Người Thắng Cuộc

Chương 61


Đọc truyện Người Thắng Cuộc – Chương 61

Ăn uống xong, trời vẫn nắng chang chang, mây rất trắng, cả một tầng dày đặc, như là kem. Du Dã trên đường trở về không đạp xe, là Quý Khâm Sinh đẩy đi. Du Dã nhìn trời liếm miệng, cuối cùng vẫn là buông thả cho cơn thèm ăn của chính mình, đi mua một cây kem, chầm chậm liếm.

Xe bán kem ở ven đường múc cho cậu hai viên kem tròn, chồng lên nhau thành một chóp cao cao, còn rắc lên trên những hạt cốm sặc sỡ đủ màu. Du Dã hỏi Quý Khâm Sinh có muốn ăn không, Quý Khâm Sinh lắc đầu, cậu bèn ăn một mình. Tiết trời nóng nực, kem chảy rất nhanh, viên kem mang vị bơ màu trắng chảy ra, trượt xuống từng tí một, hòa quyện với màu đen của viên kem sô-cô-la.

Kem còn chưa chảy xuống lớp vỏ ốc quế giòn tan, Du Dã đã thè một nửa đầu lưỡi ra, liếm từ dưới lên trên, liếm ra một đường rãnh trên viên kem xốp mềm, sau đó mút một ngụm, vị bơ bùng nổ ở trong vòm miệng, thơm ngọt dị thường, Du Dã híp mắt lại đầy thỏa mãn.

Quý Khâm Sinh vẫn luôn nhìn cậu, tầm mắt không rời khỏi miệng cậu. Du Dã dùng ngón áp út quệt đi một ít kem dính ở bên mép, cười khe khẽ: “Cậu chủ Quý, đừng nhìn tôi chằm chằm như thế, cho dù anh có tiếp tục nhìn mãi, tôi cũng không cho anh ăn đâu.”

Du Dã là cố ý, chỉ vì ban nãy Quý Khâm Sinh ở trong nhà hàng trình bày ngắn gọn về lịch sử tình trường trong dĩ vãng của mình, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, mối tình sớm nhất thì lội ngược về tới cấp hai, là một nam sinh thanh tú, da trắng mắt to, mái tóc nâu trời sinh, như một thiên thần nhỏ.

Du Dã vừa lắng nghe vừa cười nhạo ở trong lòng, cấp hai là thời điểm nam nữ bất phân nhất, chờ đến khi hầu kết và ria mép mọc ra, thiên thần nhỏ sẽ biến thành thiên thần già. Giọng kể chuyện của Quý Khâm Sinh vô cùng lãnh đạm, chẳng có cái gì gọi là hoài niệm, chỉ là Du Dã hỏi, thì hắn nói.

Nghe được như vậy, cậu lại càng bận tâm tới nước da ngăm đen của chính mình lúc này. Thế nhưng cậu cảm thấy nước da đen này là đánh đổi cho việc lướt sóng, hình ảnh cậu lướt sóng đại khái là rất ngầu, đổi được cũng đáng. Tuy rằng không phải thiên thần nhỏ, nhưng cũng là một cậu trai cuồng dã.

Du Dã bị sự hình dung trong lòng của chính mình chọc cho bật cười, đến nỗi Quý Khâm Sinh cho rằng Du Dã đang nghe mà chẳng những không buồn để ý, còn có chút muốn cười. Cậu cười, Quý Khâm Sinh lại không vui, hỏi cậu cười cái gì.

Du Dã đương nhiên không thể nói thật, cậu chỉ nói, cười cũng không được, chẳng lẽ nghe hắn trình bày thì phải gây sự, còn phải chạy ra ngoài, muốn Quý Khâm Sinh nhất định phải đuổi theo để giải thích cho bằng được hay sao? Nói rồi cậu lại cười, tựa như có thể tưởng tượng ra được tình cảnh đó.

Quý Khâm Sinh chỉ đành phải nâng cốc, nói trong sự bất đắc dĩ: “Tôi thì lại muốn em gây sự với tôi cơ.”

Du Dã duỗi ngón tay ra lắc lắc: “Đừng có nhiễu, hai đứa tụi tôi đâu thể nào so sánh với nhau. Anh nhất định là thích tôi nhiều hơn một chút.”

Cậu trông thì có vẻ như là không ghen, đến lúc ra ngoài thì lại liếm kem ra cảm giác nghiêm cấm trẻ em dưới mười tám, Du Dã nhẹ nhàng ngậm lấy ngón áp út đang dính kem, mút vào, sau đó chầm chậm rút ra. Ngón tay của cậu đầy đặn, nần nẫn thịt, móng tay được cắt dũa gọn gàng. Lúc ngón tay bị hàm răng ngậm lấy, bị rút ra bên ngoài, có thể thấy được rõ rệt sắc đỏ nhanh chóng hiện lên ở trên đó, được bao bọc trong một lớp thủy quang*.


