Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy - Hắc Miêu Nghễ Nghễ

Chương 88: Hỏi Quỷ Tra Án


Bạn đang đọc Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy – Hắc Miêu Nghễ Nghễ – Chương 88: Hỏi Quỷ Tra Án

Nội tạng không còn nữa thì đi được đâu? Đây rõ ràng không phải việc mà một hai người có thể làm được. Cố Diệp suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho Mục Cảnh Phỉ: “Chị Mục, hình như em gặp phải một vụ án buôn bán nội tạng nhưng hiện tại không biết bọn chúng có tổng bao nhiêu người và cũng không biết nội tạng bị vận chuyển đi nơi nào. Quan trọng là em không có chứng cứ.”

Nếu nghe người khác nói những lời này thì Mục Cảnh Phỉ sẽ trả lời hắn một câu rằng nếu không có chứng cứ xác thực thì báo án làm cái gì? Nhưng người nói lại là Cố Diệp khiến Mục Cảnh Phỉ không còn cách nào khác: “Em lại trông thấy thứ gì hả?”

“Một cô gái bị moi hết nội tạng. Em nghi ngờ cái chết của cô ấy không phải cái chết tự nhiên nhưng bây giờ thi thể đã bị hỏa thiêu nên không nhìn ra bất kỳ chứng cứ nào cả.”

Mục Cảnh Phỉ nghe xong khẽ nói: “Không có chứng cứ thì phải đi tìm chứ chị có thể giúp cái gì?”

“Chị, em nghĩ là trước tiên em cứ điều tra và cung cấp manh mối cho chị. Nếu thuận tiện thì chị có thể giúp em một chút.”

“Cũng được. Tìm được chứng cứ thì chị có thể chính thức tham gia.” Mục Cảnh Phỉ không quên nhắc nhở cậu: “Em phải chú ý an toàn, đừng rời hiện trường mà hãy để một vài người ở lại trông coi.”

Cố Diệp mỉm cười đồng ý: “Chị cứ yên tâm, trong lòng em đã có sắp xếp, những việc mạo hiểm em sẽ không làm. Còn có một việc là em muốn có sự trợ giúp của Mục Cảnh Trác.”

Mục Cảnh Phỉ lập tức gửi đi số điện thoại của em trai mình: “Tìm cho nó một chút việc làm, tránh cho nó lại làm những thứ không đứng đắn.”

Lần thứ nhất Cố Diệp gọi điện thoại cho Mục Cảnh Trác không có ai nghe máy. Chuông của lần thứ hai vang lên, rất lâu mới có người nghe. Mục Cảnh Trác không nhịn được hỏi: “Ai? Tôi không mua bảo hiểm cũng không cho vay tiền.”

Cố Diệp nhịn cười mà nói: “Xin chào, em là Cố Diệp.”

Đối phương dừng lại một chút rồi đột nhiên trở nên hưng phấn: “Cậu muốn hẹn hò với anh sao?”

Cố Diệp tự động loại bỏ lời nói cợt nhả của đối phương mà gửi luôn ảnh chụp của Điêu Khải Vinh từ trang web của bệnh viện qua: “Em muốn biết tin tức của gã trong vòng nửa năm nay, đã liên lạc mật thiết với ai qua điện thoại và cả email cá nhân.”

Vừa nghe đến đây thì Mục Cảnh Trác đã mất đi hứng thú: “Anh không phải là thám tử tư. Với cả tự mình điều tra cuộc sống riêng tư của người khác là phạm pháp.”

Cố Diệp nghiêm túc nói: “Em đã được chị Mục đồng ý rồi.”

Mục Cảnh Trác ngáp một cái: “Sau khi điều tra xong cậu có hẹn hò với anh không?”

Cố Diệp bất đắc dĩ: “Không được, em đã có người yêu rồi.”

Mục Cảnh Trác không đứng đắn nói: “Cậu chưa từng nghe qua câu vụng trộm lén lút sao?”

Khóe miệng Cố Diệp giật một cái “Em sẽ gọi điện thoại cho chị Mục.”


“Đừng, đừng nói cho chị ấy! Anh không đùa với cậu nữa!” Mục Cảnh Trác trong một giây liền sợ có thể thấy hắn đã không ít lần bị chị gái dạy dỗ.

