Bạn đang đọc Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy – Hắc Miêu Nghễ Nghễ – Chương 85: Đánh Chết Mày Cái Thằng Cháu Này!
Biên tập: Trầm Khê
Chỉnh sửa: June
“Ta bấm tay tính toán, biết ai là người xấu ngay…”
Bình luận nghe hùng hồn biết bao nhiêu, người để lại bình luận này bỗng trở nên nổi tiếng, nhờ mã số sinh viên nên các sinh viên khác rất dễ tìm ra tin tức của người này, hoá ra là sinh viên năm ba tên Lư Vận, sinh viên giỏi của chuyên ngành khí tượng học.
Lư Vận da trắng, đeo kính, bình thường trông rất nghiêm túc, cực kì quan tâm tới nghiên cứu khoa học. Nhưng vấn đề là đám sinh viên này không tin khoa học, mù quáng tin Cố Diệp hơn nên hắn mới giận dỗi nói một câu như thế. Sau khi nổi tiếng hắn mới mơ màng, hắn chỉ là kiên quyết nói cho mọi người biết ngày mốt không có mưa thôi mà! Hắn đánh cược với Cố Diệp hồi nào?
Rất nhiều đàn em trai gái vào khuyên hắn: Sao học trưởng lại nghĩ quẩn trong lòng như thế? Nếu Cố Diệp tính sai thì cũng chỉ là danh tiếng không tốt, nhưng nếu anh nói sai thì anh sẽ trở thành người nổi tiếng trong lịch sử nhân loại đó.
Đàn em trai gái vừa khuyên bảo vừa tranh thủ khen đàn anh này, muốn đẩy người ta lên top một luôn.
Nam thần nói mình có người yêu rồi mà ai biết là thật hay không, cậu ấy mỗi ngày đều hi hi ha ha, có khi là lấy cớ từ chối nên nói thế thôi, xem đàn anh trồng chuối ăn mì mới là đúng đắn!
Bạn cùng lớp cứ gặp Cố Diệp là lại hỏi: “Ngày kia thực sự có mưa à?”
Cố Diệp bị hỏi tới sửng sốt: “Xem thiên văn thì sẽ có mưa nhỏ, mà chỉ một lát thôi, không ảnh hưởng tới tiết quân sự đâu.”
Hễ ai nhận được câu trả lời cũng đều vui như trúng xổ số, Cố Diệp hạn hán lời, đám học sinh năm tư này thật xấu tính. Thấy đám năm nhất đội mưa mà còn vui như vậy? Cho đến tận hôm đó Cố Diệp mới biết tại sao họ vui như vậy. Tới lúc bọn họ buôn chuyện trong diễn đàn trường, Cố Diệp dở khóc dở cười, bài post này đã bị đẩy lên top một rồi, những sinh viên chuyên ngành khí tượng học đều lên tiếng ủng hộ Lư Vận, bảo fan Cố Diệp đừng có điên cuồng như thế, chờ xem ai nhục mặt biết liền.
Thật ra người trả lời không chỉ có mỗi fan Cố Diệp mà còn có rất nhiều sinh viên khác muốn hóng drama, bình luận bên dưới nháo nhào cả lên: Đàn anh đừng sợ, tôi đã làm tám tô mì rồi! Chúng tôi muốn tô mì bự, nhiều thịt!
Đàn anh thích thịt bò Đại Vương hay mì sợi Lan Châu? Còn phải làm nước lèo nữa, có cần thêm ớt không? Để tôi đặt hàng trước!
Cố Diệp nhìn mà đau cả đầu, bình thường học hành áp lực lắm à ta? Người này so với người kia còn lầy hơn. Cậu không quan tâm chuyện này nữa, cho đến ngày hôm đó, trong sự mong chờ của đám sinh viên, ánh mặt trời vẫn nắng chang chang, các fan của Cố Diệp khổ sở đi vào sân thể dục, bọn họ còn sốt ruột hơn cả Cố Diệp: “Mưa đâu? Sao còn chưa mưa nữa?”
Cho tới tận giữa trưa mặt trời vẫn nắng chói chang, bọn nhỏ đứng nghiêm cũng không chịu nổi nữa rồi, trong lúc nghỉ giải lao vẫn tiếp tục bàn tán: “Lần này Cố Diệp bói sai rồi, một chút điềm báo mưa cũng không có.”
