Đọc truyện Người Thắng Cuộc – Chương 62
Quý Khâm Sinh là người theo chủ nghĩa lãng mạn, Du Dã cảm nhận được. Trên biển cả ở nơi đất khách quê người, hắn vẫn có thể thực hiện được chiêu bắn pháo hoa này, mặt biển cùng với bầu trời đang dần hóa tím nối liền nhau thành một vùng rộng lớn, ở thời khắc chập choạng dở tối dở sáng, từng chùm pháo hoa nở rộ từ phía xa, lộp bộp lộp bộp, đã thu hút được không ít sự chú ý của du khách ven biển.
Trên chiếc du thuyền lắc lư chòng chành, Du Dã duỗi hai chân ra ngoài lan can bảo vệ, Quý Khâm Sinh ở phía sau ôm cậu mà thầm thì, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Du Dã đúng là đã từng đề cập đến ngày sinh của mình một lần, khác với tên gọi, ngày sinh của cậu thì cậu đã thành thành thật thật mà báo cho hắn biết. Quý Khâm Sinh ôm cậu ngắm biển, xem pháo hoa, lúc bấy giờ mới lấy đồng hồ đeo tay ra, tặng quà sinh nhật cho cậu.
Nhãn hiệu Du Dã biết, Vacheron Constantin, có thể chi trả cho một khoản tiền thanh toán trước để mua nhà ở một thành phố hạng ba. Cậu chủ Quý, mới yêu nhau mà đã ra tay hào phóng như vậy, thật sự quá là vô nhân tính. Tay cầm hộp đồng hồ của Du Dã khẽ run lên, lần này đã nhận rồi, lần tới nên tặng lại như thế nào đây? Nhuận bút của cậu còn dư lại được bao nhiêu?
Cậu, một nhà văn đã không xuất bản trong một quãng thời gian rất dài, làm sao mới có thể theo kịp được nhịp bước của người bạn trai giàu có?
Du Dã đang suy nghĩ nghiêm túc, cầm đồng hồ không nói lời nào, Quý Khâm Sinh đưa tay lên xoa mặt cậu, giọng nói trầm thấp, trong ngữ điệu có thấp thỏm: “Không thích?”
Du Dã không phải là loại người sẽ nghiêm trang mà nói không nhận nổi, mặc dù giữa cậu và Quý Khâm Sinh có sự bất bình đẳng về mặt kinh tế, nhưng cậu cũng có thể đem cho hết thảy những gì mình có thể đem cho, sẽ chẳng việc gì phải làm khó người yêu vì lòng tự trọng của mình.
Huống chi hai người bọn họ đều là nam, cái gọi là môn đăng hộ đối kết hôn sinh con, đều quá xa vời đối với bọn họ, không cần suy nghĩ sâu xa, tận hưởng lạc thú trước mắt đi vậy.
Cậu lấy đồng hồ ra, giữ lòng bình thản mà nhờ Quý Khâm Sinh đeo lên cho cậu. Cậu suy nghĩ về việc cậu nên trả lễ cho Quý Khâm Sinh bằng một món quà gì, lần trước Quý Khâm Sinh để lại một dấu hằn ở trên ngón áp út của cậu, cậu có thể tặng lại cho hắn một ký hiệu chân chính, một chiếc nhẫn.
Thực ra cũng không phải là để nói rằng muốn kết hôn, tuy rằng ở nước Pháp có thể đăng ký, nhưng trong nước không công nhận, cũng chỉ là một tờ giấy lộn mà thôi. Huống chi cậu và Quý Khâm Sinh cũng chưa đi tới một bước đó, khoan hẵng nói về cậu, gia đình của Quý Khâm Sinh giàu có như vậy, khuôn phép chắc hẳn là cũng không ít, tuyệt đối không thể để cho người thừa kế gia sản của nhà mình kết hôn với một người đàn ông.
Du Dã nhận thức được điều đó rất rõ ràng, cậu chỉ là muốn tặng cho người yêu một món quà thích hợp, ít nhất là trong lúc hai người bọn họ ở bên nhau, có thể cùng đeo lên, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này ở nước ngoài, có thể khiến cho tất cả mọi người đều biết, người này là của cậu.
Cho dù Quý Khâm Sinh sau khi trở về nước, bởi vì nhiều nỗi trăn trở khác nhau, phải tháo chiếc nhẫn này xuống, cậu cũng có thể hiểu được.
Sau khi hạ quyết tâm, Du Dã liền chuẩn bị tranh thủ một lúc nào đó Quý Khâm Sinh không chú ý, cậu sẽ đi mua một đôi nhẫn về.