Cố Diệp bật cười: “Tại sao anh vẫn không đứng đắn như vậy?”

“Thói quen đó. Anh nhìn thấy mĩ nhân thì đầu óc rối bời.”

“Được rồi anh tự mình rối bời đi, em đi ngủ đây. Bái bai ~” Cố Diệp cúp điện thoại thuận tay ôm lấy Đại Hắc đang ngáy ngủ đi về phòng.

Lúc ăn cơm giữa trưa ngày hôm sau, Mục Cảnh Trác hiếm lắm mới tới nhà ăn liền bưng bát mì ngồi đối diện với Cố Diệp rồi ủ rũ nói trống không với người ngồi bên cạnh cậu: “Cậu đi sang bên kia.”

Sinh viên đại học năm nhất ngồi cạnh Cố Diệp nghe thấy vậy liền nhanh chóng đổi chỗ sang bên cạnh cách một cái ghế.

Cố Diệp im lặng nghĩ, đi bắt nạt một đứa trẻ như thế bảo sao bị người ta nói không có nhân phẩm.

Triệu Bằng Vũ cùng Hạ Tường đều nghi ngờ nhìn Cố Diệp muốn hỏi người này là ai vậy?

Cố Diệp ra hiệu rằng ăn cơm xong trước đi đã rồi nói chuyện sau.

Mục Cảnh Trác không nói chuyện nên rất nhanh đã ăn xong một bát mì. Hắn bỏ đũa xuống im lặng nhìn Cố Diệp mấy giây rồi nghiêm túc nói: “Anh phát hiện hôm nay cậu rất kì lạ.”

Cố Diệp nghi ngờ nhíu mày: “Kì lạ chỗ nào?”

Mục Cảnh Trác cười: “Đẹp một cách kì lạ.”

Triệu Bằng Vũ nhíu mày cười nhạt: “Anh biết cậu ấy là hoa đã có chủ chưa?”

Cố Diệp hít sâu một hơi nhịn xuống cảm giác muốn đánh người: “Tất cả đừng nghịch nữa. Nói chính sự đi vì vụ này rất lớn.”

Mục Cảnh Trác thất vọng không trêu chọc Cố Diệp nữa hỏi: “Muốn nói chuyện ở đây sao?”

Bây giờ xung quanh không có nhiều người, mà Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường đều có thể nghe được. Cố Diệp giật lấy một chai soda đá của Triệu Bằng Vũ để bản thân tỉnh táo lại: “Nói đi, lúc này không có người ngoài.”

Mục Cảnh Trác nhếch miệng lên trong ánh mắt không nhịn được nét hứng thú: “Quá trâu bò. Điêu Khải Vinh là Viện phó của bệnh viện trực thuộc đại học Y Bắc Kinh và có quan hệ mật thiết với Viện trưởng. Hắn là người yêu của Viện trưởng.”


Cố Diệp trợn mắt hốc mồm: “Kích thích như thế sao?”

Mục Cảnh Trác phấn khích nói: “Anh cho cậu xem hộp thư điện tử của gã.” Nói rồi đem một vài ảnh chụp màn hình cho Cố Diệp xem: “Viện trưởng này là người đã có gia đình và có chồng rất giàu có. Nhưng mà quan hệ giữa vợ chồng lại không được tốt lắm vì vậy toàn bao nuôi mấy tình nhân bên ngoài. Biết được điều này nên Điêu Khải Vinh liền thuận thế tạo quan hệ tốt với bà ta. Vả lại y thuật của gã đúng là rất giỏi nên được cật lực đề cử.”

Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường cùng tập trung lắng nghe vì quá kích thích!

“Còn kích thích hơn nữa là Viện trưởng mang thai con của Điêu Khải Vinh nên nửa năm trước bà ta đã nghỉ đẻ rồi. Còn cái bệnh viện này thực tế đang được Điêu Khải Vinh quản lí.”

“Quá kích thích!” Cố Diệp càng quan tâm hơn chính là: “Vậy anh có tra được chuyện có liên quan nội tạng không?”

Mục Cảnh Trác sắc mặt lạnh xuống khó chịu nói: “Không.”

