Bạn đang đọc Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy – Hắc Miêu Nghễ Nghễ – Chương 89: Con Gái Của Những Người Khác Thì Không Phải Là Con Người À?
Có thể tìm ra nơi trái tim được chuyển tới cũng đã tính là một bước tiến lớn. Mục Cảnh Phỉ cao hứng khen em trai: “Không tồi! Cuối cùng mày cũng làm được một việc ra hồn.”
Cố Diệp cười nhẹ. Dường như tất cả những người anh, người chị đều cho rằng mấy đứa em của mình chẳng làm được tích sự gì. Nghĩ lại thì hai anh trai của Cố Diệp cũng đối xử với cậu như vậy, và trong mắt cậu thì Cố Dương cũng… Không, Cố Dương đúng là không làm được tích sự gì ngoài ăn chơi, lúc nào cũng làm ba mẹ phiền lòng.
Mục Cảnh Phỉ liền cho người điều tra xem ai là kẻ đã nói chuyện với Điêu Khải Vinh. Lần theo số điện thoại, đối tượng nhanh chóng được tìm ra. Cô gái này tên là Vương Lâm, 16 tuổi, hiện tại đang nằm dưỡng bệnh ở thành phố A. Ba của cô là một nhà sản xuất và phân phối thiết bị điện tử, sở hữu một công ty được định giá trên 1 tỷ. Ở Đế Đô thì vậy cũng chưa tính là giàu có. Nhưng so với người dân bình thường thì nếu cố gắng, họ vẫn có đủ tài chính để mua một trái tim thay thế.
Thời điểm ra vào bệnh viện của Vương Lâm không được ghi lại, nhưng thời gian cô ta ra vào khách sạn trong thành phố khớp với khoảng thời gian Khổng Thư Nhã tử vong.
“Trái tim của Khổng Thư Nhã rất có thể đã được ghép vào người Vương Lâm.” Mục Cảnh Phỉ ngay lập tức nhận định: “Tiểu Trương và Tiểu Vương, hai người mau đi tìm cô gái này xem thử có thêm manh mối gì không. Nếu cô ta có thể xác nhận trái tim này là do Điêu Khải Vinh ghép cho mình thì gã chính là nghi phạm giết người. Vậy thì có lí do đem gã về tra khảo rồi.”
Tiểu Trương và Tiểu Vương xuất phát ngay trong đêm, hướng thẳng đến thành phố A.
Không thể chỉ ngồi yên chờ manh mối từ phía Vương Lâm, Mục Cảnh Phỉ nhìn lại tất cả tư liệu từ vụ án rồi tự hỏi: “Nhưng mà những bộ phận khác đang ở đâu? Ghép tạng cho tất cả ngay tại chỗ là bất khả thi. Gã thật sự không để lại chút dấu vết nào sao?”
Cố Diệp suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nảy ra ý, mỉm cười nói: “Để em tìm giúp cho.”
“Em bấm ngón tay ra được à?”
“Chị đã bao giờ thấy chó ngao ba đầu của địa ngục chưa nhỉ?”
Khóe môi Mục Cảnh Phỉ giật giật: “… Đó là con chó trong truyền thuyết thôi mà, làm sao thấy được chứ?”
Cố Diệp mỉm cười, đưa tay lên ấn vào giữa hai lông mày của Mục Cảnh Phỉ. Mục Cảnh Phỉ đột nhiên thấy hai mắt mình đau xót, liền chớp mắt một cái. Khi mở mắt ra thì thấy cảnh vật đã không còn trông như bình thường. Xung quanh cô là những luồng khí đủ sắc màu pha trộn lộn xộn vào nhau, nhìn một tí đã thấy chóng mặt. Còn Cố Diệp trước mắt cô thì tỏa ra một vầng hào quang màu vàng kim ấm nhưng lại sáng chói, giống như một mặt trời thu nhỏ vậy. Mục Cảnh Phỉ chật vật một hồi mới quen được thứ ánh sáng này. Vừa tính hỏi Cố Diệp chuyện gì đang xảy ra thì cô thấy dưới chân cậu là một con chó đen lớn đang ngồi. Kỳ lạ thay, con chó này có ba cái đầu giống hệt nhau và cả ba đều đang ngửa lên, dùng những con mắt đen bóng nhìn vào cô. Mục Cảnh Phỉ hoảng hồn, phải hít một hơi thật sâu, lùi lại vài bước rồi mới sợ hãi hỏi: “Nó là cái gì?”