Thời gian càng lúc càng muộn, Quý Khâm Sinh không có ý định dùng bữa ở trên thuyền, vì vậy đi bảo người lái thuyền cập bến, bọn họ định rời thuyền. Có lẽ là do những hành động thân mật của bọn họ đã để lộ ra điều gì đó, sắc mặt của người đàn ông trung niên lái thuyền hơi quái dị, ánh mắt còn quét qua chiếc đồng hồ trên tay của Du Dã vài lần.
Du Dã không vui cho lắm mà nhướng mày, nhìn thẳng vào gã thuyền viên kia. Quý Khâm Sinh nhận thấy được điều đó, nắm lấy tay cậu, hạ thấp giọng thủ thỉ: “Không sao, tôi sẽ tiến hành khiếu nại với công ty của gã.”
Du Dã gật đầu, hôm nay là một ngày tốt đẹp, chẳng cần thiết phải phá hỏng tâm trạng vì những người không liên quan.
Xuống thuyền, ăn tối xong xuôi, hai người nắm tay nhau suốt dọc đường đi bộ về nhà. Trên đường Du Dã cười mãi không thôi: “Chơi vui quá, giống như yêu đương thời cấp ba vậy.”
Quý Khâm Sinh hỏi cậu: “Trước đây đều không dắt tay sao?” Du Dã suy nghĩ một chút, thời hẹn hò với thiếu nữ, cũng thường xuyên dắt tay, sau đó hẹn hò với đàn ông, ở trong nước, dắt tay nhau trên phố lớn, xét cho cùng vẫn là có chút kỳ quái.
Cậu thì thấy vẫn ổn, nhưng Từ Dục thì lại không muốn thể hiện ở trước mặt người khác cho lắm. Từ Dục nói y đã từng bị bắt nạt vì tính hướng của mình, do đó đã hình thành tính tình nhạy cảm, hi vọng rằng Du Dã hiểu được.
Du Dã cũng không phải là một người lằng nhằng lôi thôi, không muốn dắt thì không dắt thôi, cũng đâu phải là chuyện gì quá to tát. Ban đầu cậu cũng cảm thấy chuyện cũ của Từ Dục đáng thương, nhưng dù có đáng thương hơn đi chăng nữa, cũng không thể được đằng chân lân đằng đầu, thà rằng cứ nói là y sợ ánh mắt của người xung quanh, cho nên lựa chọn kết hôn đi cho rồi.
Du Dã cũng chẳng giấu diếm gì về đoạn quá khứ này, có bao nhiêu thì đã thành thật kể hết. Cậu đột nhiên nghĩ tới những lời mà Quý Khâm Sinh nói ở thời điểm thu phục được cậu, Quý Khâm Sinh nói, hắn chỉ làm chuyện đó với đối tượng yêu đương. Đây không phải là lừa người sao, rõ ràng khởi đầu của bọn họ là tình một đêm.
Nghĩ tới đây, Du Dã đứng bất động ở trên đường, còn nhân tiện kéo Quý Khâm Sinh lại: “Anh lừa tôi!”
Quý Khâm Sinh giật mình, nhìn cậu với ánh mắt hơi kinh ngạc, tựa như không hiểu đang yên đang lành mà làm sao vậy, còn có chút hoảng loạn.
Du Dã nhìn thấy người hoảng loạn, trong lòng có một tia hoài nghi, nhưng vẫn cứ đem lời ở trong lòng mình nói ra, cậu nói lần đầu tiên bắt gặp Quý Khâm Sinh là ở khách sạn, cậu còn chặn giữa đường nẫng tay trên của người ta, cướp được người về đến gian phòng của mình.
Lúc đó ở bên cạnh Quý Khâm Sinh rõ ràng đã có người, nếu như người kia không phải đối tượng tình một đêm, vậy thì chính là bạn trai rồi, bà mịa nó chứ… Ngoại tình ngay trước mặt bạn trai? Quá bản lĩnh!
Du Dã càng nói càng phẫn nộ, một đôi mắt bị thiêu đến rực sáng, khí thế kinh người mà trừng Quý Khâm Sinh, yêu cầu một lời giải thích.
Quý Khâm Sinh nghe thế liền cười, nhưng cũng biết tính chất nghiêm trọng của sự việc, hắn chỉ lấy điện thoại di động ra, lật ra vài vòng bạn bè, chỉ vào một người đàn ông ở trong đó đang ôm một cô bé: “Em là bắt gặp cậu ta phải không.”