“Sao lại không có. Anh đi hack máy tính và điện thoại của gã đi. Có cái gì hack cái đó.”

“Thật sự là không có. Ngay cả mấy tin hắn đã xóa đi anh đều khôi phục trở về nhưng nó hoàn toàn không có gì liên quan đến nội tạng cả.”

“Vậy là trong sạch sao? Làm việc cẩn thận như vậy nhìn rất giống một người lão luyện.” Cố Diệp uống nước trái cây nheo mắt suy nghĩ: “Nhưng mà đây cũng là tin tức hữu ích vì ít nhất biết được việc gã có quyền lực rất lớn tại cái bệnh viện kia. Gã hoàn toàn có khả năng lấy đi nội tạng của Thư Nhã trong quá trình phẫu thuật.”

Cố Diệp cảm ơn Mục Cảnh Trác và từ chối lời đề nghị hẹn hò của đối phương một lần nữa, sau đó quyết định quay lại bệnh viện thêm một chuyến nữa. Bệnh viện là cánh cổng nối giữa sự sống và cái chết, là nơi giao thoa giữa Âm và Dương. Sinh ra ở nơi này mà kết thúc cũng tại đây, vì vậy hơi thở bị trộn lẫn cùng không khí hỗn loạn. Ở đây vào ban ngày quỷ cũng không dám ra. Chắc vào ngày đó, bệnh viện sẽ có con quỷ đúng lúc chứng kiến quá trình gây án.

Nhưng mà Cố Diệp không muốn đi một mình nên đã gọi điện thoại cho Giải Thừa: “Người anh em, đêm nay có muốn đi bệnh viện thám hiểm không?”

“Ha ha ha ha! Em cũng có ngày hôm nay. Người hung ác như em mà cũng phải gọi điện thoại cầu cứu hả!” Giải Thừa vui như điên: “Nói đi, có phải gặp được chuyện rất khó giải quyết không?”

Cố Diệp chờ đối phương vui xong mới bất đắc dĩ nói: “Hơi khó nên em không muốn một mình đến một mình đi. Sợ chết.”

Giải Thừa cười nói: “Biết ông lớn lợi hại có giá trị sức mạnh đạt chuẩn hơn những người khác chưa!”

Cố Diệp chờ đối phương đắc chí xong mới chậm rãi chửi thề một câu: “Thế nhưng ban ngày thì đánh không lại Thanh Y đêm đến thì không lại Quỷ đại ca. Em bảo anh đi là để làm bạn thôi.”

Giải Thừa nghẹn lời: “Em, em thắng! Chờ anh đến đón em bằng chiếc moto không bao giờ bị tắc đường!”

Khóe miệng Cố Diệp nhếch lên: “Được. Sau này nếu đi xa nhà thì cho anh mượn xe của em.”


Giải Thừa xấu hổ từ chối: “Không cần, lỡ chơi hỏng anh đền không nổi.”

Vào ban đêm, hai người cùng nhau đi đến bệnh viện. Cố Diệp và Giải Thừa ngồi ở bồn hoa, thắp hương cầu hồn ngay bên cạnh, triệu tập đến trên dưới một trăm tên tiểu quỷ ngồi cạnh nhau cùng trò chuyện phiếm.

Cố Diệp đưa ảnh chụp của Khổng Thư Nhã cho đám quỷ nhìn: “Một tháng trước tại bệnh viện này, ngươi có từng thấy cô gái này chưa?”

“Ngoại hình của cô gái rất xinh đẹp, đôi mắt vừa to vừa đẹp kìa.”

“Là một cô gái thanh tú, bạn gái của cậu sao?”

“Ơ! Cô gái thanh tú này có phải đã chết rồi đúng không? Tôi đã nhìn thấy cô ấy bay qua.”

Rốt cuộc cũng nghe được tin tức có ích này Giải Thừa liền nhanh chóng tập trung vào lời nói này: “Ông già, ông trông thấy cô ấy vào lúc nào? Cô ấy bay đi từ chỗ nào?”

Ông già ngửa đầu nghiêm túc suy nghĩ: “Khoảng tầm một tháng trước tôi cùng với lão Vương đi tản bộ trong hành lang thì nhìn thấy cô gái có đôi mắt to bay ra từ tòa nhà kia.”

