Đọc truyện Người Theo Đuổi Ánh Sáng – Chương 79: Ngoại Truyện Chân Chính Một
Đảo mắt lại là một năm qua đi, công việc làm ăn của văn phòng luật vô cùng phát đạt, mặc dù chỉ là một văn phòng luật sư tư nhân cỡ nhỏ, nhưng mà nhân sự vốn chỉ có ba bốn người nay đã lớn mạnh lên đến mười người, Bành Nam từ vị trí trợ lý đã bắt đầu hành nghề độc lập, Hứa Húc vẫn làm trợ lý của Bách Đông Thanh như trước, Hứa ba quản lý ngân sách của Quỹ viện trợ tư pháp, phụ trách liên hệ nguồn gốc vụ án này kia.
Hai người đã ở bên nhau sáu năm, kết hôn sinh con đương nhiên là chuyện nước chảy thành sông.
Lúc đầu Hứa Húc nghĩ rằng công việc của văn phòng luật đang vào thời kỳ phát triện, dự định một hai năm nữa mới sinh em bé.
Vẫn luôn phòng ngừa chu đáo, bắt đầu học theo Bách Đông Thanh tập thể dục rèn luyện thân thể, chuẩn bị cho việc sinh con trong tương lai.
Nhưng mà, kế hoạch không lường trước được vài việc bất ngờ, ngay sau hôn lễ chưa được nửa năm, không ngờ chỉ trong một lần phòng ngừa thất bại, một sinh mạng nhỏ liền bất ngờ ập tới.
Đương nhiên, hai người vốn thích trẻ con, chỉ là dự định sinh trễ một chút.
Đối với tin tốt bất ngờ này, hai người đều rất hoan nghênh, nhất là Bách Đông Thanh, hộ tống Hứa Húc đến bệnh viện kiểm tra, sau khi xác nhận là đã mang thai, thì kích động đến mức xe cũng không dám lái, đành phải gọi điện thoại cho lái xe thuê đến chở hai người về nhà.
Có con rồi, chuyện đầu tiên Bách Đông Thanh nghĩ đến chính là muốn Hứa Húc ở nhà tịnh dưỡng, nhưng mà bị bà mẹ tương lai Hứa Húc thẳng thừng từ chối.
Là một người phụ nữ hiện đại, Hứa Húc tin rằng, phụ nữ mang thai cũng có thể đảm đương công việc như bình thường, vả lại sức khoẻ của cô cũng rất tốt, có công việc làm phân tâm còn có thể thư giãn đầu óc, cũng rất tốt với sự phát triển của thai nhi.
Bách Đông Thanh nói không lại, đành phải đồng ý với cô.
Mấy ngày đầu, ngày nào anh cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ Hứa Húc va đập này kia, thế nhưng dần dần theo thời gian vòng bụng từ từ lớn lên, mới nhận thấy cô vợ mình đang mang thai nhưng vẫn hành động tự nhiên linh hoạt, thậm chí cũng không xuất hiện cái gì mà thai nghén quá nặng nề, lái xe cũng không có vấn đề gì, anh cũng dần yên tâm hơn.
Đến mùa thu năm sau, Hứa Húc đã mang thai đến tháng thứ chín vẫn luôn kiên trì đi làm.
Thể trạng của cô vẫn luôn rất tốt, đến giờ phút này, chỉ là thân thể nặng nề hơn, cũng không đến mức khổ sở như đa số mọi người vẫn luôn nói, hẳn là nhờ vào việc kiên trì tập luyện thể dục thể thao.
Chỉ là bây giờ không thể tự mình lái xe được nữa, đi ra ngoài làm việc, đều có tài xế đưa đón.
Gần đây văn phòng luật tiếp nhận một bản án trẻ vị thành niên cố ý giết người, trước đó phán quyết của toà án đã có hiệu lực, nhưng mẹ của phạm nhân vẫn cho rằng con trai mình bị oan, vì gia cảnh nghèo khó, khiếu nại mấy lần đều thất bại, cũng không nơi nào dám giúp bà ấy nữa, cuối cùng vẫn là Bách Đông Thanh chịu nhận vụ án này.