Cố Diệp cười tủm tỉm, giới thiệu cho Mục Cảnh Phỉ: “Là thần thú do chính tay em nuôi dưỡng, kẻ gác cổng địa ngục, chó ngao ba đầu chứ gì nữa!”
Mục Cảnh Phỉ tuy vẫn còn kinh hãi, phải đưa tay che miệng, nhưng vẫn thốt lên: “Đúng thật lợi hại mà!”
Giải Thừa sau khi xong việc thì quay lại phòng. Vừa mở cửa ra, anh đã thấy Cố Diệp nói xàm nhưng vẫn tỏ ra nguy hiểm: “Em lại dọa người ta rồi!”
Cố Diệp quay đầu qua, trợn mắt nhìn: “Em nói nó chính là chó ngao ba đầu – tấm hậu thuẫn cực kỳ lợi hại của cánh cổng địa ngục – Cẩu Nha đó, anh muốn sao?”
Giải Thừa chịu thua: “Được rồi, em nói có lý, tùy em thôi. À mà về ngủ sớm đi, mai còn có tiết. Tối nay anh phụ bọn họ cho.”
“Ngày mai em xin nghỉ. Dù sao mấy cái thầy dạy em cũng biết rồi.” Cố Diệp vuốt cằm: “Mà em có ý này.”
Tới lúc này Mục Cảnh Phỉ mới có phản ứng, thì ra tất cả là trò đùa của Cố Diệp. Cô cười nhếch mép rồi tiến tới xách tai Cố Diệp: “Thằng ranh con này, đùa giỡn mà ra vẻ như đúng rồi vậy, đến cả chị đây cũng dám trêu. Cơ mà giống thật quá ha, mấy cái đầu này là được may vào chứ gì! Em tưởng chị ngốc lắm hả?”
Cố Diệp xoa xoa cái tai, trong lòng ấm ức. Thế là lại có thêm một người dám nhéo tai cậu.
Giải Thừa hả hê: “Đáng đời!”
“Rồi, nói đi! Có ý gì? Nói mau rồi về ngủ sớm đi, mai còn đi học.”
“Cái này chỉ có em mới làm được thôi.” Cố Diệp búng tay một cái, ngoài cừa sổ liền hiện ra một bóng đen. Đó là một búp bê đang mặc Hán phục, lơ lững giữa không trung. Trên gương mặt xinh đẹp của nó là một nụ cười yếu ớt và một đôi mắt màu tím tựa như những viên bi thủy tinh. Đôi mắt ấy tràn đầy cảm xúc, không khác gì con người cả. Đôi môi màu đỏ tươi hơi mở ra, nó thích thú nhìn những người phía bên kia khung cửa sổ, rồi gõ lên cánh cửa.
Tim Mục Cảnh Phỉ lại đập thình thịch: “Kia là… người đội lốt búp bê?”
Cố Diệp mở cửa sổ ra, đưa Linh Linh vào. Linh Linh nhẹ nhàng cúi đầu chào Mục Cảnh Phi rồi dùng cái miệng xinh xắn của mình, ngọt ngào nói: “Chào cô đẹp gái ạ!”
Mục Cảnh Phỉ nuốt nước miếng: “Chào… con.”
Linh Linh quay sang Giải Thừa, cười nói: “Chào chú đẹp trai ạ!”
Giải Thừa mắc cười: “Nhìn cái miệng nhỏ xíu của con kìa! Nói chuyện không khác gì cha con cả, dẻo miệng thấy ớn!”
Linh Linh nhìn qua Cố Diệp, trong lòng thấy khó tin, tự ngẫm: “Cha mình có thể nói chuyện ngọt xớt vậy sao? Rõ ràng là có chọc cách mấy ổng cũng không cười mà!”
