi tuổi rồi, lớn tuổi mới có con không nói, mà tôi còn bị sinh non, sau khi sinh ra nghe nói không lớn hơn con chuột là mấy, nằm trong lồng kính hơn nửa tháng, cha mẹ tôi lớn tuổi mới thấy quý con cái, cho nên xem tôi như là bảo bối mà nuôi dưỡng.
Khi còn bé tôi không mập chút nào đâu, còn rất gầy là đằng khác, hồi năm sáu tuổi chụp ảnh cứ như cọng giá đỗ.
Mẹ tôi sốt ruột gần chết! Dứt khoát từ chức, chuyên tâm chăm sóc tôi ăn uống, mới đầu bếp đẳng cấp Michelin về dạy bà nấu ăn.
Dưới sự kiên trì không ngừng cố gắng của bà, tôi mới dần dần lên cân, nhưng cũng chỉ là đầy đặn mà thôi, cho nên mới gọi là tiểu mập chứ không phải đại mập.
Đến năm lớp mười, đột nhiên đổ bệnh một trên, sau khi tôi khỏi bệnh, mẹ tôi thấy tôi gầy đi nhiều, bắt đầu mạnh tay hơn, nghĩ trăm phương ngàn kế bồi bổ, không chỉ tự mình nấu ăn, còn gắng sức tìm quán ăn ngon, tuần nào cũng dẫn tôi đi đấy đi đó ăn này uống kia.
Khi đó áp lực việc học cũng lớn, thi không đậu trường đại học tốt thì phải ra nước ngoài du học, tôi không muốn đi du học, nhưng mà quá căng thẳng, thì càng ăn nhiều, một ngày năm sáu bữa, đương nhiên phải mập gấp ba lần người khác.
Sau khi thi đậu đại học xong, người tôi giống như quả bóng bị thổi hơi, nặng hơn hai trăm cân.
Ngay cả mẹ tôi luôn cảm thấy ăn được ngủ được là tiên cũng bắt đầu cảm thấy không ổn.
Nhưng mà lúc đó khẩu vị của tôi đã quen ăn nhiều như vậy rồi, muốn giảm bớt sức ăn cũng rất khó khăn.”
Cậu ta là một người đàn ông rất biết ăn nói lại có khiếu hài hước, có lẽ khoảng thời gian đó không vui vẻ đến như vậy, nhưng mà bị cậu ta xỉa xói nói ra, thật sự là có chút buồn cười.
Phùng Giai nghĩ đến lúc trước nhìn thấy cậu ta ở căn tin trường ăn một hơi sáu cái đùi gà lớn, đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới một phen, cười hỏi: “Vậy sau đó cậu làm cách nào để giảm cân?”
Bành Nam trầm mặc trong chốc lát, cười nói: “Hẳn là vì tình yêu nhỉ!”
Phùng Giai cũng không hỏi nhiều, chỉ cười gật đầu: “Xem ra sức mạnh của ái tình thật sự rất lớn!”
Bành Nam nhìn cô ấy một chút, cúi đầu yên lặng nhấp một ngụm trà.
Việc cậu ta béo lên cứ như là một sự việc nước ấm nấu ếch xanh tiến hành theo chất lượng, không chỉ chính bản thân cậu ta, ngay cả những người bạn học cấp ba ngày ngày ở bên cạnh cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Nhưng mà sau khi bước vào cổng trường đại học, một người nặng hơn hai trăm cân tiến vào đám đông, đương nhiên nhìn qua không giống phần lớn mọi người, cũng sẽ trở thành đối tượng đàm tiếu của người khác, mặc dù đa phần là không có ác ý, nhưng cũng đủ để cậu ta cảm thấy không dễ chịu.
Khi đó, mọi người xung quanh nhao nhao tìm kiếm người yêu, một người mập mạp vụng về như cậu ta đương nhiên sẽ bị bỏ qua.
Giảm béo là suy nghĩ đầu tiện hiện ra ở trong đầu, nhưng mà hết lần này đến lần khác bị khuất phục bởi những món ăn ngon.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, hình như là lúc phỏng vấn chiêu sinh cho tạp chí của học việc, cô ấy là học tỷ chịu trách nhiệm phỏng vấn.
Mấy cô gái xinh đẹp là chủ đề không bao giờ hết nóng của ký túc xá nam sinh, vừa mới nhập học, cậu ta đã nghe qua tên của cô ấy, là đại mỹ nữ của học viện.