Sau khi trải qua quá trình điều tra thu thập chứng cứ, nhận thấy vụ án này quả thực có vấn đề, có khả năng rất lớn là do phòng vệ quá mức dẫn đến ngộ sát, thu thập chứng cứ xong đâu đấy, một lần nữa đề đơn khiếu nại lên toà án, lúc này đã bắt đầu khởi động quá trình phúc thẩm.
Hôm nay Bách Đông Thanh phải đi công tác ở nơi khác, một mình Hứa Húc đi đến thôn làng đưa tài liệu cho mẹ của nghi phạm.
Người mẹ này cùng lắm chỉ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng mà bởi vì chuyện của con cái, mà trên đầu đã có tóc bạc, khuôn mặt cũng hằn đầy vết nhăn do lo lắng quá mức, gần đây biết bản án của con trai mình sắp được thẩm tra xử lí, trên mặt mới có được một chút tươi tỉnh.
Nhìn thấy Hứa Húc cứ như là nhìn thấy ân nhân cứu mạng, lôi kéo tay cô vô cùng cảm kích.
Hứa Húc cũng không bận bịu gì, ngồi hàn huyên với bà ấy một hồi.
Nào ngờ, nói chuyện chừng nửa tiếng đồng hồ, lúc chuẩn bị cáo biệt ra về, dưới bụng đột nhiên có chút không thoải mái, thân dưới giống như có dòng nước chảy ra.
Mang thai lâu như vậy, cô đi theo một người ham học hỏi như Bách Đông Thanh, cùng nhau làm tất cả các loại công tác chuẩn bị, không chỉ tìm hiểu những kiến thức mang thai sinh sản trên mạng và sách vở, thỉnh thoảng còn tìm đến bác sĩ chuyện môn thỉnh giáo đủ loại vấn đề từ lớn đến nhỏ.
Cho nên tình huống hiện giờ, cô biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra, học tập trên sách vở là một chuyện, áp dụng thực tế lại là một chuyện khác.
Thế là, bà mẹ kiến thức đầy đầu cũng bị doạ một hồi lâu không dám động đậy, người phụ nữ trung niên kia ngờ ngợ hỏi cô: “Hứa tiểu thư, cô sao vậy?”
Hứa Húc run giọng nói: “Tôi … Hình như là vỡ nước ối rồi.”
“Hả? Vậy thì phải nhanh chóng đến bệnh viện đi!”
“À!” Hứa Húc rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại, sau đó cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài cửa.
Cũng may xe đã đợi sẵn ở bên ngoài, tài xế đang chờ trong xe cũng không nhìn ra sự khác thường của cô, đợi cô lên xe, hỏi: “Đến văn phòng hay về nhà ạ?”
Hứa Húc: “Đi bệnh viện trước.”
Tài xế thuận miệng hỏi: “Là đi kiểm tra sao ạ?”
Dưới bụng bắt đầu truyền đến từng cơn đau gò, Hứa Húc hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ sự bình tĩnh: “Tôi bị vỡ nước ối rồi, phải đi sinh con.”
Tài xế đang khởi động xe, mém chút nữa là giật mình tắt máy, vội vàng hấp tấp nói: “Cô đừng vội, đi ngay bây giờ đây.”
Hứa Húc bật cười: “Tôi không vội, anh lái xe cẩn thận một chút!”
Cô lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Bách Đông Thanh trước.
Đầu kia nhận máy rất nhanh, nghe có chút ồn ào, chắc là đang họp hành với người khác.
Hứa Húc hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ: “Đông Thanh, em có chuyện muốn nói với anh, nhưng anh nghe đã, không nên lo lắng.”
“Chuyện gì?” Bách Đông Thanh ở đầu kia điện thoai hiển nhiên đã có chút lo lắng.
“…” Hứa Húc, “Em bị vỡ nước ối rồi, bây giờ lập tức đi bệnh viên sinh con, anh từ từ trở về là được.