Du Dã nheo mắt lại quan sát cho thật kỹ, thực chất cậu cũng chỉ là có một chút ấn tượng mơ hồ, không nhớ được quá rõ ràng, dù sao cũng là chuyện xảy ra lúc say xỉn. Quý Khâm Sinh nói rằng chỉ là bạn, đã kết hôn rồi, khi ấy ở khách sạn vẫn là bà xã của y dặn dò, nhờ Quý Khâm Sinh trông chừng kỹ một chút, đừng để bị người đưa đi.
Nhìn bức ảnh người bạn kia của hắn ôm đứa trẻ, một đứa trẻ như đúc ra từ cùng một khuôn với y, Du Dã há hốc miệng, đã ngộ ra là mình hiểu nhầm, cậu có chút hoang mang mà chớp chớp mắt: “Vậy thì tại sao anh lại lên giường với tôi?”
Khi đó bọn họ đâu đã từng ở bên nhau, không phải sao?
Du Dã dò hỏi bằng ánh mắt, Quý Khâm Sinh lại lảng đi không đáp, ánh mắt lẩn tránh. Hành động này lại dẫn tới lòng hiếu kỳ của Du Dã, cậu vòng tới trước mặt Quý Khâm Sinh, nhìn chằm chằm gương mặt đang ngó lơ đi chỗ khác của người này: “Nhìn tôi, tại sao anh lại lên giường với tôi.”
Quý Khâm Sinh thực sự hết cách rồi, chỉ trả lời một câu “không biết”. Cái gì vậy, sao lại không biết được. Du Dã hết sức không vừa ý, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà dắt tay Quý Khâm Sinh, đi về phía nơi ở.
Quý Khâm Sinh quả thực không rõ vì sao khi ấy lại đồng ý lên giường với cậu, hắn chỉ nhớ được rằng vào lúc hắn trông thấy Du Dã lần đầu tiên, hắn còn chưa biết tên cậu là gì, cũng không có người bạn nào giới thiệu bọn họ với nhau. Đó là một buổi tụ hội do người khác tổ chức, đại đa số người tới đều là bạn bè mời bạn bè, người tổ chức chưa chắc đã có thể nhận biết được hết tất cả những người có mặt.
Hắn là được người tổ chức tiệc mời tới, đến nơi không tính là sớm, thêm vào đó tâm tình không tốt, bèn lên tầng hai, uống rượu ở một chỗ tương đối khuất. Du Dã là khi ấy lọt vào tầm mắt của hắn, trước khi nhìn thấy mặt người, hắn trước tiên thấy được một đoạn eo.
Người ấy mặc một chiếc áo sơ-mi bằng tơ lụa, màu sắc rất tối, dưới ánh đèn quán bar bởi vì chất liệu, mà hóa thành một loại màu sắc biến đổi dần từ đậm sang nhạt, quần áo rất lẳng, thân thể lại mang đến cho người một loại mỹ cảm kín đáo e ấp.
Gam màu tối và sáng, lẳng lơ và cấm dục, âm nhạc đang phát, vòng eo kia còn uốn éo nhè nhẹ vài lần theo điệu nhạc, động tác không rõ rệt, chỉ là để tự tiêu khiển. Hắn lại không có cách nào dời tầm mắt đi chỗ khác, người ấy dựa vào lan can, cầm điện thoại di động, thân thể chếch xuống dưới. Như là thấy được người trong điện thoại, cậu đột nhiên gia tăng phạm vi động tác, gập cong lưng xuống, lần này quần áo lại càng bị trượt ra nhiều hơn.
Chẳng đợi cho Quý Khâm Sinh kịp nhìn kỹ, người ấy đã dựng thẳng lưng lên, ngồi phịch lên chiếc ghế sô pha, cầm cốc rượu lên, uống cạn trong một hơi. Đúng lúc này, dường như nhận ra được tầm mắt, càng giống như trong lúc vô tình, cậu quay đầu lại, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn.
Tầm mắt của Quý Khâm Sinh cũng không né tránh, hắn thản nhiên, thậm chí còn nâng cốc lên ra hiệu về phía người nọ.
Lúc này, hiệu ứng ánh đèn ở trên sàn nhảy liền giống hệt như một chùm pháo hoa nổ tung, dưới ánh đèn trắng mở to hết cỡ, hết thảy đều biến thành một mảng mịt mờ. Cảm giác khôi phục thị lực rất chậm chạp và dông dài, bởi vậy, hắn như là đang ghép hình, từng chút một, thấy rõ tất cả mọi chi tiết nhỏ của người kia.