Cậu ta sống đến mười tám tuổi đầu, gặp qua không ít các cô gái xinh đẹp, nhưng lúc nhận được cái nháy mắt của cô ấy, thì vẫn kinh ngạc như trời trồng.
Cũng không phải là cô ấy xinh đẹp hơn các cô gái khác rất nhiều, mà là một loại cảm giác, trái tim cứ như bị thứ gì đó đánh trúng.
Mấy lần chung đụng, cậu ta nhận ra học tỷ xinh đẹp này từ trước đến giờ không hề đem vấn đề béo mập của cậu ta ra làm trò đùa, cho dù là có học theo người khác gọi cậu ta là Bành Tiểu Mập đi chăng nữa, thì cũng là một cách gọi thân mật mang thiện ý mà thôi.
Đương nhiên, là một thanh niên mập hơn hai trăm cân, với lại cũng biết cô ấy đã có bạn trai, cậu ta không hề có chút suy nghĩ không nên có đối với cô ấy, hoàn toàn đối xử với cô ấy như là nữ thần trong lòng mình vậy.
Cho đến khi cô bước vào năm cuối chuẩn bị tốt nghiệp, từ đằng xa cậu ta nhìn thấy một người đàn ông ôm bó hoa hồng tỏ tình với cô ấy trước mặt mọi người, lúc này cậu ta mới ý thức được, nếu như mình không giảm béo, thì ngay cả cơ hội đứng trước mặt cô gái mình thích can đảm nói ra tâm tư của chính mình cũng không có.
Sau khi ý thức được sự thật đáng buồn này, trong đêm đó cậu đã bi phẫn ăn cho đã những món mình thích, sau cũng đã quyết định giảm béo.
Đối với một thanh niên béo mập đã được bồi bổ thức ăn ngon từ hồi nào đến giờ, bắt đầu ăn uống healthy điều độ là một nỗi thống khổ vượt xa khỏi sức tưởng tượng của người ngoài, cái chuyện mỗi lần đi qua cửa sổ của nhà hàng yêu thích cũng chỉ có thể ngửi mùi cho đỡ thèm, sau đó quay qua uống hai ly nước hoa quả, đối với người khác có thể không quá khổ sở, nhưng đối với cậu ta mà nói, không khác gì một trận cực hình.
Cũng may, cậu ta vẫn luôn kiên trì, cho đến khi học lên nghiên cứu sinh, cậu ta đã có thể khôi phục cân nặng bình thường, trở thành soái ca tiêu chuẩn, bình thường đi trên đường cũng sẽ có cô gái xinh đẹp chủ động làm quen xin số điện thoại.
Cậu ra cũng không gặp lại cô ấy nữa, dần dần, cô ấy thật sự trở thành nữ thần chỉ tồn tại trong mộng tưởng của bản thân.
Sau đó cũng có yêu đương với hai người, đều là kết thúc không có hậu.
Nói đúng ra thì không còn cảm giác rung động nhất tiễn xuyên tâm nữa rồi.
Cho đến một năm trước không hẹn mà gặp.
Cậu ta âm thầm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi phía đối diện: “Học tỷ …”
Phùng Giai cười nhìn cậu ta: “Hả?”
“Tôi có mấy lời …”
Còn chưa kịp nói hết hết, đột nhiên bị Phùng Giai ngắt lời: “Thức ăn đến rồi!”
Quả thực là ông chủ đang tự mình bưng khay dọn thức ăn lên: “Tiểu Mập, để bạn cậu nếm thử tay nghề của tôi xem thế nào?”
Phùng Giai cười nói: “Đương nhiên rồi!”
Sau khi dọn xong thức ăn, cô không khách sáo cầm đũa, gắp lấy một khối đậu hũ non xào bông cải đưa lên miệng, sau đó giơ ngón cái lên, nhìn về phía người đối diện gật đầu: “Quá tuyệt vời!”
“Thật sao!” Bành Nam nhìn xem lúm đồng tiền trên má cô ấy, trong lòng không khỏi có chút mềm mại.
“Đúng rồi.” Phùng Giai hình như là vừa nhớ tới chuyện gì đó, thuận miệng hỏi, “Vừa nãy cậu muốn nói chuyện gì?”
“Hả?” Sắc mặt Bành Nam hơi thẹn thùng mà đỏ lên, lắc đầu cười nói: “Không có gì.”