Có mẹ em ở đây, anh đừng lo lắng quá.”
Mặc dù đã thuê bảo mẫu chăm sóc về phần ăn uống, nhưng mà Hứa mẹ vẫn không yên lòng về con gái mình, cách một khoảng thời gian thì đến ở vài ngày, bây giờ sắp sinh, liền trực tiếp ở lại đây chăm sóc.
Cho nên mặc dù không có Bách Đông Thanh ở đây, Hứa Húc cũng không lo không có người chăm sóc.
Cô nói cho hết câu, chỉ nghe đầu kia điện thoại một tiếng lụp cụp, hẳn là điện thoại bị rơi trên mặt đất, một hồi sau, mới nghe được giọng nói của Bách Đông Thanh run rẩy gấp gáp truyền đến: “Anh lập tức trở về.”
Đây là lần đầu tiên anh không đợi Hứa Húc cúp điện thoại trước, liền vội vàng cúp điện thoại, đoán chừng là chạy vào thông báo kết thúc cuộc họp rồi nhanh chóng gói ghém về nhà.
Lúc Hứa Húc vừa vào đến bệnh viện, Hứa mẹ cũng vừa đúng lúc chạy tới.
Mặc dù sinh sớm hơn dự tính mấy ngày, thế nhưng tình trạng sức khoẻ của Hứa Húc rất thích hợp sinh thường, toàn bộ quá trình đều diễn ra ngay trong phòng sinh, bởi vì lựa chọn phương pháp sinh không đau, toàn bộ quá trình tuy vẫn duy trì tỉnh táo, nhưng cũng không có cảm giác đau đớn quá mức, còn có thể gọi video cho Bách Đông Thanh nữa.
Quá trình sinh nở suôn sẻ đến mức không dám tưởng tượng, từ lúc vào phòng sinh cho đến lúc em bé cất tiếng khóc chào đời, chỉ hơn hai tiếng đồng hồ.
Cô bé không chờ nổi nữa vội vã đến với thế giới này sớm hơn nửa tháng so với ngày dự sinh, nhưng mà thân thể đã phát triển rất tốt, vô cùng khoẻ mạnh, nhăn nhăn nhúm nhúm như cục bột, lúc khóc lên lại vô cùng lớn giọng.
Bách Đông Thanh chạy về đến nơi đã là năm tiếng đồng hồ sau, bởi vì mệt mỏi nên Hứa Húc đã ngủ một giấc.
Mở mắt ra, liền nhìn thấy Bách Đông Thanh đang ngồi bên giường bệnh, đùa giỡn với cô con gái nhỏ vừa mới ra đời, nhỏ giọng nói: “Cục cưng, con để mẹ ngủ thêm một lát nữa nhé, tuyệt đối không được khóc đâu!”
“…” Hứa Húc dù sao vẫn còn chút yếu ớt, trầm giọng gọi một tiếng: “Đông Thanh.”
Bách Đông Thanh vừa nghe tiếng, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Vợ à, em sao rồi?”
Vết thương ở thân dưới thật ra khá đau, nhưng cũng không phải là không chịu đựng nổi, Hứa Húc nhìn con gái nhỏ một chút, đối diện với đôi mắt đỏ hồng của Bách Đông Thanh, cười nói: “Rốt cuộc cũng được dỡ hàng, còn sớm hơn so với dự tính, đúng là thoải mái muốn chết!”
Cô biết anh chắc chắn sẽ tự trách bản thân vì bỏ qua quá trình sinh sản của cô, cho nên cố tình ra vẻ nhẹ nhõm, để anh không còn dằn vặt nữa.
Quả nhiên Bách Đông Thanh bắt đầu nghẹn ngào nói: “Thật xin lỗi, lúc em sinh con lại không thể ở bên cạnh em.”
Hứa Húc cười: “Ai mà biết được con bé lại muốn ra sớm đâu chứ! Yên tâm đi, sinh con không đáng sợ như anh nghĩ đâu, em chọn chích thuốc giảm đau, trước khi sinh còn có thể cầm điện thoại di động chơi game.” Khựng một chút, lại nói, “Với lại, mẹ em có kinh nghiệm hơn anh nhiều, có bà ở đây là được rồi.