*dịch thô một tí là một lớp nước (bọt) bóng loáng:))

Quý Khâm Sinh hơi hơi nheo mắt lại, hỏi cậu: “Ăn ngon à?”

Du Dã lại ngậm tiếp một ngụm kem: “Chứ anh thấy sao?”

Quý Khâm Sinh định duỗi tay ra để kéo cậu, có lẽ đồng thời là muốn cướp kem từ trong miệng cậu. Du Dã đã bị cướp một lần, đâu dễ gì để cho người ta cướp được thành công, cậu lui về phía sau, tránh khỏi hắn. Gió vừa vặn nổi lên, thổi tung góc áo của cậu lên, lộ ra một mảng bụng trắng nõn.

Da dẻ lộ ra ở bên ngoài của Du Dã mang màu tối sẫm, nhưng bên trong thì lại vừa trắng vừa mềm, cảm giác trên tay và trong miệng đều tương đối không tồi.

Du Dã bảo vệ cây kem, không cho Quý Khâm Sinh bắt được cậu, mũ còn bị thổi rơi trong quá trình đang chạy. Sau rốt Quý Khâm Sinh đến cùng vẫn là đuổi kịp, được như ý nguyện mà nếm trải hương vị ngọt ngào nhất ở trong miệng của Du Dã.

Cuối cùng, một chiếc xe đạp, hai con người, đều ngồi xuống ở bên bở biển, chia nhau mỗi người một miếng cho đến hết cây kem. Du Dã duỗi thẳng đôi chân, vươn đôi tay ra phía sau, ngẩng đầu lên: “Thật kỳ lạ ghê.”

Quý Khâm Sinh theo tiếng trông sang, Du Dã vẫn nhìn trời: “Chúng ta làm sao lại ở bên nhau kia chứ?”

Tất cả mọi thứ đều trùng hợp như thế, đất khách, tình cờ gặp gỡ, rồi lại cùng đi du ngoạn ở chốn này. Cậu co chân lên, ôm đầu gối, hai má kề bên đầu gối, hỏi Quý Khâm Sinh: “Anh thì vì sao lại ra nước ngoài vậy?”

Quý Khâm Sinh khựng lại một chút, hỏi ngược lại: “Còn có thể vì sao được nữa, ra nước ngoài để giải sầu, em thì sao?”

Du Dã tất nhiên cũng sẽ không thành thật mà nói mình là ra nước ngoài để tìm kiếm linh cảm, nhỡ đâu Quý Khâm Sinh truy hỏi cặn kẽ đến tận cùng, thì chuyện mà cậu lừa dối người nọ lúc ban đầu sẽ bị phơi bày ngay. Du Dã cũng nói ra nước ngoài để giải sầu, cậu vươn tay khoanh lấy cổ tay của Quý Khâm Sinh: “Không ngờ lại giải ra được một người bạn trai.”


Chỉ là nhất thời hứng khởi, cùng với lòng hiếu thắng vừa mới trỗi dậy một cách mơ hồ, cậu hỏi Quý Khâm Sinh có muốn xem cậu lướt sóng hay không. Quý Khâm Sinh thấy cậu có hứng thú, bèn gật đầu nói “ừ”. Du Dã hứng thú hừng hực mà đạp xe về lấy quần áo, thuê ván lướt sóng.

Quý Khâm Sinh không xuống nước, chỉ thuê một chiếc du thuyền để đi cùng cậu, vung tiền chơi sang quá thể quá đáng. Trong lúc cậu đang nghệt mặt ra, Quý Khâm Sinh đã đứng ở trên du thuyền, đeo kính râm chờ cậu, Du Dã vừa ôm ván trượt đi vào trong nước, vừa chép miệng: “Giàu.”

Quý Khâm Sinh buồn cười nói: “Hôm nay vốn dĩ là muốn đưa em ra khơi, không ngờ đúng dịp em muốn lướt sóng, vừa khéo luôn.”

Du thuyền đúng là đã được đặt sẵn từ trước, Du Dã thậm chí còn có thể trông thấy một chiếc thùng đá và một chai rượu đỏ được đặt trên chiếc bàn ở bên trong, còn có nhạc nhẹ. Hóa ra hôm nay vẫn là có sắp đặt lịch trình mới, kể cả khi cậu không lướt sóng, Quý Khâm Sinh vẫn sẽ dẫn cậu ra khơi.

Một chiếc xuồng cứu sinh nhỏ được thả xuống ở bên mạn du thuyền, trong lúc Du Dã mang theo ván lướt sóng xuống biển chơi, Quý Khâm Sinh thì tựa người vào lan can nhìn cậu. Kỹ thuật lướt sóng của Du Dã thực sự không tồi, tương đối sinh động, có sức sống mãnh liệt.