“Anh ta khen con cho có lệ thôi.” Cố Diệp lấy cái túi nhỏ trên lưng Linh Linh mở ra. Bên trong là rất nhiều phù chú với đủ loại hình thù, còn có cả người giấy, tất cả đều là những thứ Cố Diệp sử dụng hằng ngày. Cậu lấy ra một người giấy rồi rót chút quỷ khí vào. Một lúc sau, trước mặt cậu đã là một hình nhân nhỏ với khuôn mặt không cảm xúc.
Giải Thừa kinh ngạc: “Vãi! Quỷ bộc! Có thể làm nó từ bức họa bước ra ngoài đời thật khó lắm đó. Anh nghe bảo nhà em làm cái này là giỏi nhất phải không? Cho anh vài cái đi!”
Cố Diệp liền lấy cả mười mấy tờ đem cho. Cậu vừa định bảo rằng nhà còn rất nhiều, hắn dùng xong có thể tới lấy thêm, thì Giải Thừa cẩn thận cất mấy người giấy: “Hôm nào thiếu tiền thì anh sẽ lấy bán đi, một con bán được vài trăm lận đấy.”
Trong đầu Cố Diệp hiện lên ý nghĩ muốn đập chết hắn!
“Chị Mục, lấy giúp em một cái chậu rồi đổ nước vào nha. Chúng ta sẽ nhìn sơ qua phía trong văn phòng của Điêu Khải Vinh, xem có manh mối gì đáng giá không.”
Mục Cảnh Phỉ hoàn toàn choáng ngợp trước loạt thao tác của Cố Diệp, cứ như cả một thế giới mới vừa mở ra trước mắt cô. Vốn đang rất hiếu kỳ, ngay khi nghe Cố Diệp nói vậy, Mục Cảnh Phỉ liền tức tốc đem một chậu đầy nước tới.
Cố Diệp lấy ra một tấm phù, dán vào thành chậu, rồi vỗ vỗ Cẩu Nha: “Mày đi theo quỷ bộc rồi tìm kiếm theo mùi hương của người này.”
Cố Diệp đưa ảnh của Khổng Thư Nhã ra trước mặt Cẩu Nha, cả ba cái đầu đều quay qua nhìn: “Nhìn rõ chưa? Người này nè, mày nhớ không? Cô ta từng tới nhà chúng ta rồi đấy.”
“Gâu!”
“Giỏi lắm! Đại ca đã rõ nhiệm vụ là gì rồi, mau đem đàn em đi thôi nào!” Cố Diệp lại dán một tấm phù lên lưng của quỷ bộc: “Đi!”
Quỷ bộc và Cẩu Nha trong nháy mắt đã bay ra ngoài cửa sổ. Nước trong chậu lúc này liền thay đổi, bất ngờ hiện lên cảnh tượng ngoài trời đêm. Giải Thừa sửng sốt thốt lên: “Không ngờ lại có thể liên kết với mắt của quỷ bộc sao! Anh đã nghe qua chiêu này lâu rồi, nhưng trước giờ chưa từng thấy ai sử dung. Có cái gì là em không làm được không vậy?”
Cố Diệp cười cười: “Em có sách nè, anh muốn đọc thử không?”
Giải Thừa lắc đầu: “Thôi, anh thế này là được rồi.”
Người này không có chí cầu tiến, Cố Diệp cũng đành chịu.
Mục Cảnh Phỉ khinh ngạc hỏi: “Cái này có cơ sở khoa học gì không vậy?”
Cố Diệp nghiêm túc trả lời: “Cơ sở khoa học ở đây là nước thuần tính âm, có khả năng thông linh.”
Mục Cảnh Phỉ đưa tay xoa trán, hít một hơi thật sâu. Chỉ là cô cảm thấy hơi choáng váng một chút.
Không bao lâu sau, quỷ bộc đã tới văn phòng của Điêu Khải Vinh và đi dạo một vòng bên trong, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường ở xung quanh. Đi đến tận cái kệ trong cùng, Cẩu Nha mới dừng chân. Ba cái đầu đều nhìn chằm chằm lên trên, không ngừng ngửi ngửi.
Ở trên kệ là rất nhiều cái bình, tất cả đều chứa bộ phần cơ thể người ngâm trong formalin. Mục Cảnh Phỉ dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trông có vẻ là tài liệu nghiên cứu.”