Nếu mà là anh, không chừng lại trở nên rối tinh rối mù đấy chứ!”
Bách Đông Thanh miễn cưỡng cười cười: “Nhưng mà anh vẫn hi vọng có thể ở bên cạnh em, cùng em đón chào con gái chúng ta ra đời.”
Hứa Húc nói đùa: “Không có gì đâu, sau này anh phải chăm sóc dạy dỗ con bé nữa mà, còn ý nghĩa hơn là ngắm con lúc mới chào đời nhiều.”
Bách Đông Thanh vẫn là vẻ mặt thật thà gật đầu: “Đó là đương nhiên, con gái của anh chắc chắn là phải đích thân dạy dỗ rồi.” Nói xong, lại có chút xúc động, “Duyên phận giữa cha mẹ và con cái, nói sâu cũng không sâu mà nói cạn cũng không phải, anh biết không có cha mẹ kề bên thì đứa con sẽ cô đơn biết chừng nào, cho nên anh sẽ cố gắng hết sức, làm bạn với con trong quá trình trưởng thành, tuyệt đối sẽ không để con bé phải nếm trải những khó khăn mà anh đã trải qua.“
Hứa Húc nghe anh nói vẻ mặt cũng có chút xúc động, đưa tay sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của con gái, cười nói: “Vâng, con bé có một người cha tốt như anh, nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Bách Đông Thanh cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười: “Còn có một người mẹ tốt như em nữa.
Em nhìn đi, nét mặt của con bé rất giống em.”
Hứa Húc nhìn khuôn mặt nhăn nhúm, đôi mắt bé tí không thể nhìn ra một mí hay hai mí, cười nói: “Sao em có cảm giác xấu xí thế nào ấy nhỉ!”
Bách Đông Thanh xem thường nói: “Làm sao có thể? Em bé vừa mới chào đời đều là như vậy, em nhìn kỹ xem, đôi mắt con bé thật ra rất to, cái cằm cũng nhọn, còn nhỏ như vậy đã có thể nhìn ra sống mũi, sau này chắc là sẽ mũi cao giống anh.
Khuôn miệng cũng dễ nhìn, lông mày cũng đẹp mắt, ngay cả lỗ tai nhìn cũng thuận mắt nữa là.”
Hứa Húc: “…”
Được rồi, cuối cùng cô cũng hiểu rõ vì sao trên mạng có nhiều đứa trẻ rất không dễ nhìn, nhưng cha mẹ lúc nào cũng xem như là thiên thần ngày nào cũng đăng ảnh không biết mệt mỏi.
Bởi vì cha mẹ nhìn con mình, lúc nào cũng là ánh mắt thiên vị, con cái đều là thiên thần nhỏ của cha của mẹ mà.
Cô cười cười: “Hình như là vậy!”
Bách Đông Thanh cười nhìn cô: “Vợ à! Em đã làm mẹ rồi!”
Hứa Húc gật đầu: “Đúng vậy! Em làm mẹ rồi.”
Bách Đông Thanh lại nói: “Anh làm cha rồi.”
Hứa Húc cười khẽ: “Không sai.”
“Có chút không thể tin được.” Bách Đông Thanh nhìn sâu vào mắt cô, hốc mũi đột nhiên nóng lên, nước mắt dâng trào, yết hầu cứ như đang bị ai đó bóp lấy, nói không nên lời.
“Sao vậy?” Hứa Húc hỏi.
Một lúc sau, Bách Đông Thanh mới nức nở nói: “Nếu như quay trở lại mười năm trước, anh có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới sẽ có lúc có được cuộc sống như bây giờ.”
Hứa Húc cười nói: “Cái gì mà không dám nghĩ tới, kết hôn sinh con, nước chảy thành sông, không phải rất bình thường sao?”
Bách Đông Thanh lắc đầu: “Không giống nhau, nếu như không gặp được em, nhất định sẽ không giống.”