Ở giữa những cơn sóng biển dâng lên cao vút, cậu cưỡi sóng mà lướt đi, tư thế đẹp đẽ, mái tóc đều bị thấm ướt ép xuôi ở sau gáy, còn thi thoảng giơ tay về phía Quý Khâm Sinh vẫy chào, lộ ra một nụ cười vừa rạng rỡ vừa thoải mái.

Ban nãy lúc Quý Khâm Sinh nhắc tới chuyện cũ, những người yêu trước đây, Du Dã đã nói một câu, đều hoàn toàn không giống với tôi mà. Đúng thật là không giống, Du Dã như một sự ngoài ý muốn, cho dù là bắt đầu hay là gặp gỡ, đều liều lĩnh đâm đầu, như một ngôi sao sáng rỡ, thoáng chốc rơi vào trong lồng ngực của hắn.

Trước khi não bộ kịp phản ứng, hắn đã vô thức nắm chặt tay, muốn giữ lại ngôi sao này. Cũng vào lúc còn chưa biết, hắn đã bị ánh sáng của ngôi sao này mê hoặc mất rồi.

Cậu không giống với bất cứ người nào, hắn yêu cậu cũng không giống như yêu bất kỳ ai khác.

Lại một cơn sóng lớn vỗ tới, lần này cuốn trôi cả người Du Dã đi mất. Chiếc cốc Quý Khâm Sinh đang cầm trong tay rơi xuống, vỡ tan tành. Hắn gọi tên Du Dã, ngoại trừ tiếng sóng biển, không có bất kỳ một tiếng đáp lại nào.

Quý Khâm Sinh thực tế là không biết bơi, hắn không biết bơi, cũng chưa từng cân nhắc đi học, chỉ vì lúc còn bé từng có lần bị rơi xuống nước.


Hắn lao đi tìm người lái du thuyền, người đàn ông Pháp cao lớn kia nghe thấy tiếng Pháp của hắn, bởi vì cấp thiết mà càng không thể tính là trôi chảy, cố tình giả vờ nghe không hiểu, lắc đầu nguầy nguậy.

Quý Khâm Sinh nghiến răng, chỉ buông lời cứng rắn, nếu như gã không trợ giúp xuống biển cứu người, hắn nhất định sẽ khiếu nại gã.

Lời này khiến cho mặt của người đàn ông kia biến sắc, gã hơi gườm gườm mà liếc nhìn hắn một cái, cuối cùng thỏa hiệp mà đi tìm áo phao. Quý Khâm Sinh cũng mặc áo phao vào, hắn biết rằng hắn không biết bơi, xuống đó cũng chỉ thêm phiền phức.

Thế nhưng lòng hắn không yên, hắn không có cách nào bình tĩnh mà đợi ở trên thuyền. Hai người vừa mới đi đến mũi tàu, liền thấy Du Dã đã nhô đầu lên từ trong biển, đang quẫy cho văng ra hết mấy lọn tóc ướt dán ở trên mặt, trông hệt như một chú chó con.

Với gương mặt còn đang chứa một nụ cười, cậu chun mũi gào to với người ở trên thuyền: “Nước biển thật là đắng và mặn quá đi!”

Du Dã còn đang cười, nhưng rồi cậu nhìn thấy sắc mặt khó coi của Quý Khâm Sinh, bỗng chốc nhận ra ngay được tình hình. Thực ra lúc thường cậu lướt sóng rất vững, rất ít khi bị lật ván, hôm nay cũng có một chút mất mặt, rõ ràng là muốn thể hiện ra vẻ chất chơi của mình ở trước mặt người trong lòng, kết quả lại là cắm đầu vào trong biển như vậy.

Du Dã cũng không dám tiếp tục la cà ở dưới biển nữa, cậu nhìn thấy áo phao trên người Quý Khâm Sinh, biết được rằng người này thế mà lại có ý định xuống nước.

Trong khoảng thời gian hẹn hò với Quý Khâm Sinh, cậu cũng biết rõ rằng Quý Khâm Sinh gần như không xuống nước bao giờ, cùng lắm là sẽ chỉ lội một chút ở ven bờ, bơi đến chỗ nước sâu, thì cơ bản là không dám.

Nơi này đã là ngoài khơi xa, đã qua khỏi giới tuyến an toàn từ lâu, Quý Khâm Sinh cho rằng cậu xảy ra chuyện, thế mà lại định xuống nước. Du Dã biết là mình đã dọa người ta sợ, nào đâu còn dám la cà, vội vã lên thuyền dỗ dành người yêu của mình.