Giải Thừa khâm phục nói: “Lá gan của bác sĩ ngày nay còn to hơn so với đám bắt quỷ chúng ta. Ngày nào cũng nhìn chúng, hắn không gặp ác mộng sao?”
“Đừng nói nữa, Cẩu Nha hình như phát hiện ra cái gì rồi.” Cố Diệp chăm chú nhìn vào chậu nước. Cẩu Nha ngửi ngửi rồi sủa hai cái. Cố Diệp sai quỷ bộc đem từng bình chứa ở kệ trên cùng xuống cho Cẩu Nha ngửi thử.
Cẩu Nha không có động tĩnh gì trước vài bình đầu. Đến một cái bình chứa tiêu bản gan kia thì nó mới sủa hai cái, dùng móng vuốt ôm chặt, đuôi thì vẫy lên trong phấn khích.
Lông mày Cố Diệp nhướng lên: “Tìm ra rồi, gan của Khổng Thư Nhã. Không ngờ gã lại đem nó làm thành tiêu bản.”
“Ngẫm lại thì đúng là không có gì phải lo, thi thể đã bị thiêu, người thân cũng không hỏi tới, ai có thể biết được tiêu bản này lại thuộc về Khổng Thư Nhã chứ?” Giải Thừa cảm thấy thật ghê tởm, nói tiếp với vẻ mặt nhăn nhó: “Loại người này, loại suy nghĩ này, nhìn thấy thôi đã buồn nôn rồi.”
Mục Cảnh Phỉ hít một hơi sâu để bình tâm: “Nội tạng sau khi bị đưa khỏi cơ thể có thể lưu trữ trong thùng đá được nhiều nhất khoảng 12 giờ. Nói các khác, lúc ấy không có người mua gan, còn những phần còn lại đều đã được bán rồi. Bây giờ không còn thi thể, không ai có thể chứng minh được nội tạng của Khổng Thư Nhã đã bị lấy ra khỏi cơ thể. Không có chứng cứ trực tiếp thì dù chúng ta biết Điêu Khải Vinh có vấn đề, cũng không thể xin lệnh điều tra được. Chỉ còn cách tìm bằng chứng từ trên người Vương Lâm thôi.”
Mặt Mục Cảnh Phỉ nghiêm lại, cô ra ngoài đưa người đi tìm chứng cứ, bất cứ ai có liên quan đến vụ án này nhất định phải được điều tra, đêm nay khônng ngủ.
Cố Diệp cũng vội vàng về nhà đi ngủ. Mục Cảnh Phỉ đã nói rằng ngày mai dám trốn học thì cậu và Mục Cảnh Trác sẽ bị đánh chết cùng nhau.
Cố Diệp sợ quá phải chạy về.
—-
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Trương và Tiểu Vương đã tới chỗ Vương Lâm đang nằm dưỡng bệnh. Vừa đến cửa, hai người đã bị bảo vệ chặn lại: “Đây là bệnh xá tư nhân, mấy anh không được vào.”
Hai người lấy giấy tờ tùy thân ra: “Chúng tôi là cảnh sát, tới để tìm Vương Lâm.”
“Thật sự xin lỗi, nhưng Vương Lâm vẫn chưa khỏe, không thể gặp ai cả.” Bảo vệ đáp.
Tiểu Vương cười hả hả hỏi lại: “Phẫu thuật xong từ một tháng trước, đã có thể sắp xếp công việc ở trên công ty rồi, vậy mà không thể gặp chúng tôi sao?”
Tay bảo vệ bất ngờ: “Cái này…”
Tiểu Trương nghiêm mặt: “Không gặp cũng được, cho chúng tôi gặp ba Vương Lâm đi! Tôi nghĩ ông ấy sẽ biết rõ hơn những vấn đề chúng tôi cần hỏi.”
Bảo vệ lại khó xử: “Cái này thì…”
“Chúng tôi tới đây để phá án, mong các anh tích cực hợp tác.”
“Nếu ba của Vương Lâm không chịu nói chuyện, chúng tôi chỉ có thể trực tiếp đi tìm cô ấy. Người nào cản trở tức là đang làm ảnh hưởng chúng tôi phá án.”
Tay bảo vệ nghe thấy vậy, cũng không còn cách nào khác: “Hai anh chờ một chút.”