Hứa Húc hiểu ý của anh, nhưng đối với cô mà nói, những gì có được từ anh không phải là quá nhiều.
Cô đương nhiên không phải là kiểu người ăn cháo đá bát, chỉ là quay đầu nhìn lại, nếu như không gặp được Bách Đông Thanh, cuộc sống của cô cũng có thể xem như là trọn vẹn, thế nhưng so với hiện tại, cũng sẽ phải khiếm khuyết chút gì đó.
Bách Đông Thanh tiếp tục nói: “Nhờ có em, anh mới có được cha mẹ vợ xem như con ruột, có được đứa con gái đáng yêu như thế này.”
Hứa Húc nói: “Anh cũng vậy! Nếu không gặp được anh, em cũng sẽ không có được người chồng tốt như vậy, con của em chắc chắn cũng sẽ không có được một người cha tốt như thế này.”
“Ây dà, Húc Húc tỉnh rồi à?” Giọng nói của Hứa mẹ vang lên từ ngoài cửa, vừa mới dẫn Hứa ba vào bệnh viện.
Bách Đông Thanh nhanh chóng dụi mắt, đứng lên lễ phép hỏi: “Ba mẹ, hai người tới rồi à?”
Hứa ba nhìn con gái đang nằm trên giường: “Húc Húc, con sao rồi?”
Hứa Húc cười đáp: “Tốt lắm.”
Hứa mẹ nói: “Tôi đã nói ông cứ yên tâm đi! Có thể không thuận lợi sao!”
Hứa ba nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu, nhìn về phía Bách Đông Thanh còn đang dụi dụi con mắt, cười vang nói: “Ba đã đoán được lần này Đông Thanh chắc chắn sẽ khóc.
Lần trước khóc trong hôn lễ, họ hàng nhà chúng ta mỗi lần gặp mặt đều nhắc đến, ba còn đánh cược với bọn họ, nói tiểu Húc sinh con, Đông Thanh sẽ khóc nữa, đứa nhỏ này tình cảm quá phong phú mà!”
Bách Đông Thanh bị nói có chút xấu hổ, đỏ mặt kéo ghế qua, để ba vợ ngồi xuống bên cạnh giường.
Hứa ba cười thở dài, lại nói: “Nhưng mà tiểu Húc sinh con, con không thể ở bên cạnh, khóc là đúng rồi.”
Bách Đông Thanh nhỏ giọng lầu bầu: “Ba, ba cũng đừng trêu ghẹo con nữa.”
“Được rồi, để ba nhìn xem cháu ngoại ngoan của ba.” Hứa ba cười tiến lên phía trước, em bé mới chào đời nên cũng không dám áp quá gần, vẫn cách một khoảng, đối diện với đứa bé không biết có đang mở mắt hay không ra hiệu một hồi, đứa bé vẫn luôn yên lặng, tay nhỏ đột nhiên cố sức cử động.
Hứa ba vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Tiểu bảo bối đang chào hỏi ba kìa!”
Bách Đông Thanh nhanh chóng chạy lại nhìn, quả nhiên thấy cô bé đang ngọ nguậy, vừa nãy anh mới nhìn chằm cô bé lâu như vậy mà cũng không thèm phản ứng gì, bây giờ thì lại chào đón ông ngoại như vậy, anh không khỏi có chút ghen tị, chường mặt đến trước mắt cô bé, cười nói: “Cục cưng ngoan, nhìn ba này! Nhìn ba này!”
Đứa bé mới sinh chừng mấy tiếng đồng hồ, vậy mà thực sự mở được đôi mắt đang dính lại với nhau kia, mặc dù chỉ đủ một khe hở nhỏ, nhưng lại có thể nhìn thấy con ngươi đen nhát, Bách Đông Thanh kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Vợ à mau nhìn xem! Cục cưng mở mắt rồi!”
Cùng không biết đứa bé có phải bị giọng nói thất kinh của anh doạ cho phát sợ hay không, vừa mới mở mắt, cũng đồng thời mở miệng, oa một tiếng khóc ré lên.