Cố Diệp nhìn tòa nhà kia một chút: “Đó là nơi phẫu thuật. Ông già như các ông vào đó nhìn làm gì?”

“Chúng tôi không thích đi vào tòa nhà đó vì trong đấy mỗi ngày đều là mở ngực mở bụng.” Ông già ghét bỏ lắc đầu, cũng không rõ sự tình phía sau.

Cố Diệp giơ lại ảnh chụp hỏi: “Còn có ai đã gặp cô gái này chưa? Có ai thấy được cô ấy chết như thế nào không?”

Lúc này, cuối cùng ở phía ngoài cũng nghe được một âm thanh yếu ớt của đứa trẻ nói: “Hình như em đã nhìn thấy rồi.”

Giải Thừa kéo tiểu quỷ kia về phía trước rồi móc một viên kẹo từ trong túi ra cười ha hả nói: “Người anh em đã nhìn thấy cái gì rồi? Nói xong anh lại cho ăn kẹo.”

Tiểu quỷ kia nắm chặt viên kẹo trong tay: “Lúc ấy em nhìn thấy có một bác sĩ móc một vật từ trong bụng của cô ấy rồi đặt vào trong hộp.”

“Không phải. Em cũng nhìn thấy là đặt vào trong thân thể của một người khác và thứ đó vẫn đang đập.” Một cô bé khác xen vào bằng giọng nói giòn tan: “Em và mẹ em đều nhìn thấy.”

Cố Diệp theo âm thanh nhìn qua thì thấy một cặp mẹ con đứng trong đám người, cô gái gật gật đầu với hắn ra hiệu con gái mình nói không sai.

“Lúc ấy trái tim đem cho một người khác?” Lông mày Giải Thừa nhíu lại sắc mặt trở nên khó coi nói: “Đây là có kế hoạch từ trước. Khả năng chuyện cô gái này bị tai nạn xe cộ không phải do ngoài ý muốn.”

Cố Diệp gật gật đầu: “Hẳn là đã để mắt tới cô ấy từ sớm.” Cậu lại tìm ảnh chụp của Điêu Khải Vinh hỏi cô bé kia: “Bác sĩ móc thứ kia từ trong người cô ấy có phải là gã không?”

Cô bé kia gật đầu: “Là gã có đeo mắt kính.”

Có bà già nói: “Đêm hôm đó sau khi cô gái này bị đẩy đến nhà xác thì tôi có nhìn thấy mấy bác sĩ đi ra từ trong phòng phẫu thuật, tay xách theo cái hộp, còn ông bác sĩ này…” Bà chỉ vào ảnh chụp của Điêu Khải Vinh: “Gã cầm theo một cái hộp rồi về phòng làm việc của mình.”


Ánh mắt Cố Diệp sáng lên. Nói cách khác, nếu Điêu Khải Vinh đã từng đem nội tạng đến văn phòng thì có thể tra được dấu vết để lại hay không?

Vì không hỏi thêm được cái gì khác nên Cố Diệp cảm ơn rối rít những quỷ nhiệt tình đó. Bây giờ có thể xác định một việc là nội tạng của Khổng Thư Nhã đúng là đã bị lấy đi và trái tim đã đem cho một người khác. Người kia là ai? Làm thế nào để đi vào thì còn phải điều tra thêm.

Cố Diệp dứt khoát tạo một cái group chat nhỏ rồi kéo Giải Thừa cùng Mục Cảnh Phỉ vào sau đó cho thêm Mục Cảnh Trác: “Anh có thể hack vào hệ thống theo dõi được không?”

Mục Cảnh Trác thấy chị gái của hắn cũng có trong nhóm chat nên lập tức nghiêm trang trịnh trọng nói: “Được. Khi nào cậu cần anh sẽ tìm cho cậu.”

Kết quả điều tra được chính là: Ngày đó toàn bộ hệ thống của bệnh viện đều có vấn đề. Camera không hoạt động và không thu được hình ảnh nào.

Cố Diệp và Giải Thừa tìm một công viên ngồi xuống. Mỗi người ăn một cây kem, cả hai đều muốn chửi thề. Bọn họ biết chuyện gì đã xảy ra nhưng lại không tìm được chứng cứ nên cảm thấy hơi lo lắng.