“Yên tâm đi, nam thần của tớ chưa bao giờ bói sai mà.”
“Chắc là bói trúng đó, không thì sao dám cược với đàn anh năm ba chứ? Trồng chuối vừa ăn mì vừa ẻ chảy đó, ai cũng ngóng hết trơn.”
Không biết là cố ý hay vô tình mà căn tin trưa này quầy nào cũng mở hai cửa sổ bán đủ mọi món ăn, thế mà không hề ế.
Tới buổi chiều, cơn mưa mà Cố Diệp nói vẫn không hề thấy, một số sinh viên thấy thất vọng: “Lần này Cố Diệp bói sai rồi, cũng không thần thánh cho lắm.”
Sinh viên ngành khí tượng học thấy thời tiết không có một tí dấu hiệu sẽ mưa nào bắt đầu to gan phản lại: thời nào rồi còn mê tín? Chúng ta phải tin tưởng khoa học! Kết quả nghiên cứu chứng minh hôm nay không có mưa thì sẽ không có!
Sinh viên ngành khác cũng rất thất vọng: Nếu không mưa vậy buổi livestream của đàn anh chết yểu rồi?
Sinh viên ngành khí tượng cũng cụt hứng: Cái gì mà chết yểu? Vốn dĩ là đàn anh của tụi tui sẽ không thua ok!
Vì thế một đám sinh viên bắt đầu lao vào chửi online: Không có mưa thì Cố Diệp của tụi tui cũng cầu ra được! Đừng hỏi tui vì sao, bởi vì cậu ấy là Cố Diệp đó!
Sinh viên ngành khí tượng: Người mà cầu ra mưa được thì đừng nói đàn anh tụi tui trồng chuối vừa ăn tám bát mì vừa ẻ chảy, đến cả bơi tám cây số trong hố phân còn được nè!
Lư Vận đang căng thẳng nhìn tình hình thấy câu này cũng suýt nữa hộc máu, hắn nghĩ thầm, hắn không thể làm thế được!
Sau tiết học hai giờ chiều là giờ tự do hoạt động, Triệu Bằng Vũ muốn đi xem đám người không may mắn kia, cố ý kéo Cố Diệp tới phía sau sân thể dục hóng, Cố Diệp cười nói: “Đợi chút, tớ đi lấy dù.”
Triệu Bằng Vũ nhìn nhìn trời bên ngoài: “Đại tiên Cố, cậu nói có mưa thật đấy à?”
Cố Diệp cười nói: “Mưa mùa hè mà, không nói thì không đến à?”
Mấy người vừa mới đến sân thể dục, không biết ai la lên: “Chòi moẹ, mưa rồi!”
“Mưa thật nè, mưa bóng mây đó!”
Có sinh viên lấy điện thoại di động ra xem dự báo thời tiết: “Dự báo thời tiết vẫn hiện trời nắng nè! Cố Diệp ghê zị!”
Mưa càng ngày ngàng nặng hạt nhưng mặt trời vẫn toả nắng, Cố Diệp mở dù ra cười nói: “Lát có cầu vồng đó, nhớ chụp cho đẹp.”
Đám sinh viên mới đang trong tiết quân sự hoan hô đứng lên, có người bạo dạn hỏi huấn luyện viên: “Thầy ơi mưa rồi! Có giải tán không?”
Lúc nãy bỗng nghe thấy tiếng còi vang lên, Cố Diệp tình cờ đi ngang qua một trung đội nghe thấy giọng của huấn luyện viên tức giận nói: “Im đi! Mưa có tí! Đội mũ lục lên cho tôi! Ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, thể hiện khí thế ra đi! Mấy bạn nam ưỡn ngực ra! Hóp bụng! Cong mông! Đừng để thua mấy bạn gái!”
Cố Diệp giơ ô cười tủm tỉm đi ngang qua, nhìn bọn nhỏ đội mưa, đột nhiên nhìn thấy các bạn nhỏ hưng phấn lại nhớ tới năm ngoái, đúng là rất vui.