Thấy Du Dã đã lên tới nơi, Quý Khâm Sinh liền cởi áo phao ra mang đi cất, lấy khăn giấy ra bắt đầu dọn dẹp mảnh vỡ của cốc rượu, thoạt trông bình tĩnh vô cùng, cũng không có ý tứ muốn bộc phát cơn giận. Thế nhưng Du Dã vẫn cứ cảm nhận được sóng gió dữ dội ở bên dưới vẻ ngoài bình yên này.

Quý Khâm Sinh chắc chắn là tức giận rồi, không phải chuyện đùa.

Du Dã ngoan ngoãn thay lại quần áo, tạm thời không có ý định xuống nước nữa. Quý Khâm Sinh ném rác thải của cốc rượu vào trong thùng rác, uỵch một tiếng, có hơi âm vang.

Du Dã bước tới bên cạnh, vươn tay ra kéo tay của Quý Khâm Sinh: “Làm gì mà thu dọn bằng tay không, nguy hiểm lắm đó, bị thương thì biết làm sao đây?”


Quý Khâm Sinh nói giọng rất thấp, trả lại y nguyên lời của cậu: “Còn em, bị thương thì biết làm sao đây?”

Du Dã ngậm miệng, biết rằng trong việc này cậu hoàn toàn đuối lý. Cậu mở bàn tay của Quý Khâm Sinh ra, kiểm tra lòng bàn tay cho thật kỹ lưỡng: “Lần sau sẽ không như thế nữa.”

Quý Khâm Sinh không có nhiều lời, hắn chẳng hề muốn nói mấy thứ ngôn từ mang tính chất cưỡng chế, hắn cũng không muốn cãi nhau với Du Dã. Vừa phải hứng chịu một trận kinh hãi, tâm trạng của hắn cũng không quá tốt. Du Dã chỉ có thể lẽo đẽo theo sau, cầm lấy tay người nọ sờ lên mặt mình, nói giọng lấy lòng: “Anh xem, có việc gì đâu nè.”

Quý Khâm Sinh cáu kỉnh mà rút tay về, lại đi rửa cốc và rót rượu. Du Dã bám sát theo sau lưng người ta, đặt mông ngồi xuống, duỗi tay ra ôm lấy bả vai của Quý Khâm Sinh, như là hai người anh em ôm nhau, vừa giống như là một người đàn ông ôm người phụ nữ của mình, bàn tay thiếu đứng đắn mà trượt từ trên bả vai xuống bên hông của Quý Khâm Sinh, cậu ghé vào bên tai người nọ, dỗ dành: “Đừng giận mà, A Khâm, bảo bối nhỏ ~ “

Sau khi ỉ ôi vài câu như vậy, thấy Quý Khâm Sinh không đáp lời, Du Dã đột nhiên đứng dậy, động tĩnh không nhỏ. Cậu xoay người là đi ra ngoài ngay, cảm giác cánh tay của mình bị chạm vào một cái, hẳn là Quý Khâm Sinh cho rằng cậu cũng nổi cơn nóng nảy, muốn giữ cậu lại.

Du Dã không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài. Ban nãy cậu nhìn thấy ở trên bàn có hoa, còn được cắm ở trong một lọ thủy tinh rất đẹp. Du Dã lấy hoa từ trong lọ ra một cách thô lỗ, rễ còn đang nhỏ nước xuống, cậu cũng chẳng hề bận tâm.

Du Dã đang cầm hoa, học theo chiêu thức cổ lỗ sĩ nhất, đi tới trước mặt Quý Khâm Sinh, quỳ một gối xuống. Cậu duỗi thẳng hai cánh tay, nâng thẳng tắp đóa hoa đến trước mặt Quý Khâm Sinh: “Tôi hối hận rồi!”

Cậu cầm hoa, nói từng câu từng chữ: “Nếu như lúc nãy anh thật sự xuống nước, tôi sẽ càng hối hận.”

“Tôi biết lỗi rồi, A Khâm, đừng giận nữa, ôm ôm tôi, thơm thơm tôi đi mà.”

Cậu không biết xấu hổ mà cười một cách vô lại, nói những lời không biết xấu hổ, hai má của cậu ướt nhẹp, ánh mắt lại bừng sáng dị thường, như là phản chiếu tất cả, lại vừa giống như chỉ có người ở trước mắt.

Giây tiếp theo, hoa rơi trên mặt đất, tán loạn. Người đang cầm hoa, đã bị người còn lại kéo vào lồng ngực, ôm thật chặt. Sức lực của cái ôm rất lớn, hai cánh tay cường tráng siết vòng quanh thân thể trong lồng ngực, cứ như thể sẽ không bao giờ buông ra nữa.

====================================================

Editor: Lần đầu tiên Du Dã bị anh Quý “nếm kem”, xem lại chương 44 =))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.