—— ——

Sáng ngày hôm sau Hạ Tân đến nhà Khổng Thư Nhã thăm bố mẹ cô. Hai người già vẫn chưa nguôi ngoai nỗi đau mất mát của đứa con gái. Người mẹ bị bệnh nằm trên giường mãi, hai ngày trở lại đây mới có thể xuống giường đi lại, mới năm mươi tuổi nhưng lại trông bà như lão già đến tuổi xế chiều. Ba của Khổng Thư Nhã mặc dù không gục ngã nhưng tóc đã bạc hơn một nửa rồi.

Hạ Tân đều đem quà đặt xuống rồi yên lặng không nói gì mà nhìn hai người già.

Lòng của mẹ Khổng Thư Nhã càng đau hơn sau khi nhìn thấy anh ta: “Từ nay về sau cháu đừng có đến đây nữa, hãy quên Tiểu Nhã đi. Cháu là người con trai tốt, nhất định sau này có thể tìm được người tốt hơn.”

Hạ Tân cảm thấy khó thở: “Dì à dì đừng nói điều này nữa.”

“Chúng ta còn sống, phải đối mặt với hiện thực rằng Tiểu Nhã không được may mắn.”

Hạ Tân mặt mày ủ rũ: “Dì à, con có thể cầm mấy đồ vật của Tiểu Nhã khi còn sống đem về giữ lại làm kỉ niệm được không.”

Mẹ Khổng Thư Nhã thở dài bất đắc dĩ nói: “Ai! Đứa nhỏ ngốc nghếch này, cháu tự đi tìm phòng của nó xem còn lấy được cái gì không. Cháu muốn lấy cái gì thì lấy đó.”

Hạ Tân đi vào phòng của Khổng Thư Nhã nhìn xem nơi sinh hoạt trước kia của người yêu. Anh ta hít sâu một hơi rồi run tay sờ vào cái bàn người yêu từng dùng, cái giường người yêu từng ngủ, nụ cười và giọng nói của cô ấy còn hiện rõ mồn một trước mắt. Trong nháy mắt hạnh phúc của bọn họ dừng lại ngay cái lúc tai nạn xe cộ kia ập đến. Khi thấy ảnh chụp của người yêu, cuối cùng Hạ Tân cũng không chịu được nữa liền ôm tấm ảnh kia vào ngực, cái chạm lạnh lẽo làm cho tim anh ta rất đau.

Ba mẹ Khổng Thư Nhã nhìn cảnh này cũng không còn cách nào khác mà lắc đầu. Ba Khổng vỗ vai anh ta: “Những đồ này hai bác dự định sẽ đem đốt đi. Sau này cháu đừng tới nữa mà tranh thủ thời gian quên nó đi. Cháu còn trẻ, còn có thể gặp được người tốt hơn.”

“Chú.” Vành mắt Hạ Tân đỏ ửng nhịn không được hỏi: “Chú có từng nghĩ tới cái chết của Tiểu Nhã không phải ngoài ý muốn chưa?”

“Tôi nghe nói cháu đi gây sự ở bệnh viện nhưng chú của nó sao có thể làm hại đến nó được? Hai bác đã nghĩ thông suốt rồi. Đây chính là mệnh có cố gắng cũng không thể cứu trở về được nữa, biết làm sao?” Nói đến đó mẹ Khổng Thư Nhã bật khóc: “Số mệnh, đây chính là số mệnh.”

Ba Khổng Thư Nhã cũng khuyên: “Sau này đừng đi gây chuyện nữa, đều là họ hàng thân thích, sao hắn có thể xuống tay giết cháu gái mình? Trước kia nhà hắn nghèo hai bác còn từng giúp đỡ hắn.”

“Đúng, trước đây hắn không có khả năng đi học. Cha hắn là người nghiện cờ bạc còn mẹ hắn phải đi vay tiền mỗi ngày để trả học phí cho hắn, chúng tôi đã cho hắn mượn tiền. Đừng đi gây chuyện nữa vì đều là họ hàng cả, sau này sẽ khó nhìn mặt nhau.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.