Như một chùm lửa, một ngọn đèn sáng, một ánh sao trời, tất cả danh từ chỉ những thứ sáng ngời, đều có thể dùng để miêu tả cậu. Quý Khâm Sinh cho đến nay vẫn không biết là do di chứng của hiệu ứng phơi sáng kia, hay là do chính người này.
Tất cả mọi thứ đều quá vừa vặn, mang đến cho hắn một cơn chấn động như thế.
Cho nên hắn mới có thể ở thời điểm Du Dã lôi kéo hắn vào đêm đó, hỏi hắn có muốn cùng cậu về phòng uống một ly hay không, quỷ xui thần khiến mà đồng ý.
Thế nhưng chỉ sang ngày hôm sau, hắn đã có một chút hối hận rồi, mặc kệ bên ngoài đồn đại về hắn như thế nào, bản thân hắn tương đối tự biết tiết chế, sẽ không mà cũng không mong muốn chơi trò tình một đêm.
Người này đối với hắn mà nói, e rằng cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ cần không nghĩ đến nữa, thì cũng sẽ không thường xuyên nhớ lại. Quý Khâm Sinh cảm thấy ở trên người hắn, không thể nào phát sinh những chuyện như kiểu “nhất kiến chung tình”.
Hắn trong tiềm thức phớt lờ ánh mắt tìm kiếm của chính mình, sau đó hắn cũng chưa từng gặp lại người này.
Bãi cát ven bờ biển quen thuộc, ở một nơi đất khách quê người, vào lúc người này ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa lưng về phía hắn, nở một nụ cười ngả ngớn lại dễ ghét, hỏi hắn có sẵn lòng kéo khóa áo tắm của mình xuống không, Quý Khâm Sinh đã xác định hắn khát khao có được người này.
Hắn khát khao cậu, vậy thì hắn cứ việc theo đuổi, cứ việc khát khao. Chưa từng nghĩ tới bởi vì sao, vì cớ gì. Có lẽ là bởi vì cảm xúc trong nháy mắt đó, cũng bởi vì duyên số như vậy, không muốn để cho bản thân phải hối hận, vậy thì cứ tuân theo ước muốn của con tim.
Quý Khâm Sinh không đáp lời, Du Dã cũng không truy hỏi nữa, chỉ cần người khi ấy đi theo bên cạnh Quý Khâm Sinh không phải là người yêu, vậy thì mọi thứ đều dễ nói chuyện.
Cậu lại hỏi: “Lần tham dự bữa tiệc ở nhà hàng xóm, người phụ nữ mặc váy đỏ khiêu vũ với anh là ai?”
Du Dã tuy rằng ngoài miệng thì nói như vậy, nét mặt cũng giả vờ trầm trọng hóa lên, trong ánh mắt lại không có ý tứ so đo. Quý Khâm Sinh nói là bạn của hàng xóm, đối phương lịch sự đưa ra lời mời, hắn cũng không thể từ chối, không cho quý cô mặt mũi.
Du Dã bứt ra khỏi tay của Quý Khâm Sinh, khiến cho lòng bàn tay của Quý Khâm Sinh trở nên trống trải, cực kỳ không dễ chịu. Du Dã chậm rì rì vòng ra trước mặt Quý Khâm Sinh, cậu lấy di động ra tùy ý nhấn vài cái, một bản nhạc thân quen liền được thả trôi lững lờ trong không trung.
Là bản nhạc kia, Et si tu n “existais pas.
Du Dã khom lưng 45 độ, tay trái đặt ở sau lưng, cánh tay phải gấp khúc đưa ra phía trước, cằm hơi ngước lên, trong mắt tràn ngập ý cười: “A Khâm, tôi có thể nhảy với anh một điệu chứ?”
======================================================
Chú thích:
1. Có thể chi trả cho một khoản tiền thanh toán trước để mua nhà ở một thành phố hạng ba: tôi tra được thì, khoản tiền thanh toán trước hay khoản cọc để mua nhà (thường là 20%, khoản còn lại sẽ được trả góp) ở một thành phố hạng ba hiện tại đang là khoảng 250.000-300.000 NDT ~ 900 triệu – 1,1 tỷ VNĐ. Thành phố hạng ba ở TQ có thể kể đến Lạc Dương, Sán Đầu, Trấn Giang, Tô Châu, Nam Dương,….; hạng hai thì có Ninh Ba, Quý Châu, Ôn Châu,Quế Dương,…; hạng một thì có Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Đông, Vũ Hán, Hàng Châu,Trùng Khánh,…
Editor: Nhắc nhẹ với cả nhà iu là đồng hồ Vacheron Constantin giá dao động từ khoảng 500-600 triệu đến vài tỷ…