Bạn đang đọc Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy – Hắc Miêu Nghễ Nghễ – Chương 84: Á Á! Chết Hết Rồi À!
Biên tập: FM
Chỉnh sửa: June
“Ta bấm tay tính toán, biết ai là người xấu ngay…”
Hoàng Vĩnh ở trong lòng hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Mạnh đại sư một lần, nói giống như thể ngoại cao nhân nhưng thực ra là xem tiền làm việc, một nén nhang giá bán một ngàn tệ, muốn cầu ông ta giúp đỡ trước phải dâng hương, ít nhất ba cây, càng nhiều càng tốt, đương nhiên làm việc cũng cần những món khác, giá tiền cũng phải tính vào, thiếu tiền đại sư sẽ không giúp.
Hiện tại đang cần nhờ Mạnh đại sư cứu mạng, Hoàng Vĩnh cũng không thể bất mãn ra mặt, hắn tàn nhẫn, nghiến răng nói: “Tôi ra giá tám vạn cho tiền hương đèn.”
Mạnh đại sư híp mắt, nhấp một ngụm trà, hai ngón tay gõ trên mặt bàn, thong thả ung dung nói:
“Ta xem tướng mạo anh, là mệnh cách phú quý, vậy mà mạng anh cũng chỉ đáng giá tám vạn tệ? Tổ sư gia cảm thấy, mạng anh không dừng ở mức giá này.”
Hai ngón tay của ông, ám chỉ gõ lại gõ, ý tứ là: Gấp đôi lên.
Hoàng Vĩnh hô hấp cứng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mười sáu vạn.”
“Tổ sư gia thấy làm được rồi.” Mạnh đại sư lúc này mới chậm rãi đứng lên,mỉm cười lấy hai lá bùa được vẽ rất đẹp, đặt trong một cái túi vải: “Trước tiên, anh mang theo túi vải này bên người để xua đuổi oán khí, sau đó ngủ một giấc ngon lành, buổi tối chờ ta đóng cửa tiệm, ta sẽ đi theo anh, ta xem con quỷ kia còn dám tới hay không.”
“Cảm ơn Mạnh đại sư.” Hoàng Vĩnh hai tay nhận lấy, trong lòng vô số lần mắng người tham tiền lại thích làm ra vẻ này, ngoài mặt vẫn phải cúi đầu cảm tạ mấy lần. Tóm lại có đại sư bảo toàn tính mạng, tinh thần hắn lập tức thả lỏng, thân thể trở nên vô cùng mệt mỏi, thật đúng là muốn ngủ một giấc.
Cửa tiệm nhỏ của Mạnh đại sư có hai căn phòng và một sảnh lớn, một gian phòng ngủ ở chính giữa, một gian có cửa nhỏ để bán đồ vật. Phòng khách đầy bùa, kiếm gỗ đào cùng các đồ vật khác rối loạn lung tung, trong nhà bừa bộn lộn xộn, vậy nên nơi hắn ngủ là một cái giường nhỏ cũ kĩ ngoài ban công, xung quanh cũng đầy những đồ vật lặt vặt, lúc này Hoàng Vĩnh cũng không chê, nằm xuống liền ngủ.
Vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc yên ổn, không ngờ rằng, hắn vừa nhắm mắt lại nhìn thấy khuôn mặt thất khiếu đổ máu của Lý Sơn. Đối phương cũng không nói cái gì, chỉ mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt vô cùng quỷ dị, Hoàng Vĩnh ở trong mộng bị dọa tỉnh, lập tức ngồi dậy, đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.
Nhìn cái túi vải chứa tấm phù chú kia, Hoàng Vĩnh không biết phải làm gì, phù chú này có tác dụng không? Tại sao vẫn mơ thấy ác mộng? Sao đối phương vẫn tìm tới đây?
Mạnh đại sư tương đối kiêu ngạo, có khả năng sẽ cho rằng hắn không tin ông, rất có thể sẽ phát giận. Hoàng Vĩnh cũng không dám đi hỏi, đem phù chú nắm thật chặt trong tay, lại nằm thêm một lát nhưng như thế nào cũng không ngủ tiếp được. Điều hòa được treo ở trên tường thổi ra khí lạnh làm cho hắn không khỏi liên tưởng đến hình ảnh Lý Sơn bò ra từ cửa gió của máy điều hòa. Càng nghĩ càng thấy lạnh gáy, càng nghĩ lại càng sợ hãi, tâm tình vừa mới thả lỏng lại trở nên nặng nề, khẩn trương vô cùng. Cứ tiếp tục như vậy, hắn cảm thấy bản thân sẽ suy kiệt sức lực.