Ngay lúc này, trên mạng ầm ĩ cả lên, các sinh viên vừa cảm thán Cố Diệp thần thánh hết sức ghê gớm, vừa la hét đòi đàn anh xuất hiện, mì chuẩn bị xong rồi, cùng nhau nô đùa nào!
Sinh viên khí tượng im lìm hẳn, chuyện kêu đàn anh bơi tám cây số trong hố phân còn im ắng hơn, vốn dĩ mọi người chỉ đùa thôi, ai lại thật sự xem học trưởng trồng chuối vừa ăn mì vừa đi ẻ chứ? Mọi người chỉ tính chọt chọt vài câu rồi thôi, ai ngờ Lư Vận lại xuất hiện post bài: Tôi nhận thua, tôi xin gửi lời xin lỗi tới Cố Diệp, đúng là cậu có cách của riêng mình, huyền thuật cũng là một loại khoa học không thể nghiên cứu, hy vọng có cơ hội tham khảo một chút.
Các sinh viên khác: Đàn anh ơi, còn trồng chuối ăn mì đi ẻ đâu? Chỉ có vậy thôi à?
Một lúc lâu sau Lư Vận mới trả lời: Lời nói ra như bát nước đổ đi, làm người không thể thất hứa, nhưng không thể tụt quần được, còn phải được sự cho phép của nhà trường nữa.
Các sinh viên khác: Chời quơi! Đàn anh bình tĩnh lại đi, mau cài dây thắt lưng lại!
Cũng có người la hét: Muốn xem muốn xem! Đàn anh thật ngầu!
Hạ Tường đang hóng drama thấy đoạn này cười nói cho Cố Diệp: “Cậu lên mạng trả lời đi cho qua chuyện này, chừa mặt mũi cho đàn anh nữa.”
Cố Diệp cau mày, cũng đâu phải là cậu cược với tên này, đàn đều do đám sinh viên này tự dựng lên mà.
Hạ Tường khuyên nhủ: “Bình thường cậu cũng không tham gia hoạt động của trường, cứ thần thần bí bí nhưng lại nổi tiếng như thế. Để lâu sẽ có người nói cậu kiêu ngạo thanh cao, bây giờ trường đại học cứ như một cái xã hội thu nhỏ vậy, cậu cũng nên khéo đưa đẩy một chút.”
Cố Diệp nhận ra là Hạ Tường đang lo cậu không hoà hợp, cười cười: “Dạ, quân sư đại nhân.”
Cố Diệp online trả lời một câu: Tôi cược khi nào sao tôi không biết?
Cậu vừa nói xong một đống người ùa vào: Cố Diệp tới, không ngờ nam thần của tui cũng hóng chuyện trên diễn đàn!
Đúng đúng, Cố Diệp không cần anh trồng chuối ăn mì, học trưởng đừng xúc động!
A a a ghét ghê! Muốn xem đàn anh biểu diễn tài năng! Cố Diệp đừng có phá!
Ha ha ha Cố Diệp bị ép phải lên tận đây, đàn anh thật pro!
. . . . . .
Diễn đàn trường tất nhiên sẽ có giảng viên chuyên xét duyệt bài post, thấy bài này nên báo lại với bên lãnh đạo trường: “Đám này đang xôn xao quá? Có cần quan tâm không?”
Bên lãnh đạo chỉ cười cho qua: “Cứ để mặc kệ tụi nó đi, không phạm quy là được, nói gì thì tuỳ, đừng hạn chế lối suy nghĩ của tụi nó, chúng ta không dạy dỗ ra mọt sách.”
“Chuyện Cố Diệp xem bói này giống mê tín mà? Muốn quản không?” Vấn đề này cũng có giảng viên để ý, có giảng viên phụ hoạ: “Tôi thấy cũng nên quản một chút, trường học thành nơi theo đuổi idol, hay lại thành nơi theo đuổi huyền học, thật kỳ cục.”
Lãnh đạo không đồng ý: “Ai bảo thế, thằng bé học giỏi như thế đã là một tấm gương sáng láng rồi, cứ coi như sở thích cá nhân đi, hơn nữa nó cũng chưa coi bói trong trường bao giờ, đừng có khắc nghiệt với sinh viên quá.”