Hắn gọi điện cho cha Vương Lâm, nói nhỏ: “Vương tổng, có hai người cảnh sát tới muốn gặp con gái của ngài. Họ bảo là có chuyện cần hỏi.”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia lập tức trở nên mất bình tĩnh, gắt gỏng nói: “Bọn họ kiếm con gái của tôi làm cái gì? Nó còn đang dưỡng bệnh, không ai được gặp hết!”
Tay bảo vệ này cũng chỉ mới gặp Vương Chí Vĩ vài lần, chưa bao giờ hắn ngờ rằng người đàn ông trông rất nhã nhặn kia lại đột nhiên trở nên gắt gỏng như vậy, nên có hoảng hồn một chút.
Tiểu Vương lấy điện thoại trong tay tên bảo vệ, cười nói: “Vương tổng cứ bình tĩnh, chúng tôi chỉ hỏi xong rồi đi liền.”
“Các anh muốn hỏi cái gì? Cứ hỏi tôi! Đừng có làm phiền con gái tôi.”
“Được thôi, chúng tôi muốn hỏi con gái ông được phẫu thuật ghép tim ở đâu?”
“Ở nước ngoài.”
“Thời gian?”
“Hai tháng trước.”
“Đã hai tháng rồi, tại sao bây giờ cô ấy vẫn không thể gặp người khác?”
Đối phương cứng họng, Tiểu Vương cười cười: “Đúng ra phải là con gái ông ghép tim vào một tháng trước, tại Đế Đô. Chúng tôi đã điều tra ra thời gian cô ta ra vào khách sạn ở Đế Đô. Lượng thông tin chính xác trong tay chúng tôi nhiều hơn ông tưởng đấy. Không biết Vương tổng còn muốn cản trở điều tra không ạ?”
Vương Chí Vĩ tức giận nói: “Tôi không biết các anh rốt cuộc muốn hỏi cái gì, con gái tôi chỉ làm có một cuộc phẫu thuật tim thôi.”
Hai anh cảnh sát liếc nhìn nhau, ngầm hiểu rằng điểm yếu lớn nhất của tay Vương tổng này chính là cô con gái của hắn. Rất có thể vì con gái của mình mà hắn có thể làm ra những chuyện điên cuồng. “Chúng tôi chỉ muốn hỏi rõ về cuộc phẫu thuật của con gái ông thôi. Diễn ra ở đâu? Khi nào? Ai làm phẫu thuật? Trong thời buổi y học phát triển này, có bệnh thì chữa bệnh, và những cuộc phẫu thuật ghép tim không hề hiếm gặp. Chúng tôi cũng không có dụng ý xấu gì đối với con gái ông, chỉ là phái cảnh sát cần thêm một số thông tin. Những thông tin này nhất định sẽ không ảnh hưởng tới cô ấy, xin ông đừng lo.”
Đầu dây bên kia bình tĩnh lại một chút: “Nếu các người đã điều tra được chừng đó thì còn hỏi tôi làm gì?”
“Để xác minh thôi. Nếu Vương tổng không hợp tác thì chúng tôi chỉ còn nước đến gặp con gái ông, ông nghĩ sao?”
“Không cần phải làm phiền con bé. Nó vẫn còn nhỏ, không biết gì đâu, cả bệnh tình của bản thân cũng không hiểu rõ mà.”
“Tốt quá rồi! Vậy thì xin Vương tổng hãy trả lời những câu hỏi sau. Thời gian phẫu thuật ghép tim có phải là tháng trước?”
“Đúng vậy.”
“Diễn ra ở Đế Đô, đúng không?”
“Đúng.”
“Có phải là ở bệnh viện Đại học Y Bắc Kinh không?”
“Không phải.”
“Không phải sao? Thế thì là ở bệnh viện nào? Chúng tôi chỉ hỏi rất bình thường thôi, mong Vương tổng hợp tác.”
Đối phương im lặng trong chốc lát, từ từ nói: “Phải.”
“Người bác sĩ là ai? Vương tổng đừng nói là không biết nha. Một cuộc phẫu thuật lớn như vậy, lại là làm cho con gái yêu của mình, ông không thể nào tìm đến một vị bác sĩ tầm thường được nhỉ?”