Cứ như vậy cho đến khi chạng vạng, Hoàng Vĩnh đói bụng. Ban ngày cũng không ăn cơm trưa, tới buổi tối không thể chịu được nữa, hắn liền gọi điện cho khách sạn, yêu cầu họ giao đến tám món ăn và hai bình rượu ngon, sau khi Mạnh đại sư ăn uống no đủ, lúc này mới chậm rì rì cùng Hoàng Vĩnh đi về nhà hắn.
Vừa vào cửa, Mạnh đại sư liền lạnh mặt: “Oán khí thật nặng, hồn ma này không dễ đối phó.”
Hoàng Vĩnh nhớ đến hình ảnh tối hôm qua, sợ tới mức chân mềm đi.
Mạnh đại sư bình tĩnh nói: “Đừng sợ, qua một kiếp này, anh sẽ thăng chức tăng lương, đại phú đại quý.”
Hoàng Vĩnh trong lòng vui mừng khẩn trương nói: “Cảm tạ Mạnh đại sư cứu mạng tôi! Dựa hết vào ngài!”
Mạnh đại sư hơi hơi mỉm cười, thay đạo bào, mang mũ lên, vẻ mặt chính khí lấy ra một thanh kiếm gỗ đào, niệm một câu chú ngữ, mang lên tế đàn, ngồi trên mặt đất bắt đầu đả tọa: “Yên tâm, chỉ cần hắn dám đến, ta nhất định sẽ đánh cho hắn hồn phi phách tán.”
Hoàng Vĩnh nhìn trang phục ông mặc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thoạt nhìn rất đáng tin cậy, hắn được cứu rồi.
Buổi tối, Lý Sơn cùng tiểu quỷ tới như thường lệ, nhà Hoàng Vĩnh rõ ràng có người nhưng lại tắt đèn, trong phòng khách chợt lóe chợt lóe, hình như là ánh sáng từ chậu than, hai người mẫm cảm thấy không khí không đúng lắm, vậy nên không đi vào. Tiểu quỷ khịt khịt mũi ngửi: “Tôi ngửi được mùi hương, là loại hương thấp kém, chất lượng so với hương Cố đại sư dùng kém xa vạn dặm, ngửi qua là thấy.”
Lý Sơn trầm mặt : “Đại sư kia thật sự đã giúp hắn. Có tiền dễ làm việc thật.”
Tiểu quỷ móc từ trong túi ra một một xấp tiền âm phủ, cười rồi đưa cho Lý Sơn: “Đại thúc, tiền của tôi cho anh tiêu.”
Lý Sơn sửng sốt, ngay sau đó cười cười: “Ngươi cho ta, vậy ngươi tiêu cái gì?”
Tiểu quỷ sờ sờ đầu, cười hắc hắc: “Tôi không cần, chỉ cần có chỗ ở, có cơm ăn, có áo mặc là ổn rồi, tôi không cần tiền.”
Lý Sơn sắc mặt nhu hòa, đem tiền nhét lại vào trong túi tiểu quỷ: “Ngươi giữ lại tiền mà mua kẹo, đại thúc không cần.”
Trong khi hai con ma đang nói chuyện, Mạnh đại sư đang đả tọa cảnh giác mở to mắt: “Oán khí thật nặng! Có hai con quỷ?”
Hoàng Vĩnh sợ tới mức rúc xuống gầm bàn, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Mạnh đại sư, Mạnh đại sư cầm lấy kiếm gỗ đào, khóe miệng khẽ nhếch, trấn an nói: “Yên tâm, có ta ở đây, bất kì con quỷ nào cũng không thể gây hại đến ngươi.”
Ông đứng lên, vài bước đã đi tới cửa sổ, dán một lá bùa lên thân kiếm, trầm mặt lạnh giọng nói: “Ác quỷ từ đâu tới, dám làm hại mạng người, hôm nay xem đạo gia siêu độ các ngươi!”
Một đạo ánh sáng trắng lướt qua, tiểu quỷ lôi kéo Lý Sơn tránh thoát khỏi đòn hiểm, cất bước chạy nhanh: “Ngoan ngoãn đi! Người đánh quỷ đó! Chạy mau!”
Tiểu quỷ không có ý tứ phản kháng, chạy thật mau. Lý Sơn cũng không có hiểu biết gì về trường hợp này, chỉ có thể chạy theo tiểu quỷ.
Lúc này hai lá bùa từ cửa sổ bay ra, tìm theo quỷ khí phát ra từ hai “người” bọn họ mà đuổi theo, cách khá xa, họ không còn cảm nhận được nguy hiểm nữa. Tên đạo sĩ này đúng là có chút bản lĩnh.
“Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng! Cố đại sư cứu ta!” Tiểu quỷ bị dọa tới hét loạn lên, điên cuồng chạy trốn.
Lúc hai lá bùa sắp đuổi kịp tới, xuất hiện một cỗ quỷ khí tràn đầy sát ý ngưng tụ thành mũi tên, lướt qua một bên tai tiểu quỷ, lặng yên ngăn trở hai là bùa đang bán theo sau tiểu quỷ, một mũi tên xuyên thấu cả hai, quỷ khí lập tức đốt hai lá bùa thành tro. Tiểu quỷ kinh hỉ ngẩng đầu: “Dạ Ly! Linh Linh!”
Dạ Ly tám tuổi đang lạnh mặt bay ở giữa không trung, mặc trường bào màu đen, đai lưng màu đỏ, tóc đen dùng dây cột tóc màu đổ cột lấy, theo gió mà bay. Trong tay cầm một cây cung dài màu đen, mặt vô cảm liếc nhìn hai con quỷ bọn họ, lạnh nhạt dùng một trận quỷ khí lôi kéo hai người ra phía sau mình: “Tránh ra, vướng chân.”
Tiểu quỷ bị dọa sợ đến rụt cổ lại, không dám lên tiếng.
Dạ Ly kéo căng dây cung, nhắm ngay cửa kính tầng thứ hai mươi, quỷ khí mang theo sát khí bức người bắn vào trong nhà Hoàng Vĩnh, phá hủy tất cả đồ vật trừ tà của Mạnh đại sư, sau khi quỷ khí cùng ánh sáng màu trắng va chạm,toàn bộ lá bùa cùng trận pháp đều bị phá hỏng. Dạ Ly ánh mắt lạnh lùng, khinh thường hừ lạnh một tiếng, bình luận hai chữ: “Quá phế.”
Linh Linh ngồi trên vai Dạ Ly, cô bé cũng mặc cùng một kiểu dáng quần áo với Dạ Ly, tóc dài rũ đến eo tung bay theo gió, đôi mắt màu tím to tròn nhấp nháy xem diễn, bắp chân nhàn nhã đung đưa, vỗ tay khen ngợi anh trai, ngạo nghễ nói: “Còn dám tìm người giúp đỡ, khi dễ quỷ chúng ta sao? Tiểu quỷ, hai ngươi không sao chứ?”
Tiểu quỷ lắc đầu, cười ngây ngô: “Không sao, chúng ta chạy nhanh.”
Mạnh đại sư nhìn trận pháp bản thân tỉ mỉ bày ra, hiện trường hỗn loạn vô cùng, quỷ khí thậm chí còn có thể ngăn chặn linh khí của ông ta, mặt ông ta trầm xuống, khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng: “Các ngươi là ai?”
Linh Linh ngạo nghễ chống nạnh, gần như chạm đến nách, đặc biệt kiêu ngạo nói cho đối phương nghe: “Con gái Cố Linh Linh của Cố đại sư, đánh ngươi chính là ca ca ta. Ba ta nói, con quỷ này là bị tên kia hại chết, ngươi đến từ đâu liền cút về nơi đó, nếu không chúng ta sẽ “thu dọn” nốt cả ngươi.”
“Cố Diệp….” Nghe được tên của Cố Diệp, ánh mắt Mạnh đại sư chợt lóe, trong mắt hiện lên vài phần e dè. Một mình Cố Diệp dám đá cửa lớn tổng bộ huyền thuật, phá vỡ tất cả trận pháp, đem quỷ mang vào bên trong, chỉ vì người của tổng bộ huyền thuật dám tổn thương con gái Linh Linh của cậu. Xui xẻo như vậy, ương ngạnh như vậy, lại bênh người nhà, bản thân có bản lĩnh, bối cảnh gia đình lại mạnh như vậy. Đối nghịch với cậu ta tuyệt đối không có trái ngon để ăn.
Mạnh đại sư ngay lập tức liền có xúc động muốn quay đầu chạy trốn.
Hoàng Vĩnh nhìn hắn bất động, sốt ruột hỏi: “Mạnh đại sư, con quỷ kia đâu? Đánh chết rồi sao?”
Mạnh đại sư sắc mặt trầm xuống, nghĩ đến mười sáu vạn tệ sắp đến tay kia, ông ta không nỡ phải trả lại. Hơn nữa, công ty kiến trúc này gọi hắn là đại sư, nếu hắn lui như vậy, về sau công việc sẽ không dễ tìm, cũng rất mất mặt. Vì thế Mạnh đại sư ngẩng cao đầu, hung ác nói: “Cố Diệp cũng không thể khinh người quá đáng!”